Chương 102:
Sau khi Tam Phúc nghe được lời này, không hề chất vấn mà theo bản năng gật đầu đồng ý, bất tri bất giác hình như anh ta đã bị Dịch Gia Di thuyết phục.
“Còn nữa, nhà Clara còn có một chỗ vô cùng kỳ lạ. Ừm, hoặc là ở đây, chúng ta có thể gọi là nhà của Tần Hồng Lương.
Lọ đựng gia vị trên bàn bếp được xếp thành sáu chai nhỏ một hàng, tổng cộng có ba hàng. Bát trong chạn bát có sáu cái, đĩa cũng sáu cái.
Trên giá để đồ trang trí ở phòng khách, mỗi hàng chỉ bày sáu món. Giá để dép đơn giản ở cửa có sáu tầng.
Trong nháy mắt Tần Hồng Lương mở cửa phòng, tôi nhìn thấy trong phòng cô ta không chỉ sạch sẽ đến mức hoàn toàn không ăn nhập với toàn bộ căn nhà, mà còn có sáu lọ mỹ phẩm đặt trên bàn nhỏ.
Buổi sáng sau khi tôi đi làm, việc đầu tiên chính là mời pháp y sir Hứa căn cứ theo suy đoán của tôi, giúp kiểm tra xem vết thương ở ngực nạn nhân Triệu Mỹ Ni có khả năng bị đâm sáu nhát không?”
Nghe được lời này, trong văn phòng đã im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, cho dù là Phương Trấn Nhạc cũng vô thức vì khẩn trương mà nghiến chặt răng.
Mọi người hoàn toàn bị suy luận của Dịch Gia Di làm cho kinh ngạc ngây người.
Phát hiện ra mấy chi tiết này đã đủ khó rồi, nhưng suy luận dựa theo việc sắp xếp chi tiết và móc nói nó này của cô mới khiến người nghe cả người run lên
Dịch Gia Di nói xong chuyện này lại nhìn thời gian, chuyển tay cầm điện thoại lên, nhấc máy gọi cho bộ phận pháp y: “Dịch Gia Di của tổ trọng án B, tôi tìm sir Hứa.”
Chú Cửu nuốt nước miếng, quay đầu đi đến ngồi bên cạnh Gary, người trẻ tuổi vẫn đang nhìn thẳng vào bảng trắng, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Lưu Gia Minh thì cố gắng hấp thụ toàn bộ lời nói của Dịch Gia Di, lo lắng chỉ có mình phản ứng chậm, vội vàng quay đầu nhìn trái ngó phải, thấy anh Tam Phúc và Gary cũng đang nhíu mày suy nghĩ mới coi như yên tâm hơn.
Mọi người đều kinh hãi như nhau, cần tiêu hóa như nhau, thế này mới tốt.
Sau khi sir Hứa nhận điện thoại, Dịch Gia Di chuyển cuộc gọi sang chế độ rảnh tay, lễ phép hỏi: “Sir Hứa, buổi sáng tôi nhờ anh giúp kiểm tra vết thương ở ngực nạn nhân trong vụ án thi thể trần truồng ở đường Portland, liệu có khả năng hung thủ đã đâm sáu nhát dao hay không? Xin hỏi đã có kết quả rồi sao?”
“Đúng rồi, tôi đang định gọi điện cho cô đây, vừa rồi bận vụ án bên tổ C quá nên bị chậm trễ.” Sir Hứa hít một hơi thật sâu, đến mức đầu bên kia điện thoại còn nghe được.
“Suy luận thật sự quá thần kỳ, tôi làm pháp y vốn tin tưởng bằng chứng vượt xa tất cả nhưng tiếp xúc với mấy thám tử các cô rồi, thật sự thường xuyên phải cảm thán, suy luận và logic ấy, có đôi khi thật sự mang đến cho người một loại cảm giác thần kỳ như huyền học vậy.
Tôi đã nghiêm túc kiểm tra và phân tích sâu hơn từ các góc độ so sánh vết dao rất nhỏ, quan sát vết thương qua kính hiển vi và thu thập bằng chứng từ các vết thương sắc bén, từ đó đưa ra kết luận xác suất chịu sáu nhát là trên tám mươi phần trăm.”
“Cảm ơn sir Hứa!” Dịch Gia Di nói vài câu với pháp y Hứa xong mới cúp máy.
Khi lại thẳng lưng quay về phía tất cả mọi người, vẻ mặt của cô càng tự tin hơn, nhóm người nghe cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Đương nhiên cô tự tin rồi vì cô đã tận mắt nhìn thấy cơ mà!
Trước đây không nhắc đến với sir Hứa chỉ là vì khi ấy vẫn chưa có chuỗi logic rõ ràng, không dám tùy tiện mở miệng. Tối qua sau khi sắp
xếp lại toàn bộ những gì mình đã quan sát được và nghĩ đến, cùng thông tin mà mọi người đưa ra, đương nhiên có tự tin để nói ra rồi.
Hai tay Lưu Gia Minh chạm vào nhau, muốn vỗ tay nhưng lại sợ mình trông quá ngốc nên cưỡng chế nhịn lại.
Tam Phúc nhéo hông đứng ở đó, liếc nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu rồi bưng cốc nước ấm lên uống một hớp, sau đó đặt cốc xuống, lại nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di dường như đang giục: Cảnh sát Dịch, mau lên! Tôi đã tiêu hóa xong thông tin, muốn nghe phần sau!
Gary giúp mọi người hỏi ra câu đó: “Sau đó thì sao?”
“Con số sáu này có vẻ như là một điểm rất mấu chốt, mà nó có thể liên kết nạn nhân Triệu Mỹ Ni và Tần Hồng Lương lại với nhau, một hung thủ có chấp niệm đối với số sáu, một hung thủ đã đâm sáu nhát dao lên một vết thương.”
Dịch Gia Di lại chỉ vào cái tên của Tần Hồng Lương trên bảng trắng bằng cây bút đỏ, sau khi bổ sung một số [6] lên bảng, cô quay đầu nhìn mọi người, tiếp đó hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Một điểm tiếp theo, chúng ta đã gặp Tần Hồng Lương, cũng đã gặp Clara.
Lại cân nhắc đến hiện trường hung án, dù có thế nào thì nạn nhân cũng là một nữ giới trưởng thành, muốn bế được cô ta lên, cởi quần áo của cô ta và làm công việc dọn dẹp nhiều như thế, mọi người cảm thấy Clara có sức đó không?”
Tam Phúc nghĩ đến cánh tay mảnh khảnh của Clara đó, kêu cô ta bế người chết Triệu Mỹ Ni lên cũng thật sự sợ cánh tay của cô ta sẽ gãy luôn mất.
Khi ấy anh ta cũng sinh ra nghi ngờ về điểm này, chỉ là Clara cũng đủ cao, miễn cưỡng bế Triệu Mỹ Ni thì vẫn có thể làm được, cộng thêm không có nhiều bằng chứng hơn chứng minh một điểm này nên Tam Phúc cũng không dám tách rời chứng cứ, đưa ra quá nhiều suy đoán chủ quan.
“Nhưng Tần Hồng Lương thì khác, cơ bắp ở cánh tay, bả vai và lưng của cô ta đều vô cùng khả quan, chân cũng như vậy, một người như thế giết chết Triệu Mỹ Ni, lại bế cô ta lên giường, tiếp đó dọn dẹp căn phòng… làm xong toàn bộ công việc tiêu hao thể lực này có khả năng còn không thể so được với múa cột một tối.
Cô ta hoàn toàn có thể làm được.”
Đây là vấn đề về khả năng gây án, nếu Clara không có khả năng này, lại không dấu hiệu cho thấy cô ta đã sử dụng kỹ thuật gì đó khác, vậy tính hiềm nghi của cô ta cũng sẽ giảm xuống.
Mà Tần Hồng Lương vô cùng có khả năng này, vốn cô đã bị nghi ngờ cho nên mức độ bị tình nghi cũng sẽ tăng vọt lên.
Ánh mắt của Dịch Gia Di liếc qua mọi người, lại viết một từ mới lên bảng trắng “sức lực.”
Phương Trấn Nhạc nhìn Dịch Gia Di càng nói càng thành thạo, giọng nói càng lúc càng to rõ, trong lòng lại có một loại cảm giác khen ngợi vì nhà họ Phương có cô con gái mới lớn.
Cô đã trưởng thành rồi, có thể độc lập, tự lực cánh sinh.
“Dưới sự trùng hợp và manh mối nhiều đến thế, chúng ta lại quay trở lại nhìn toàn bộ chứng cứ và manh mối hiện có.
Sợi tóc trong vụ án, trong căn phòng được dọn dẹp có sợi tóc, rõ ràng là hung thủ cố tình làm.” Dịch Gia Di nói xong, đánh dấu gạch chéo lên hai chữ “sợi tóc.”
“Bức ảnh, nếu đã bị xé vụn vậy tại sao không mang đi, còn đặc biệt để lại làm vật chứng cho chúng ta? Cũng là bằng chứng giả.” Cô lại gạch chéo lên hai chữ “bức ảnh.”
“Nước hoa là Clara tặng cho nạn nhân Triệu Mỹ Ni, hung thủ đặc biệt ném vào trong thùng rác nhà vệ sinh trông giống như Clara đang trút bầu tâm trạng của mình. Nếu Clara là hung thủ, cần gì để lại nhiều manh mối liên quan đến mình nhiều như thế? Nếu thật sự để ý đến chai nước hoa đó như thế thì mang luôn đi chứ?” Gạch chéo lần ba.
“Bông tai, Clara cũng nói đã làm mất nó từ lâu rồi, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện được, lại còn rớt dưới sô pha, dường như có người đặc biệt đá vào trong đó.” Gạch chéo lần bốn.
“Dấu son của Clara để lại tại miệng cốc trên bàn trà ở hiện trường hung án, ồ, toàn bộ căn phòng tôi đều đã lau hết, nếu tôi là hung thủ vậy cái cốc to đùng như thế đặt ở đó, tôi sẽ bỏ qua sao? Cho dù tối hôm đó mất điện nhưng bàn còn lau được mà cốc lại không lau? Dấu vân tay cũng không có lại cứ cố tình để lại vết son môi? Hung thủ đã làm quá mức! Cô ta lại tự phụ, chứ không phải thật sự thông minh!” Gạch chéo lần năm!
“Còn nữa, không có chứng cứ ngoại phạm.” Dịch Gia Di gõ đầu bút lên tên của Tần Hồng Lương: “Cô ta vừa vặn ra ngoài ở với một người
đàn ông, Clara thì không có bất cứ chứng cứ ngoại phạm gì, có trùng hợp không?”
Cô siết tay đứng trước bảng trắng, nhìn thẳng vào mỗi một đồng đội rồi nhấn mạnh từng chữ: “Son môi mà Clara đánh để lại dấu son ở hiện trường hung án.
Có thể dễ dàng có được sợi tóc của Clara.
Nhận ra bức ảnh dán trên gương là ảnh chụp chung của nạn nhân và Clara.
Có thể dễ dàng có một chiếc bông tai của Clara. Biết chai nước hoa đó của nạn nhân là Clara tặng.
Quen thuộc nhà của nạn nhân Triệu Mỹ Ni, có thể làm việc dưới môi trường tối tăm.
Mấy điều này Tần Hồng Lương thân là bạn cùng phòng của Clara, là đồng nghiệp kiêm bạn bè của Triệu Mỹ Ni có thể dễ dàng làm được!
Càng không cần nói đến những manh mối và sự trùng hợp khác.”
Dịch Gia Di nhíu chặt mày với vẻ hung dữ, nghiến răng, dữ tợn nói: “Khi anh Tam Phúc hỏi cô ta, thông tin lộ ra từ trong ngoài lời nói của cô ta có cái nào không phải đang ám chỉ Clara là hung thủ?”
Nói xong, Dịch Gia Di lấy ghi chép hôm qua mà anh Tam Phúc làm ra, dùng sức gõ hai cái lên bảng trắng.
Nghĩ đến bộ dáng khi lừa thám tử của Tần Hồng Lương hôm qua là cô lại rất tức tối!
Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu viết soạt soạt một, hai, ba mới lên bảng trắng.
[Một, chứng cứ ngoại phạm.]
Nếu Tần Hồng Lương đã nói mình có chứng cứ ngoại phạm vậy người đàn ông đó có thật sự tồn tại hay không?
Phải nghe khẩu cung của anh ta thì mới biết được! [Hai, động cơ gây án]
Nếu Tần Hồng Lương là hung thủ, vậy cần phải khai thác thêm động cơ của cô ta, nhất định phải hỏi kỹ hơn về đồng nghiệp của cô ta ở club đêm Đại Lệ Viện.
[Ba, nhân chứng]
Lát nữa Dịch Gia Di định đi hỏi thăm gia đình của nạn nhân Triệu Mỹ Ni và hàng xóm ở lầu trên lầu dưới, làm rõ tiếng ầm ầm tần suất thấp mà cô nghe thấy trong dòng chảy hình ảnh là gì.
Tiếp tục đào sâu tìm kiếm nhân chứng. [Bốn, những bằng chứng khác.]
Tầm Hồng Lương thuê chung nhà với Clara, nhất định phải nghĩ cách lấy được lệnh xét nhà để kiểm tra phòng ngủ của Tần Hồng Lương mới được.
Nếu không tìm được chứng cứ hung thủ để lại tại hiện trường gây án, vậy trong nhà hung thủ thì sao?
Liệu có khả năng tồn tại một vài thứ như chiến lợi phẩm hoặc là găng tay cao su hay không?
[Năm, Clara và chị gái nạn nhân - Triệu Mỹ Chi.]
Hoặc là cởi bỏ hiềm nghi cho những người khác thông qua việc bắt được hung thủ thật sự Tần Hồng Lương.
Hoặc là tìm được manh mối khác để cởi bỏ hiềm nghi giúp bọn họ. “Nếu Tần Hồng Lương là hung thủ, vậy việc chúng ta tiếp theo phải
làm chính là mấy điểm này.” Viết xong năm luận điểm, Dịch Gia Di quay người lại.
Khi lại đối mặt với tất cả mọi người, cô đã thả lỏng hơn.
Cuối cùng, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng và chỉnh thể toàn bộ nội dung tối hôm qua đã nghĩ xong.
Sáng nay trên đường đi làm, trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ mấy thứ này, thật sự sợ mình nói không đủ rõ.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Dịch Gia Di biết chí ít thì cô cũng không thất bại.
Tam Phúc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào toàn bộ những thứ được vẽ bằng bút ghi bảng màu đỏ của Dịch Gia Di cùng với văn tự bằng bút màu đen của Phương Trấn Nhạc bổ trợ cho nhau, dần dần hiện ra một xâu chuỗi giết người hoàn chỉnh và đầy đủ.
Anh ta chớp mắt, khi quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di lại gật đầu.
Chú Cửu khoanh tay ngồi trên ghế, lại muốn đi bái lạy Quan Nhị Gia nhưng cố gắng nhịn lại.
Lưu Gia Minh há mồm, vẫn đang nhìn chằm chằm vào bảng trắng gặm nhấm logic, suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Gary thì há hốc mồm, sao trong nháy mắt mà Dịch Gia Di đã trưởng thành đến như vậy rồi? Tiến bộ quá nhanh!
Anh ta quả thật không theo kịp.
Mấy lời mà cô nói kia, những từ mà cô dùng, logic rõ ràng và… loại tinh thần bào đến tận gốc và tập trung hoàn toàn mới đó, không có một cái nào không khiến anh ta kinh ngạc.
Chỉ là… không biết tại sao đầu gối lại nhũn ra.
Tam Phúc là người đầu tiên phá vỡ sự trầm lặng, dù rằng tán đồng nhưng vẫn không thể không nói: “… Chúng ta không có bằng chứng chắc chắn không thể chối cãi.”
“Đúng vậy, anh Tam Phúc.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu, tiếp đó chân thành tìm kiếm sự giúp đỡ của tất cả mọi người.
“Chính vì không có nên mới cần phải nói ra, mong mọi người có thể chú ý hơn vào mấy điểm này trong lúc thu thập chứng cứ và phỏng vấn.”
Tam Phúc quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc. Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn lại anh ta, nhẹ nhàng cười.
Sau đó anh đứng dậy, duỗi thắt lưng, tiếp đó nhướn mày nhìn thẳng vào Dịch Gia Di, không hề che giấu mà khen ngợi cô: “Đặc sắc!”
Đây là màn phân tích tình tiết vụ án vô cùng tinh tế nhất mà anh nghe được trong một khoảng thời gian rất dài.
Trong quá trình nghe có một loại khoái cảm như thể mình mình đang thoải mái dốc bầu tâm sự hoặc đang gào thét trong KTV vậy.
Sảng khoái như thể từ đầu đến móng chân đều thông thoáng, lông tơ cả người giãn ra, hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, ngâm mình trong nước ấm một phen rồi ăn một bữa ngon vậy.
Vô cùng thỏa mãn!
Nếu người đứng bên cạnh bảng trắng là Tam Phúc thì anh đã đi lên dùng sức thụi vào lưng đối phương một cái, sau đó giang tay ôm đối phương để thể hiện sự khích lệ.
Nhưng nhìn Dịch Gia Di, anh chỉ đành kiềm chế thôi thúc biểu đạt mấy cảm xúc thô bạo này.
“Nhiệm vụ hôm nay vẫn như trước, Gary đi thẩm vấn bạn bè chung của Clara, Triệu Mỹ Ni và Tần Hồng Lương, Gia Minh đi một chuyến tới nhà bạn trai của Tần Hồng Lương. Mọi người nhớ dựa theo mạch suy nghĩ của Gia Di, chú ý nhiều hơn vào…” Phương Trấn Nhạc nhìn năm điểm được viết trên bảng trắng của Dịch Gia Di, tươi cười nói tiếp: “Vào năm điểm này, được không?”
“Yes, sir!” Mọi người đồng thanh hô.
Dịch Gia Di cũng đáp theo, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Nhạc, tôi có thể đi một mình tới hiện trường hung án được không? Tôi muốn hỏi thăm hàng xóm xung quanh một lần nữa.”
“Được, vậy chú Cửu đi một mình tới nhà chị gái nạn nhân là Triệu Mỹ Chi được không?” Phương Trấn Nhạc hỏi.
“Không thành vấn đề.” Chú Cửu gật đầu, đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, lặng lẽ vỗ lên vai cô.
Khi mọi người đều đi ra ngoài mới phát hiện ra Khưu Tố San đang đứng ở cửa.
Vừa rồi mải mê chuyên chú nghe lời của Dịch Gia Di, vậy mà ngay cả madam đến từ bao giờ cũng không biết.
“Madam!” Mọi người lần lượt chào hỏi Khưu Tố San rồi mới ra khỏi cục cảnh sát.