Chương 81:
Lỡ như gặp phải người nào không thể không nổ súng, bản thân Tần Tiểu Lỗi bị thương hoặc là bị bắn chết, vậy không phải càng thảm hơn sao?
Cô chỉ nói dối có thiện ý mà thôi.
Hơn nữa luật pháp như biển cả, quyền tùy nghi rất lớn, xét về tình tiết đặc biệt của vụ án này và hình ảnh hung án mà cô đã nhìn thấy, tuyệt đối phù hợp với phạm trù quyền của phòng vệ đặc biệt!
Xa Tinh Tinh là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn, dưới tình huống hạ thuốc người bị hại Tần Tiểu Lỗi giết người không thành, bị Tần Tiểu Lỗi phản kích ngộ sát trong trạng thái không tỉnh táo, đứng từ góc độ nào để phán định vụ án chắc hẳn cũng đều là phòng vệ chính đáng.
Tuy bọn họ là thám tử của tổ trọng án, không cùng sở và khác chuyên ngành với sở tư pháp, nhưng trong trí nhớ ở trường cảnh sát cũng có kiến thức liên quan từng được dạy.
Cô tin chắc một điểm này, chắc hẳn cũng không tính là lừa người.
“Thập Nhất, cô học xấu rồi!” Lưu Gia minh trợn mắt, mệt cho cô còn trưng vẻ mặt chân thành ra, ngay cả anh ta cũng bị lừa rồi!
“Khà khà, đừng coi thường nữ cảnh sát ngoan ngoãn nhé!” Dịch Gia Di hất cằm, liếc mắt nhìn anh ta rồi đi vào phòng thẩm vấn.
“…” Lưu Gia Minh chậc chậc lắc đầu.
Toang rồi, thợ săn có vẻ ngoài vô hại đúng là chí mạng nhất.
Cô cảnh sát trẻ ngoan ngoãn xem chừng sớm muộn gì cũng biến thành đại ma vương thôi!
…
Tần Tiểu Lỗi ngồi trong phòng thẩm vấn, bốn cái bánh bao trong bụng, trên đường tới đây cũng không bị chửi bị đánh, tuy rằng các thám tử đều mặt mày nặng nề không nói chuyện nhưng thoạt nhìn cũng không phải người xấu hung thần ác sát.
Anh ta ngây người rất yên tĩnh, không nóng nảy cũng không sợ hãi.
Toàn bộ thế giới này chỉ có mình Tam Phúc bị thương, sau đó pháp y sir Hứa giúp anh ta bôi thuốc nhưng vẫn còn đau nhức.
Khẩu cung của Tần Tiểu Lỗi trên cơ bản trùng khớp với quá trình gây án mà mọi người suy luận sau khi điều tra nhà của Xa Tinh Tinh.
Anh ta chỉ vào thành phố kiếm tiền, chẳng ai ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
Vốn mỗi ngày kiếm được hơn trăm đồng hoặc mấy chục đồng là anh ta đã rất vui rồi, cảm thấy có thể kiếm được rất nhiều tiền nhanh chóng,
không còn phải lo nghĩ chăm sóc mẹ về già và khám bệnh nữa, lại xây một căn nhà mái ngói cho mình rồi lấy vợ.
Kết quả vào một ngày anh ta kiếm được nhiều tiền nhất lại suýt chút nữa mất mạng trong tay chủ thuê.
Chàng trai hàm hậu này rất khỏe nhưng đầu óc đơn giản, khi cung cấp lời khai lại giống như đang nói chuyện nhà, kể này kể kia còn mang theo vài câu oán trách.
“Hương Giang nguy hiểm quá, thôn chúng tôi nào có ai biến thái như vậy, vô duyên vô cớ muốn giết người.” Anh ta thật sự rất oan ức, người đàn ông chất phác cả đời chưa từng lọt vào mắt xanh của phụ nữ lần đầu tiên được phụ nữ để ý lại suýt chút nữa thì bị cắt cổ.
Ai biết sau này liệu có sinh ra bóng ma tâm lý hay không?
Khẩu cung đã lấy xong, kêu Tần Tiểu Lỗi ký tên, sau đó chú Cửu và Gary cùng nhau dẫn anh ta về hiện trường gây án tái hiện lại vụ án.
Toàn bộ quy trình làm xong, vụ án này cuối cùng cũng coi như hạ màn
ở bộ phận CID.
Trước khi tan làm, các thám tử ngả người trong văn phòng, người nào cũng im lặng ngây người, bắt đầu nhớ lại.
Đến giờ tan làm vẫn không có vụ án mới xuất hiện khiến mọi người quả thật khó tin, vậy mà lại có thể đúng giờ tan làm à?
…
Sau khi Dịch Gia Di tan làm lại đi luyện bắn bia di chuyển bốn mươi phút, cùng ăn cơm tối với huấn luyện viên Alison, nói rất nhiều về kinh
nghiệm tâm đắc khi bắn súng mới đầu óc tràn đầy bụng no căng tan làm.
Nhưng cô không về nhà mà chuyển hướng tới Hằng Tường Vượng Nghiệp đợi Đinh Uyển Chi.
Bây giờ cô cũng là người có cuộc sống về đêm rồi.
Đinh Uyển Chi xách túi, khoác tay Dịch Gia Di, dẫn cô đổi một quán bar khác trong góc.
Phòng chính rất nhỏ, ánh đèn mờ ảo, trên tường xếp đầy các chai rượu với kiểu dáng và xuất xứ khác nhau, ngẩng đầu lên chính là nóc nhà được thiết kế bằng xà gỗ khoét rỗng, rất có một loại cảm giác đi vào nhà gỗ, được các loại rượu khác nhau vây quanh.
Âm nhạc nhẹ nhàng giống như men rượu bao phủ quanh người bạn, khi chìm vào trong sô pha trong góc lại có một loại cảm giác an toàn và bí mật nhòm ngó thế giới này.
Rất kỳ lạ, rất thoải mái.
“Lần này vẫn chọn rượu có nồng độ cồn thấp nhất chứ?” Đinh Uyển Chi hỏi.
“Có thể hơi tăng nồng độ cồn lên một chút.” Lần trước Dịch Gia Di không say nên quyết định khiêu chiến độ khó tiếp theo.
Đinh Uyển Chi nở nụ cười, giơ tay gọi bồi bàn, thành hạo chọn hai ly cocktail kỳ quái, nghe qua chỉ có khách quen mới.
Lúc đợi rượu, Dịch Gia Di vạch kế hoạch nếu lần này vẫn không say vậy lần sau sẽ to gan thử Mojito nổi tiếng lừng lẫy.
“Có muốn đi nhà vệ sinh trước không? Bằng không uống giữa chừng muốn đi vệ sinh lại khó xử.” Đinh Uyển Chi nhướn mày.
“Ha ha ha, không không, lần này sẽ không đâu.” Dịch Gia Di lúng túng che mặt.
Rượu đến rồi, hai cô gái tự dựa lên chiếc sô pha siêu to siêu mềm, vắt chéo hai chân, nhìn xà gỗ trên đầu và những chai bia treo trên xà, tai nghe nhạc đồng quê ấm áp mà cả người cũng dần lâng lâng.
Đây đại khái là nguyên nhân khiến rất nhiều người thích vào quán bar sau khi tan làm, Dịch Gia Di hơi híp mắt, cảm thấy mình đã nô lệ công
việc một trăm phần trăm rồi.
“Tôi đã đọc tin tức, vụ án này phá vẫn thuận lợi chứ?” Đinh Uyển Chi thuận miệng hỏi.
“Cũng được, rất thuận lợi, chị Uyển Chi, bình thường Xa Tinh Tinh ở Hằng Tường Vượng Nghiệp trông thế nào? Có thể nhìn ra được là nữ sát thủ giết người không chớp mắt không?” Dịch Gia Di tò mò về người phụ nữ hung ác trong vụ án này, ngày thường có phải trông bản mặt cũng khá đáng ghét không.
“Quả thật có hơi cực đoan, rất cảm xúc hóa, có đôi khi gặp phải thất bại sẽ không phân tích hoàn cảnh khó khăn một cách khách quan, mà sẽ cảm thấy người khác đang nhắm vào cô ta, vì thế mà dồn thù hận lên người một ai đó, tôi cũng từng cảm giác được hận ý vô cùng dữ dội của cô ta, thật ra chỉ là chuyện rất nhỏ thôi.” Đinh Uyển Chi nghĩ ngợi rồi mới nói tiếp.
“Cô ta có quan hệ không chính đáng với quản lý bộ phận Cho, đại khái chỉ là để làm ấm giường khi tâm trạng của cô ta sụp đổ thôi.
Xa Tinh Tinh rất kiêu ngạo, cực kỳ tự tin về sức cuốn hút nữ tính của mình, nhưng khi gặp phải thất bại trên người Cho, cô ta cảm thấy bị cô phụ.”
“Nhưng từ lúc bắt đầu một đống quan hệ bất thường như vậy, không phải cô ta nên hiểu rõ lập trường của bản thân và nguy cơ có khả năng sẽ toi công dã tràng sao?” Dịch Gia Di vừa hỏi vừa gặm nhấm ống hút, uống rượu mà như uống trà sữa.
“Rất nhiều người không biết tìm vấn đề từ trên người mình, nhận ra [mình có vấn đề] là một chuyện khiến bản thân đau khổ, nên phần lớn
người đều sẽ chọn nhận định [đều là lỗi của anh ta, tôi không có lỗi]. Xa Tinh Tinh đại khái cũng như vậy.”
“Trốn tránh không chỉ vô dụng mà còn hại mình rơi vào vực thẳm.” Dịch Gia Di thở dài.
“Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều người gặp thất bại cũng không thể bò dậy được nữa. Sự khác biệt ở đây chỉ là có người biến thành phế nhân, có người thì trở nên mất trí mà thôi. Theo quan điểm của tôi, toàn là do [cảm giác bị cô phụ] hại cả.” Đinh Uyển Chi hừ lạnh một tiếng.
“Cảm giác bị cô phụ là gì vậy?” Dịch Gia Di nghe lời của bà chị lõi đời này lại cảm thấy rất hứng thú, ngồi phắt người dậy khỏi sô pha.
“Cảm thấy mình bị bạn bè phụ lòng, tình bạn rõ ràng đang rất bình thường lại bị phá hỏng.
Cảm thấy mình bị con cái cô phụ, mối quan hệ thân thích cũng không tồi lại bị phá hỏng.
Cảm thấy mình bị người yêu cô phụ, quan hệ tình nhân rõ ràng đang bên nhau rất ổn định lại bị phá hỏng… Tóm lại, đây là một loại tâm lý vô cùng tiêu cực, cảm thấy người khác phải có nghĩa vụ nào đó đối với mình.
[Anh chắc hẳn nên báo đáp tôi] [Mày nên hiếu thuận tao] [Anh nên quan tâm tôi]… đại khái chính là mấy suy nghĩ kiểu này.”
Đinh Uyển Chi nói đến đây, đôi mắt lại nặng nề một lúc rồi bất chợt ngẩng đầu lên, khịt mũi bảo: “Tâm thái của kẻ yếu! Đây là chướng ngại vật ảnh hưởng đến việc vươn tới mục tiêu xa hơn của chúng ta!
Vô cùng, vô cùng gay go, chị nói cho cô biết, nhất định phải cảnh giác, nếu phát hiện ra mình bắt đầu oán trách, cảm thấy người nào cũng có lỗi với mình phải lập tức đánh chuông cảnh báo trong đầu ngay! Tuyệt đối không được.
Nhẹ thì trở thành bất hạnh, nặng thì sẽ giống như Xa Tinh Tinh.” “…” Dịch Gia Di nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu, sau đó mới gật đầu
đáp: “Hình như tôi hiểu rồi.”
“Trước đây tôi không hiểu một điểm này, luôn cảm thấy người khác nợ mình bao nhiêu, cả ngày không vui, coi thường người khác, kết quả cũng không khiến người khác tốt với tôi hơn, ngược lại còn làm hỏng rất nhiều chuyện.” Đinh Uyển Chi đột nhiên hạ vai, thở dài rất nặng nề.
“Chị Uyển Chi nói là cuộc hôn nhân với anh Tam Phúc sao?” Dịch Gia Di lại uống một hớp rượu.
Đinh Uyển Chi rơi vào trong hồi ức, đáp với vẻ buồn bã: “Khi Tam Phúc học ở trường cảnh sát, tôi với anh ấy quen biết tại một buổi party sinh nhật của bạn bè, khi ấy tôi vẫn đang học cấp ba. Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, anh ấy rất quan tâm tôi, rất chiều tôi. Chúng tôi ở bên nhau hình như luôn có chủ đề nói mãi không hết. Tôi kể cho anh ấy nghe tôi rất muốn học ở trường đại học nào, chia sẻ những chuyện thú vị nhỏ nhặt nhất mà tôi nhìn thấy trong ngày. Anh ấy sẽ kể cho tôi rằng thành tích của anh ấy rất tốt, rất hay được khen ngợi, bắn súng rất lợi hại.”
Dịch Gia Di lặng lẽ nghĩ trong lòng: Không lợi hại bằng tôi.
“Sau này anh ấy tốt nghiệp trường cảnh sát, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Làm cảnh sát mặc quân trang rất mệt, cái năm anh ấy vừa vào cục cảnh sát ấy có hai cảnh sát mặc quân trang bị du côn giết chết khi đang đi tuần, tôi rất sợ.”
Đinh Uyển Chi nhíu mày, nghiến răng nói tiếp: “Có một lần anh ấy vất vả lắm mới được nghỉ phép, khi chúng tôi hẹn nhau, trên mặt anh ấy có mấy vết xước rỉ máu, nếu không phải tôi hiểu anh ấy không phải loại người đó thì còn tưởng anh ấy đi làm việc phạm pháp nào đó rồi. Là nhận được tin báo cảnh sát nói có bạo lực gia đình, anh ấy chạy tới điều giải, chàng trai hậu sinh không có chừng mực nên anh ấy mới duỗi tay
căn ngăn, lại bị người vợ báo cảnh sát cào trúng, vợ chồng cãi nhau mà, cô có thể khuyên nhưng đừng tham gia, anh ấy lại chẳng hiểu gì cả, không biết đã ngậm bồ hòn làm ngọt bao nhiêu.
Mỗi lần anh ấy đi hẹn hò không phải mệt mỏi không có tinh thần nói chuyện thì chính là cùng nhau đi xem phim, anh ấy ở rạp chiếu phim ngáy.
Mẹ tôi nói ai biết liệu ngày nào đó anh ấy cũng chết, kêu tôi chia tay với anh ấy.
Sau này tôi cũng tốt nghiệp, vào làm nhân viên ở một quán ăn, cũng rất bận, người khác đều có bạn trai chăm sóc, chỉ có tôi là bạn trai còn bận hơn cả tôi.
Trùng hợp lúc đó có một người có điều kiện không tồi cũng muốn hẹn hò với tôi, và tôi muốn chia tay với Tam Phúc.”
“Sau đó thì sao?” Dịch Gia Di không nhịn được mà khẽ thở dài.
“Tam Phúc không đồng ý chứ sao, chúng tôi bên nhau từ hồi còn là thiếu nam thiếu nữ đến lúc trưởng thành, chẳng ai đành lòng cả, nên cả hai quyết định cho nhau một cơ hội nữa. Anh ấy từ chức khỏi cục cảnh sát, đổi một công việc khác, kiếm tiền cũng được, cuối cùng cũng có thời gian bên tôi. Cứ vậy làm dần từng bước, chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn, chụp ảnh kết hôn, đặt tiệc cưới, tổ chức hôn lễ… nhưng cuộc sống sau khi kết hôn lại không như chúng tôi tưởng.
Đàm Tam Phúc đúng là tên hèn hạ!” Đột nhiên Đinh Uyển Chi tức giận chửi một câu, uống hai hớp rượu mới nói tiếp: “Mỗi ngày trôi qua đều như nhau, cuộc sống trải qua luôn giống vậy, anh ta nói càng ngày càng ít, thi thoảng còn lộ ra vẻ chán ghét đối với cuộc đời.
Cứ như người tôi lấy chỉ còn lại cái xác mà không có linh hồn vậy… Gia Di, cô đã từng nhìn thấy một người sau khi mất đi sự nhiệt tình đối với sinh mệnh sẽ thế nào chưa?”
Dịch Gia Di nghĩ đến người mình từng gặp và chuyện đã từng nghe, thấp thoáng biết đó là bộ dáng gì.
Bản thân cô đại khái cũng từng tải qua thời khắc như thế, không biết tại sao con người lại sống.
“Chuyện sau đó mọi người đều biết, chúng tôi ly hôn, anh ta lại về cục cảnh sát, mặc quân trang tuần tra ở Thâm Thủy Phụ, mỗi ngày đi một con đường như nhau, đến điểm tuần tra trùng lặp quẹt thẻ đăng ký, bắt trộm cướp, nhận mệnh lệnh từ chỗ nhận báo án, ra đường điều giải đôi vợ chồng vì cãi nhau mà bị hàng xóm báo cảnh sát…
Xử lý một vài sự cố lặt vặt như [Hàng xóm không kịp vứt rác khiến cho cả con phố bốc mùi] [Nước đọng ở cửa nhà hàng xóm chưa lau, để muỗi sinh đầy] [Tầng trên phơi quần áo nhỏ nước xuống ban công nhà tôi], đến cửa khuyên nhủ, điều giải.
Công việc phiền như vậy, mệt như vậy, nhàm chán như vậy, còn nguy hiểm như vậy, nhưng anh ta lại làm đến say mê, mấy ngày trước nhìn thấy anh ta không phải rất có tinh thần hay sao, sắc mặt tốt hơn, nói cũng nhiều hơn đi?”
Đinh Uyển Chi chế nhạo vài câu, lại không nhịn được mà thở dài: “Năm tôi tái hôn đó, anh ta được điều đến tổ trọng án với sir Phương.”
“Bây giờ vẫn ổn chứ? Có hạnh phúc không?” Chị Uyển Chi đã chọn lầm một người đàn ông không thể đặt mình lên vị trí đầu tiên trong cuộc đời.
“… Rất hạnh phúc.” Đinh Uyển Chi nhếch môi cười, không biết nghĩ đến chuyện vui vẻ gì đó mà ngược lại thở dài: “Bây giờ tôi sống rất tốt, tìm được một người có tam quan giống nhau, trọng tâm cuộc sống giống nhau, hôn nhân chính là một mối quan hệ xã hội tươi đẹp nhất, chỉ là… có đôi khi nhớ về mấy chuyện này lại thấy rất tức, nhưng cũng rất thương Đàm Tam Phúc. Chỉ sợ anh ta sẽ phải độc thân cả đời này mất, vì công việc này mà từ bỏ hết tất cả.”
“Anh ấy rất thích công việc cảnh sát này.” Dịch Gia Di cúi mắt.
Nghe chuyện xưa của Đinh Uyển Chi, trong lòng cô thấy chua xót, vừa thông cảm cho sự chia ly đã xảy ra, vừa sinh ra lòng kính trọng đối với anh Tam Phúc đã hết mình vì công việc.
Chỉ là đáng tiếc, tình nhân tốt và cảnh sát tốt tại sao không thể cùng vẹn toàn.
“Đúng, sự lựa chọn của người trưởng thành không có cách nào all-in được, chỉ có đứa trẻ được chiều chuộng mới có thể thôi.” Đinh Uyển Chi thở dài, tâm trạng của cô ta rất phức tạp.
Nhưng người trưởng thành có thể hồi tưởng về năm đó, lại không thể chìm đắm trong năm đó.
“Không biết anh ta có hối hận không? “Đinh Uyển Chi cúi mắt nhìn rượu trong cốc, chợt cười một tiếng.
Hỏi lời ngốc nghếch có hối hận hay không làm gì.
Một khi đã chọn rồi cũng chỉ có thể dũng cảm tiến tới mà không thể quay đầu lại.
Cô ta đã đầu tư vào một cuộc hôn nhân mới, cố gắng tìm kiếm hạnh phúc.
Tam Phúc đã thử cách sống khác, cuối cùng cũng đưa ra sự lựa chọn.
Bọn họ đều sải bước tiến lên trên con đường nhân sinh, dũng cảm theo đuổi con đường của mình.
“Cảm ơn cảnh sát Dịch đã nghe một bà vợ như tôi lải nhải trong lúc bận trăm công nghìn việc nhé.” Đinh Uyển Chi uống một hơi cạn sạch rượu, nghiêng đầu nở nụ cười.
Trong cuộc sống cô ta hiếm khi có thể cùng bạn bè nói về cuộc hôn nhân trước, hôm nay cũng coi như trút hết những gì muốn nói rồi.
“Tôi cũng uống rất vui, lại hiểu hơn về đồng nghiệp của mình.” Dịch Gia Di chống má, cũng nhìn cốc rượu cạn của đối phương.
“Anh ta chắc hẳn là một cảnh sát tốt?”
“Đúng vậy.” Dịch Gia Di không hề do dự mà gật đầu.
“Ha… cô về nhà thế nào? Uống say rồi, không thể lái xe khi say đâu đấy.” Đinh Uyển Chi đứng dậy, trạng thái say ngà ngà mới là thoải mái nhất.
“Không sao, không ai quản tôi lái xe khi say đâu.” Dịch Gia Di chắc chắn.
“?” Đinh Uyển Chi nhướn mày, thám tử lợi hại như vậy sao? “Tôi đi xe đạp.”
“Hả?” Đinh Uyển chi sững sờ, sau đó phụt một tiếng bật cười. Hai cô gái khoác tay nhau rời khỏi quán bar, chia tay dưới ánh trăng.
Trên đường đạp xe về nhà, Dịch Gia Di đã tha thứ cho anh Tam Phúc, người đã khiêu khích mình, cũng sẽ vì cạnh tranh với cô mà thi thoảng trông có vẻ bất thiện.
Mỗi một người đều có thứ mà mình bất chấp tất cả để đuổi theo, cô có, anh ta cũng có.
Bọn họ không có đúng sai, đều chỉ là những kẻ đi săn dũng cảm tiến lên trên con đường nhân sinh, tình cờ gặp nhau và xung đột mà thôi.