THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 95:


“Đúng vậy, tôi nghiêng về một điểm mà anh nói hơn, vì tuy hung thủ sử dụng con dao gọt hoa quả ở nhà nạn nhân làm hung khí nhưng bản thân lại đeo găng tay cao su tới, cũng mang cả găng tay cao su khi rời đi. Rất có khả năng cô ta đã có sự chuẩn bị mà tới, mang theo suy nghĩ giết chết nạn nhân mà đi một chuyến này, hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong tất cả từ trước.” Dịch Gia Di bổ sung.

Tam Phúc gật đầu, quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc nghe bọn họ nói chuyện với vẻ mặt bình tĩnh cũng biết đối phương đã tán đồng với suy đoán của bọn họ.

“Đêm hôm khuya khoắt tới làm khách, còn có thể rót nước tiếp đón bình thường, rất phù hợp với một điểm nạn nhân là nữ giới làm việc ban đêm này.” Chú Cửu đứng ở cửa phòng ngủ, nhíu mày nói.

“Đúng vậy.” Anh Đại Quang Minh đã phát hiện ra một hộp bao cao su trong tủ đầu giường.

“Tam Phúc, cậu với Gary đi gõ cửa nhà hàng xóm vả cả ông cụ quản lý nhà bên dưới tòa nhà, xem tối hôm qua và sáng sớm hôm nay có nghe được hoặc nhìn thấy gì không?” Phương Trấn Nhạc ra chỉ thị.

“Yes, sir.” Hai người Tam Phúc nhận lệnh rời đi.


“Thi thể ở trong phòng ngủ.” Anh Đại Quang Minh đứng bên khung cửa phòng ngủ, gật đầu với mấy người Phương Trấn Nhạc và Hứa Quân Hào.

Thám tử và các pháp y nối đuôi nhau đi vào phòng ngủ, Dịch Gia Di đứng bên cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một thi thể nữ trần truồng nằm thẳng trên giường.

 

Trong khu tòa nhà cũ ở bên đường Portland, mỗi một tòa đều rất nhỏ, cho dù thuê nguyên một phòng có đủ phòng khách và phòng ngủ, nhưng nếu trong nhà có thêm một người ở chung nữa sẽ phải va đụng mỗi lúc quay người, thế cũng lúng túng bao nhiêu.

Ở thời đại này, việc cung cấp điện vẫn chưa được ổn định cho lắm, mỗi khi có cơn bão đổ ập tới sẽ luôn có một vài tiểu khu liên tiếp cúp điện.

Cũng may mọi người đã sớm có kinh nghiệm đón bão, đa số các nơi ở

đều thường chuẩn bị mấy vật dụng khẩn cấp như nến và đèn pin.

 

Nhưng Triệu Mỹ Ni vì là một người làm việc về đêm, mỗi khi tan làm về nhà đều đã là sáng sớm, mò mẫm trong bóng tối cũng tìm được cửa nhà, cũng đã quen thuộc với mọi thứ trong nhà, phát hiện ra mất điện là trực tiếp đi ngủ luôn, cho nên ngại phiền phức, hoàn toàn không chuẩn bị mấy thứ như nến này.

Chỉ là hôm nay có hơi đặc biệt, Triệu Mỹ Ni đã chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có người tới gõ cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, cô ta không hề do dự tí nào mà ra mở cửa.


Sau khi đối phương tiến vào cửa nhìn thấy trong nhà tối om cũng không hề ngạc nhiên, chỉ mở miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Lại cúp điện nữa à?”

“Đúng đó, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy? Bằng lòng nói chuyện với mấy người như chúng tôi sao?” Triệu Mỹ Ni mò trong bóng tối đến nhà bếp rót cốc nước rồi đặt bên bàn trà nhỏ.

Trần của căn phòng nhỏ cực thấp, lại chật chột nhỏ bé, không có ánh đèn trông giống như một cái hộp hình lập phương.

Vị khách thuận tay ném cái áo ngực, đồ ăn vật và mấy thứ linh tinh khác ở trên sô pha ra, dọn ra một chỗ trống rồi tùy tiện ngồi vào, mập mờ vài câu rồi mới nói: “Gần đây cô toàn nổi nóng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói xong, cô ta cầm cốc nước lên, ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cái bóng cắt tối tăm của người khách, cô ta cũng không uống nước mà chỉ dán môi lên cốc một chút mà thôi.

“Sao lại đổ cho tôi nóng nảy? Tôi không vui đương nhiên là có lý do rồi.” Triệu Mỹ Ni hừ một tiếng, khoanh tay đứng bên cạnh sô pha, bóng cắt mơ hồ nhưng thấp thoáng cũng nhìn ra được người phụ nữ trước lồi sau vểnh, dáng người cực đẹp.

Vị khách thấy cô ta bước thong thả giữa lối đi, cũng đứng dậy theo.

 

Hai người thuận miệng nói chuyện với âm điệu cũng không to, ngay khi Triệu Mĩ Nhi quay lưng lại với vị khách, đột nhiên vị khách duỗi tay lấy một thứ từ trong ô vuông nhỏ khảm vào trong tường, dồn sức đập thật mạnh vào sau đầu Triệu Mĩ Mi.


Một đòn này, vị khách dường như đã luyện qua rất nhiều lần rồi, dùng sức lớn lại đủ chuẩn xác.

Ngay sau đó, nữ chủ nhân đã bịch một tiếng ngã xuống đất.


Vị khách khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó vô cùng thành thạo bước hai bước trong nhà Triệu Mỹ Ni, lấy tất cả đồ dùng đã chuẩn bị sẵn từ trước từ trong balo mà mình mang theo ra, cô ta đeo găng tay cao su lên, lau dấu vân tay dính lên vũ khí cùn trong tay trước rồi đặt ở phía xa.

Sau đó vòng vào phòng ngủ, mượn ánh trăng vô cùng mờ ảo, mò mẫm trong bóng tôi dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, lại thay người chết gấp gọn chăn chiếu và trải phẳng giường, tiếp đó mới vòng về phòng khách cúi người bế thi thể lên.

Dáng người của vị khách cao ráo, vai rộng chân dài, hơn nữa từ trong bóng cắt có thể nhìn ra được cơ bắp trên cánh tay và bắp đùi đều vô cùng săn chắc.

Sức của cô ta rất lớn, cúi người vừa dùng sức đã bế ngang được người phụ nữ nằm trên đất lên, sau đó di chuyển, có tiếng kim loại va chạm nhẹ, leng keng leng keng leng keng, giống như tiếng của chùm chìa khóa.

Khi vòng vào phòng ngủ, hung thủ thậm chí còn rất thành thạo hơi nghiêng người, giúp Triệu Mỹ Ni được bế ngang người tránh khỏi một cái ghế tròn nhỏ đặt ngay ở cửa phòng ngủ.


Sau khi vào phòng ngủ, vị khách lại cởi áo sơ mi của nạn nhân, đặt nạn nhân không một mảnh vải che thân xuống ngay chính giữa giường, để cô ta nằm thẳng tắp.

Làm xong tất cả mấy điều này, cô ta giống như đi trong nhà mình, mò mẫm trong bóng tối quành thẳng vào nhà bếp, không hề va vào bất cứ thứ gì.

Thẳng đến bàn bếp lập tức rút dao gọt hoa quả ra, sau khi vòng lại, cô ta ngồi bên hông nạn nhân, tay trái vuốt tìm giữa hai bầu ngực của nạn nhân rồi mới dùng hai tay cầm dao, giơ lên thật cao rồi dùng sức đâm xuống, đâm rất chuẩn vào chính giữa lồng ngực của nạn nhân.

Ngay khi nhìn thấy đoạn dòng chảy hình ảnh này, Dịch Gia Di không khỏi thở dốc.

Trong môi trường tối tăm, bóng người mơ hồ không thể nhìn rõ được mặt giơ con dao thật cao rồi dùng sức đâm một người không hề có khả năng phản kháng, lực tác động này thật quá lớn.

Cho dù là vị thám tử đã trải qua rất nhiều vụ án, thậm chí đã từng giết cướp và đã thông qua tư vấn tâm lý vẫn cảm thấy tim đập như trống, hai tay lạnh toát.

Cô cắn răng, cố gắng dồn lực chú ý của mình về trong dòng chảy hình ảnh.

Cho dù có sợ hãi bao nhiêu cũng phải xem hết, xem cho thật rõ.

 

Sau khi hung thủ đâm một nhát lại vẫn chưa xong, cô ta lại dùng sức rút ra, rồi lại dồn sức đâm nhát thứ hai, thứ ba vào cùng một vết thương… thẳng đến nhát thứ sáu mới rút con dao gọt hoa quả ra, ném vào trong thùng rác ở cuối giường.


Sau khi đứng dậy, hung thủ chỉ nghỉ ngơi vài hơi rồi ngồi về bên giường bình tĩnh gấp gọn quần áo, tiếp đó đặt bên cạnh thi thể.

Dường như việc mà cô ta đang làm không phải là chuyện đáng sợ đến cực điểm gì mà chỉ là một công việc nhà như gấp quần áo mà thôi.

Dịch Gia Di không nhìn rõ mặt của cô ta, không nhịn được mà đoán vẻ mặt của hung thủ có phải cũng bình tĩnh như hành động của cô ta hay không.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, công việc hôm nay của hung thủ vẫn chưa kết thúc.

Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, cô ta không chỉ mò mẫm trong bóng tôi lau sạch vết máu trên sàn và dấu vân tay của mình, mà còn lau sàn và dọn dẹp căn nhà cho nạn nhân.

Trong bóng tối, cái bóng cắt đó vô cùng bận rộn, giống như đang làm việc dưới ánh mặt trời mà không có bất cứ sự chậm chạp nào, tốc độ vô cùng nhanh, như thể mấy chục năm qua đều làm công việc này, nhắm mắt cũng có thể làm xong tất cả một cách nhanh nhẹn và thoăn thoắt.

Xử lý xong mọi thứ, hung thủ đứng trong căn phòng tối hít thở sâu, giống như đang cảm nhận sự trong lành trong không khí sau khi dọn dẹp.

Sau đó, cô ta lại lấy một vài thứ ra từ trong túi.

 

Dịch Gia Di tập trung toàn bộ lực chú ý vào trong đó mới nhìn thấy rõ vậy mà hung thủ lại lấy ra vài sợi tơ mảnh… hoặc là tóc rải lên ghế sô pha, trong nhà vệ sinh và trong khe hở đầu giường.

Sau khi vòng về, cô ta lại lấy ra một cái khuyên tai rồi ném xuống đất, mũi chân đụng nhẹ để nó rơi tự nhiên xuống bên dưới sô pha.


Cuối cùng, cô ta xé tờ giấy hình vuông trên gương đó, sau khi xé vụn lại ném vào trong thùng rác bên cạnh, đồng thời lấy cái lọ nhỏ trên giá đối diện với cửa chính xuống, ném vào thùng rác nhà vệ sinh.


Ngoài cửa sổ không biết đã ngừng mưa hay chưa, cũng không biết khi nào vang lên tiếng ầm ầm tần suất thấp.

Màn đêm đã không còn tối tăm như vậy nữa, rất nhanh trời sẽ sáng.

 

Dịch Gia Di không ngừng mong đợi hung thủ có thể đợi đến trời sáng để cô nhìn thấy mặt của cô ta.

Nhưng trời không chiều lòng người, hung thủ đứng ở cửa nhà vệ sinh, dừng lại khoảng một phút, lại liếc mắt nhìn thi thể nằm trong phòng ngủ, sau đó băng qua phòng khách nhỏ, duỗi tay vặn một cái bình nhỏ đặt trên giá nhỏ bên cửa, sau đó đổi giày rời đi.

Trong đoạn cuối cùng của dòng chảy hình ảnh này, hung thủ đứng trong lối đi tối tăm bên ngoài cửa, sau khi khóa cửa còn vặn ngược lại nhiều lần, xác định cửa đã bị khóa.

Dịch Gia Di đang nhìn một màn này, nghe thấy tiếng cửa hung thủ vặn tay nắm cửa, lặng lẽ đếm: “Một, hai… sáu.”

Sáu, tại sao lại là sáu?

 

Sau khi cô lấy lại tinh thần, cố gắng thông qua hít thở sâu để điều chỉnh tâm trạng của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại, đạt đến trạng thái


lý trí nhất để đối diện với tình tiết vụ án phức tạp.

 

Đây là cách mà bác sĩ Bạch đã dạy cô khi nhận tư vấn tâm lý sau khi nổ súng, cố gắng bình ổn cảm xúc, đừng nghĩ đến những chuyện khiến mình sợ hãi hoặc có những cảm xúc khác, để bản thân chú ý đến một vài nội dung có tính logic ví dụ như nghĩ đến công thức một cộng một bằng hai, sau khi dời lực chú ý giúp bản thân bình tĩnh, lại dùng logic lý trí quay trở về sự việc đã khơi dậy cảm xúc và định nghĩa lại sự việc này, có tác dụng xoa dịu nỗi đau, giảm thiểu nỗi sợ và giải quyết vấn đề.

Rất hữu dụng, sau khi lẩm nhẩm “một cộng một bằng hai” một lúc, Dịch Gia Di quả nhiên đã khiến bản thân bình tĩnh lại nhanh chóng, bên tai nghe thấy anh tiếng Đại Quang Minh đang đứng bên giường nhăn nhó thảo luận với pháp y Hứa Quân Hào: “Cảm giác không giống vết thương do con dao tạo thành, cậu nhìn bên này có dấu răng cưa, vừa rồi khi tôi khảo sát hiện trường chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy kỳ lạ rồi.”

“Đúng vậy, nếu là con dao thì hai đầu vết thương sẽ có vết cứa, chắc hẳn mỗi đầu đều sẽ có một lỗ thủng, có một số vết thương mỗi đầu sẽ có hai lỗ, bởi vì khi người rút dao ra có thể làm cho đường đi của con dao bị chuyển hướng. Nhưng tại hai đầu của vết thương này lại có rất nhiều vết rạch ở mỗi đầu, hoặc là một hung khí giết người kỳ lạ có lưỡi răng cưa mảnh ở hai đầu, hoặc là hung thủ không ngừng chém khi giết người, nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?” Sir Hứa cũng nhíu mày, trong các lần khám nghiệm tử thi trước đây quả thật chưa từng thấy một vết thương nào như vậy.

Dịch Gia Di nhíu mày tiến lên một bước, giả bộ quan sát kỹ miệng vết thương, vài giây sau mới quay đầu nói với Hứa Quân Hào: “Liệu có một khả năng khác là sau khi hung thủ đâm mạnh nhát dao đầu tiên lại rút dao ra, sau đó lại đâm mạnh xuống không? Thật ra hung thủ vì trút giận hoặc là muốn đảm bảo nạn nhân đã tử vong nên không ngừng đâm liên


tiếp vài nhát, chỉ là khác với đâm liên tiếp nhiều nhát để giết người thì hung thủ này nhát nào cũng đâm vào cùng một vị trí.”

Hứa Quân Hào ngây người, vừa phát ra tiếng suy nghĩ “ừm” trong vô thức, vừa quay đầu kiểm tra lại vết thương, sau mười mấy giây mới ngẩng đầu: “Gia Di nói vô cùng có khả năng! Sau khi mang về phòng khám nghiệm tử thi có thể nhắm vào suy đoán này, lúc giải phẫu cũng sẽ nghiên cứu sâu hơn ở mặt cắt của vết thương.”

“Sir Hứa vất vả rồi.” Lúc này Dịch Gia Di mới lùi lại một bước.

 

“Nhưng tại sao hung thủ phải làm như vậy?” Lưu Gia Minh đi đến sau lưng Dịch Gia Di, nhíu mày nghi ngờ.

“Sau đầu nạn nhân còn vết va đập, không thể loại trừ đây mới là khả năng dẫn đến vết thương chí mạng.” Sir Hứa tiếp tục kiểm tra sơ bộ đối với thi thể ngay tại hiện trường.

“Phát hiện ra quả cầu thủy tinh dính máu trên kệ để đồ nhỏ ở cửa, sau khi về cục cảnh sát chúng tôi sẽ thu thập và xét nghiệm dấu vân tay cùng vật bám trên nó.” Anh Đại Quang Minh lập tức tiếp lời.

Dịch Gia Di quay đầu nhìn Diane dùng túi đựng vật chứng đựng quả cầu thủy tinh lại, trên cơ bản nó đồng nhất với thứ mà hung thủ đã cầm trong tay đập mạnh vào sau đầu nạn nhân mà cô đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.

Hóa ra là một quả cầu thủy tinh.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin