THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 32: .Tại sao Dịch Gia Di lại không cần mặc đồng phục?


Vì trước kia hơn tám giờ bốn mươi phút mình mới đi làm, tầm gần chín giờ này đã sớm ngồi trong văn phòng hỗ trợ hành chính, rất ít gặp được nữ cảnh sát mặc quân trang vào thời gian này.

Đối phương đại khái cũng vì thế mà cảm thấy an toàn, cho rằng cô chắc chắn đã sớm thay xong đồng phục và đi làm việc rồi, cho nên lúc này ở trong phòng thay đồ lại bàn về cô, không hề có ý thứ thận trọng và che giấu chút nào.

“Theo tôi thấy nhé, cô đừng thấy Dịch Gia Di mới vào làm đã được lên báo, lên trang bìa, nhưng đó đều là do giám sát Quách đang chạy thành tích mà thôi. Cô ta may mắn sao, qua vài ngày nữa là mọi người sẽ quên ngay, còn không phải cô ta vẫn giống như tạp vụ à. Chị Nhân biết lén lười nhất, việc bẩn việc mệt gì cũng đùn hết cho cô ta, nào có thoải mái như chúng ta, đi dạo phố miết, đi mệt rồi lại đến Cha chaan teng ngồi nghỉ, cô hà tất phải ngưỡng mộ cô ta, cô ta mới phải ngưỡng mộ chúng ta thì có.”

“Tôi cũng nghĩ đến mấy chuyện chị nói rồi, vẫn là đừng ghen tỵ với người khác, cũng đừng vì người khác may mắn mà tự oán tự trách. Ôi, chị Toa Toa, hôm trước chị có nhìn thấy sir Phương của tổ B mặc tây trang không? Đẹp trai ghê luôn!”

“Nghe nói sir Phương cực giàu có, ngày nào cũng mời cấp dưới ăn uống thịnh soạn, mỗi lần họp đều phải có dương chi cam lộ và sữa gừng đông do Phối Thâm Tỉnh mang tới. Hôm qua tôi còn nhìn thấy Lưu Gia Minh đi dạo trong cục cảnh sát, trong tay cầm Soufflé nữa đấy.”

“Đúng đó, tôi nhớ tháng trước sau khi sir Phương tăng ca còn lái xe chở các thành viên tổ B đi ăn món cua rang tránh bão, ăn cua mà ăn đến no căng rốn luôn.”

“Cũng đắt lắm đó.”

“Có một lần điều hòa ở cục cảnh sát phải sửa, anh ấy đã dẫn người tới căn biệt thự ở vịnh Thanh Thủy của mình để họp, nghe nói chỉ riêng căn nhà đã hơn hai nghìn mét vuông rồi, lại còn ba tầng! Có cả sân thượng, có cả sân lớn!”

“Thật muốn tới tổ trọng án B theo sir Phương quá.”

“Khó lắm, dạo phố của cô đi.”

“Nghe nói Dịch Gia Di thường xuyên giúp sir Phương gọi món, hình như một tháng sir Phương cho cô ta rất nhiều tiền, nếu như không đủ thì lại cho thêm, còn nếu như thừa thì đều là lì xì cho cô ta hết, nghĩ cũng thích thật.”

“Có gì mà thích, kêu cô chạy trước chạy sau làm đủ các việc vặt vãnh, cô bằng lòng sao?”

“Tôi bằng lòng chứ…”

“Không có triển vọng.”

“Lần trước Dịch Gia Di giúp sir Phương đưa đồ, may mắn phát hiện ra hung khí, chắc chắn sau đó hay qua lại bên cạnh đám người sir Phương nhiều nên mới có thể thêm một lần đi.”

“Đúng đó! Cảnh sát trưởng phá án nhiều nhất nhưng một năm muốn lên báo đã khó, cô ta tưởng cô ta là đại minh tinh chắc?”

“Cơ mà bỏ đi, người ta rất tốt, trước đó trông thấy toàn cười vui vẻ thôi, tôi chỉ ngưỡng mộ cô ta, có chút xíu ghen tỵ như vậy thôi chứ thật ra không ghét cô ta.”

“Ai nói ghét cô ta, cô ta chơi trội như thế, nói một chút thì đã sao, cũng không mất miếng thịt nào.”

Dịch Gia Di nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, biết bọn họ sắp thay xong đồng phục rồi.

Lúc này cô đi vào chắc chắn sẽ rất lúng túng, nên vội vàng đi nhanh vài bước, giả bộ mới đi qua hành lang gấp khúc đối diện, tránh cho người khác nghi ngờ cô nghe lén.

Quả nhiên vừa mới đi đến góc hành lang, hai nữ cảnh sát mặc quân trang đã đi ra ngoài.

Dịch Gia Di giả bộ không để ý đến, cũng không rời tầm nhìn qua đó, nghĩ mọi người bình an vô sự thì mỗi người một ngả như vậy cũng rất tốt, nào biết đột nhiên có một người mặc áo khoác trắng đi từ trên tầng xuống, vậy mà lại là bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào.

“Sir Hứa.”

“Chào buổi sáng, sir Hứa.”

Hai nữ cảnh sát mặc quan trang lễ phép chào hỏi, khi Hứa Quân Hào đáp lễ cũng nhìn thấy Dịch Gia Di, không đợi cô cảnh sát trẻ tiến vào một đầu khác của hành lang đã vẫy tay gọi: “Gia Di, chào buổi sáng nhé!”

Dịch Gia Di chỉ đành dừng bước chân, quay đầu lại dưới ánh nhìn chăm chú của bác sĩ Hứa và hai nữ cảnh sát mặc quân trang, tươi cười chào hỏi tất cả mọi người.

Tâm trạng của Hứa Quân Hào dường như không tồi, trông cũng không bận rộn việc gì, anh ta đi về phía Dịch Gia Di, vừa vuốt mái tóc dài vừa nói chuyện phiếm: “Sau này không cần mặc đồng phục nữa, đi mua vài bộ đồ đẹp mặc đi.”

Hai nữ cảnh sát mặc quân trang đã quay người đi vào ngã rẽ bắt được từ mấu chốt, đột nhiên dừng lại.

Toàn bộ người Hương Giang đều biết trong cục cảnh sát chỉ có cảnh sát chìm mới có thể không mặc đồng phục.


Cho nên tại sao Dịch Gia Di lại không cần mặc đồng phục?

“Chỉ có thể đợi ngày nghỉ thôi.” Dịch Gia Di phủi cái áo sơ mi rộng: “Đều là đồ trước đây, lúc đi học phần lớn thời gian đều mặc đồng phục, thường phục cũng không có đến vài bộ.”

“Ha ha, đúng nhỉ, nhìn như vậy vẫn rất giống học sinh, đi theo đám người sir Phương bắt người sẽ bị bắt nạt đi? Ngược lại rất thích hợp làm ở bộ phận tình báo hình sự, cô đi tới đối diện với người xấu và kiểm tra cũng sẽ không bị nghi ngờ.” Hứa Quân Hào đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, vỗ vai cô cảnh sát trẻ, cổ vũ: “Nhưng tôi nghe sir Phương nói cô có thiên phú ở phương diện điều tra hình sự này, sau này chăm chỉ làm việc ở tổ B nhé, tôi coi trọng cô.”

Hai nữ cảnh sát quân trang chậm rãi di chuyển ra ngoài nghe được một câu này, hai mắt trợn trừng gần như lồi ra khỏi hốc mắt.

Bọn họ rất kinh ngạc nhưng lại không thể kêu to, mà chỉ có thể im lặng đi xa, quay lưng về phía Dịch Gia Di và Hứa Quân Hào, mặc cho ngũ quan dần vặn vẹo.

Ghen tỵ khiến các nữ cảnh sát quân trang này mặt mày dữ tợn.

Sau khi Dịch Gia Di tạm biệt pháp y sir Hứa lại vòng vào phòng thay đồ lấy đồ của mình, trả lại tủ rồi mới xách một đôi tất dự phòng, một cái áo khoác nhỏ và mấy đồ linh tinh xuống lầu.

Sau này mấy thứ này có thể đặt trong ngăn tủ nhỏ bên dưới bàn làm việc.

Trong đầu cô nghĩ đến lời nói của hai nữ cảnh sát quân trang vừa rồi, bọn họ đồn đãi về mình và đồn đãi về sir Phương, cô theo thói quen chắt lọc tin tức, nghĩ ngợi lung tung, khi ôm đồ đẩy cửa văn phòng tổ B, trong đầu chỉ thoáng qua suy nghĩ “Sao hôm nay cửa lại đóng” còn lòng cảnh giác lại không có một chút nào.

Đột nhiên một bó hoa nhắm thẳng tới trước mặt khiến cô hoàn toàn không kịp phòng bị.

Dịch Gia Di sợ hãi kêu chói tai, suýt chút nữa giơ đống đồ trong tay lên đánh người cầm hoa.

Lưu Gia Minh nghiêng đầu, trên gương mặt treo nụ cười rạng rỡ, mở miệng đón tiếp: “Chào mừng Thập Nhất đã gia nhập vào đại gia đình tổ trọng án B, vào cánh của này rồi sau này chính là người một nhà.”

Dịch Gia Di cười ngẩn ngơ nhận bó hoa tươi, ngửi hương hoa với vẻ ngại ngùng rồi nhe răng cười vui vẻ.

Nhưng hình như hoa là hoa tươi buổi sáng cô mua mới cắm vào bình hoa mà.

Gary gõ lộc cộc lên bảng trắng giống như đang đánh trống vậy, sau đó giơ cao hai tay đưa qua đưa lại, rồi lại nhảy sang trái nhảy sang phải hai cái, cười nói: “Vừa rồi coi như tôi đã chào đón thập Nhất rồi nhé, đã gõ chiêng trống và múa sư tử rồi.”

“Quá qua loa!” Tam Phúc cười ha ha đi qua, hai tay cầm một cốc trà sữa: “Nào, Thập Nhất uống trà đi.”

Sau khi Dịch Gia Di nhận cốc, anh ta lại đưa cho Lưu Gia Minh và Gary mỗi người một cốc, sau đó giả bộ cạn ly, Tam Phúc vỗ lên vai Dịch Gia Di: “Uống xong ly rượu trích máu kết bái này, sau này vào sinh ra tử, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.”

Nói xong anh ta dốc ngược cái cốc, quả nhiên đã uống sạch rồi, không còn một giọt trà sữa nào rơi xuống.

Hình như trà sữa cũng là buổi sáng Dịch Gia Di chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn làm việc.

“Thập Nhất qua đây bái nhị gia đi, sau này còn làm nữ cảnh sát phúc tinh của tổ B nữa, cùng nhau hồng phúc ngang trời, an toàn phá án.” Lâm Vượng Cửu vẫy tay với Dịch Gia Di, đưa hương đã đốt từ sớm cho cô.

Cô cảnh sát trẻ ngoan ngoãn cầm lấy, nghe lời chú Cửu mà nghiêm túc thắp hương bái nhị gia.

Buổi sáng thật ra cô đã bái một lần rồi, trong lư hương còn cắm ba cây hương đã cháy hơn phân nửa chính là bằng chứng.

Lâm Vượng Cửu vỗ lên vai cô với vẻ hài lòng, nghĩ đến trước đó mình bị cô chơi quay vòng vòng còn có hơi mất tự nhiên, nhưng nhớ đến khả năng “vẽ vòng tròn bí mật” của người này là trong lòng ít nhiều vẫn có hơi kiêng dè.

Ông ta thở dài, nhịn cơn oán giận xuống.

Dịch Gia Di được mọi người dùng các hình thức kỳ lạ chào đón một phen, cuối cùng giống như kết hôn nhảy qua chậu than đi một đường dài đến chỗ tân lang… không, đi đến trước mặt Phương Trấn Nhạc.


“Hình thức gì đó đều bị bọn họ dùng hết rồi, hoa tươi, trà sữa, thắp hương, múa sư tử…” Phương Trấn Nhạc ngồi nghiêng người trên bàn nghĩ ngợi, sau đó trượt nhẹ xuống, đôi chân dài vững vàng đáp xuống mặt đất.

Anh chỉnh lại quần áo, lại giậm chân giũ phẳng nếp gấp trên quần, sau đó cúi đầu nhìn mình rồi mới ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu, cười với Dịch Gia Di và giang hai cánh tay: “Vậy tôi chỉ có thể cho cô một cái ôm thôi.”

“Sir Phương quá giảo hoạt!”

“Nay mới là ngày đầu tiên Thập Nhất tới mà!”

“Lúc em vừa vào tổ, anh Nhạc cũng không chào đón như thế!” Lưu Gia Minh còn nhớ trên mông mình ăn một cước của Phương Trấn Nhạc, khi ấy bụi trên giày anh Nhạc đều cọ hết lên quần cậu ta.

“Ha ha ha…”

Dịch Gia Di đỏ bừng mặt, tuổi còn nhỏ lần đầu tiên bị đùa giỡn, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào, cũng tại kinh nghiệm của cô quá ít.

Phương Trấn Nhạc khẽ cười một tiếng, thu hai cánh tay lại, vỗ lên bả vai của Dịch Gia Di, trong giọng nói trầm thấp mang theo hai tiếng cười: “Sau này nếu như mấy người này sai cô, bắt nạt cô thì đừng khách sáo, cứ đánh bọn họ, đá cũng được.”

“Này! Anh Nhạc!” Lưu Gia Minh là người đầu tiên kháng nghị.

Phương Trấn Nhạc không để ý đến tiếng phản kháng của đám khỉ này mà móc một thứ trong túi ra đưa cho Dịch Gia Di: “Còn nữa, khỏi cần lén lút vẽ vòng tròn, đây cũng là văn phòng của cô, muốn vẽ lúc nào thì vẽ lúc đó.”

Dịch Gia Di nhận lấy, mở ra xem trong lòng bàn tay.

Là một cây bút viết bảng màu đỏ hoàn toàn mới.

Ngày thứ hai vào đóng quân ở văn phòng tổ trọng án B và cầm được cây bút đỏ mới đã xuất hiện hung án.

Dịch Gia Di theo sir Phương ra khỏi cục cảnh sát, lén lút nhét cây bút đỏ mới vào trong túi quần.

Cô cảnh sát trẻ ngồi trên xe cảnh sát có hơi khẩn trương, duỗi tay vào trong quần nắm cây bút mới, lén thì thầm: “Bút đỏ bút đỏ, nghe tiếng lòng của ta, trừng trị cái ác biểu dương cái thiện, thuận lợi phá án…”

“Lần nào cô có thể ngồi ở văn phòng thoải mái ngây người hết một tiếng coi như là may mắn lắm rồi.” Lâm Vượng Cửu phất tay, chỉ nhịn được một lúc đã lại oán trách, có thể nói là ông hoàng năng lượng tiêu cực ở tổ B.

Sau khi xe cảnh sát khởi động, tất cả mọi người đều chuyển tầm nhìn lên người Dịch Gia Di, giống như cô gái trẻ yểu điệu này ngồi lên chiếc xe này cùng một đám đàn ông thô kệch đi đến hiện trường gây án xem thi thể là một chuyện kỳ quái cỡ nào vậy.

Pháp y và các chuyên gia giám định đi cùng xe cũng thi thoảng liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ đột nhiên gia nhập này vừa xinh vừa đáng yêu, chỉ là không có một chút sát khí của người làm nghề này tí nào.

Sau vài phút, Phương Trấn Nhạc thu tầm nhìn từ bên ngoài xe về, trông thấy ánh mắt của mọi người mới mở miệng giới thiệu: “Đây là thám tử mới của tổ B tên Dịch Gia Di, trực giác bắt hung thủ rất mạnh, hôm bắt hung thủ của vụ án giết người ở phố Pitt rất dũng cảm, sau này mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”

“Mọi người cứ gọi cô ấy là Thập Nhất.” Lưu Gia Minh tích cực quảng cáo.

Bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào vừa hỏi tại sao lại gọi là Thập Nhất thì Lưu Gia Minh đã định mô phỏng tiết mục Phương Trấn Nhạc duỗi hai ngón tay cái và Dịch Gia Di đẩy hai ngón tay của người ta lại đọc mười một, nhưng lại bị Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di ở hai bên mỗi người đánh một quyền, mới ngượng ngùng dừng lại.

“Đây là pháp y Hứa Quân Hào ở bên bộ phận pháp y, cô cũng biết rồi…”

“Đây là bác sĩ xét nghiệm cao cấp bên bộ phận giám định, Trần Quang Diệu, chúng tôi đều gọi là anh Đại Quang Minh, sau này cô cũng gọi như thế đi.”

Không thể trêu chọc Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc nên Lưu Gia Minh dứt khoát làm người giới thiệu, giới thiệu tất cả mọi người thậm chí không phải là đồng nghiệp của thám tử tổ B ở trên xe một lượt.

Dịch Gia Di gọi từng người một, giống một đứa trẻ học theo một cách máy móc khi tết đến theo cha mẹ tới thăm người thân và chúc tết.

Trước đây cô chỉ là nhân viên văn chức, mọi người đều coi cô thành thiếu nữ vô tri vừa mới tốt nghiệp, có thể chăm sóc thì chăm sóc, cũng rất khoan dung đối với yêu cầu năng lực làm việc của cô, không xảy ra lỗi lớn là được.

Một cô gái trẻ thôi mà, từ từ học là được.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô là thám tử chính thức của tổ trọng án, tương đương với trực tiếp vượt qua phân đoạn cảnh sát mặc quân trang này, nhảy cấp làm cảnh sát chìm.

Hiển nhiên mọi người tràn đầy nghi ngờ về năng lực của cô và việc vượt cấp thăng chức, sao cô có thể thăng chức? Sao cô có thể làm thám tử điều tra được?

Dịch Gia Di cũng cảm giác được loại áp lực này, khi đến địa điểm, cô cổ vũ bản thân: Cho dù là mèo to hay mèo gầy, có thể bắt được hung thủ chính là mèo giỏi.

Cô có dị năng trên người, chỉ cần có thể phục vụ chính nghĩa, diệt trừ cái ác biểu dương cái thiện cũng coi như giúp ích được cho xã hội, quyết không thể để bản thân sợ hãi trước.

Nghĩ như thế, chút khó chịu và chột dạ rối bòng bong này đều mất sạch, cô lại phấn chấn hơn hẳn.

Phương Trấn Nhạc xuống xe sau cô, đi lên hai bước, quay đầu nhìn cô rồi lộn lại: “Không sao, mới đầu đến hiện trường có khả năng sẽ hơi sợ hãi, lúc đầu đám người Gia Minh cũng trốn tránh, rất bình thường thôi. Cô từ từ thích ứng và học dần, hôm nay đứng bên ngoài nhìn mọi người làm việc thế nào là được.”

“Tôi biết rồi, anh Nhạc.” Dịch Gia Di cảm giác được thiện ý của anh, đáp lại bằng nụ cười vô cùng có tinh thần để an ủi trái tim của đối phương.

“Ừm, súng của cô đã gửi thư xin giúp cô rồi, sau này mỗi ngày bớt một giờ đi học bắn súng, thông qua kiểm tra là được.” Phương Trấn Nhạc vỗ vai Dịch Gia Di, thu lại tâm trạng, gương mặt trở nên nghiêm túc, sải bước đi về phía khu vực bị khoanh vùng cảnh giới.

Hứa Quân Hào vừa đeo găng tay trắng vừa đi theo, lấy vài viên kẹo mận trong túi nhét cho Dịch Gia Di sau đó gật đầu với cô rồi cũng nhấc dây cảnh báo chạy vào trong.

Dịch Gia Di cầm kẹo mận, để thẻ công tác trước ngực nhưng khi đi đến rào cảnh báo vẫn bị cảnh sát mặc quân trang chặn lại.

Cô chỉ đành chỉ vào thẻ công tác trước ngực rồi nghiêm túc nói với cảnh sát quân trang: “Thám tử CID 7647.”

Cảnh sát mặc quân trang nghiêm túc nhìn thẻ công tác trước ngực cô, lại nhìn gương mặt cô, rồi lại tiến một bước quan sát cẩn thận thẻ công tác của cô, lúc này mới gật đầu, lễ phép nói: “Thật xin lỗi, cảnh quan.”

Sau đó lùi lại một bước, ra hiệu “mời vào.”

Lúc này, những người khác đều đã vây quanh thi thể và bắt đầu làm việc.

Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn đám đông vây xem một vòng bên ngoài dây cảnh báo, lúc này mới bước nhanh về phía đám người sir Phương.

Trần Quang Diệu bên bộ phận giám định dẫn các kỹ thuật viên xét nghiệm kiểm tra hiện trường, các kỹ thuật viên xét nghiệm cẩn thận đến mức ngay cả vết máu dính trên lá cây cũng không bỏ qua, chỉ sợ bằng chứng quan trọng sẽ bị bỏ lỡ.

Xác định thu thập xong xuôi chứng cứ và manh mối gần đó, pháp y Hứa Quân Hào mới dựa theo con đường mà Trần Quang Diệu chỉ điểm để tiếp cận thi thể, ngồi xuống kiểm tra.

Thi thể được phát hiện trên con dốc phía tây phố Ferry, phía nam công viên phố Cherry, nói là thi thể thật ra cũng không chuẩn xác vì ở hiện trường chỉ phát hiện được một khối thi thể được đựng trong túi thực phẩm màu xanh.

“Buổi sáng nhân viên vệ sinh là bà Lâm đã phát hiện ra thi thể, dân chúng vây xem có người nói buổi sáng nhìn thấy trên thảm cỏ có cái túi này tưởng là rác nên chỉ liếc nhìn một cái rồi đi, đã hỏi qua vài người, người nhìn thấy sớm nhất đó nói là khoảng hơn tám giờ, đang trên đường giao hàng đến căn tin của tòa nhà văn phòng, người này nói rất chắc chắn.

Còn có một người dậy sớm dắt chó đi dạo cũng nói đã nhìn thấy, chó nhà mình còn sủa cái túi, người đó tưởng là rác nên kéo chó đi, đại khái là khoảng tám rưỡi.” Một cảnh sát mặc quân trang chạy đến hiện trưởng phong tỏa sớm nhất báo cáo với Phương Trấn Nhạc.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin