THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

“Đúng đó, tôi nhớ tổ A có một lần bắt hung thủ mà cả đêm đi soát núi, A Cường bất cẩn giẫm vào bẫy gẫy chân luôn, suýt chút nữa thì mất mạng. Tổ trưởng Trương đối đầu với bọn cướp còn bị đâm hai nhát. Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm. Kiểu con gái yếu đuối chạy nhanh hai bước đã thở dốc như cô ấy làm sao theo phá án được?

Chắc chắn là cảnh sát mặc quân trang rồi, chị không thấy người bên bộ phận quan hệ công chúng tìm cô ấy chụp ảnh sao, còn kêu cô ấy mặc đồng phục của cảnh sát nữa? Nữ cảnh sát tuần phố rất nở mày nở mặt đấy chứ.”

Chị Nhân nghe mọi người thảo luận sôi nổi, mấy lần muốn phản bác nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn về.

Sir Phương người ta ngày nào cũng sai Dịch Gia Di quay như chong chóng, mấy người này sẽ không thật sự tưởng Dịch Gia Di chỉ là một chân chạy vặt, chịu khổ chịu mệt đấy chứ?

Đúng là một đám chiếu mới không hiểu sự đời, có một câu này, chịu khổ chính là chiếm lời đấy.

Nếu như sir Phương không có ý đó làm sao có khả năng ngày nào cũng được chạy tới tổ B? Thật sự cho rằng tổ B là cái chợ sao?

 

Đây chính là mở rộng cửa sau đó!

 

Trong cục có bao nhiêu cô gái chàng trai nịnh nọt Phương Trấn Nhạc, nhưng nhiều năm như thế đã có người nào lại gần được người anh chưa?

Hôm trước trong phòng làm việc, chị ta còn nhận được điện thoại do sir Phương đích thân gọi đến tìm Dịch Gia Di đó.

Đàn ông mà, chuyện gì cũng đều tìm bạn, hoặc bạn là mẹ anh ta, hoặc bạn là vợ anh ta.

Chị Nhân cắn hạt dưa nghe những người khác tám nhảm không có hồi kết, dần dần sinh ra một loại cảm giác ưu việt rằng cả thế gian đều say chỉ có mình ta là tỉnh.

Lúc sắp đi còn bốc thêm hai nắm hạt dưa, tính trở về mang cho Gia Di một ít.

Sau này trong cục cảnh sát, Gia Di chắc chắn có tương lai hơn chị ta, chị ta phải thể hiện ý tốt từ trước, cũng không thể quá không có mắt nhìn được.

Khi mọi người đều đang đồn tới đồn lui thì người đứng ở trung tâm

cơn bão ngược lại là người yên tĩnh nhất.

 

Dịch Gia Di cũng không nghe thấy một câu đồn đãi nào cả, cho dù thi thoảng cảm thấy ánh mắt người trong cục cảnh sát nhìn cô khác đặc biệt, nhưng cô cũng không để ý đến và nghĩ nhiều.

Bận quá mà, cô giống như miếng bọt biển điên cuồng hấp thụ và học hỏi, bất cứ một kiến thức nào cũng có thể khiến cô bất chấp cơm nước, cho dù rảnh rỗi cũng nghĩ đến những chuyện viển vông khác.

 

Kiếp trước khi đi học cũng thường xuyên cảm thấy mê man.

 

Thi thoảng còn sinh ra suy nghĩ cuộc sống thật nhàm chán, cho dù thi

đỗ nghiên cứu thì đã sao? Thi đỗ công chức thì đã thế nào?

 

Cố gắng như vậy đều là vì cái gì?

 

Nhưng tới Hồng Kông một tháng này, đây lại là lần đầu tiên cô không

nghĩ đến ý nghĩa của cuộc sống.

 

Đây đại khái chính là niềm vui của đời thực, mỗi giây mỗi phút đều có chuyện cụ thể phải giải quyết, có quan hệ nhân sinh cụ thể phải đi xử lý.

Mà trong thành phố và thời đại xa lạ này, một gia đình nhỏ đông đúc với bầu không khí gia đình ràng buộc mạnh mẽ đang bao bọc cô từng chút một, khiến cô dung nhập và thích ứng nhanh nhất.

Người trong đồn cảnh sát cần phải ghi nhớ và những công việc cần phải học đã lấp đầy thời gian và sức lực của cô.

Cuộc sống của Dịch Gia Di trở nên cụ thể và phong phú hơn, tuy rằng có hơi bận một chút, tiết tấu cũng quá nhanh nhưng quả thật nó khiến cô có tinh thần hơn gấp trăm lần, thần thái cũng trở nên xán lạn hơn.

Vì trong lòng nhớ đến vụ án mà tổ B đang điều tra phá án, cô thậm chí còn không cần đến chuông báo thức, đồng hồ sinh học đã tự đánh thức cô vào lúc bảy giờ sáng.

Trong lòng có chuyện cũng không có hứng thú ngủ nướng nữa. Khi cô ra khỏi phòng, Dịch Gia Đống vừa mới rửa mặt xong.

Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi bước ra khỏi nhà vệ sinh, dáng người cao lớn ở trong căn phòng nhỏ chật chội như thế trông có vẻ hơi bó tay bó chân.

 

Anh ta không đoán trước được Dịch Gia Di đã rời giường, trên người chỉ mặc một cái áo may ô, tóc vừa gội xong còn rối tung ướt nhẹp, tóc mai hơi che khuất tầm mắt.

Dịch Gia Di đứng trong ánh đèn không quá sáng, lần đầu tiên phát hiện ra Dịch Gia Đống lớn lên vô cùng xuất sắc, khi không càm ràm, khi không bận nọ bận kia giống như cha, thật ra anh ta cũng là một chàng thanh niên đẹp trai đủ để khiến mấy cô gái lớn và mấy cô vợ trẻ đổ đứ đừ.

Người đàn ông độc thân xuất sắc ở độ tuổi này vốn nên có một cuộc sống yêu đương, thì lại phải một ngày nấu bữa sáng ba lần, một bữa đơn giản cho bản thân, một bữa cho em gái lớn mang đi làm ăn, một bữa cho em gái thứ và em trai út ăn khi đi học.

Sau đó lại đến cửa tiệm nấu cả ngày cho thực khách và các công nhân viên, buổi tối lại phải nấu một bữa cho người nhà, có đôi khi các em thèm ăn còn phải nấu bữa khuya.

Cha mẹ mất sớm nên áp lực chi phí của một đám con ghẻ trong nhà đều đè nặng lên người anh ta, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong ngoài nhà đều cần anh ta lo liệu.

Dịch Gia Đống sống giống như một siêu nhân vậy.

 

Dịch Gia Di chịu ảnh hưởng rất lớn từ quan niệm “phải sống vì bản

thân” cảm thấy anh ta sống quá mệt, quá bất hạnh.

 

Dịch Gia Đống hoàn toàn không đoán trước được trong phòng khách sẽ có người, đột nhiên trông thấy một cô gái mặc đồ ngủ màu trắng, tóc tai bù xù đứng trong ánh đèn mập mờ, ánh mắt đối diện với anh ta lộ rõ vô thần và mờ mịt cũng sợ hết hồn.

Năm ngón tay của anh ta giống như cái lược cào tóc mai ra sau đầu, một tay còn lại ôm ngực, tức giận khiển trách.

“Lá gan của anh cả quá nhỏ, mệt cho anh lúc giết gà giết vịt không thấy tay run bao giờ.” Dịch Gia Di vội vàng nở nụ cười, đi ngang qua anh ta bước vào nhà vệ sinh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi mua thức ăn với Dịch Gia Đống.

Trên đường người gặp được đều khen Dịch Gia Di lớn rồi, theo anh cả ra ngoài, Dịch Gia Di đều gật đầu đáp lời, ít nhiều gì vẫn có chút áp lực xã hội.

Nhưng Dịch Gia Đống lại rất vui, giống như việc Dịch Gia Di đi chợ mua thức ăn với anh ta là một chuyện khiến người vui vẻ biết bao vậy.

Đồ nhẹ thì cho cô xách, còn đồ nặng đều ở hết trong tay anh ta, bận rộn một buổi sáng, chưa đến chín giờ Dịch Gia Di đã ăn xong bữa sáng và đạp xe đạp xuất phát.

Dịch Gia Đống đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng dần đi xa của em gái với tâm trạng phức tạp.

Lúc này, Dịch Gia Tuấn dụi mắt tèm nhèm bước ra với vẻ ngái ngủ, nhìn vẻ mất mác của anh trai, cậu bé đứng ở cửa nhà vệ sinh, giống như

 

một đại nhân nhỏ nói: “Em gái trưởng thành rồi, độc lập rồi, không còn ỷ lại vào anh, dính lấy anh, đó là chuyện tốt, không cần mất mác đâu anh ơi.”

“Anh mất mác chỗ nào? Anh đang vui mà.” Dịch Gia Đống vội vàng thu lại tâm trạng chua xót, mắng em trai: “Em đi tè của em đi.”

Dịch Gia Tuấn bĩu môi, quay người đi vệ sinh.

 

Dịch Gia Đống sắp xếp lại hóa đơn tháng trước để tính lợi nhuận và chi phí trong tháng, làm tổng kết xong chi tiêu của cả gia đình và chi phí kinh doanh ở quán ăn thì em hai và em út cũng đã rửa mặt xong.

Anh ta chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhỏ, sau đó xuống lầu tiễn bọn trẻ ngồi xe buýt.

Tiễn hai đứa út đi cả rồi, anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, duỗi thắt lưng.

Tiếp theo phải tới cửa hàng, có thể chậm rãi thong thả làm việc, không vội.

Bà chủ kinh doanh món canh rắn ở quán ăn bên cạnh – Trương Vương Quế Lan vừa mua được ít lòng giá rẻ từ tiệm thịt, đang định mang về cho mèo ăn thì nhìn thấy Dịch Gia Đống, mới dừng chân hỏi anh ta: “Lại tiễn các em bắt xe buýt hả?”

“Vâng.” Dịch Gia Đống có phần trên cơ thể cường tráng, lớn lên lại tuấn tú đẹp trai, nếu không phải luôn chải tóc ra sau gáy, quần áo ăn mặc cũng tùy tiện thì thật ra anh ta chính là một tiểu sinh tuấn tú vô cùng trẻ tuổi, có thể làm thần tượng của nữ giới trưởng thành.

 

(Bản dịch thuộc team Tiểu Miêu. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi truyện của team mình.)

 

Nhưng anh ta đã quen làm phụ huynh rồi, bận trong bận ngoài cho dù là kiểu tóc hay quần áo đều có thể lấy thoải mái và thuận tiện đi đầu, lại chưa bao giờ câu nệ tiểu tiết, ở Cha chaan teng học được chiêu thức mời khách từ ông bác bảo vệ tiệm, luôn mang vẻ mặt ôn hòa của người lớn, thường xuyên khiến người quên mất sự thật rằng anh ta thật ra trẻ tuổi và anh tuấn.

Bà Trương mượn ánh mặt trời mới lên quan sát anh ta, không nhịn được mới hỏi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Gia Di cũng đã đi làm, dì Trương sắp xếp xem mắt cho cháu có được không?”

“Cháu vẫn còn một đứa em gái và một đứa em trai nữa phải lo, người ta ngại cháu dẫn theo các em, nào chịu hẹn hò với cháu đâu.” Dịch Gia Đống phất tay, vừa cười vừa từ chối.

“Cũng sẽ có cô gái tốt có mắt nhìn mà.”

 

Dịch Gia Đống chỉ cười ngây ngô mà không đáp lời.

 

Giữa các hàng xóm qua đường chưa chắc sẽ chào hỏi nhau nhưng nhìn thấy Dịch Gia Đống lại luôn chủ động thân thiết gọi một tiếng “A Đống” hoặc là “ông chủ Dịch” “đầu bếp Dịch.”

 

Đây đều do anh ta mỗi khi gặp người đều luôn thích kể rằng em trai mình thi cử lại được điểm cao, em gái học trường cảnh sát, khiến người có ấn tượng sâu sắc với tiếng huyên náo của anh ta.

Có đôi khi trời nóng, anh ta còn khẳng khái tặng người nước đá, lượng đồ ăn trong quán cơm cũng luôn khiến người hài lòng, mọi người hiếm khi nhìn thấy người này đều sẽ nhớ đến đĩa đồ ăn ngon hào phóng của anh ta.

Hôm nay Dịch Gia Di để quên sách đã mang về nhà đọc nên lại vòng trở về lấy, lúc đến đầu đường nhìn thấy anh cả đang nói với hàng xóm về công việc ở cục cảnh sát của cô.

Trong miệng anh ta, cô không chỉ có năng lực mà còn vô cùng được trọng dụng, chính là ánh sáng của giới cảnh sát trong tương lai.

Nếu như cô thật sự lợi hại như thế thì tốt rồi, nghe mà ngượng chín cả mặt, thật sự cũng ngại chào hỏi anh ta.

Nhưng Dịch Gia Đống lại vô cùng đắc ý giống như hoàn toàn tin vào những gì mình nói.

Dịch Gia Di đẩy xe đạp đứng dưới bóng râm của mái hiên nhà, nghĩ đến buổi sáng mình thương anh trai, cảm thấy anh ta rất thảm, nhưng bây giờ lại có chút cảm xúc khác đi, thật ra anh trai đang rất hạnh phúc.

Hơn nữa anh ta cũng có được sự tôn trọng, là sự tôn trọng từ ba đứa em bọn họ và sự tôn trọng của hàng xóm láng giềng trên phố đại diện cho quần chúng xã hội.

Trên đời này biết bao nhiêu người có thể có được tiền lại không sao

có được sự tôn trọng.

 

Dịch Gia Di lặng lẽ vòng vào ngõ nhỏ về nhà, tránh được anh cả đang

chém gió phần phật.

Cách ngày, Dịch Gia Di vẫn bảy giờ hơn đã rời giường như cũ, đồng thời cùng Dịch Gia Đống đi chợ, chỉ là một lần này khi mang phần lớn thức ăn đến cửa hàng, cô dựa vào quầy thu ngân ngăn cách giữa phòng bếp và nhà ăn phía trước, quan sát các loại nguyên liệu nấu ăn rồi chợt quay đầu, nổi hứng hỏi: “Anh cả, đột nhiên em nghĩ ra một cách pha trà sữa mới, anh có muốn nếm thử không?”

Kiếp trước cô là một người hâm mộ cuồng nhiệt của các phòng phát sóng trực tiếp về đồ ăn ngon, cũng là một người siêu nghiện trà sữa.

Tuy trà sữa Hồng Kong rất tuyệt vời, rất ngon, nhưng trà sữa Hoa Hoa ở thế hệ sau cũng mới mẻ thơm ngon, chuyển đến thời đại này bán ở quán ăn của nhà bọn họ, không biết liệu có người thích hay không.

 

Thử qua dao mổ trâu, cho dù có thất bại chung quy cũng không thiệt đi.

Nếu có thành quả, nói không chừng quán ăn có thể kiếm thêm ít tiền, cả nhà cùng nhau kéo kinh thế gia đình đi lên, chẳng phải rất tốt hay sao.

Dịch Gia Đống chia thịt mới mua ra đựng rồi xếp vào tủ đông, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong cửa tiệm, vẽ lên một vòng viền vàng ấm áp bao bọc lấy em gái lớn đang dựa lên quầy thu ngân.

 

Cô giống như một tiên nữ nhỏ nhẹ nhàng và trong sáng, mang theo nụ cười vừa giảo hoạt vừa xinh đẹp.

 

“Kêu anh cả em thử độc sao?” Anh ta đặt công việc trong tay xuống, hai tay chống lên tủ đông trêu cô, trong lòng lại cảm khái lần thứ mười nghìn từ lúc Gia Di đi làm cho tới nay: Gia Di đã trưởng thành rồi.

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin