THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 8: Lại có án à?


Kết tinh trí tuệ của các cảnh sát lâu năm.

Khi Dịch Gia Di bước vào cục cảnh sát với đôi mắt đỏ hoe, phát hiện ra một người trong suốt trước đây hoàn toàn không có ai nhìn thấy như mình đột nhiên biến thành thiên nga nhỏ múa một mình trên sân khấu, đi đến đâu cũng có ánh mắt người nhìn theo.

Còn có người ở sau lưng cô lén thì thầm, rõ ràng ngay cả tên đầy đủ của cô còn không nhớ được cũng muốn tham gia thảo luận: “Cô gái làm văn chức đó đúng là may mắn thật.” “Bịp cả thôi, cục cảnh sát cũng phải có tin mới chứ.” “Mới nhậm chức chưa đến hai tháng đã lộ mặt trước lãnh đạo rồi.” “Sao nào? Ghen tỵ đấy à?” “Tôi chỉ ngưỡng mộ thôi, được chưa…”

Dịch Gia Di coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, chỉchuyên tâm làm việc của mình.

Sau khi thay xong quần áo bước vào phòng làm việc, chị Nhân đang đứng sau bàn làm việc chỉnh sửa đống văn kiện chất thành núi, nếu không phải có một bàn tay thi thoảng mò vài cái trên chồng hồ sơ thì Dịch Gia Di gần như không nhìn thấy người bị đống văn kiện bao vây.

Cô chào hỏi, chị Nhân thò đầu ra từ sau đống văn kiện hỏi: “Gia Di, trong cốc có Cappuccino lạnh thêm “chi liến” đấy.”

“Vâng, chị Nhân.” “Chi liến” chính là kem sữa nhân tạo, đây là cách gọi dịch âm thôi, lần đầu tiên Dịch Gia Di nghe được cũng ngây người nửa ngày không biết là cái gì, nhưng bây giờ đã quen với cách gọi này rồi.

(Chú thích: Ở đây chị Nhân gọi kem sữa là “Cream” nhưng dịch âm

tiếng Trung.)

Cô đặt đồ trong tay xuống định đi giúp chị Nhân lấy cà phê, nào biết vừa quay người lại đã thấy chị Nhân đột nhiên cười, đi tới ấn vai cô ép ngồi xuống ghế, nhướn mày bảo: “Xem đây là ai nào? Tiểu phúc tinh của chúng ta, hôm nay không cần em chạy vặt, cứ để chị Nhân giúp em, chị đã mua xổ số dựa theo ngày sinh tháng đẻ của em, phải phù hộ cho chị Nhân trúng giải lớn đấy nhé.”

Nói xong, chị Nhân vỗ lên bả vai Dịch Gia Di, mời cô ngồi xuống, còn mình thì sải bước đi như bay ra ngoài.

Dịch Gia Di vuốt tóc mai, làm người nổi tiếng hay thật, lười như chị

Nhân cũng bằng lòng chạy vặt thay bạn.

Cô quay đầu lấy tập văn kiện đang định xử lý hồ sơ, nhưng vừa vòng qua nhìn, chà, chị Nhân nào có xử lý văn kiện gì đâu, chị ta hoàn toàn chỉ đang vừa đọc báo vừa ăn bữa sáng sau lớp che chắn của đống văn kiện mà thôi.

Vừa rồi chị ta mò vài cái trên chồng văn kiện cũng không phải để lấy tài liệu mà là lấy túi giấy ăn…

Quý bà Lư Uyển Nhân này thật sự đã nghiên cứu ra được sự tinh túy

của cá muối rất triệt để…

Dịch Gia Di sắp xếp hồ sơ dựa theo số hiệu, rồi đăng ký và báo cáo những tài liệu còn thiếu, làm việc rất nghiêm túc.

Sau mười mấy phút ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhưng người tới lại không phải Lư Uyển Nhân và tách cà phê mà là lời mời tới từ bên bộ phận quan hệ công chúng.

Hương Giang chú trọng đến tính công khai minh bạch, cái gì cũng cần phải bày ra cho dân chúng giám sát, cục cảnh sát phá án cũng không thể giấu diếm mà phải luôn luôn trưng tiến độ ra cho toàn bộ dân Hồng Kông thấy, kết quả, cứ cách một khoảng thời gian là lại phải làm một báo cáo công tác cho ông chủ, rồi làm thông báo tuyên bố thành quả của giới cảnh sát.

Lúc còn nhỏ xem phim Hồng Kông, Dịch Gia Di cảm thấy hình như Hương Giang đang biến cục cảnh sát thành một công ty, phải tuyên truyền, phải giao tiếp, phải tiêu thụ, không ngờ cũng có một ngày mình cũng tham gia vào trong hệ thống này, trở thành một nhân vật phải xuất hiện trước ống kính đó.

Cô bị kéo vào phòng trang điểm, thay một bộ đồng phục cảnh sát quân trang, chụp một đống ảnh từ trong ra ngoài, tại mỗi một góc ở cục cảnh sát, rồi mới được bưng gương mặt bóng dầu quay trở về phòng điều hòa, có được sự giải thoát.

Vừa mới vào cục cảnh sát cô đã đụng mặt Phương Trấn Nhạc ngay đối diện.

Hoàn toàn khác với bộ dáng mệt mỏi tối qua, lúc này gương mặt của người đàn ông lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị, bước đi như gió, phía sau có mấy người Lưu Gia Minh và Lâm Vượng Cửu của tổ B.

Dịch Gia Di quay đầu, ánh mắt nhìn theo bọn họ nối đuôi nhau ngồi lên xe cảnh sát, phóng vèo đi mất.

Lại có án sao?

Cách tan làm chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa mà lại có án, chỉ sợ tổ trọng án B lại phải tăng ca rồi.

Dịch Gia Di trở về phòng làm việc nhỏ chưa đến tám mét vuông của cô và chị Nhân, chị Nhân không biết đang bận rộn việc gì, trong văn phòng chỉ có một chồng văn kiện chất đống như núi đến mức ảnh hưởng đến việc đi lại.

Bây giờ trong cục cảnh sát đều đang nhập hồ sơ vào máy tính, rất nhiều hồ sơ cũ bị moi ra để chỉnh sửa lại, kéo theo một vài án kiện cũ cũng bị nhắc đến, khiến toàn bộ cục cảnh sát bận đến không ngóc đầu lên được.

Nghe nói một vụ án mà tổ trọng án A nhắm đến điều tra phá án đã kéo dài hơn một tháng, dày vò toàn bộ người trong tổ đến mức mặt xám mày tro, bây giờ vì có án cũ bị khui ra dẫn đến việc tổ A cho dù ngày nào cũng phải tăng ca để phá các vụ án có trong tay hiện tại cũng vẫn không có thời gian để nghỉ ngơi.

Trong văn phòng có đến vài chồng hồ sơ đang đợi bọn họ đi điều tra phá án.

Công việc này không rảnh lấy một phút để thở, đầy rẫy áp lực, toàn là những vụ án giết người cướp của trộm cắp nối tiếp nhau làm mãi không hết.

 Mặt của Dịch Gia Di hơi dính, cô chạy đi dùng sữa rửa mặt để tẩy lớp trang điểm trước, sau đó mới quay về bắt đầu làm việc.

Nhưng công việc mà trước đó làm đến vui vẻ và hào hứng đột nhiên lại trở nên không còn sức hút gì nữa.

Trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng của Phương Trấn Nhạc dẫn đội ngũ phi người lên xe, và chiếc xe phóng như bay đi mất.

Lần này là án gì vậy nhỉ? Lại có người bị giết sao?

Là cố tình giết người hay là ngộ sát sau khi say rượu giống như án giết người trên phố Pitt?

Người chết sẽ là người thế nào?

Là người trẻ tuổi lơ tơ mơ vừa mới bước chân vào môi trường làm việc giống như cô hay là như chị Nhân đã làm việc hơn nửa đời người, chỉ đợi sau khi nghỉ hưu được hưởng tiền lương hưu nhàn hạ?

Lần này không biết có tìm được hung khí không, sir Phương sẽ phá án thế nào đây?

Và… nếu hôm nay có thi thể, liệu có còn tìm cô làm ghi chép hồ sơ bên pháp y và hồ sơ bên bộ phận giám định nữa không?

Hôm nay cô nhận được một xấp đơn xét nghiệm về án giết người ở phố Pitt, cũng đã làm đăng ký sắp xếp vật chứng vô cùng chi tiết, báo cáo điều tra vụ án tiếp theo vẫn chưa nhận được cũng đánh dấu nhất định phải thu thập trong tuần này.

Các phần cần chỉnh sửa và hỗ trợ công việc cần làm đã làm rất tốt, sir Phương vẫn sẽ tới gọi cô chứ?

Bất tri bất giác, người đã từng lén lút oán trách việc nhìn thi thể và rất sợ hãi lúc đầu đã bắt đầu lặng lẽ mong đợi.

Tam hồn Dịch Gia Di lại treo ngược cành cây một lúc, bàn tay chỉnh sửa văn kiện đột nhiên dừng lại.

Những bản nắm trong tay toàn là tài liệu vụ án được các cảnh sát ở các bộ phận báo cáo lên, báo cáo phân tích thi thể của bên pháp y, báo cáo phân tích lấy được bên bộ phận giám định, báo cáo vụ án của các cảnh sát…

Cô ưỡn thẳng sống lưng, quay đầu nhìn văn kiện chất đống như núi, đột nhiên kéo một cái ghế qua, vừa chỉnh sửa vừa rút hồ sơ thú vị ra đọc nhanh.

Sau mười mấy phút, trước mặt Dịch Gia Di đã có thêm một cốc nước ấm, một quyển ghi chép và một cây bút máy.

Gặp được một vài kiến thức và nội dung đặc biệt, cô sẽ bắt đầu ghi chép tóm tắt lại.

Sau nửa tiếng, cô học được cách đọc lướt qua tên của người viết báo cáo sau khi đọc xong hồ sơ.

Sĩ quan cảnh sát Liêu này viết báo cáo luôn rất chi tiết, cách hành văn rất tốt, Dịch Gia Di luôn bị các vụ án hấp dẫn khơi gợi lên dục vọng không ngừng lại được.

Sĩ quan Vu này sẽ miêu tả chi tiết động cơ gây án của hung thủ trong báo cáo, giúp Dịch Gia Di hiểu một chút về hình tượng của phạm nhân, cũng có chút suy nghĩ về hướng truy tìm hung thủ của vụ án…

Mỗi một sĩ quan cảnh sát đều có đặc điểm điều tra và phán án của riêng mình, khi đọc báo cáo sẽ thể hiện rõ trí tuệ và năng lực của những thám tử có thâm niên như bọn họ, khiến cho Dịch Gia Di vừa ngưỡng mộ vừa khen ngợi.

Ừm, tuy rằng con chữ trong báo cáo này tinh giản đến cực hạn, rất giống với người cực kỳ không thích viết báo cáo, nhưng mỗi một chữ ghi xuống chắc chắn đều là thông tin phá án trọng điểm.

Logic rất rõ ràng, lại có thể tìm được góc độ sắc bén như vậy bắt được hung thủ.

Ở nơi thẩm vấn lại sử dụng lời giả dối để thăm dò, dù tốt hay xấu nhưng lại rất thông minh…

Dịch Gia Di đọc đến báo cáo phá án của một viên cảnh sát mới có phong cách rất mới mẻ, sau khi đọc xong lập tức đi tìm “tên tác giả” muốn ghi lại, sau đó sẽ cẩn thận xem xét sĩ quan cảnh sát này.

Kết quả chỉ nhìn thấy ba chữ “Phương Trấn Nhạc,” lại nhìn thời gian đã là hai năm trước.

Chẳng trách anh có thể dẫn dắt một tổ trọng án B ở khu phồn hoa giống như Du Ma Địa này, hóa ra từ lâu đã thể hiện rõ sự thông minh tài trí cùng ưu thế logic đặc biệt và tính chủ động dám nghĩ dám làm.

Dịch Gia Di chống má, trên quyển ghi chép của mình gần như sao chép và dán lại tờ báo cáo của anh.

Không có cách nào khác, mỗi một câu đều có góc độ và suy nghĩ độc đáo, không ghi lại sẽ có cảm giác trống rỗng vì đã bỏ lỡ tài liệu học quan trọng.

Khi Lâm Vượng Cửu tới gõ cửa, Dịch Gia Di đang say mê chu du trong đại dương kiến thức, giống như về ngược thời còn làm nghiên cứu sinh, cảm giác được sự an toàn và ấm áp trong trạng thái học tập quen thuộc.

“Gia Di, đi làm việc nào.” Lâm Vượng Cửu đứng ở cửa, nhìn thấy bên trong chất đống văn kiện gần như không bước qua được mới nhíu mày nói thầm: “Hôm qua cũng chưa nhiều như thế, sao lại đưa hết một lượt tới đây vậy?”

Tới rồi!

Dịch Gia Di thò đầu ra từ trong chồng văn kiện, gấp bộp quyển ghi chép lại.

“Vâng, chú Cửu.” Cô nhặt quyển ghi chép hồ sơ vụ án, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng làm việc nhỏ.

Dịch Gia Di có vô số suy đoán về vụ án mới, tích đầy lòng tò mò và nhiệt huyết, nhưng khi đi đến phòng giải phẫu cái lạnh vẫn lập tức tràn vào trong người.

Thi thể máu me đáng sợ vượt xa sự chuẩn bị tâm lý mà cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị xong.

Lần này người nằm trên giường giải phẫu ở nhà xác là một người nữ trẻ tuổi, tử cung đã bị rạch mở, có người đã trộm mất mạng sống và cả đứa con của cô ta.

“Suy đoán ban đầu về nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều.” Pháp y quan sát qua thi thể một lượt, lúc này mới giơ đao bắt đầu làm việc.

Mới nghe pháp y nói một câu thôi, Dịch Gia Di đã bị kéo vào trong vào trong thước phim tư tưởng. Cô cảnh sát trẻ đứng trong hư không quan sát cảnh giết chóc đầy máu me và tuyệt vọng một cách vô lực.

Thai phụ ngã trong vũng máu cầu cứu hai người già.

Nhưng đối phương không chỉ không giúp gọi điện thoại cấp cứu mà còn vào phòng bếp lấy dao ra.

Thai phụ được chuyển vào trong phòng tắm, một người ấn cô ta xuống, một người cầm đao hoàn thành cảnh tượng giết mẹ lấy con này.

Hai người đều đã đeo sẵn găng tay trước khi giết người, bên ngoài giày cũng đã được bọc băng vải, mặc dù hiện trường bị giẫm đạp rất hỗn loạn trong quá trình lấy con nhưng lại không hề để lại dấu chân.

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin