Chương 4: Hiện trường tử vong
Dịch Gia Di đi theo Lâm Vượng Cửu rẽ vài vòng mới dừng, còn
tưởng chỉ là đi thu văn kiện hoặc là chỉnh lý hồ sơ mà thôi.
Thẳng đến khi ông ta đưa khẩu trang và mũ chụp đầu cho cô, dẫn cô đi vào một căn phòng vô cùng khác lạ, cảm giác được điều hòa xung
quanh giảm đột ngột rất lạnh lẽo, nhìn thấy người mặc áo blouse đeo
khẩu trang mới phát hiện ra một điểm khác thường.
Không đợi cô hoàn toàn ý thức được tất cả những thứ này đại diện
cho điều gì thì người đã đứng trong một phòng rộng lạnh như băng rồi.
Xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế và vài ba người mặc đồng phục
cảnh sát khoanh tay đứng rải rác ở đó.
Lâm Vượng Cửu vất Dịch Gia Di lại, đứng bên một chiếc “giường
bệnh,” nhỏ giọng thì thầm với tổ trưởng dẫn đội.
Ánh mắt của Dịch Gia Di liếc nhanh lên người bọn họ, lại vô thức rơi
lên “giường bệnh” và bác sĩ “đang phẫu thuật” quanh chiếc giường đó…
Một tia sét bổ mạnh vào đầu, cuối cùng cô cũng phản ứng được đây
là nơi nào, đương nhiên đó cũng không phải giường bệnh gì cả.
Không kịp che mắt, thi thể to lớn tứ chi giang rộng đã lọt vào võng
mạc.
Cô cảnh sát trẻ không phòng bị trong nháy mắt tay chân lạnh toát, sắc
mặt tái nhợt, vì sợ hãi mà đầu váng mắt hoa.
Còn chưa đợi cô sinh ra phản ứng sinh lý, đột nhiên bên tai vang lên
một âm thanh khác, hình ảnh hiện ra trước mắt lập tức bao phủ căn
phòng giải phẫu này.
Một khắc đó, Dịch Gia Di đứng như trời trồng ở đó, linh hồn như bị
chuyển đến một thế giới khác.
Cô nghe được tiếng kêu rên của người chết đang bị giải phẫu kia,
nhìn thấy gương mặt hung thủ, ở bên quan sát toàn bộ quá trình giết
người.
Hương Giang là một thành phố có thời gian rời giường và thời gian đi
ngủ muộn hơn phương bắc vài tiếng, điều này giúp tránh cái nắng nóng
vào ban ngày và kéo dài thời gian hoạt động vào ban đêm.
Buổi sáng mặt trời đã lên rất cao mà thành phố chẳng qua chỉ vừa mới
thức dậy.
Con hẻm phía sau đường Đại Vũ, phố Pitt lạnh lẽo, chỉ thi thoảng bắt
gặp một chiếc xe chạy qua con đường phía xa.
Mảnh đất nhỏ trên bản đồ này chi chít những ngôi nhà tồi tàn, chất
đầy rác rưởi và tạp vật.
Vài ngôi nhà hoang trong ngõ bị ông cụ bán báo trưng dụng làm thành
kho hàng tồi tàn, vách tường đổ, ván gỗ và tấm tôn xếp chồng lên nhau
giống như một hang động khổng lồ trốn trong thành phố.
Một khu vực lớn đồng nhôm sắt vụn này còn có người lo lắng bị
trộm, còn dùng dây sắt quây thành một hàng rào bảo vệ.
Ánh mắt trời không có cách nào chiếu vào trong con ngõ tồi tàn này,
một người phụ nữ trung niên đột nhiên lao vào trong, đi đường tắt xuyên
vào ngõ nhỏ, vòng qua nhà kho đổ nát lụp xụp, đụng phải một người say
rượu không hẹn mà gặp.
Bước chân vốn lảo đảo của bà ta lập tức vững vàng hẳn, đôi mắt thi
thoảng liếc nhìn tên say rượu đó với vẻ cảnh giác, khi gặp mặt bước
chân cũng nhanh hơn.
Tên say rượu vốn cũng không chú ý đến người phụ nữ nhưng bộ dáng
quá mức kiêng dè và khẩn trương của đối phương lại thu hút tầm mắt
của ông ta, sau khi liếc mắt quan sát, ông ta bị vẻ chán ghét của bà ta
chọc giận, duỗi tay chặn người phụ nữ lại.
“Trốn tôi sao?” Cơ thể ông ta sáp lại gần, giơ cánh tay hôi thối của
mình lên: “Thối lắm phải không?”
Người phụ nữ sợ hãi muốn chạy nhưng ông ta lại chặn đường: “Bà
thơm lắm phỏng?”
Ông ta quan sát người phụ nữ từ trên xuống dưới, chì chiết một cách
rất hung dữ: “Có tiền lắm phỏng?”
“Không có không có…” Người phụ nữ sợ hãi duỗi tay đẩy ông ta đi.
Người đàn ông bị chọc giận, móc một con dao từ trong túi ra quơ vài
cái, tranh chấp giằng co cùng người phụ nữ.
Ngay khi ông ta vung dao về phía người phụ nữ, trên gương mặt vẫn
còn mang vẻ mơ hồ chưa tỉnh rượu. Cánh tay vung loạn xạ đều chỉ là tùy
tiện dọa người, trực tiếp dồn người phụ nữ vào góc tường, động tác ông
ta vung dao lại không giống như thật sự muốn giết người phụ nữ.
Khi một nhát đâm vào bụng người phụ nữ, ông ta còn đang dong dài
nói một vài lời vụn vặt, thẳng đến khi rút dao ra mang theo máu, người
phụ nữ đau đớn kêu thảm rồi ngã xuống đất, ông ta mới trừng mắt nhìn
dao trong tay mình, dường như vẫn chưa phản ứng lại được: Vừa rồi
người đàn bà này còn tránh dao của ông ta, sao lần này lại không tránh
nữa?
Người đàn ông cúi đầu nhìn người phụ nữ một lúc, mới bất chợt tỉnh
rượu.
Ông ta sợ hãi chân tay luống cuống, giơ dao lau sạch vết máu lên áo
người phụ nữ, nhưng đối diện với người phụ nữ đã mất đi hơi thở, ông
ta lại sợ hãi trái trốn phải né không dám nhìn thẳng, còn kích động đến
mức rạch nát gương mặt của bà ta.
Vì thế ông ta lại tiếp tục dùng áo của người phụ nữ để lau máu, cách
xa chỗ đó không biết là tiếng di chuyển đá vào chai lọ của mèo hay chuột
làm kinh động đến ông ta, tên say rượu như tỉnh lại khỏi giấc mộng, ông
ta nhảy bật dậy, quay người chạy đi.
Trong cơn hoảng loạn ông ta không biết bị thứ gì va vào tay đánh bay
con dao đi mất.
Tên say rượu dường như hoàn toàn không phát hiện ra mà vẫn lảo
đảo chạy trốn.
Thẳng đến khi vòng ra khỏi ngõ nhỏ, mới dừng lại dựa người vào
chân tường thở hổn hển.
… Dị
ch Gia Di hoàn toàn không biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ công
tác kiểu gì nữa, đợi khi cô phản ứng lại, trên sổ đã ghi chép vài chữ
nguệch ngoạc.
[Báo cáo của pháp y về vết thương chí mạng và những vết thương
khác, cách ngày thu nhận và đăng ký], [Báo cáo phân tích hung khí, cách
ngày thu nhận và đăng ký], [Báo cáo phân tích tại hiện trường của phòng
giám định y khoa, ba ngày sau thu nhận được đăng ký]… [Tổng hợp tiến
độ trong tuần và đăng ký, tệp hồ sơ đầu tiên]… [Sau khi án kiện được
phá giải, lần lượt bổ sung tư liệu và báo cáo, đăng ký cùng tổng hợp
nhập hồ sơ]…
Cô kinh ngạc nhìn ghi chép trước mặt mình, tay dùng sức siết bút, lúc
này mới cảm giác được ngón tay đã hơi tê cứng.
Lâm Vượng Cửu đứng cách đó không xa thi thoảng lại nhìn Dịch Gia
Di, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần cô làm ra bộ dáng muốn nôn sẽ
đẩy cô ra ngoài ngay, thậm chí chọn cái thùng nào cho cô cũng đã sắp xếp
rõ ràng trong đầu xong.
Nhưng không ngờ tuy cô gái trẻ thoạt nhìn vừa ngoan vừa ngô nghê
này lại vẫn cắn răng làm tốt công việc ghi chép, không hề gây rắc rối
cho ông ta chút nào.
Tố chất tâm lý rất tốt.
Nhân viên pháp y làm giải phẫu xong, Dịch Gia Di dán lưng sát vào
bức tường bên cửa phòng, cố hết sức duy trì khoảng cách xa nhất với thi
thể.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện của mình, đôi mắt tuyệt
đối không nhìn lung tung, chỉ nghe bọn họ nói chuyện, không muốn tự
dọa sợ mình.
Khi mọi người định rời đi, cô lập tức là người đầu tiên mở cửa chạy
ra ngoài, vòng ra khỏi khu vực lạnh nhất mới dám há mồm hít khí.
Lưng đột nhiên bị vỗ một cái, cả người cứng ngắc, Dịch Gia Di lập
tức đứng yên không nhúc nhích.
Người vỗ cô là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục
cảnh sát tên là Lưu Gia Minh, sinh ra có một gương mặt không tính là
đoan chính cho lắm, mắt dài mũi cao môi mỏng, cũng không anh tuấn bao
nhiêu nhưng khi cười lên lại có khí chất phong lưu.
Cậu ta nghiêng đầu mỉm cười quan sát Dịch Gia Di, lớn tiếng nói:
“Trở về dựa theo thời gian thu xếp văn kiện là được, tránh cho có người
làm mất tài liệu quan trọng còn tính đổ tội nói là tổ trọng án B chúng tôi
cầm lung tung cất lung tung.”
Nói xong còn liếc xéo nhìn nhân viên pháp y.
“Bớt bỉ ổi đi.” Lâm Vượng Cửu duỗi tay vỗ một cái lên vai Lưu Gia
Minh, quay đầu bổ sung: “Nhưng làm mất thì mất thôi, bổ sung một bản
báo cáo thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ.”
Ngoài miệng nói là “chuyện nhỏ” như đang hòa giải, nhưng trong
ngoài lời nói thật ra chính là đám pháp y làm mất hồ sơ, làm mất văn
kiện, chẳng liên quan gì đến tổ trọng án.
Nhân viên pháp y cùng ra ngoài nghiêm mặt, pháp y trẻ lại càng mang
vẻ mặt tức giận hơn, nhưng khi ánh mắt của bọn họ liếc qua đội trưởng
tổ trọng án đi cuối cùng, rốt cuộc vẫn không lên tiếng, chỉ bày ra bộ dáng
chịu nhục.
“Căn cứ theo trạng thái thi cứng thì thời gian tử vong dự đoán ở
khoảng sáu tiếng trước, từ đó suy ra người chết tử vong vào buổi sáng.”
“Vết thương chí mạng ở bụng.”
“Xét theo tình trạng xuất huyết và dấu vết thương tích, khi người
chết bị tấn công ở mặt không có dấu hiệu giãy dụa, là sau khi chết bị
chém vào mặt.”
“Hung khí là vật nhọn, có thể là một thanh chủy thủ khá nhỏ dài bằng
lòng bàn tay.”
“Trong miệng vết thương có vật chất khác, phòng giám định đã mang
đi xét nghiệm…”
Nhân viên pháp y giới thiệu lần lượt, tổ trưởng tổ trọng án đi sau
cùng chỉ thi thoảng gật đầu một cái.
“Tổ trưởng Phương, tôi sẽ cố gắng hoàn thành báo cáo pháp y hoàn
chỉnh một cách nhanh nhất có thể, rồi gửi cho…” Nhân viên pháp y
ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di.
Lâm Vượng Cửu tiếp nhận ánh mắt của sĩ quan pháp y, lập tức vỗ vai
cô cảnh sát trẻ còn đang thất thần: “Tên?”
“Dịch Gia Di.” Lúc này cô cảnh sát trẻ mới lấy lại bình tĩnh, thấy tất
cả mọi người đều đang nhìn mình, lại nói: “Dịch trong kinh dịch, gia
trong gia đình hòa thuận, di trong tâm di.”
“Ừm, tôi sẽ gửi cho Dịch Gia Di, đến khi đó cô ấy sẽ in ra và gửi đến
tay tổ trọng án B các anh.” Nhân viên pháp y nói đến đây cuối cùng vẫn
tức tối, lại mở miệng bổ sung: “Đợi án kiện được phá, Dịch Gia Di sẽ
lại thu toàn bộ văn kiện do các bộ phận cung cấp từ tổ trọng án để thống
nhất hồ sơ.”
Vừa rồi Phương Trấn Nhạc vẫn luôn nghĩ việc, nghe thấy lời giải
thích bổ sung thừa thãi này của nhân viên pháp y, mới quay đầu liếc mắt
nhìn đối phương.
Người đàn ông mày kiếm mắt sáng mũi cao thẳng, tuy rằng vẻ mặt
lạnh nhạt lười nhác nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, khi anh không nói lời
nào mà chỉ nhìn người, cả người đều lộ ra sát khí.
Nhân viên pháp y nghẹn họng, tức mà không trút ra được, chỉ gật đầu
với vẻ lúng túng rồi quay người đi làm việc.
Lưu Gia Minh nhún vai với bóng lưng của nhân viên pháp y, sau đó sáp
tới bên cạnh Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, người phát hiện thi thể là
một ông cụ nghễnh ngãng ở bãi rác, đầu óc không được linh mẫn cho
lắm, hôm qua đi nhặt rác đến rất muộn, buổi trưa rời giường nhìn thấy
người phụ nữ ngã bên đường còn tưởng là say rượu nên không để ý.
“Sau khi ăn cơm xong đi nhặt vài thứ trở về lại nhìn thấy mới báo
cảnh sát.”
“Tiền và giấy tờ trên người nạn nhân vẫn còn, rạch mặt phỏng chừng
không phải để cản trở chúng ta tìm ra thân phận của người chết mà rất
có khả năng là để trút giận.”
“Khả năng lớn là người quen có thù gây án.”
“Đã hỏi hộ gia đình gần đó chưa?” Phương Trấn Nhạc không đáp lại
suy luận của Lưu Gia Minh, chỉ dựa theo trình tự hoàn thành quy trình
bình thường.
Tối qua anh viết báo cáo đến rất muộn, sáng nay vừa ngồi xuống văn
phòng đã bị điều đến một tổ chuyên án làm phân tích ngoài cơ sở các
thông tin không phải tuyệt mật dưới các góc độ khác nhau, buổi chiều
vội trở về muốn nằm lên bàn ngủ bù, kết quả lại có án mới.
Anh vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, rót một cốc cà phê lớn vẫn cảm
thấy phiền lòng buồn bực, nhìn thấy ai cũng chướng mắt, gương mặt
vốn tuấn tú thoạt nhìn càng hung ác hơn.
Người xung quanh anh ai nấy cũng thận trọng, không dám chọc giận
anh.
“Đã hỏi rồi, đều nói không nhìn thấy người nào khả nghi cả.”
“Bọn em không tìm thấy hung khí ở hiện trường, suy đoán ban đầu là
bị hung thủ mang đi.” Giọng điệu của Lưu Gia Minh không giống như
đang bàn về vụ án ngược lại giống như đang nói chuyện phiếm hơn.
Bọn họ đã thấy đủ các loại án rồi, nếu như vẫn luôn cứng ngắc như
vậy thì mệt chết từ lâu rồi.
Lâm Vượng Cửu bổ sung: “Người chết tên là Trương Phong Vân,
công nhân may ba mươi chín tuổi, từ cuống vé trên người bà ta đoán ra
được bà ta ngồi xe buýt sáng từ Nguyên Minh qua đây, đã liên hệ với
chồng bà ta, tôi đi xem ông ta đã đến chưa.”
Ông ta vừa đi vừa oán trách: “Ôi, người chết ở bên ngoài, thu thập
chứng cứ cũng không dễ, tra cũng không tra được, hung khí còn không tìm thấy đâu, làm không tốt lại bị đánh thôi.” Đi đường vừa xoa gáy vừa đấm vai, bộ dáng chịu mệt mỏi vô cùng.
Khi tới bên cầu thang mỗi người đi một ngả, Lưu Gia Minh đột nhiên
quay đầu cười với Dịch Gia Di, nói: “Người mới, tôi tên là Lưu Gia
Minh, thành viên tổ trọng án B, sau này cô đưa văn kiện cứ tìm tôi là
được, ngày nào tan làm rảnh rỗi mời cô đi ăn cua xào cay nhé, bên cạnh có một quán…”