THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 39: Bằng chứng vô hiệu

Ánh trời chiều trong dòng chảy hình ảnh không chiếu thẳng vào mà là hơi hắt sáng, chứng tỏ căn phòng không phải ở hướng tây, nếu không có các phân tích phụ trợ như độ sáng tối và màu sắc của ánh trời chiều chiếu thẳng thì rất khó phán đoán được tầng chính xác của căn nhà.

Trong phòng vô cùng bừa bộn, trong bối cảnh có các hộp giấy to dựng lung tung bên tường, chắc là sắp xếp ở đó để bán lấy tiền, hung thủ hoặc người nhà anh ta có nghề bán phế phẩm.

Tóc của hung thủ rối và bẩn, làm công việc không cần giữ hình tượng chỉnh tề gọn gàng, còn có thể không có việc làm.

Nhìn tỉ lệ cơ thể và phân tích so sánh với người chết thì chiều cao của hung thủ chắc hẳn khoảng một mét bảy…

Nhưng chiều cao của chàng trai đại lục Tôn Tân cũng hơn một mét bảy, thông tin này không thể chứng minh được sự trong sạch của Tôn Tân, hơn nữa cũng không thể lấy ra để nói.

Bằng chứng vô hiệu.

Cô gãi đầu, lại nhìn bảng trắng, phiền nào nghĩ ngợi: Rốt cuộc hung thủ là ai?

Dưới tình huống đám người sir Phương chưa tìm được hung thủ, không mời hung thủ đến lấy lời khai thì cô khó mà tìm được người này.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng người, Lưu Gia Minh dẫn đầu đi vào, nhìn thấy bộ dáng ngồi trên bàn khoanh chân của Dịch Gia Di mới cười bảo: “Thập Nhất, sao cô giống đang tu tiên thế?”

Dịch Gia Di vội vàng nhảy xuống khỏi bàn, lại quay đầu lau bàn cẩn thận.

Phương Trấn Nhạc đi vào văn phòng cuối cùng, ngón tay cong lại gõ lên bảng trắng, mọi người lập tức hiểu ý, kéo ghế ra khỏi bàn ngồi bên cạnh bảng trắng, đồng loạt nhìn anh.

Phương Trấn Nhạc chỉnh sửa lại một xấp văn kiện trong tay, trên trán đỏ lên vì phơi nắng, sau đó giới thiệu thu hoạch ngày hôm nay cho Lâm Vượng Cửu và Dịch Gia Di: “Phát hiện ra khối thi thể mới, hai cánh tay phải, một khối sườn phải…”

Lâm Vượng Cửu ngồi dựa lên bàn, khen ngợi: “Thu hoạch khá phong phú, mọi người vất vả rồi.”

Phương Trấn Nhạc vỗ lên bả vai chú Cửu, cúi đầu nhìn báo cáo của bộ phận pháp y và bộ phận giám định: “Cẳng chân phải, gáy phải và ba đốt sống cổ… là của nữ giới số một, lượng mỡ cơ thể khá cao, hơi mập, chiều cao khoảng bốn thước năm (một mét năm) đến bốn thước tám (một mét sáu), cẳng chân có hội chứng tăng tạo xương lan tỏa nguyên phát, đã từng gãy xương… tuổi tác khoảng từ mười tám đến ba mươi.”

“Tay phải gãy một ngón, đầu gối trái, tai trái, cổ tay trái… là nữ giới số hai, rất gầy, chiều cao khoảng bốn thước tám trở lên, không tìm được dấu vân tay tương ứng trong kho vân tay ở toàn Hồng Kông, chỗ gốc ngón út tay phải có vết sẹo cũ do tàn thuốc để lại, từ tình huống tăng tạo xương ở vết sẹo phán đoán được vết thương tạo thành khi còn nhỏ, người lớn trong nhà có tình trạng hút thuốc, tai trái có một lỗ tai, có vết thương ở răng, suy đoán là do hung thủ tạo thành, bộ phận giám định đã mời chuyên gia giúp làm mô hình răng…”

“Đùi trái, chân phải, xương ức trái, cánh tay phải… là của nữ giới số ba, dáng người cao to, khoảng hơn năm thước mốt…”

“Mức độ phân hủy khá cao…''  pass chương sau: khongcopass

Thu thập được nấm mốc trên làn da của thi thể, thích tối và thích ẩm, chắc hẳn bị dính trong môi trường bẩn, tối tăm và ẩm thấp.

Trong kẽ móng tay của thi thể không kiểm tra ra được mẩu da khả nghi, nhưng lại kiểm tra ra được vôi trong móng tay hai ngón tay phải.

Vết dây nửa mặt được tìm thấy trên cánh tay của mấy thi thể, nguyên nhân là do bị trói ở phía sau, vết thương có tình trạng đóng vảy nhiều lần, hẳn là lúc hung thủ đang ngủ, nạn nhân mới có thể thả lỏng. Các vết trầy xước và các vết đỏ dần hồi phục, khi hung thủ tỉnh dậy đã tiếp tục thực hiện hành vi bạo lực, nạn nhân vùng vẫy quyết liệt lại để lại vết thương trên cổ tay…

Nữ giới số một có thể xác định nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, trên khối thi thể cổ phải có vết thương đã lành, nhưng do phân hủy và ô nhiễm môi trường nên không thể thu thập được dấu vân tay của hung thủ. Nhưng pháp y có thể xác nhận hung thủ không đặc biệt cao cũng không đặc biệt thấp, không mập không gầy…”

Trong văn phòng vang lên tiếng thở dài, manh mối hỗn loạn và vụn vặt, giống như một người đang kể tin đồn đãi, giống như kể rồi lại giống như chưa kể hết.

Phương Trấn Nhạc mang theo phân tích và suy đoán của mình đọc xong báo cáo cũng thở dài im lặng một lúc.

Anh xoa mi tâm, cố gắng áp chế cơn mệt mỏi: “Gary dựa theo thông tin hiện có của năm nữ giới đi điều tra chung về người mất tích, sau đó lại cân nhắc xem chúng ta nên gọi điện thoại hỏi ý thân nhân của những người mất tích hay là đăng lên báo để tìm người.”

Với tình huống hiện giờ, thậm chí không có cách nào mời gia đình người bị hại tới cục cảnh sát nhận thi thể.

“Rõ, anh Nhạc.”

“Bộ phận giám định đã mua các mẫu đá vôi dùng trong thuốc, thực phẩm và công nghiệp về làm xét nghiệm so sánh, nhưng cần phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia.

Xét thấy thời gian khẩn cấp, Tam Phúc, cậu cũng đi kiểm tra xem gần đây có công xưởng sản xuất đá vôi nào không.

Còn nữa, đá vôi được sử dụng ở công trình sẽ lộ ra và rơi ra.

Lại đi đến các tiệm thuốc hỏi xem ở đâu bán thuốc có thành phần đá vôi, đại khái người nào sẽ mua.”

Khi Phương Trấn Nhạc ra chỉ thị đã thấy sứt đầu mẻ trán rồi, phạm vi điều tra manh mối hiện có quá lớn.

“Rõ.” Tam Phúc đứng dậy, nhìn tiết trời bên ngoài, vơ lấy chai nước mát rồi mới đi ra ngoài.

“Gia Minh đi xin lệnh xét nhà đi, chúng ta tới nhà Tôn Tân xem sao, cũng dẫn Tôn Tân về lấy mẫu răng.”

“Rõ, anh Nhạc.”

Sau một giờ, Phương Trấn Nhạc dẫn Lâm Vượng Cửu, Dịch Gia Di, Lưu Gia Minh cùng Trần Quang Diệu và hai kỹ thuật viên bên bộ phận giám định, mọi người cùng nhau xuất phát đến nhà Tôn Tân.

Thời tiết nóng chảy mỡ, trên đường có rất ít người đi đường, nhưng khi đến phố Thâm Thủy Phụ lại nhìn thấy một vài người nhặt ve chai dưới mái hiên râm mát của các ngôi nhà.

Dịch Gia Di lập tức dán lên cửa sổ nhìn, quan sát thật cẩn thận những người đang cúi người nhặt ve chai đó, nhưng điều đáng tiếc là không nhìn thấy bóng dáng của hung thủ đâu, chỉ là một người già hoặc nam hoặc nữ hoặc tóc bạc hoặc đầu hói mà thôi.

Cho dù trong những người này có người nhà của hung thủ thì Dịch Gia Di cũng không có kiên nhẫn để có thể phân biệt ra được ai có quan hệ huyết thống với hung thủ.

Khi một đám người tới dưới tòa nhà của Tôn Tân, trước nhìn thấy nhóm người già ngồi trong bóng râm hiên nhà phe phẩy cái quạt ngồi nói chuyện, chỉ trỏ về cửa sổ nhà cậu ta.

Rèm cửa sổ căn phòng kéo kín, trong lòng Dịch Gia Di lạnh toát, thật sự sợ xông vào sẽ nhìn thấy người đã treo cổ.

Cũng may sau khi gõ cửa, Tôn Tân vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là trạng thái tinh thần không tốt, cơ thể lảo đảo, môi cũng càng nhợt nhạt hơn, đại khái đã rất lâu rồi chưa ăn cơm.

Xe hàng nhỏ đựng màn thầu đặt nghiêng vẹo ở cửa, bên trong nhét đầy ắp toàn là bánh bột nhào.

Phương Trấn Nhạc chỉ liếc mắt nhìn cũng biết buổi sáng chắc chắn cậu ta vẫn ra ngoài bán hàng như thường, nhưng sau khi đọc báo đã rất sợ hãi, lại ủ rũ về nhà.

Hoặc là dứt khoát bị người chửi mắng mà về.

Khi người ở bộ phận giám định kiểm tra nhà cậu ta, Tôn Thân chỉ rũ tay đứng ở cửa.

Dịch Gia Di đi quanh căn nhà một vòng, chỉ biết trong này thật sự không phải nhà của hung thủ, tuy rằng cũng vừa nát vừa chật nhưng đã được dọn dẹp rất gọn gàng, cho thấy người sống ở đây có một cuộc sống nghiêm túc và tốt lành.

Khi Trần Quang Diệu kiểm tra căn nhà đã cầm một cái chai lên, mở ra nhìn thì nhíu chặt mày, liếc mắt ra hiệu với kỹ thuật viên bên cạnh, đối phương lập tức dùng túi đựng vật chứng để đựng nó lại.

Nếu không đoán nhầm thì trong cái chai này đựng vôi cấp thực phẩm…

Nhưng tìm một vòng khắp căn phòng, cho dù là trong nhà vệ sinh ẩm thấp nhất cũng không phát hiện ra nấm mốc.

Phương Trấn Nhạc nói vài câu với Tôn Tân rồi dẫn người rời đi.

Suốt toàn bộ quá trình Tôn Tân đều cúi đầu đứng yên, nói phải về cục cảnh sát cậu ta cũng không có phản ứng, nhấc chân là đi, thậm chí còn quên mang chìa khóa, vẫn là Dịch Gia Di nhắc nhở mới đi lấy chìa.

Chìa khóa chỉ có một cái, chính là chìa khóa cửa căn nhà này.

Phương Trấn Nhạc thấy Tôn Tân cất chìa khóa vào trong túi, hoặc là cậu ta chỉ có một chỗ ở này chứ không có cứ điểm khác như tầng hầm, hoặc là Tôn Tân đã giấu chìa khóa cứ điểm khác đi, cậu ta đã giết người ở cứ điểm bí mật đó.

Sau khi một đám người lần lượt ra khỏi phòng vừa vặn gặp được một bà lão mặc áo da báo ở phía đối diện, đối phương liếc mắt nhìn Tôn Tân, lập tức mở miệng hỏi: “Tháng sau cậu còn ở nữa không? Có giao tiền thuê nhà không? Chỗ tôi toàn phải giao tiền thuê trước, nếu cậu không giao được thì cuối tháng phải chuyển đi đấy.”

Tôn Tân chỉ nâng mắt nhìn bà lão áo da báo rồi lại cúi đầu tiếp tục đi đường, cuộc đời đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi, bị bà chủ nhà giục trả tiền thuê đại khái là một chuyện nhỏ nhặt nhất trong số những phiền não của cậu ta.

Lưu Gia Minh đi cuối cùng, không cần anh Nhạc dặn dò cũng chủ động nán lại nói chuyện với bà chủ nhà: “Bà, bà sống ở gần đây sao?”

“Tôn Tân có hành động nào khả nghi không? Đã từng thấy cậu ta cùng ra cùng vào với nữ giới lạ mặt nào chưa?”

“Tôn Tân có chỗ ở khác không? Hoặc là chỗ mà cậu ta thường đi? Bạn bè chơi cùng và người thân thì sao?”

Lưu Gia Minh nghiêm túc hỏi han rất lâu nhưng chỉ có được mấy câu hỏi ngược thế này “Cậu ta nào có tiền mà ở chỗ khác? Cậu ta nào có tiền mà kết bạn với nữ giới lạ mặt?”

Ấn tượng mà con người Tôn Tân này để lại cho bà chủ nhà đại khái chỉ có một điểm là nghèo rớt mồng tơi!

Lưu Gia Minh lại đi gõ cửa nhà những hàng xóm khác, hỏi nhà Tôn Tân có truyền ra tiếng động gì kỳ quái như tiếng nữ giới hét chói tai hay thường xuyên băm đồ không?

Láng giềng trên dưới trái phải đều đáp như nhau, mỗi sáng người này đều dậy hấp màn thầu, từ lúc cha mẹ cậu ta qua đời hình như rất ít nghe thấy tiếng băm đồ.

Hàng xóm còn phát huy năng lực trinh thám của mình, kết luận Tôn Thân chắc chắn là nghèo đến mức không mua nổi thịt nên mới rất lâu rồi không băm đồ.

Lưu Gia Minh buồn bực rời đi, lại vòng vài vòng gần chỗ nhà Tôn Tân hỏi đông hỏi tây, tìm người nói chuyện, nhưng thu hoạch rất ít ỏi.

Đợi khi cậu ta về lại văn phòng, đám người Phương Trấn Nhạc đang mỗi người cầm một cốc Frappuccino, ăn bánh tart trứng, đá bào đậu xanh, còn có khoai môn hấp để nguội đã cắt thành từng miếng.

Lưu Gia Minh ngưỡng mộ kêu oai oái, Dịch Gia Di vội vàng an ủi: “Mới đến mới đến thôi, có Frappuccino của anh, cũng có đá bào và bánh tart của anh, còn có khoai môn này nữa, anh cả tôi nói đặc biệt thích hợp bày lên bàn trong ngày linh giới mở cửa mười bốn tháng bảy.”

“Hả, ngày mai là giữa tháng bảy rồi à.” Chú Cửu vừa nhai khoai môn vừa liếc mắt nhìn trộm Dịch Gia Di, nửa nói đùa bảo: “Ngày mai quỷ môn mở, Thập Nhất, vụ án này sắp phá được rồi đi?”

Dịch Gia Di cười ngốc hỏi: “Gì ạ?”

“Được rồi được rồi, tiếp tục nói vụ án đi.” Phương Trấn Nhạc vừa nhét nửa cái bánh tart trứng vào miệng vừa vẫy tay với mọi người, sau khi nuốt xong mới nói: “Tôn Tân nói vôi cấp thực phẩm trong nhà là dùng để làm gì đó…”

“Bánh lương, thạch băng, đồ ăn vặt Xuyên Thục.” Dịch Gia Di vội bổ sung.

“Ừm, bộ phận giám định đang cầm đi xét nghiệm so sánh, hôm nay cứ giữ Tôn Tân ở cục cảnh sát qua đêm trước, sau bốn mươi tám tiếng lại thả người sau, Thập Nhất.” Phương Trấn Nhạc bắt đầu điểm danh.

“Có.” Dịch Gia Di đang định lấy miếng khoai môn thì bị điểm danh, cô vội vàng giơ tay đáp.

Miếng khoai môn mà cô nhìn trúng cũng vì thế rơi vào vuốt chó của Lưu Gia Minh.

“Buổi tối cô kêu cảnh sát trông chừng người, trạng thái tinh thần của Tôn Tân không tốt, bị giam trong cục cảnh sát ngược lại an toàn hơn là ở nhà cậu ta, ngày mai nếu trạng thái của cậu ta vẫn chưa tốt thì mời bác sĩ tới khám.” Phương Trấn Nhạc dặn dò.

“Vâng.” Đôi mắt của Dịch Gia Di dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Phương Trấn Nhạc tràn đầy vẻ sùng bái.

“Tuy bây giờ vẫn chưa phát hiện được nấm mốc ở nhà Tôn Tân nhưng đã phát hiện ra vôi, cũng rất bất lợi cho cậu ta, tiếp theo tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn chứng minh cậu ta trong sạch nên không thể mở họp báo tiếp hoặc là công bố cậu ta vô tội với bên ngoài, bây giờ báo chí lại đang tạo xu thế hướng mũi rìu về phía cậu ta, nhìn cậu ta như vậy thật sự sợ bản thân cậu ta không chịu được muốn tìm tới cái chết trước, vẫn nên trông chừng…” Phương Trấn Nhạc xòe năm ngón tay ra với vẻ phiền lòng, dùng sức xuyên vào mái tóc ngắn, ấn lên da dầu nhưng vẫn không thể áp chế được cơn đau nửa đầu.

“Sir Phương.” Đột nhiên Lâm Vượng Cửu ngắt lời Phương Trấn Nhạc.

“Chú nói đi, chú Cửu.”

“Ngược lại cậu không cần quá phiền não về chuyện này đâu, ở buổi họp báo Dịch Gia Di đã giới thiệu về chàng trai đại lục một tháng trước cha mẹ đều chết trong tai nạn giao thông, bản thân không nơi nương tựa sống ở Hồng Kông, vẫn luôn cố gắng tự lực cánh sinh, chế biến thức ăn buôn bán, nếm trải mùi vị dựa vào hai tay và cố gắng sống yên ở Hương Giang, còn nói món ăn mà cậu ta làm ra rất đa dạng lại ngon, mấu chốt là…” Lâm Vượng Cửu nói được một nửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin