THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 28: Là các người ép tôi!


Làm rõ những chuyện này không chỉ là có trách nhiệm với xã hội, có trách nhiệm với toàn bộ cục cảnh sát mà cũng là có trách nhiệm với bản thân Dịch Gia Di.

Vì thế, Khưu Tố San vẫn kiên trì hỏi ra một câu cuối cùng: “Hôm qua trước khi cô tan làm, hung thủ Trương Kim Thổ cũng không ở trên bảng trắng, các thám tử cũng đang trong quá trình vây bắt vào tối qua, tình cờ bắt được kẻ tình nghi.

Nói cách khác, từ tối qua đến sáng nay cô đi làm, không có người nào từng nhắc đến Trương Kim Thổ với cô.

Dưới tình huống cô không có thông tin từ trước, làm thế nào xác định được cậu ta là hung thủ?”

Một khắc này, Dịch Gia Di mới ý thức được mình đã không thể trốn tránh được nữa.

Sóng biển cuồn trào đã dồn cô vào góc chết.

Cô chỉ cảm thấy đầu vang ong ong, thiếu khí.

Ánh mặt trời sáng sớm mang theo nhiệt độ, tia sáng dần dần vuông góc cũng trở nên rất nóng nực, chiếu từ trên xuống, đã không còn hắt lên gương mặt của Dịch Gia Di nữa mà chiếu lên cái ghế ngồi máy tính của Khưu Tố San, phả ra một mùi da thuộc.

Cô cảnh sát trẻ siết chặt hai nắm tay, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói mắt bên ngoài cửa sổ vài giây rồi mới dần thu lại.

Cô nghe thấy giọng nói của mình có hơi khàn, nhưng cũng không quá hoảng loạn và run sợ.

“Madam, đương nhiên trên bảng trắng vẫn còn những người khác mà đám người sir Phương nghi ngờ, bạn bè xấu của nạn nhân nam cũng ở trong đó, cũng có những người có tiền án khác, nhưng không phải tất cả mọi người có tiền án đều không có nhân tính như Đại Tiêm Tử biểu hiện ra.

Đại Tiêm Tử tên thật là Triệu Tổ Kiến, sinh năm sáu mươi bảy, mười bốn tuổi vì hành hạ động vật nhỏ đến chết mà bị hàng xóm tố cáo. Mười lăm tuổi ăn cướp ở tiệm vàng bất thành và bị bắt tại trận. Cùng năm lại vì đánh hàng xóm bị thương, bị mấy người trẻ tuổi cùng nhau áp giải đến cục cảnh sát… Mười tám tuổi bắt đầu làm bảo kê, tay sai ở câu lạc bộ đêm, bị tổ chống khiêu dâm bắt giữ và lưu hồ sơ, cùng năm còn vào cục cảnh sát sáu lần và lưu lại hồ sơ với các tội danh như gây thương tích… Hai mươi hai tuổi đánh nhau ở Vượng Giác, dẫn đến hai người bị thương, phán tù ba năm lẻ một tháng, sau khi ra tù…

Lưu Châu Hà, sinh năm sáu mươi chín, mười bảy tuổi bắt đầu chơi chung với Đại Tiêm Tử, cùng Đại Tiêm Tử vì ép một “viện giao muội” đi khách bên ngoài trả tiền mà giam giữ, đánh đập và tra tấn cô gái suốt một ngày một đêm, vì hàng xóm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, báo cảnh sát mà bị bắt, hai mươi mốt tuổi…

(Chú thích: Viện giao muội gần giống với sugar baby bây giờ.)

“… Tuy rằng Trương Kim Thổ không ở trên bảng trắng, nhưng một ngày trước, khi nạn nhân nam Đinh Bảo Lâm và Đại Tiêm Tử còn chơi chung với nhau, cùng làm bảo kê ở câu lạc bộ đêm Phú Lệ Hoa với Đại Tiêm Tử, từng vì xung đột với khách hàng nữ là bà chủ lớn mà bị người phụ nữ này báo cảnh sát, tố cáo hành vi dụ dỗ thiếu nữ vô danh làm hành vi bất chính.

Năm thứ hai Đinh Bảo Lâm và Đại Tiêm Tử lăn lộn chung, Trương Kim Thổ và Lưu Châu Hà ăn cắp vặt trên phố, coi đây là niềm vui… đến năm thứ ba, Trương Kim Thổ dẫn A Hoành nhỏ nhất đi dạo bãi, vừa vặn đụng phải hoạt động chống phá khiêu dâm…

Dáng người của Trương Kim Thổ cao, biết đánh nhau, gan lại to, trong hồ sơ ghi anh ta từng đánh cả cha mẹ mình, mỗi lần em gái nhìn thấy anh ta về nhà từ cửa sổ đều sẽ chui vào trong tủ, hoặc là dưới gầm giường…”

Dịch Gia Di đã tìm lý lịch của mấy hung thủ trong hồ sơ từ trước, cố gắng ghi nhớ và học thuộc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, vậy mà lại thật sự hữu dụng.

Cô học thuộc giới thiệu về nhân vật như vậy, còn đọc rất lưu loát, câu nào câu nấy đều buộc chặt vào năm thằng khốn không biết thiện ác, khiến Khưu Tố San kinh ngạc đến mức con ngươi co rút lại.

Chị ta đang định hỏi Dịch Gia Di biết thế nào thì cô cảnh sát trẻ đã mở miệng: “Gần đây toàn bộ hồ sơ cũ trong cục cảnh sát đang được quét hình và nhập vào máy tính, phần lớn công việc chỉnh lý hồ sơ đều do nhân viên hỗ trợ hành chính chúng tôi giúp san sẻ.

Bây giờ hồ sơ vụ án và hồ sơ công dân nhiều như thế, ai có thể hiểu rõ ràng tình hình của người trên bảng trắng được?

Là tôi đã chỉnh lý hồ sơ vụ án.”

Dịch Gia Di nói rất hùng hồn và hữu lực, câu nào cũng như đấm vào eo madam.

Khưu Tố San thở ra một hơi dài, hé môi cúi mắt, không còn lời gì chống đỡ.

Nhưng lời của Dịch Gia Di vẫn chưa nói xong.

“Năm ngoái madam dẫn đội đi bắt án diệt môn ở Đại Giác Chủy, khi dũng cảm đuổi bắt hung thủ đã trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, tuy rằng ngã bị thương ở chân nhưng cũng ấn được hung thủ lại, lập được đại công, đây là thông tin tôi đọc được trong hồ sơ.

Bảy năm trước madam tốt nghiệp với thành tích ưu tú, tiến vào cục cảnh sát Vượng Giác, rất nhanh đã trở thành giám sát thực tập thăng cấp nhanh nhất ở cục cảnh sát, năm thứ ba làm giám sát được điều đến tổ trọng án Tây Cửu Long. Tháng tư cùng năm đến London học bổ túc, sau hai tháng về lại Hồng Kông, tiếp nhận vụ án thi thể giấu trong túi nhựa khó giải quyết nhất khi ấy, cũng phá án được trong vòng hai tuần…

Cũng vậy vào năm ngoái, trong án bắt cóc giết người truy nã hung thủ khắp toàn Hồng Kong, madam lại lập được kỳ công, hơn nữa trong vụ án này, sir Phương cũng được khen ngợi, còn nữa…

Ngoài ra, năm ngoái sir Phương phá vụ án tên ngốc giết người, báo cáo phá án chỉ có một trang, tổng cộng có sáu bước điều tra.

Bốn năm trước, sir cảnh ti Hoàng…”

Tuy rằng trong hồ sơ mà Dịch Gia Di đã đọc không có văn kiện chi tiết về nhân viên nội bộ cục cảnh sát, nhưng trong một vài văn kiện tổng hợp liên quan đến vụ án vẫn sẽ kẹp thêm vài thông tin có liên quan đến nhân viên điều tra án.

Khi ấy cô đọc như giải trí, bây giờ cũng có tác dụng rồi.

Khưu Tố San nhìn cô cảnh sát trẻ vừa mới vào cục cảnh sát chưa đến một tháng Dịch Gia Di này kể lại những vụ án lớn đặc biệt, án kinh điển mà chị ta và các thám tử lớn, giám sát và cảnh ti từng phá như lòng bàn tay, cả người chấn động ngồi thẳng trên ghế văn phòng, tóc gáy dựng hết lên.

Rất nhiều chi tiết ngay cả một người từng trải qua vài vụ án đó như chị ta cũng chỉ nhớ được mơ hồ, nhưng Dịch Gia Di lại có thể chắt lọc tinh túy một cách chính xác và đọc thuộc một cách logic rõ ràng.

Thế này cũng… quá lợi hại rồi.

“Madam, chỉ cần dùng tâm, kiên nhẫn đọc toàn bộ những tài liệu và con chữ có liên quan đến vụ án rồi phân tính lặp lại, bất cứ người nào cũng có thể bắt được manh mối quan trọng.

Chân tướng nằm phía sau “sự nỗ lực mãnh liệt.”

Dịch Gia Di cuối cùng cũng nói xong, cô dựa lên lưng ghế với vẻ hư thoát, ánh mắt nhìn madam bình tĩnh mà kiên định.

Cô đã cố hết sức rồi, không cần khẩn trương nữa.

Mà đúng lúc này, bầu không khí trong văn phòng bất tri bất giác đã xuất hiện sự thay đổi cực nhỏ.

Dịch Gia Di vẫn luôn bị động trả lời câu hỏi, đến bước đường cùng đã phản công, cuối cùng hoàn toàn chinh phục được madam.

“Logic phá án rất ngoạn mục, suy luận phá án rất đặc sắc!” Khưu Tố San đan hai bàn tay vào nhau, cả người rướn về trước, nói với vẻ tha thiết lại chân thành: “Người trẻ tuổi giống như cô, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp đấy!”

“Dịch Gia Di, cô thật sự rất không tồi!”

Nói chuyện hơn một tiếng mới chịu dừng, Dịch Gia Di vừa nhận được lệnh có thể rời đi cũng không muốn nán lại thêm giây nào nữa.

Cửa phòng bị dùng sức đẩy ra, Dịch Gia Di cũng mặc kệ những thứ khác, chỉ muốn về nghỉ ngơi ngay.

Phương Trấn Nhạc không hề mở miệng suốt toàn bộ quá trình lại sải bước đi theo, khi cô quay đầu lại nhìn với vẻ phòng bị, anh đối diện với tầm nhìn của cô, sáp lại gần, thấp giọng hỏi: “Dịch Gia Di, mùng sáu tháng trước, tôi đang phá án gì?”

“…” Dịch Gia Di cứng ngắc, madam hỏi một trăm câu hỏi khó, cô đều đáp lời được, nhưng sir Phương mới hỏi một câu đơn giản mà cô lại không biết.

Cô chần chừ vài giây rồi nở nụ cười cứng ngắc, ngón tay chỉ về một đầu khác của hành lang, chuyển chủ đề bảo: “Sir Phương, tôi vội về làm việc nữa.”

Nói xong, thấy Phương Trấn Nhạc chỉ cười nhẹ nhìn mình, cũng không có ý định ngăn cản gì mới vội vàng nói lời tạm biệt rồi bước nhanh xuyên qua hành lang, chạy bước nhỏ trở về phòng hỗ trợ hành chính.

Đám người Lưu Gia Minh nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di với vẻ nghi ngờ, lại thò đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy sir Phương đang mang vẻ mặt tươi cười nghiền ngẫm.

Mọi người vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Phương Trấn Nhạc đã phất tay, lại lùi về văn phòng của Khưu Tố San, cạch một tiếng đóng cửa lại, để lại đám người Lưu Gia Minh càng lúc càng tò mò muốn chết!

“Điều đến tổ trọng án đi!” Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa, nhìn Khưu Tố San khuất mặt phía sau chiếc bàn dài.

Khưu Tố San đang cúi đầu ghi chép lên tờ giấy.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin