THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Bé Lưu Gia Minh vẫn là câu “được cứu mạng rồi” đó, mỗi lần có cơm ăn đến ngay cả từ nối cũng không thay đổi, chẳng qua để biểu đạt sự chân thành của mình, cậu ta còn nhân cơ hội này phát huy mạnh mẽ, gọi một câu “chị Gia Di.”

Dịch Gia Di được gọi đỏ mặt tía tai, đặt đồ xuống rồi chạy mất.

Tiếp đó thứ đợi tổ trọng án B là một ngày sắp xếp và hỏi thăm rườm rà.

Lưu Gia Minh tiếp tục hỏi từng cục cảnh sát một xem có người mất tích nào phù hợp với điều kiện của nạn nhân nam trong vụ thảm sát ở King’s Park không?

Lâm Vượng Cửu tiếp tục dẫn Gary đi đến trường học của nạn nhân nữ, nói chuyện với giáo viên và hỏi các bạn học, còn phải cố hết sức ôn hòa, không thể dọa sợ các bạn nhỏ.

Bận đến đầu tắt mặt tối lại vất vả, còn có khả năng chỉ toàn tốn công vô ích, không thu hoạch được gì.

Nhưng công việc của thám tử chính là như thế, dù biết cố hết sức không có được kết quả tốt gì thì vẫn phải làm, có khả năng không có thu hoạch cũng vẫn phải làm, có phiền đến đâu, có mệt đến đâu cũng sẽ hòa lẫn với coca lạnh nuốt trôi xuống trong bụng, tự mình tiêu hóa, tự mình làm quen.

Bận rộn suốt ba ngày liền như thế, Lưu Gia Minh đã khóa chặt thân phận nạn nhân lên người năm người mất tích, sau đó đến thăm hỏi từng cục cảnh sát được báo có năm người mất tích này.

Cuối cùng, mục tiêu được xác định là Đinh Bảo Lâm – người mất tích ở Thâm Thủy Phụ, mười tám tuổi, cao một mét tám sáu, thất nghiệp, gần nửa năm trước cũng chính là lúc cách vụ thảm sát ở King’s Park xảy ra không lâu, gia đình đã đến cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ báo án.

“Có lưu số điện thoại không? Thông báo cho người nhà đến cục cảnh sát Du Ma Địa nhận xác nhé.” Lưu Gia Minh đi hết sáu cục cảnh sát cuối cùng lại vòng về cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ, tuy gia đình của năm người khác cũng được thông báo nhưng anh ta luôn cảm thấy người này phù hợp với điều kiện của nạn nhân nam nhất.

“Nhà bọn họ nghèo lắm, không có điện thoại. Sau khi Đinh Bảo Lâm mất tích chỉ còn lại một bà cụ bảy mươi tuổi nhận trợ cấp nuôi một bé trai mười ba tuổi còn đang đi học, chính là bà nội và em trai của Đinh Bảo Lâm. Đây là địa chỉ, tôi dẫn anh qua đó thông báo cho.” Cảnh sát mặc quân trang nhìn đồng hồ, vừa vặn là thời điểm học sinh tan học, hơn nữa sau khi anh ta dẫn Lưu Gia Minh qua đó chắc hẳn cũng có thể trực tiếp tan làm luôn.

“Được, vất vả rồi.” Lưu Gia Minh nhìn thời tiết bên ngoài, mặt trời chiếu cả một ngày, ngoài căn phòng đang là lúc oi ả nhất, nóng nhất, mặt cậu ta nhăn như khổ qua, trong lòng lại lẩm bẩm một câu “vất vả rồi” với mình, rồi mới ra ngoài theo viên cảnh sát nọ.

Ra khỏi cục cảnh sát, qua đường Lệ Chi Giác lại vòng vèo quẹo đông rẽ tây mới tìm được nhà của Đinh Bảo Lâm.

Tòa nhà vừa bẩn vừa nhỏ vừa nát, mấy gia đình dùng chung một nhà tắm công cộng, xung quanh thoảng ra một mùi kỳ quái.

Đinh Bảo Thụ vẫn chưa tan học, Lưu Gia Minh và viên cảnh sát đợi dưới mai hiên trong ngõ, vừa quạt gió vừa tán gẫu.

Thẳng đến hơn nửa tiếng sau, khi cậu ta đã định từ bỏ thì Đinh Bảo Thụ mới xách một cái túi to đi về.

Dáng người của thiếu niên vẫn chưa nảy nở hết, chiều cao khoảng một mét năm, gầy gò, gương mặt rất thanh tú, tóc để ngăn, nếu không nhìn kỹ rất dễ nhận lầm thành con gái.

Mỗi khi cậu bé bước một bước, đồ trong túi đều sẽ vang lên leng keng loảng xoảng, rõ ràng trong đó đựng toàn rác có thể bán được như chè chai lông vịt.

Sau khi viên cảnh sát nọ nói rõ ý tới với cậu bé, cậu bé chỉ gật đầu, xách cái túi to về nhà cất đi, nói với bà nội vài câu rồi đi ra ngoài, lặng lẽ theo sau Lưu Gia Minh.

Dọc theo đường đi, thiếu niên luôn cúi đầu im lặng.

Không biết là trưởng thành sớm hay gì mà cậu bé trở nên vô cùng thờ ơ đối với tin tức về người anh trai có khả năng đã chết của mình.

Trên đường không có nổi một cơn gió nào, Lưu Gia Minh mời Đinh Bảo Thụ ngồi xe buýt hai tầng, một đường lắc lư chòng chành đến cục cảnh sát Du Ma Địa.

Khi vào cửa, luồng gió siêu mạnh từ điều hòa phả tới khiến Lưu Gia Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn Đinh Bảo Thụ thì lại rùng mình.



Đinh Bảo Thụ căn cứ theo quần áo của nạn nhân nam xác nhận thân phận của người chết, chính là anh trai Đinh Bảo Lâm của mình.

Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy anh trai chính là một ngày trước khi thi thể nạn nhân nữ trong vụ thảm sát tại King’s Park được phát hiện.

Đây là một thông tin quan trọng để chứng minh nạn nhân nam là một người bị hại khác trong vụ thảm sát ở King’s Park.

Theo như kết quả xét nghiệm cho ra thông tin về chất liệu dây giày trói thi thể từ bộ phận khoa học giám định, cùng quá trình điều tra khắp các quầy hàng ở chợ sáng chợ đêm, và toàn bộ khu chợ bán giày gần nơi nạn nhân nam ở, cuối cùng cũng xác định được khoảng mười mấy mẫu của nạn nhân.

Lưu Gia Minh mang theo ảnh tìm Đinh Bảo Thụ xác nhận, Đinh Bảo Thụ gần như không có bất cứ sự chần chừ gì đã xác nhận một đôi trong số đó, ngay cả thông tin về cỡ giày và màu sắc đều vô cùng chắc chắn.

“Sao em lại chắc chắn như vậy?” Lưu Gia Minh không nhịn được mà nghi ngờ bạn nhỏ đang chơi bọn họ.

Thời gian dài như thế sao vẫn còn nhớ được rõ ràng như vậy?

“Anh trai nói anh ấy sẽ đi đôi giày này thật cẩn thận, đợi chân em to hơn một chút, anh ấy sẽ tặng đôi giày này cho em.” Đinh Bảo Thụ chợt đứng phắt dậy, đi vào trong phạm vi tầm nhìn của các cảnh sát rồi giậm chân, nói một cách logic rõ ràng: “Đôi mà em đang đi bây giờ mua chung với anh em, anh làm chạy bàn ở quán cơm, nói tiệm cơm đó kiếm rất được, anh chỉ chạy bàn bưng bê đã có thể kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa tổng kết tiền lương lại có tiền nhanh. Giày của bọn em và đôi giày vải của bà nội đều là anh mua vào tuần lương đầu tiên. Em thích đôi của anh hơn vì nó ngầu hơn, nhưng giày đó toàn cỡ lớn, không có cỡ nào em có thể đi vừa.”

Nhân cách thứ hai của Đinh Bảo Thụ vẫn chưa bắt đầu phát triển, cũng chưa vỡ giọng, bộ dáng vẫn là bé trai nhỏ nhắn nên chân thật sự không to, bây giờ vẫn còn đi một đôi giày thể thao kiểu trẻ em màu lan.

Gia cảnh nhà bọn họ kém, mua giày mới đều phải tính theo năm, một đôi giày như vậy, một chiếc quần, một cây bút máy, theo quan điểm của người khác chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng cậu bé lại có thể nhớ rất lâu.

Lưu Gia Minh gật đầu có hơi mất tự nhiên, ra hiệu cho Đinh Bảo Thụ ngồi về chỗ: “Bình thường anh em có bạn bè gì không, hoặc là kẻ thù?”

Tiếp theo đó khẩu cung của Đinh Bảo Thụ cũng không cung cấp được nhiều thông tin hữu dụng hơn.

Tuy rằng nạn nhân nam thường xuyên ra vào cục cảnh sát vì làm mấy việc như trộm cắp đồ và làm bảo kê, nhưng hình như rất bảo vệ đứa em trai này, xưa nay đều không dẫn mấy tên bạn xấu đó của mình về nhà, cũng tuyệt đối không giới thiệu cho em trai.

Lưu Gia Minh đưa Đinh Bảo Thụ ra cửa cục cảnh sát, nghĩ ngợi một chút lại ủy thác cảnh sát mặc quân trang đi tuần phố giúp đưa cậu bé về nhà.

Bé trai lắc đầu, cất bước đi ra khỏi cục cảnh sát, đội ánh mặt trời gay gắt đi về nhà ở Thâm Thủy Phụ.

Cảnh sát mặc quân trang ra ngoài hỏi có cần lái xe máy đưa cậu bé về không thì cậu bé lại quay người lắc đầu, môi mím thành một đường thẳng, hơi cúi người rồi đi.

Dịch Gia Như đạp xe đạp tới cục cảnh sát đưa đồ ăn, vừa đưa trà chiều phong phú cho chị gái vừa nói: “Bạn nhỏ bước ra khỏi cục cảnh sát đó là ai vậy? Làm chuyện xấu bị các chị dạy dỗ sao?”

Dịch Gia Di nhìn bóng lưng nhỏ gầy đã đi đến ngã tư đường kia, lắc đầu đáp: “Không, đó là gia đình người bị hại, anh trai bị giết.”

“Ôi… bảo sao vừa đi vừa lau nước mắt.” Dịch Gia Như lè lưỡi, đưa một cốc trà sữa cuối cùng cho chị cả, lại bổ sung thêm một câu: “Thật đáng thương.”

Khi Dịch Gia Di trả tiền đồ ăn cho em gái và phí giao hàng, cô nghĩ ngợi một chút, lại đưa một cốc trà sữa Frappuccino cuối cùng về cho em gái: “Lát nữa trên đường về gặp được bạn nhỏ đó thì đưa cho cậu bé nhé, làm ghi chép ở cục cảnh sát nửa ngày cũng không uống một hớp nước nào.”

“Vâng, được ạ.” Dịch Gia Như gật đầu, đội mũ bảo hiểm vào, tò mò nhìn đông nhìn tây cục cảnh sát một vòng rồi mới đạp xe rời đi.


Rất nhanh cô ta đã đuổi kịp Đinh Bảo Thụ, cô ta dừng xe, lấy cốc Frappuccino định cho Đinh Bảo Thụ, nói là chị gái cảnh sát tặng, nhưng Đinh Bảo Thụ có thế nào cũng không chịu nhận, Dịch Gia Như kiên quyết đưa thì cậu bé lại quay người rời đi.

Bướng như lừa ấy!

Dịch Gia Như tức giậm chân, một tay cầm Frappuccino, giẫm chân lên bàn đạp, khi đi băng qua Đinh Bảo Thụ, tay của cô ta đẩy cốc trà sữa đến trước mặt cậu bé một cách vừa siêu nhanh vừa dùng sức.

Thiếu niên nhận lấy theo bản năng, trong nháy mắt đó thiếu nữ rút tay, đạp xe đạp phi nhanh đi mất.

Đinh Bảo Thụ cầm cốc giấy đựng trà sữa mát lạnh, nhìn bóng lưng của Dịch Gia Như một lúc mới cúi đầu quan sát thức uống mà mình chưa từng uống qua này thật cẩn thận.

Cậu bé do dự vài giây, cuối cùng cắm ống hút vào uống một hợp, cảm giác sảng khoái bạc hà, ngọt lại không ngấy, vào miệng lại mềm như tơ lụa.

Đây là thứ ngon nhất mà cậu bé từng uống.

Cậu bé lại cất bước, vừa uống vừa cúi đầu đi, vị ngon ngọt cũng không thể ngăn được cảm xúc của cậu bé, ngược lại còn khiến cậu bé khóc càng dữ hơn.

Các thám tử ở tổ trọng án B vây quanh bàn của Phương Trấn Nhạc, nghe Lưu Gia Minh báo cáo.

“Đinh Bảo Lâm là du côn trẻ xuất môn bên phía đường Bắc Hà, Thâm Thủy Phụ, học đến lớp năm rồi thôi, cả ngày chơi bời lêu lổng, trộm tiền, cướp giật, giúp người canh địa bàn, học cách thu tiền bảo kê với người khác, hành động phạm pháp nhỏ lẻ đều đã làm qua.

Cha mẹ cậu ta mất từ sớm, trong nhà chỉ có bà nội và em trai, một già một trẻ đều chưa làm được việc gì.

Cách hôm cậu ta mất tích được hai ngày, em trai Đinh Bảo Thụ đã tới cục cảnh sát báo án, vì trước đó sau khi Đinh Bảo Lâm cướp tiền lại cùng bạn bè chạy tới Thuyền Loan đánh cá, trốn hai tháng mới về nhà, nên cảnh sát cảm thấy hơn phân nửa là Đinh Bảo Lâm lại làm chuyện xấu gì đó nên trốn đi, tuy rằng ghi chép là người mất tích nhưng hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát.

Ông chủ quán ăn mà Đinh Bảo Lâm làm thuê cũng cho rằng cậu ta làm một tuần rồi chạy về làm lại công việc cũ, không tài nào tìm được anh ta nên lại tuyển người mới.

Lưu Gia Minh nghĩ ngợi rồi lại thêm vào: “Tất cả mọi người đều cảm thấy Đinh Bảo Lâm chắc chắn vất lại một già một trẻ kéo chân này, nhưng Đinh Bảo Thụ không tin, kiên quyết nói anh trai mình mất tích, tuần nào cũng chạy tới cục cảnh sát một lần, giục cảnh sát xem có tìm được anh trai không. Nửa năm qua đi, tuần nào cũng tới như thế.

Thật sự tính cách rất bướng bỉnh, vừa ngốc vừa quật cường.

Cậu bé nói với cảnh sát rằng anh trai có bạn gái, cảnh sát càng cảm thấy anh trai cậu bé đã dẫn bạn gái đi, vứt bỏ bà nội và em trai để bỏ trốn.

Đinh Bảo Thụ vẫn không tin, cắn răng nói anh trai đã thay đổi tốt hơn rồi, sẽ không bỏ chạy, nhất định là đã xảy ra chuyện.”

“Cậu bé không biết bạn gái của anh trai là ai sao?” Phương Trấn Nhạc hỏi.

Lưu Gia Minh lắc đầu: “Không biết tên, cũng chưa từng gặp, chỉ biết con người rất tốt vì anh trai rất thích.”

Mọi người trong phòng im lặng một lúc, Phương Trấn Nhạc mới bảo: “Gia Minh lại chạy một chuyến tới bên cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ tra ra những người cùng phạm tội bị bắt trước đây với Đinh Bảo Lâm, rồi điều tra toàn bộ những người này một lượt.

Chú Cửu dẫn Gary đi điều tra bên Thuyền Loan đó, trước đây Đinh Bảo Lâm trốn đến bên đó đã nương nhờ ai, tiếp xúc với ai.”

Ba người nhận lệnh lập tức định rời đi.

“Ăn cơm trưa đã rồi hãy xuất phát.” Dịch Gia Di đột nhiên yếu ớt bảo.

Bằng không món ngon để nguội sẽ không còn ngon nữa.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc gật đầu mới vui như mở cờ ngồi xuống, hào hứng ăn uống, vừa ăn vừa khen: “Gia Di đúng là tinh mắt thật, toàn chọn món ngon.”

“Lại là quán nhà mình sao? Oa, đúng là thực đơn đào mãi không hết, không lặp lại mà vẫn có thể ngon như vậy?”

“Gia Di có lộc ăn nhỉ, ngày nào cũng có thể ăn cơm mà anh Gia Đống nấu.”

“Anh Nhạc cũng nếm thử đi.”

“Các cậu ăn đi, ăn xong rồi xuất phát, tôi ra ngoài một chuyến đã.” Phương Trấn Nhạc cầm một cốc Frappuccino, mang theo bức ảnh kiểu giày mà Đinh Bảo Thụ đã đi đó bước ra khỏi văn phòng, lái xe không biết đi đâu.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin