THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 80:


“Nói rất đúng.” Gary cũng cười phụ họa theo.

 

Mọi người trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường, sau khi đến khu nhà gỗ ở Thạch Giáp Vĩ bọn họ lần lượt xuống xe, nhanh chóng thu lại trạng thái cười đùa, người nào cũng nghiêm túc, hít thở sâu, lấy Phương Trấn Nhạc dẫn đầu, xếp thành hình cánh quạt áp sát về phía nhà lồng nơi Tần Tiểu Lỗi ở.

Tay phải của bọn họ đều giấu dưới áo khoác, đè lên khẩu súng, trở thành dã thú tùy cơ hành động, chuẩn bị nhe nanh sói bất cứ lúc nào.

Dịch Gia Di nhìn xung quanh, tìm được một nửa cánh cửa trên đồi cỏ chất rất nhiều đồ linh tinh ở khu nhà gỗ, cô cầm áo bọc tay, nắm cánh cửa làm khiên, đi sau lưng mọi người.

Tần Tiểu Lỗi mà cô nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh thở hổn hển làm việc như trâu cho Xa Tinh Tinh, ngay khi thuốc nổi lên tác dụng, anh ta bắt đầu mơ hồ, lúc bị Xa Tinh Tinh tấn công, vẻ mặt phản kháng của anh ta cũng tràn đầy sự sợ hãi.

Dịch Gia Di cảm thấy anh ta không giống người xấu nhưng con thỏ gấp sẽ cắn người, chó gấp sẽ nhảy thường, cô vẫn nên bảo vệ bản thân thật tốt trước đã.


Tuy rằng cơ thể này đã trải qua rất nhiều bài học đối kháng, cũng từng không ít lần huấn luyện đặc biệt khi còn ở trường học, nhưng dù sao Dịch Gia Di cũng chỉ là một “thư sinh” xuyên qua đây, chưa từng đánh nhau với bất cứ ai, ngay cả giành suất ăn gà với học sinh tiểu học cũng chỉ có nước bị ăn đòn, cho nên vẫn đừng nằm giấc mộng đẹp chớp mắt biến thành cô gái mạnh mẽ đi.

Trong lúc cô cầu nguyện hành động bắt người có thể thuận lợi thì Phương Trấn Nhạc đã dẫn mấy người Gary đi vào trong cửa tò vò.

Nhà gỗ bên này đều xây thành tòa hai, ba tầng, cố hết khả năng chia thành vô số phòng, Tần Tiểu Lỗi thuê một trong bảy cái nhà lồng của một căn nhà bên phải.

Dưới chỉ thị của Phương Trấn Nhạc, Gary nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Bên trong không có tiếng động, sau một phút, anh ta gõ cửa lần hai, cũng mở miệng hỏi: “Có ai ở nhà không? Tôi sống ở lầu trên, quên đóng vòi nước, trong nhà có bị ngấm nước không, nhà anh có bị dột không?”

Trong phòng vẫn không có ai đáp lời, Phương Trấn Nhạc dán tai lên cửa đột nhiên nhíu mày.

Anh thấp thoáng nghe thấy vài tiếng bước chân, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhìn về phía cửa sổ: “Tam Phúc, cẩn thận!”

Tam Phúc đang canh bên ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng hô của Phương Trấn Nhạc, trong nháy mắt trợn mắt siết nắm tay, một giây sau, cửa sổ bị mở bật ra, một bóng người to lớn nhảy ra từ bên trong, đang rơi xuống trước mặt Tam Phúc.

Tam Phúc lập tức giơ tay tới túm, đồng thời hét to: “Cảnh sát đây!

Không được nhúc nhích!”


Người đàn ông chính là Tần Tiểu Lỗi, anh ta hoảng loạn đến mức mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không nghe rõ người tới nói gì, thấy đối phương bắt mình cũng theo bản năng vung mạnh cánh tay.

Một cái vung này của anh ta đấm lên bả vai của Tam Phúc.

 

Tam Phúc chỉ cảm thấy nửa người tê rần, cơ thể không khống chế được mà ngửa ra sau, lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng vững được, nhưng tay trái lại có hơi không nhấc lên nổi.

Sức của Tần Tiểu Lỗi rất lớn.

 

Tam Phúc xoay nhẹ cánh tay trái, vừa định đuổi theo lại chợt hoảng hốt khẽ kêu một tiếng, hóa ra Dịch Gia Di vốn đợi ở bên ngoài căn nhà phía sau đám người Phương Trấn Nhạc, lặng lẽ quan sát và học hỏi kỹ thuật bắt tội phạm, mà sau khi Tần Tiểu Lỗi thoát khỏi Tam Phúc lại chạy vòng qua một bên khác của căn nhà, tới thẳng trước mặt Dịch Gia Di.

Dịch Gia Di cũng sợ hết hồn nhưng lý trí vẫn còn đây, ngay khi Tần Tiểu Lỗi lao đến trước mặt, cô vừa giơ “khiên cửa nát” lên vừa hô to: “Tần Tiểu Lỗi, anh không thoát được đâu, giơ tay chịu trói đi!”

Nắm đấm của Tần Tiểu Lỗi cũng giơ lên nhưng đột nhiên nhìn thấy đây là con gái nên động tác dừng lại, sải bước tiến tới, vòng qua Dịch Gia Di rồi chạy mất.

Cho dù ở trong thời khắc nguy hiểm thì anh ta cũng không đánh phụ nữ.

Phương Trấn Nhạc đã đuổi tới trước mặt, trong lúc bận rộn vẫn liếc nhanh nhìn Dịch Gia Di, thấy cô không sao mới tiếp tục đuổi theo.


Mức độ quen thuộc của Tần Tiểu Lỗi đối với khu vực này cực cao, anh ta vượt qua một hàng rào nhảy về phía khu đất hoang phía sau.

Khi Dịch Gia Di tìm vật chắn đã quan sát qua địa hình xung quanh, cô vừa chạy theo vừa hô to: “Anh Nhạc, bên đó có một kênh nước, lúc trèo tường nhảy xa một chút, bằng không sẽ rớt xuống.”


 

Phương Trấn Nhạc đang chống tay vượt tường, nghe được câu nhắc nhở này trên tay cũng tăng thêm vài phần sức, cơ thể vượt sang cách xa hơn một chút.

Sau khi đáp xuống đất anh quay đầu lại, quả nhiên dưới tường có một kênh nước.

Cũng may có Dịch Gia Di nhắc nhở, suy nghĩ “không biết cô đã điều tra môi trường xung quanh từ khi này” lóe lên, nhưng người đã lao đi được gần mười mét.

Phương Trấn Nhạc vừa nhanh chóng đuổi theo người vừa điều động mấy người Gary triển khai bọc đánh.

Tuy rằng Dịch Gia Di đánh nhau không biết có được không nhưng tốc độ chạy cũng không chậm, một đường theo sát phía sau đám người Phương Trấn Nhạc, vậy mà lại không hề bị bỏ lại.

Chỉ là cái “khiên cửa nát” này quá cản trở, sớm đã bị cô ném trên đường.

Một nhóm người đuổi liền mười mấy phút, ai cũng mệt thở như chó mới vòng đến một thôn xóm nhỏ hoang vu, bao vây Tần Tiểu Lỗi trong


một ngõ nhỏ.

 

Tần Tiểu Lỗi dán lưng vào vách tường, đôi mắt đảo như bi, rõ ràng còn đang suy nghĩ xem nên nhảy tường hay là xô các cảnh sát ra tiếp tục chạy trốn.

Vì sức của anh ta quá lớn, lực chiến đấu quá mạnh, cũng không biết trên người anh ta có mang theo mấy vũ khí như dao hay không nên các thám tử cũng không dám tùy tiện lao tới bắt.

“Tần Tiểu Lỗi, anh không chạy thoát được đâu, úp mặt vào tường đừng nhúc nhích, theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc quát to một tiếng, dọa Tần Tiểu Lỗi sợ run người.

“Tần Tiểu Lỗi, nhiều súng như vậy nhắm vào anh, anh cảm thấy mình chạy thoát được sao?” Gary vừa thở vừa uy hiếp.

Tần Tiểu Lỗi dựa lưng vào tường, đôi mắt hoảng loạn đảo xung quanh, đối với chuyện theo các cảnh sát trở về này, anh ta vẫn tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi.

Dịch Gia Di đuổi theo đến đầu ngõ, nhìn bộ dáng hốt hoảng và tiều tụy của anh ta, nhanh chóng thở gấp vài hơi.

Cô lại liếc mắt nhìn các đồng nghiệp đang giơ súng nhắm vào Tần Tiểu Lỗi, đột nhiên bắt đầu lo lắng, hoảng loạn.

Đôi bên giằng co, bầu không khí khẩn trương, trận chiến hết sức căng thẳng.

Nếu thật sự ra tay rồi, một bên là tráng sĩ sức lớn vô biên, lực sát thương tay không rất lớn, một bên là các thám tử cầm súng, cho dù là kết quả thế nào thì đều không phải thứ mà cô muốn nhìn thấy.


Cô hít một hơi thật sâu, cao giọng hô.

 

“Tần Tiểu Lỗi, tôi từng hỏi người chuyên ngành, tình hình của anh là phòng vệ chính đáng và ngộ sát, chỉ cần anh tự thú đầu hàng sẽ không phải chuyện nghiêm trọng gì!

Anh đừng sợ.

 

Hôm trước anh tới một tiệm cơm sửa mái che, anh còn nhớ chứ? Tôi là em gái của ông chủ tiệm cơm đó, tôi biết anh không phải người xấu.

Anh tin tôi nhé, đừng phản kháng, đừng khiến sự việc trầm trọng hơn.

 

Theo chúng tôi về cục cảnh sát, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, cô gái mà anh đã giết đó là hung thủ của vụ án xương trắng ở Trường Sa Loan, cô ta đã giết tổng cộng năm người, vốn định biến anh thành người thứ sáu mà giết chết.

Cô ta mới là đại ác nhân, anh chỉ là người bị hại vô tội thôi, tại sao lại phải chạy? Càng không cần đánh cảnh sát!”

“…” Cuối cùng Tần Tiểu Lỗi cũng không kiềm chế được nữa, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở, kích động biện minh cho chính mình: “Tôi không cố ý, cô ta dùng dao định cứa cổ tôi, đầu tôi rất choáng, rất sợ chết nên cướp dao đánh trả… ai ngờ cô ta lại dễ chết như vậy! Hu hu…”

Anh ta gào khàn cả cổ, giọng nói như chuông đồng. “…” Phương Trấn Nhạc.

“…” Lưu Gia Minh, cái gì mà “cô ta lại dễ chết như vậy?” Anh không thể tự xét lại mình rằng bản thân khỏe như trâu vâm hay sao, ai bị anh đánh một cái mà còn có thể chịu được?


“…” Tam Phúc.

 

Bây giờ bả vai tôi vẫn không có sức đây này, nếu như bị Tần Tiểu Lỗi cứa một dao vào cổ cho dù có là người khỏe mạnh như anh ta cũng sẽ chết cả thôi.

Cổ của Xa Tinh Tinh đó không bị chém đứt đã phải cảm ơn Tần Tiểu Lỗi sắp hôn mê, không đủ sức rồi.

“Tần Tiểu Lỗi, hít thở sâu, đừng kích động.” Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, ánh mắt của hai người trao đổi, không hẹn mà cùng gật đầu với đối phương, sau đó sóng vai đi lại gần Tần Tiểu Lỗi.

“Tôi thật sự không phải người xấu, cán bộ, tôi chưa từng muốn hại bất cứ ai cả, tôi làm việc cho anh trai cô, anh ấy trả tiền cho tôi, bao tôi ăn một bữa, cô gái đó cũng nói sẽ trả tiền cho tôi, tôi giúp cô ta dọn máy hút khói dầu, tại sao cô ta lại muốn giết tôi?” Tần Tiểu Lỗi đứng ở đó vừa oan ức vừa tức giận.


“Tần Tiểu Lỗi, tôi cũng rất sợ anh sẽ hại tôi, cho nên anh từ từ quay người lại, quay mặt vào tường, được không?” Dịch Gia Di lấy còng tay bên hông, hai tay giơ cao, một tay nắm còng, một tay hướng lòng bàn tay về phía Tần Tiểu Lỗi để anh ta nhìn thấy cô không cầm súng: “Sau khi về cục cảnh sát, chúng ta làm ghi chép, giúp anh tìm luật sư biện hộ.

Khi ra tòa, bồi thẩm đoàn cũng sẽ đồng tình với hoàn cảnh của anh, căn cứ theo quyền phòng vệ đặc biệt mà phán định anh là phòng vệ chính đáng.

Chính nghĩa sẽ bảo vệ anh, anh tin tôi đi.

 

Anh có đọc vụ án chặt xác trên phố Ferry trước đó không? Khi ấy ở trên buổi họp báo có một cô cảnh sát khẳng định chàng trai đại lục không phải hung thủ mà là người vô tội, anh còn nhớ không?

Người đó chính là tôi này!”

 

Dịch Gia Di duỗi tay vỗ ngực mình, vẻ mặt chân thành, đôi mắt to long lanh nhìn Tần Tiểu Lỗi, trông vừa vô tội vừa dịu dàng.

Tần Tiểu Lỗi hơi nức nở, lồng ngực phập phồng kích động mới dần bình tĩnh, tâm trạng có được sự an ủi.


Lại nhìn về phía Phương Trấn Nhạc sau lưng Dịch Gia Di, đối phương đang từ từ cất súng vào bao súng bên hông.

Vị cảnh sát cao lớn nhất này hình như chỉ vì bảo vệ cô cảnh sát trẻ nên mới qua đây, tư thế thả lỏng khiến bầu không khí như mãnh hổ quanh người anh giảm xuống, cảm giác nguy hiểm của Tần Tiểu Lỗi cũng vì thế mà giảm đi.

“Cô là người mà báo đài và tivi đã nói đó sao, chính là nữ cảnh sát phúc tinh rất có tinh thần trượng nghĩa.” Tuy Tần Tiểu Lỗi không nhớ tên cô nhưng có ấn tượng với mấy tờ báo này.

Dịch Gia Di gật đầu, cố tình cười thoải mái, sợ kinh động anh ta nên chỉ dám đi bước nhỏ từ từ lại gần.

Gary đối diện muốn nhân cơ hội Tần Tiểu Lỗi phân tâm mà bất thình lình bắt anh ta, nhưng Phương Trấn Nhạc lại dùng tay ra hiệu cho mấy người Gary.

Ý bảo bọn họ đừng quấy rầy, để Dịch Gia Di dựa theo cách của cô xử

lý.

 

“Tôi sẽ đi đến bên cạnh anh, sau đó anh quay mặt vào tường, để hai tay ra sau lưng, tôi sẽ nhẹ nhàng còng hai tay anh, sau đó dẫn anh ngồi lên xe cảnh sát, mọi người cùng nhau về cục cảnh sát.” Dịch Gia Di không dám thở mạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp lấy một cái, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười mỉm.

Tần Tiểu Lỗi nuốt khan một tiếng, nắm đấm siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.

Anh ta vẫn luôn đối diện tầm nhìn với Dịch Gia Di, không nhìn thấy vẻ uy hiếp và cố tình trong đó mà chỉ nhìn thấy một hồ nước trong rõ


ràng.

 

Cuối cùng, bản tính thiện lương chất phác và sự giáo dục nhận được từ nhỏ đã chiến thắng nỗi sợ và sự bất an, anh ta từ từ quay người đối diện với tường nhưng đầu vẫn quay ra sau như cũ, đôi mắt vẫn nhìn vào gương mặt của Dịch Gia Di.

“Tôi qua đây.” Dịch Gia Di đi đến bên cạnh anh ta, tay trái kéo cổ tay anh ta: “Tôi còng vào tay trái của anh trước.”

Cạch một tiếng, cả người Tần Tiểu Lỗi hơi run lên, Dịch Gia Di lại an ủi: “Bây giờ tôi sẽ còng vào tay phải của anh.”

Tiếng cạch thứ hai vang lên, còng tay đã hoàn toàn khóa cổ tay của Tần Tiểu Lỗ lại, một lần này anh ta ngược lại không bị kinh động, sau khi không chạy trốn mà đưa ra sự lựa chọn khác, cả người lại thoải mái hơn hẳn.

“Anh đừng sợ, bây giờ các thám tử khác của chúng tôi sẽ áp giải anh, chúng ta cùng về cục cảnh sát.” Dịch Gia Di buông tay, lùi lại một bước.

Gary và Lưu Gia Minh lập tức sải bước vây tới, đứng hai bên Tần Tiểu Lỗi, bao vây anh ta.

Dịch Gia Di nhỏ giọng bảo: “Anh ta không phản kháng, các anh đừng dọa anh ta.”

“Ừm.” Gary gật đầu.

 

Tần Tiểu Lỗi cúi đầu ủ rũ, đi theo chỉ dẫn của Gary.

 

Một vài người trong thôn thò đầu ra xem náo nhiệt, Gary cởi áo khoác ngoài phủ lên lưng Tần Tiểu Lỗi, che đi hai tay bị còng của anh ta, giữ


thể diện cho Tần Tiểu Lỗi.

 

Lúc này Dịch Gia Di mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, tay cũng không chế được mà hơi run lên.

“Sợ sao?” Phương Trấn Nhạc vẫn luôn đứng bên cạnh cô, dùng bả vai huých lên vai cô, cười mắng: “Không phải vừa rồi rất lợi hại hay sao? Bậc thầy trấn an trâu điên? Thầy huấn luyện thú dữ?”

“Đương nhiên là sợ rồi, anh Nhạc.” Sao đột nhiên cô lại nhận được nhiều biệt danh như vậy? Dịch Gia Di giơ cao hai tay: “Run cứ như người già đãng trí ấy.”

“Sợ cái gì, tôi đứng ngay bên cạnh cô mà, nghĩ tôi ăn chay sao? Anh ta chỉ cần lộ ra một chút dấu hiệu định động vào cô thì tôi sẽ ấn anh ta lên tường ngay, mãi không dám ra tay là vì sợ đả thương anh ta mà thôi, lẽ nào còn sợ anh ta sao? Chỉ là thấy anh ta đáng thương mà thôi.”


Phương Trấn Nhạc vung nắm tay làm ra vẻ mặt siêu dữ tợn siêu tàn nhẫn, còn bĩu môi bảo: “Anh ta rất cường tráng sao? Gặp phải tôi ấy hả, sẽ giống như trâu già gặp phải mãnh hổ trừng mắt, hổ già gặp phải tráng sĩ bắt hổ Võ Tòng.”

Dịch Gia Di vốn còn vì lo lắng mình sẽ bị Tần Tiểu Lỗi đánh chết giống như Xa Tinh Tinh mà lỗ tai khẩn trương đến vang ong ong.

Nhưng nhìn thấy tổ trưởng Phương mỗi lần phá án đều giống như Thập Điện Diêm La vừa hung dữ vừa nghiêm túc, lúc này lại làm bộ làm tịch tự khen mình, cô thật sự không nhịn được, toàn bộ tâm trạng bị quét sạch hết, chỉ còn lại nụ cười nín nhịn.

“Cô cũng vào cục cảnh sát gần hai tháng rồi đi? Đã từng nghe đến biệt danh của tôi chưa?” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc đưa câu hỏi, cố gắng chuyển lực chú ý của cô cảnh sát trẻ.

“Là gì vậy ạ?” Quả nhiên Dịch Gia Di mắc câu. “Chàng rể thắng trời Phương Trấn Nhạc đó!”

“Sir Phương, anh ngông thật đấy!” Dịch Gia Di không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn anh cười, theo bước chân anh đi ra khỏi ngõ nhỏ, vòng


ra đường lớn đi về phía xe cảnh sát.

 

Chỉ qua một lúc đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ mà mình chắc hẳn nên cảm giác được sau đó, màu sắc hoạt bát và vô tư lại lộ ra, vẫn là người trẻ tuổi không lộ rõ vẻ thông minh tài trí, lại trông rõ ràng vừa ngốc vừa ngây thơ đó.

“Năm người bọn họ cũng có biệt danh.” Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy chú Cửu lúc này mới thở hồng hộc chạy tới, tiếp tục bịa đặt vô căn cứ.

“Là gì?” Dịch Gia Di nhìn về phía mấy người Lưu Gia Minh.

 

“Ngũ Hổ thượng tướng chứ gì nữa.” Phương Trấn Nhạc xòe năm ngón tay, thuận thế vỗ lòng bàn tay lên lưng cô một cái, trào phúng: “Thế cũng không đoán được, ngốc.”

Nói xong lại cười với cô rồi mới thu lại vẻ mặt.

 

Anh sắp xếp cho chú Cửu và Gary chạy vòng về nhà lồng, đợi sau khi đồng nghiệp ở bộ phận giám định chạy tới lại cùng nhau điều tra nơi ở của Tần Tiểu Lỗi, tìm xem có vật chứng tương tự với áo dính máu hay không.

Tam Phúc và Lưu Gia Minh ngồi kẹp Tần Tiểu Lỗi ở giữa hàng ghế sau của xe cảnh sát cỡ nhỏ, sau khi Dịch Gia Di ngồi lên ghế phụ lái vẫn không quên quay đầu cười trấn an Tần Tiểu Lỗi.

Dọc đường trở về trong xe cảnh sát, Tần Tiểu Lỗi nhìn thấy quầy hàng di động bán bánh bao bên đường mà bụng kêu rầm trời, giống như trên xe cảnh sát có Ngưu Ma Vương đang kêu to ầm ầm vậy.


Khi đèn đỏ, Phương Trấn Nhạc quay đầu hỏi: “Rất lâu rồi chưa ăn cơm phải không?”

“Sợ bị bắt… nên hai ngày nay không ra khỏi nhà, đã hai ngày rồi chưa ăn cơm rồi.” Tần Tiểu Lỗi thấp giọng đáp với vẻ lúng túng, hàm hậu lại đáng thương.

Dịch Gia Di nhận được ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, hiểu được ý của anh, khi xe cảnh sát dừng bên đường, cô nhanh chóng chạy ra ngoài mua bốn cái bánh bao.

Xe cảnh sát lại khởi động, còn chưa đến ngã tư đèn đỏ thứ hai mà bốn cái bánh bao đã bị Tần Tiểu Lỗi nhét vào bụng, quả nhiên Ngưu Ma Vương không còn kêu gào nữa.

Tần Tiểu Lỗi no rồi, sắc mặt của Tam Phúc lại không dễ coi cho lắm.

 

Anh ta bị Tần TIểu Lỗi đấm một quyền vào vai, đến giờ xương cốt vẫn còn đau.

Tuy bây giờ đã có thể nhấc lên nhưng vẫn đau nhức ê ẩm, xắn tay áo lên có thể thấy đỏ một mảng, có thể dự đoán trước ngày mai chắc chắn sẽ bầm tím nửa cánh tay.

Kết quả thì sao, người tặng anh ta một cánh tay kỳ lân này lại là một thanh niên hai ngày rồi chưa ăn cơm, nói ra thật sự mất hết mặt mũi.

“Đàm Tam Phúc bị một người chưa ăn cơm hai ngày đánh rất thảm!” Lời này có thể dễ nghe được sao?

Tần Tiểu Lỗi này… thật sự rất dã man.


Chẳng trách trước khi hôn mê vẫn có thể giết ngược lại Xa Tinh Tinh… nữ hung thủ đó chết cũng không oan.

Đến cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc lập tức dẫn Tần Tiểu Lỗi vào phòng thẩm vấn.

Lưu Gia Minh đi phía sau lén lút sáp tới trước mặt Dịch Gia Di, thấp giọng hỏi: “Cô thật sự đã tìm người chuyên nghiệp hỏi qua rồi sao?”

“Có đâu, lừa anh ta đó… bắt được anh ta trước đã rồi nói sau…” Dịch Gia Di gãi đầu xấu hổ.

Ngược lại cô quả thật muốn đi hỏi nhưng mãi vẫn không có thời gian…

Ở tình cảnh này, nếu không khuyên được Tần Tiểu Lỗi, lỡ như chú trâu chiến này mất trí đả thương vị cảnh sát nào đó, vậy không phải sẽ chồng thêm một tội đánh cảnh sát hay sao, thám tử cũng sẽ gặp tai ương.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin