THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 5: Chân tướng


Sau khi Phương Trấn Nhạc lên xe nhìn cô gái nhỏ, vừa định hỏi một tiếng vai có đau không, có cần phải tới bệnh viện khám không thì thấy hốc mắt của đối phương đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, bàn tay vừa trắng vừa nhỏ ấn lên cánh tay, hai chân chụm lại như con thỏ nhỏ ngồi ở đó, dán sát người lên cửa xe, bộ dáng tủi thân biến thành đứa trẻ đáng thương nhất trong thiên hạ.


Người gầy hai tay đã bị trói bị Lâm Vượng Cửu ấn vào xe, trong miệng còn lầm bầm: “Tôi không cười, tôi không cười mà.


”Lưu Gia Minh chê ông ta ồn ào liền lấy sổ cảnh sát trong xe cảnh sát ra, xé một tờ giấy vo lại thành cục nhét vào mồm ông ta, sau đó cùng Lâm Vượng Cửu ngồi vào hàng ghế cuối cùng, kẹp tên gầy ở giữa.


Những thám tử mặc thường phục và cảnh sát mặc quân trang cũng lần lượt lên xe, một hàng xe cảnh sát lớn nhét đầy người bên trong.


Khi xe cảnh sát khởi động, Phương Trấn Nhạc đột nhiên giơ tay về phía Lưu Gia Minh ngồi ghế sau.“?” Lưu Gia Minh.


“Kẹo.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn.


Lưu Gia Minh chẳng hiểu gì móc một nắm kẹo đủ màu sắc từ trong túi áo căng phồng ra, nhét vào tay Phương Trấn Nhạc.


Phương Trấn Nhạc rút cánh tay về, lại liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cô gái nhỏ còn đang buồn bã.


Thật là một cô gái yếu đuối, bị đấm một cú thôi đã mũi đỏ mắt đỏ hoe, tủi thân oan ức, lẽ nào cô ở trường cảnh sát là tốt nghiệp trong hũ đường mật hay sao?Tuy rằng trong lòng mỉa mai nhưng anh vẫn đụng nhẹ nắm đấm vào cánh tay Dịch Gia Di.


Cô cảnh sát trẻ quay đầu nhìn qua với vẻ mặt chẳng hiểu gì.


“Duỗi tay.


” Phương Trấn Nhạc ra lệnh.


Dịch Gia Di duỗi bàn tay ra.


Phương Trấn Nhạc dùng ánh mắt ước lượng bàn tay hồng hào và nhỏ nhắn đó một chút, nhíu mày nói: “Hai tay.


”Cô lại ngoan ngoãn duỗi hai tay ra, làm tư bế bưng.


Lúc này anh mới thả kẹo vào lòng bàn tay cô.


Kẹo mà người đàn ông nắm trọn trong một tay thì cô lại bưng trong tay đầy ắp.


“Cảm ơn… cảnh sát Phương.



” Dịch Gia Di bưng kẹo, tay bị chiếm hết rồi, cũng không thể làm ra tư thế ôm mình nữa nên dựa người vào ghế nhìn đống kẹo đầy ắp, lập tức không đáng thương nổi nữa.


Ngược lại trông có vẻ rất giàu có.


“Ừm.


” Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cảnh sát xuyên qua ánh đèn sáng trưng, hội họp và sát vai với những chiếc xe đủ loại kiểu dáng khác thành phố hoa lệ rực rỡ sắc màu.


Trên con đường bên ngoài cửa sổ là người đi đường đông như mắc cửi vội vàng qua lại, đây là một thành phố thịnh vượng, một thành phố phồn hoa và cũng là một thành phố bận rộn.


Trong xe cảnh sát yên tĩnh, có người vì mệt mỏi rã rời mà ngủ gật, có người giấu tâm sự trong lòng không nói gì, cũng có người vì mồm bị lấp đầy nên không nói ra được cậu oan uổng đó một cách rõ ràng: Tôi thật, thật, thật, thật sự không cười mà, á sir…”Thẳng đến khi tiếng vo ve nhỏ như muỗi kêu quấy nhiễu sự yên tĩnh của người trong xe.


Con muỗi nhỏ đại khái đã lẩn vào bên trong khi chiếc xe dừng bên đường vừa rồi, lúc này thấy con người đều đã yên tĩnh lập tức cảm thấy đã đến lúc mình thi triển thân thủ rồi, nó vo ve vo ve bay bên tai mỗi người, tìm kiếm người thích hợp nhất.


Lâm Vượng Cửu ngẩng đầu, con muỗi nhỏ vo ve bay qua tai ông ta cũng không hề dừng lại, tròng mắt của ông ta đảo như bi tìm kiếm bóng dáng của nó.



Lưu Gia Minh xua vài cái, đập bôm bốp lên cánh tay mình, tỏ rõ lập trường mình từ chối bị muỗi cắn.


Dịch Gia Di thì ôm một nắm kẹo đựng vào trong hộp cơm đã rửa của mình một cách ngay ngắn, lại lặng lẽ bóc một viên kẹo dẻo thừa lại lén nhét vào miệng, vừa ngẩng đầu đã thấy con muỗi bay qua nhưng lại không kịp đuổi, chỉ thấy nó bay đi mà không thèm lưu luyến dừng lại.


Con muỗi nhỏ thu hút tầm nhìn của toàn bộ người trong xe, bay qua bay lại một cách vô cùng đắc ý vênh váo, trong cơn bối rối vì có quá nhiều sự lựa chọn, cuối cùng nó đậu lên cánh tay đang vắt bên thành cửa sổ đó của Phương Trấn Nhạc mà không hề do dự chút nào.


Lưu Gia Minh không nhịn được mà phụt một tiếng, cười như được mùa: “Há há, quả nhiên anh Nhạc ngọt nhất.


”“…” Phương Trấn Nhạc mặt đen như đít nồi.


Trên đời này có một loại người như vậy, cứ hễ anh ở đây thì muỗi sẽ không cắn người khác.


*Nghèo khó khiến cô vứt bỏ toàn bộ tạp niệm.


*Khi vào cục cảnh sát, mấy người Lưu Gia Minh vẫn hi hi ha ha, nhưng khi vòng vào khu tiếp đón báo cảnh sát ở tầng một lại đột nhiên im lặng.


Dịch Gia Di thò đầu nhìn qua mới phát hiện thấy một người đàn ông ăn mặc bụi bặm, ngồi trên ghế công cộng sát tường, mái tóc ngắn hơi bóng dầu rối tung, ánh mắt nhìn phía trước dại ra, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.


Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, thấp giọng bảo: “Người duy nhất bị tình nghi giết người hiện tại, chồng của Trương Phụng Vân.’’


Hiện giờ đã là người góa vợ rồi.


Dịch Gia Di mím môi, lén nhìn chằm chằm vào chồng nạn nhân một lúc, người đó bất động giống như một pho tượng chó nhà có tang, không có một chút sức sống nào cả.


Cô thu lại tầm mắt, nhẹ tay nhẹ chân theo Phương Trấn Nhạc đi về phía khu thẩm vấn.


Khi lại nhìn thấy hung thủ bị áp giải đi đằng trước, đột nhiên cô cảm thấy không còn sợ như vậy nữa, chỗ bị đánh trên bả vai dường như cũng không còn nóng rát nữa.


…Lâm Vượng Cửu mang con dao lên tầng đưa tới bộ phận giám định pháp y, chặn đồng nghiệp đang chuẩn bị tan làm quay về phòng xét nghiệm.


Ông ta canh ngay ở cửa đợi kết quả xét nghiệm giống như một người giám công, thi thoảng lại nâng mắt liếc qua phòng xét nghiệm, xem người bên trong có đang nghiêm túc làm việc hay không.


Dịch Gia Di làm ghi chép đơn giản, tường thuật lại việc tại sao mình lại xuất hiện ở hiện trường gây án, sao lại phát hiện ra hung khí, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.


Cô sợ đám người Phương Trấn Nhạc cảm thấy mình không hiểu chuyện nghi thần nghi quỷ, chỉ tùy tiện thẩm vấn và dạy dỗ hung thủ vài câu đã thả người ra, nên đợi bên ngoài phòng thẩm vấn, cúi đầu suy nghĩ nếu phía cảnh sát định thả người thì nên giữ hung thủ lại thế nào.


Trong đầu cô sắp xếp lại vô số ngôn ngữ, điều động toàn bộ năng lực viết văn suốt chín năm giáo dục bắt buộc và công pháp viết luận văn tốt nghiệp ở đại học của mình ra sử dụng, lại cảm thấy mấy lý do đó đều sơ hở trăm chỗ, quá gượng gạo và kỳ quái.


Cô cũng không cảm thấy mình nói hung thủ cười kỳ quái là có thể thuyết phục được Phương Trấn Nhạc nghi ngờ đối phương là hung thủ.


Vẫn phải bịa ra chút tội danh cho hung thủ nữa.



Dịch Gia Di vắt hết óc nghĩ phải hắt nước bẩn lên người hung thủ thế nào mới có thể khiến phía cảnh sát cảm thấy đối phương khả nghi thì trong phòng thẩm vấn đã có chút bất ngờ không tưởng được…“Tên?” Lưu Gia Minh thu lại ánh mắt hoa đào hoạt bát, trừng mắt nhìn người gầy trước mặt với vẻ dữ tợn, vẻ mặt hung ác.


“Vương Tân Lai.


” Người gầy có hơi đứng ngồi không yên, mông như chạm phải đinh, ông ta vừa trả lời câu hỏi vừa đảo tròng mắt láo liên nhìn xung quanh, giống như đang lo lắng đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người đấm ông ta vậy.


Lưu Gia Minh thấy ông ta như thế cũng biết trên người ông ta dính bao nhiêu chuyện.


Người này cũng không biết đã làm ra án trộm gà bắt chó gì, trong đầu chắc chắn không chứa đựng suy nghĩ tốt gì.


Người làm ra được loại chuyện cười kỳ quái với hiện trường gây án và cảnh sát đang tìm kiếm vật chứng này, đa phần không phải loại tốt đẹp gì.


Hơn nữa bị Dịch Gia Di hô một tiếng đã bỏ chạy còn dám tấn công cảnh sát ngay trước mặt cảnh sát…


Cho dù lúc Vương Tân Lai đánh người cũng không biết dqd là cảnh

sát, nhưng đánh con gái ngay trước mặt cảnh sát còn bỏ chạy cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Kiểu gì cũng phải từ từ tra hỏi, dạy dỗ một phen.


Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Gia Minh càng kém hơn, tức giận quát

người: “Giết người xong lại chạy về nhìn cảnh sát điều tra chứng cứ,

diễu võ dương oai, để thỏa mãn tâm lý biến thái của ông có đúng

không?’’


“Không có không có mà, sir, tôi không phải mà.” Sắc mặt của Vương

Tân Lai đột nhiên tái nhợt, say rượu cộng thêm cả ngày liền mất hồn mất

vía, sợ hãi đang xen khiến lúc này ông ta đã có hơi lao lực quá độ.

Sẩm tối ông ta mới dám quay về nhìn chính là vì muốn nhân lúc cảnh

sát tìm vật chứng kết thúc mà tiếp cận khu phong tỏa, nhân lúc ông già

nghễnh ngãng đi tới chợ đêm nhặt ve chai để tìm lại con dao đã làm mất.


Nào có biết sẽ bị bắt đâu?

Cô cảnh sát kia nói ông ta cười, ông ta khóc còn chẳng kịp đây, nào

còn biết cười nữa?


Nhưng… cô cảnh sát đó thề thốt giống như đã thật sự nhìn thấy vậy… lẽ nào… lẽ nào người phụ nữ bị mình giết chết đó hóa thành quỷ bay quanh ông ta cười quái đản, rồi bị cô cảnh sát đó nhìn thấy?


Nghĩ đến đây, Vương Tân Lai rùng mình, hai chân vì khẩn trương mà

run lên không kiểm soát được, còng tay bị khua vang loảng xoảng.


Lưu Gia Minh nhìn bộ dáng của ông ta, đôi mày thật sự nhíu lại, trong

lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, đột nhiên cậu ta vỗ bàn, quát: “Vậy

ông chạy làm gì?”

Vương Tân Lai bị dọa giật bắn người, hai tay lập tức giơ lên cao che

đầu, thấp giọng rên rỉ: “Tôi không cố ý, tôi uống say, bà ta đụng phải tôi,

là bà ta…”

“…” Sắc mặt của Lưu Gia Minh dần trở nên nặng nề, cậu ta trừng

mắt nhìn Vương Tân Lai, xoa tay hỏi dò: “Cố tình giết người sẽ bị phán

tội chết, nhưng ngộ sát thì không, ông làm thế nào chứng minh được ông

chỉ ngộ sát chứ không phải mưu sát?”

Vương Tân Lai run cầm cập, che mặt ấp úng không nói được thành

lời, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng trợn tròn mắt như sắp lồi ra

sau khi bị giết của người phụ nữ, còn có dáng vẻ khủng bố sau khi bị

mình vung dao chém nát mặt kia nữa.

Tố chất tâm lý của người bình thường vốn không mạnh cho lắm, loại

chuyện giết người này cũng không dám nghĩ tới.

Hai ngày một đêm rồi ông ta chưa ngủ, đầu đau như búa bổ, lại sợ hãi

nôn mửa suốt cả ngày, lúc này vừa yếu ớt vừa hoảng hốt, ở trước mặt

cảnh sát bị bắt bị dọa, cuối cùng tinh thần sụp đổ, đột nhiên đổ ập lên

bàn khóc rống lên: “Tôi thật sự không cố tình mà, sir, tôi với bà ta trước

đây không có oán, gần đây không có thù… tôi cũng rất xúi quẩy, tôi có vợ con rồi, tôi cũng không muốn đâu… hu hu…”


Lưu Gia Minh siết nắm đấm đứng bật dậy, vòng qua bàn đi tới trước

cửa, đẩy cửa ra rồi đứng chặn ở đó, đôi mắt vẫn luôn theo dõi Vương

Tân Lai, lại vẫy tay gọi viên cảnh sát trẻ tuổi bên ngoài cửa, nhỏ giọng

kêu anh ta đi tìm Phương Trấn Nhạc.


Sau vài phút, Phương Trấn Nhạc chạy tới phòng thẩm vấn cùng Lưu

Gia Minh thẩm vấn hết mười phút, sau đó áp giải Vương Tân Lai tới

phòng kiểm tra vân tay với vẻ mặt nặng nề.


Dịch Gia Di thấy các thám tử đi qua đi lại, vội vàng chạy tới bộ phận

giám định.


Mắt thấy Lâm Vượng Cửu lại áp giải Vương Tân Lai trông mất tinh

thần, trên mặt tèm nhèm nước mắt nước mũi định xuống lầu, cô chạy

vội qua muốn chặn thì đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói của Lưu

Gia Minh: “Dịch Gia Di! Tối nay cô mua xổ số đi! Số đỏ thôi rồi! Chắc

chắn trúng!”

Dịch Gia Di vừa muốn đi chặn Lâm Vượng Cửu lại vừa muốn nghe

xem Lưu Gia Minh đang nói gì, đang chần chừ nấn ná, gấp gáp đến mức trán túa mồ hôi thì Lưu Gia Minh đã bước nhanh đến trước mặt cô, phe phẩy tờ xét nghiệm trong tay, nói với vẻ khoa trương: “Con dao mà cô phát hiện ra chính là hung khí giết người, mẫu máu và rỉ sắt đều trùng.”


“Hơn nữa dấu vân tay trên hung khí cũng trùng khớp với dấu vân tay

của Vương Tân Lai.”


“Vừa rồi trong phòng thẩm vấn, anh ta bị khí thế của anh Nhạc đè cho

không ngóc đầu lên nổi cũng đã khai hết rồi.”


“Dao là cô nhìn thấy, người cũng do cô phát hiện, cô đúng là nữ thần

may mắn của tổ trọng án B chúng tôi đấy, ha ha ha.”


Hung thủ khai rồi á?


Lòng nôn nóng muốn đi chặn Vương Tân Lai lập tức xì hơi tiêu tan

sạch, hai vai của Dịch Gia Di thả lỏng, hơi dựa người vào khung cửa.


Phương Trấn Nhạc đi phía sau đang dặn dò vài chuyện với đồng

nghiệp bên bộ phận giám định pháp y ngẩng đầu lên, đối diện tầm nhìn

với Dịch Gia Di.


Cảnh sát Phương cả ngày mặt mày nặng nề như ai đó thiếu nợ mình, mây đen giữa trán cuối cùng cũng tan hết, hiếm khi giãn cơ mặt, nở nụ cười cũng coi như dịu dàng với cô.


Anh sải bước đi tới, cúi đầu khen cô: “Tuy hơi lỗ mãng nhưng rất nhạy bén.”


“… Cảm ơn cảnh sát Phương.” Dịch Gia Di đột nhiên được khen nên có hơi ngại ngùng. Cô có tính nhạy bén cái con khỉ, bỏ qua dị năng thì cô chỉ còn lại lỗ mãng thôi.



“Cũng rất có cảm giác chính nghĩa.” Phương Trấn Nhạc dẫn cô xuống

lầu, dường như muốn an ủi trái tim cô nên lại nói tiếp: “Lát nữa Gia

Minh sẽ dẫn Vương Tân Lai đi lấy khẩu cung một lần nữa, sau đó sẽ

nhốt vào phòng tạm giam làm thủ tục, đợi tòa án thẩm vấn. Trương

Phụng Vân cũng có thể nhập thổ vi an.”


“…” Dịch Gia Di lặng lẽ đi theo phía sau anh, nghe anh nói chuyện mà

không lên tiếng.


Khi lại băng qua hành lang tầng một, người chồng nạn nhân cuộn

người ngồi đó trước đấy đã đứng dậy, rõ ràng đã được thông báo tin tức

tốt hung thủ đã bị bắt.


Hai tay ông ta không ngừng vặn xoắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt, quai hàm thi thoảng căng lên vì nghiến răng. Người đàn ông góa vợ này đối diện với cửa phòng thẩm vấn, dường

như đang lên kế hoạch sẽ lao vào báo thù tên hung thủ giết người thế nào.


Thẳng đến khi tiếng bước chân của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đánh gãy âm mưu của ông ta.


Người đàn ông quay người, đi lướt qua trước mặt Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt Dịch Gia Di.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin