Chương 78:
“Hôm mùng sáu đó Châu Kiến Quốc có ở cùng cô ta không hả? Thế thì tôi không biết, hôm mùng sáu ấy tôi với cô ta vẫn đang chiến tranh lạnh, cô ta đã rất lâu rồi chưa nói chuyện với tôi. Nhưng… hình như đến hôm mùng bảy hay mùng tám gì đó, cô ta chủ động hẹn tôi, nói không giận tôi nữa. Có phải đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô ta nghĩ thông rồi không? Chuyện gì nhỉ sir?”
“Hình như cô ta không có sở thích gì đặc biệt cả, nếu cứ nhất định phải nói thì hình như có ba điểm khác với mọi người.”
“Thứ nhất là sau khi tái hợp với cô ta, tôi phát hiện ra trong phòng ngủ của cô ta có thêm một cái tủ vẫn luôn khóa chặt, hỏi cô ta là gì thì cô ta nói là bảo bối. Hỏi dồn dập thì cô ta nói là giấy khen trước đây nhận được. Mấy thứ này thường đều khoe ra ngoài cơ mà, còn cô ta thì lại khóa rất kín kẽ, không cho tôi xem.”
“Thứ hai, mỗi lần cô ta nấu thịt đều sẽ đến quảng trường nhỏ phía bắc khu cộng đồng cho chó mèo lang thang ăn, rất nhiều người đều không thể ăn thịt mỗi ngày, còn cô ta thì ngày nào cũng tặng thịt cho động vật nhỏ ăn, thật sự rất có tình thương đấy.”
“Thứ ba, trước đây trong nhà cô ta có một phòng ngủ khác, để rất nhiều đồ linh tinh, sau khi tái hợp, tôi phát hiện ra căn phòng đó đã khóa
trái. Tôi ở nhà cô ta rất tự do, duy chỉ có căn phòng đó là cô ta quyết không cho tôi vào. Anh nói xem có giống chuyện Lão râu xanh không cán bộ, chính là một người đàn ông giết chết mấy cô vợ cũ của mình rồi nhốt hết vào phòng nhỏ. Khi lấy vợ mới còn nói tòa thành này em có thể đi đến bất cứ đâu, chỉ có căn phòng nhỏ đó là không thể đi, ha ha ha… ha ha ha… ha…”
Cho nhìn vẻ mặt nặng nề của ba vị thám tử mà tiếng cười dần cứng ngắc, đôi mắt cũng dần từng to, sau đó lắp bắp nói: “Cán bộ, không phải… không phải là…”
“Gary, gọi điện cho sir Phương!” Lâm Vượng Cửu quay đầu vội vàng nói.
“Vâng!” Gary đứng bật dậy khỏi ghế, quay người ra khỏi văn phòng của Cho, đến một văn phòng lớn tìm điện thoại không người gần đó, quay số gọi cho bà chủ nhà phòng C hàng xóm của hiện trường hung án.
…
Tại hiện trường gây án phòng D, Dịch Gia Di cầm chìa khóa cẩn thận trở về phòng ngủ, sau khi cúi đầu kiểm tra kỹ ngần ấy cái chìa khóa trong tay mình cũng tìm được một cái thích hợp nhất rồi cắm vào, nhẹ nhàng vặn, cách một tiếng.
Phương Trấn Nhạc đi đến bên cạnh cô, hai người lặng lẽ đối diện tầm mắt, anh đọc hiểu sự khẩn trương trong mắt cô cảnh sát trẻ, sau khi kéo Dịch Gia Di dậy, Phương Trấn Nhạc từ từ mở cánh cửa tủ ra.
Bên trong cũng không có thi thể đáng sợ mà là một chiếc tủ trưng bày được khóa rất kỹ, đây là nơi sạch sẽ nhất trong toàn bộ căn phòng, cũng là nơi được trang trí có dụng tâm nhất.
Hàng trên cùng ngay chính giữa đặt một chiếc thắt lưng da cuộn thành hình xoắn ốc, đây chỉ sợ chính là chiếc đã mất của Châu Kiến Quốc.
Dịch Gia Di lập tức hiểu ra, đây là chiến lợi phẩm của hung thủ khi giết người, vì là lần đầu tiên giết người có được cho nên chiếc thắt lưng này được đặt ở trên cùng một cách trịnh trọng nhất, chiếm một mình một ô.
Hàng thứ hai đặt ba vật phẩm: Cổ tay áo sơ mi, đồng hồ nam và một hộp Marlboro.
Hàng thứ ba bên trái đặt một vật phẩm: Một chiếc cà vạt.
Hàng thứ ba bên phải còn trống hai chỗ, bên dưới cũng còn hai ô được lau rất sạch, tạm thời để trống.
Rõ ràng hung thủ đã vạch ra kế hoạch giết người lâu dài hơn, cô ta còn dành ra nhiều không gian để đặt được nhiều chiến lợi phẩm hơn, chỉ là còn chưa kịp lấp đầy chúng thì đã chết oan chết uổng, cùng về một cội với những oan hồn đó.
“Sir Phương, bên này có một phòng ngủ phụ không thể mở được.” Đồng nghiệp bên bộ phận giám định đã thăm dò các căn phòng khác xong xuôi, nhưng một căn phòng cuối cùng lại không thể mở được, Tam Phúc vặn tay nắm cửa nửa ngày trời mới quay đầu về phòng ngủ chính tìm Phương Trấn Nhạc.
“Sir Phương, công dân ở phòng C nói có thám tử Gary gọi điện tới từ Hằng Tượng Vượng Nghiệp.” Cảnh sát mặc quân trang đứng bên ngoài kéo dây cảnh báo cũng gọi vào trong hiện trường gây án, báo cáo với Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc bước ra khỏi phòng ngủ chính, trước dặn dò Tam Phúc và Dịch Gia Di đợi, dù có tìm chìa khóa của phòng ngủ phụ cũng phải đợi anh về rồi hãy mở cửa sau, sau đó bước ra khỏi hiện trường hung án, đi sang phòng bên nhận máy.
Sau hai phút, Phương Trấn Nhạc vòng về với sắc mặt nặng nề.
Anh cũng không nói gì mà lấy chìa khóa từ tay Dịch Gia Di, im lặng đi tới trước cửa phòng ngủ phụ không thể mở được đó, hít một hơi thật sâu mới cắm chìa vào, nhẹ nhàng vặn.
Mọi người chẳng ai biết phía sau cánh cửa sẽ là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của sir Phương cũng biết chắc chắn có vấn đề rồi.
Trần Quang Diệu thu thập xong nguyên tố vi lượng cũng đi ra khỏi phòng ngủ chính, đứng trước cửa phòng ngủ chính tập trung nhìn Phương Trấn Nhạc mở cửa.
Cửa bị mở ra, bên trong trống trải lạ kỳ, không có tủ cũng không có giường, không có mấy cả đồ dùng gia đình như bàn ghế.
Rèm cửa sổ kéo kín mít, trong căn phòng tối như hũ nút bày những vật dài, từ trái sang phải trông giống năm cỗ quan tài.
Phương Trấn Nhạc ấn công tắc đèn, tất cả mọi người đều bị tia sáng chiếu cho nheo mắt lại, vách tường màu trắng phản chiếu ánh sáng trắng ởn, rơi lên năm cái tủ lạnh trắng bệch.
Phương Trấn Nhạc quay đầu, Trần Quang Diệu hiểu ý dẫn các kỹ thuật viên của bộ phận giám định bước chân vào trước để thăm dò và lấy
vật chứng.
Pháp y Hứa Quân Hào trong phòng khách đã kiểm tra sơ bộ xong xuôi thi thể của Xa Tinh Tinh, gọi các pháp y cấp dưới đựng thi thể vào trong quan tài chuẩn bị mang về, sau đó cũng đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ phụ, thò đầu vào nhìn: “Còn thi thể sao?”
“Chỉ sợ không chỉ có một.” Phương Trấn Nhạc hơi nhường nửa thân người để Hứa Quân Hào nhìn thấy tình hình bên trong phòng.
Có kỹ thuật viên khác đang khảo sát hiện trường nên Trần Quang Diệu đi tới trước tủ lạnh, mở từng cái một ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Đợi một cánh cửa tủ lạnh cuối cùng bị mở ra, anh ta mới quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Năm thi thể nam.”
Phương Trấn Nhạc gật đầu với vẻ kinh ngạc vô cùng.
“Đây không phải nhà của nạn nhân Xa Tinh Tinh sao?” Hứa Quân Hào cũng hơi không hiểu rõ tình hình.
“Năm người đàn ông này chắc hẳn đều bị Xa Tinh Tinh giết, vào lần thứ bảy cô ta săn giết đàn ông không biết đã xảy ra sơ suất gì mà thất thủ và bị giết ngược lại.” Dịch Gia Di đứng sau lưng Phương Trấn Nhạc, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Quân Hào và giải thích.
“…” Hứa Quân Hào nhíu mày, thì thầm với vẻ hơi khó tin: “Chuyên môn săn giết đàn ông…”
Sau mười phút, bộ phận giám định bắt đầu thu thập chi tiết, mở ra một con đường, những người khác có thể vào phòng, pháp y và các thám tử mới lần lượt đi vào nhà xác đặc biệt này.
Dịch Gia Di đi theo sau Phương Trấn Nhạc, để anh chắn nửa thân mình mới tìm được một chút cảm giác an toàn về mặt tâm lý.
Cùng với Phương Trấn Nhạc kiểm tra tủ lạnh, cô cũng nhìn thấy năm đoạn dòng chảy hình ảnh.
Thi thể thứ hai chết trên sô pha phòng khách, thi thể thứ ba chết trong nhà bếp, sau đó thi thể thứ tư và thứ năm cũng đều chết trong nhà tắm, đại khái là hung thủ Xa Tinh Tinh đã tích lũy kinh nghiệm xử lý hiện trường gây án khắp nơi, cảm thấy nhà tắm dễ xử lý vết máu nhất cho nên dần dần cố định địa điểm giết người thành nhà tắm.
“Người nào cũng bị cắt cổ mà chết.” Pháp y Hứa Quân Hào liếc qua năm cỗ thi thể.
“Dao nhà bếp, bộ phận giám định đã thu thập toàn bộ rồi, sau khi về cục cảnh sát sẽ cố hết sức xét nghiệm, hy vọng có thể xác định hung khí gây án.” Trần Quang Diệu tiếp lời.
“Đều là nam giới đang tuổi tráng niên, thể lực vượt xa Xa Tinh Tinh, phán đoán sơ bộ chắc hẳn cũng giống như Dịch Gia Di đã phát hiện, trước bị hung thủ hạ thuốc cho hôn mê, sau đó dùng vũ khí sắc bén cắt cổ lấy máu.” Hứa Quân Hào cúi đầu kiểm tra cẩn thận phần cổ của năm thi thể và một vài chi tiết như hồ máu tử thi: “Thứ tự hung thủ giết người chắc hẳn là từ phải qua trái.”
“Tại sao lại nói như vậy ạ?” Dịch Gia Di vẫn đứng lấp nửa người sau lưng Phương Trấn Nhạc, cho dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn hiếu học lên tiếng hỏi.
“Vết dao của hung thủ càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng đúng vị trí.” Hứa Quân Hào đáp với vẻ khá bất đắc dĩ, tuy nói ra nghe qua
chuyện giết người này cứ như giết heo thái thịt vậy, nhưng trên thực tế quả thật là như vậy.
Dịch Gia Di nuốt khan một tiếng, lặng lẽ cúi đầu ghi một dòng lên sổ.
“Thịt ở phần chân, ngực, cánh tay và mông của ba thi thể trước đều bị cắt đi rất nhiều…” Hứa Quân Hào ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với Trần Quang Diệu.
Trần Quang Diệu chỉ cảm thấy cổ họng cứng ngắc, hít một hơi cho bình tĩnh rồi mở miệng ngắc ngứ bảo Diane: “Đi lấy mấy túi thịt đông lạnh trong tủ lạnh mang về hết đi.”
“… Rõ.” Lông tơ cánh tay của Diane lập tức dựng hết lên, mím môi cắn chặt răng, vội vàng đi về phía tủ lạnh.
“Hung thủ cắt số thịt này rồi mới ném xác sao? Vậy hà tất phải mua nhiều tủ lạnh như vậy?” Tam Phúc nhíu mày, có hơi khó hiểu: “Lẽ nào muốn từ từ cắt hết toàn bộ thịt rồi ném đi, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương cho tiện tiêu hủy?”
Phương Trấn Nhạc lắc đầu, cúi đầu tường thuật lại một lượt lời mà tình nhân của Xa Tinh Tinh là Cho mà Gary đã nhắc tới khi gọi điện: Xa Tinh Tinh mặc kệ gió mưa nấu thịt cho chó ăn.
Dịch Gia Di nghe được lời này, đôi mắt dần nhìn đăm đăm, theo bản năng túm tay áo của Phương Trấn Nhạc, cố gắng muốn áp chế cảm giác khó chịu đang cuộn trào lên.
Sau mười mấy phút cũng tuyết bố thất bại, cô quay phắt người, sải bước đi ra khỏi hiện trường hung án, nhận lấy cái túi mà đồng nghiệp bộ phận giám định đưa, chống tay vào cửa ọe một tiếng nôn ra.
Từ khi nhận được dị năng cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô nôn.
Cô đã kiềm chế nỗi sợ khi nhìn thấy thi thể rồi, khi nhìn pháp y Hứa giải phẫu thi thể cô cũng kiềm chế, cho dù gặp phải án chặt xác cô vẫn an ủi bản thân phải kiềm chế như vậy… nhưng lần này cô thật sự không thể nhịn được.
Phương Trấn Nhạc dặn dò Tam Phúc một tiếng giúp đồng nghiệp ở bộ phận pháp y liệm thi thể, còn mình đi ra khỏi phòng D, đưa mấy tờ giấy cho Dịch Gia Di.
Người phụ nữ vẫn luôn đứng ở cửa phòng C bên cạnh xem náo nhiệt nhìn thấy, vừa oán trách căn nhà đang yên đang lành lại trở thành hung trạch, vừa chạy về phòng rót một cốc nước ấm, đi đến bên cạnh dây cảnh báo đưa cho Dịch Gia Di.
“Cảm ơn.” Giọng nói của cô khàn đi nhưng vẫn kiên trì cảm ơn trước rồi mới nhận lấy cái cốc, súc miệng, rồi lại uống nửa cốc nước áp chế cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Phương Trấn Nhạc gật đầu với người phụ nữ phòng C, duỗi tay vỗ lên lưng cô cảnh sát trẻ hai cái, rồi lại ấn lên ót cô, dùng sức bóp một cái, cuối cùng mới quay đầu ra hiệu cho nữ kỹ thuật viên Diane đã đựng xong vật chứng.
Diane nhận được tín hiệu của sir Phương bèn đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, nhẹ nhàng đỡ cô cảnh sát trẻ về phòng bếp, mở cửa sổ cho cô thông khí.
“Không thoải mái thì xuống lầu trước nhé, trong xe cảnh sát có nước, có thể vào đó ngồi một lúc, hiện trường bên này chắc hẳn cũng sắp kiểm tra xong rồi, sir Hứa đã cho mang thi thể xuống, chúng ta chắc hẳn có thể cùng nhau về cục cảnh sát.”
Dịch Gia Di lắc đầu, hít thở không khí trong lành bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt nghỉ một lúc rồi mở mắt ra, câu đầu tiên lại là: “Chị Diane, tôi nhìn thấy trong khe nứt trên tường trong phòng ngủ đó hình như cũng có vết máu đỏ sậm, có thể nhờ chị dùng tăm bông hút một ít ở đó, xem có phải là máu người được không?”
Diane nhìn cô cảnh sát trẻ với vẻ dở khóc dở cười, bất đắc dĩ xoa gáy Dịch Gia Di, kêu cô cầm cốc nước ấm rồi mới quay người đi lấy thiết bị, qua đó thu thập vật chứng vi lượng.
Dịch Gia Di lại đứng bên cửa sổ một lúc rồi mang gương mặt tái nhợt đến bên cạnh Diane, lại chỉ ra vài chỗ có máu chảy về đó trong dòng chảy hình ảnh, mời Diane thu thập và kiểm tra.
Đi ra khỏi nhà bếp, cô lại đi đến phòng khách, đứng bên cạnh sô pha quan sát.
Bây giờ Xa Tinh Tinh đã chết rồi, muốn tái hiện lại năm hiện trường hung sát để năm người bị hại chết minh bạch chỉ có thể thông qua vật chứng.
Cô muốn thu thập toàn bộ những vật chứng có thể thu thập được để khi kết thúc vụ án, năm người có tên có tuổi sẽ không chỉ chết như vậy.
Tất cả các vụ án đều cần xua tan sương mù, cho dù hung thủ đã chết cũng không thể để năm vong hồn không rõ ràng biến thành một văn kiện đánh số trong tủ ở phòng hồ sơ của cục cảnh sát được.
“Có thể phiền anh giúp tôi dịch sô pha một chút được không?” Dịch Gia Di xốc lại tinh thần, sau khi nhờ đồng nghiệp bên bộ phận giám định chuyển sô pha đi, lại phát hiện ra vết máu khô chưa được lau bên dưới sô pha.
“Vết màu này được tích tụ mà thành, nạn nhân chắc hẳn đã nằm trên sô pha này, vết máu thuận theo vỏ ghế chảy xuống.” Trần Quang Diệu quan sát qua vết máu, chỉ ra rằng chiếc sô pha này cũng là nơi xảy ra hung án: “Sau khi làm xét nghiệm vết máu, chúng ta có thể phán đoán ra người bị hại nào đã chết ở đây.”
Dịch Gia Di lại đi về phía nhà tắm, dựa vào bồn tắm lớn quan sát cẩn thận bồn tắm: “Hung thủ giết người ở trong nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ đều sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức để xử lý vết máu để lại sau khi gây án, đây là chuyện vô cùng vất vả và vô cùng rắc rối. Nếu trong căn nhà này có một chỗ thích hợp nhất để giết người vậy chắc hẳn chính là nhà tắm.”
Nói xong, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Quang Diệu và chỉ ra sau bồn tắm.
Rất nhanh, kỹ thuật viên đã thu thập được một mảnh móng tay sau bồn tắm, một ít máu chưa được rửa sạch và một cuộn giấy vệ sinh bị ngâm ướt nhẹp rồi khô tự nhiên…
Tam Phúc đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Dịch Gia Di rõ ràng vừa mới nôn xong, lúc này mặt vẫn còn trắng bệch và đang che miệng, cắn
răng kiên trì dựa theo suy đoán logic của mình, chỉ ra những vị trí quan trọng có khả năng thu thập được bằng chứng.
“Thập Nhất có năng lực chỉ dẫn điều tra phá án.” Phương Trấn Nhạc không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Tam Phúc, thấp giọng mở miệng nói.
“Đúng vậy, vừa bước vào căn phòng này cô ấy vẫn luôn quan sát, sau đó dựa theo sự quan sát của mình mà suy luận ra chi tiết vụ án, tình huống, chỉ ra điểm thu thập quan trọng cho các đồng nghiệp ở bộ phận giám định… Mấy năng lực này rất giống năng lực của anh Nhạc.” Giọng nói của Tam Phúc trầm thấp và rầu rĩ, tâm trạng đại khái rất phức tạp.
“To gan tưởng tượng, cẩn thận chứng thực, câu này tôi thường nói…”
“Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó, tôi hiểu, anh Nhạc.” Tam Phúc mím môi, bọn họ đều là người làm trong nghề này rất nhiều năm, từng làm rồi mới biết mọi chuyện đều rất khó.
Ở tổ trọng án, nếu trong một đội không có người hướng dẫn tốt vậy điều tra vụ án còn khó hơn lên trời.
Xác suất phá án trước đây của tổ B cũng không tồi đó là vì trước kia anh Nhạc chính là một người hướng dẫn tốt như vậy. Ngay khi manh mối của vụ án bị chặt đứt, anh có thể tìm được đầu mối mới và hướng dẫn mọi người tiếp tục tiến lên.
Cũng vì thế mà khi mấy người như bọn họ gặp phải vụ án khó, cho dù hết nửa tháng, một tháng chưa phá được nhưng vẫn giữ hy vọng trong lòng, chính là vì có anh Nhạc ở đây, ít nhiều gì cũng có lòng tin ở đây.
Sở dĩ tổ A khó như thế, thường xuyên có án chưa giải quyết, toàn đội đưa vụ án chưa kết thúc vào trong hồ sơ với vẻ ủ rũ, loại bất đắc dĩ đó
cũng bắt nguồn từ việc tổ trưởng Du dù có cố gắng bao nhiêu thì phần năng lực phân tích đó đã không có chính là không có.
Sự bất công và tội ác trên đời này cần những nhân tài chính nghĩa khác biệt.
“Cậu có nhớ bộ dáng của mình khi chọn trở về cảnh đội lúc trước không?” Phương Trấn Nhạc quay đầu mỉm cười với Tam Phúc.
“…” Tam Phúc cúi đầu kéo khóe miệng. Khi ấy à, rời khỏi đội cảnh sát rồi lại trở về, chính là biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn cố chấp đi vào, trong khoảng thời gian rất dài, anh ta cảm thấy bản thân là một dũng sĩ giống như Võ Tòng.
“Cậu nhìn tiểu Thập Nhất có giống cậu lúc trước không?” Phương Trấn Nhạc vỗ vào vai Tam Phúc: “Sau khi say rượu đã khóc to kể lể về những khổ sở khi làm cảnh sát và tất cả những gì mình đã từ bỏ khi làm một cảnh sát, nhưng cho dù tôi hỏi cậu bao nhiêu lần thì cậu đều lớn tiếng đáp muốn làm cảnh sát.”
Tam Phúc ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ chắc hẳn rất sợ, cũng rất khó chịu, không vui, nhưng hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc cả rồi không phải vẫn đang dẫn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định thu thập chứng cứ hay sao, rõ ràng là một cô gái trẻ, bây giờ dù có rời khỏi hiện trường gây án ra xe cảnh sát đợi thì mọi người cũng sẽ chẳng ai nói cô gì cả.
Đúng vậy, khổ như vậy nhưng vẫn cắn răng không rời tuyến lửa.
“Về một mức độ nào đó, cô ấy vẫn khá hưởng thụ sân khấu này.” Tam Phúc cười khổ.
Hóa ra bọn họ đều cùng một loại người.
Ít nhiều gì cũng có chút phản nghịch trên người.
Một người đang yên đang lành cứ cố tình vào tổ trọng án của cục cảnh sát, bôn ba cày bừa như một con gia súc vậy.