THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 96:


Sir Hứa ngẩng đầu gật đầu với anh Đại Quang Minh rồi lại nhìn về phía chỗ khác của thi thể: “Hung thủ có khả năng đã lau qua người thi thể… không có dấu vết bị xâm hại, cụ thể có bị bạo hành gì khác trước khi giết người hay không cần phải về cục cảnh sát chiết xuất những vật bên trong khác mới biết… Phán đoán sơ bộ là đập vào sau đầu đánh ngất nạn nhân trước, sau đó thực hiện hành vi đâm dao…”

“Hành động đâm dao vẫn rất có khả năng là để trút giận.” Chú Cửu dựa vào cửa, lười biếng thở dài.

“Quả cầu thủy tinh dính máu được phát hiện trên kệ để đồ ở phòng khách, bên trên đã bị người lau sạch qua, chắc hẳn là dùng dược phẩm hóa học như nước khử trùng, hung thủ đã lau dấu vân tay, chỉ để lại vết máu.” Kỹ thuật viên Diane bổ sung.

“Vậy vết thương va đập đó, rất có khả năng đã xảy ra trong phòng khách.’ Chú Cửu quay đầu nhìn về phía phòng khách: “Đây mới là hiện trường gây án đầu tiên.”

“Chúng tôi sẽ khảo sát sâu hơn một lần nữa.” Diane vội vàng nói.

 

Dịch Gia Di đứng trong phòng ngủ vừa nâng mắt đã nhìn thấy một kỹ thuật viên trẻ tuổi cầm một sợi tóc từ trong khe hở đầu giường ra, sau


khi chiếu sáng màu sắc hiện ra là màu nâu đỏ.

 

Đây chắc hẳn là thứ giống sợi tơ mà hung thủ đã cố tình để lại, hóa ra là tóc.

Hành động này… thoạt nhìn sao lại giống việc mà một người sẽ làm để vu oan giá họa cho một người khác sau khi giết người vậy nhỉ?

Bộ phận giám định lại phát hiện ra bức ảnh bị xé vụn trong thùng rác phòng khách, là ảnh chụp của nạn nhân và một người bạn nữ để tóc dài màu nâu đỏ.

“Như vậy xem ra, có thể là tóc của người trong bức ảnh này rơi ở đây, xé vụn ảnh chụp là để trút giận sao?” Lưu Gia Minh nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp ở bộ phận giám định đang vừa nhặt vụn ảnh trong thùng rác ra, vừa ghép sơ bộ tại hiện trường, quan sát người trong bức ảnh và suy đoán.

“Sau khi giết người đâm dao vào ngực cũng là trút giận, cái này chắc hẳn đồng nhất rồi. Đây chính là người quen gây án.” Chú Cửu cũng sáp tới nhìn cô gái trên bức ảnh: “Cô gái tóc dài màu nâu đỏ này hơn phân nửa chính là hung thủ.”

Dịch Gia Di nhíu mày, không lên tiếng.

 

Cô quay người, đột nhiên đứng trong lối đi ở phòng khách quan sát một vòng tại chỗ, sau đó cúi người nhìn xuống sô pha, quả nhiên trông thấy một tia sáng lạnh.

“Chị Diane, ở đây có một thứ.”

 

Diane lập tức đi qua, sau khi cúi người liếc nhìn bèn lấy cái kẹp gắp thứ nhỏ vẫn chưa trôi tuột quá xa vào trong sô pha.


“Là một chiếc bông tai.” Diana quan sát một lượt rồi mới thả nó vào trong túi đựng vật chứng.

“Ế? Giống y với cái mà cô gái tóc dài màu nâu đỏ đã đeo khi chụp ảnh.” Lưu Gia Minh lại tìm thấy bằng chứng mới nhất chứng minh “cô gái tóc dài màu nâu đỏ chính là hung thủ.”

Dịch Gia Di nhíu mày hít thở, không đúng.

 

Cô lại có một loại cảm giác hung thủ dường như biết cô sẽ nhìn thấy tất cả những thứ này, giống như hung thủ đang chỉ dẫn mọi người phát hiện ra những chứng cứ này, sau đó khiến toàn bộ tổ B đều nhắm vào cô gái tóc dài màu nâu đỏ kia.

Hồi tưởng lại dòng chảy hình ảnh, thi thoảng hung thủ đứng trong bóng tối lại bất chợt nhìn qua góc nhìn của Dịch Gia Di, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Tuy rằng lý trí nói cho cô biết hung thủ hoàn toàn không có khả năng biết đến sự tồn tại của mình, nhưng vẫn sởn hết gai ốc.

 

Bộ phận giám định kiểm tra hai vòng ở hiện trường, pháp y sir Hứa cũng đã kiểm tra sơ bộ thi thể ở hiện trường xong, lập tức mang thi thể về cục cảnh sát.

Các thành viên của tổ trọng án không theo xe trở về hết mà là tản ra khắp các nơi đi thu thập chứng cứ.

Lưu Gia Minh trở về cục cảnh sát điều tra kỹ càng về thân phận của nạn nhân.


Tam Phúc và Gary tiếp tục đi hỏi thăm xung quanh hiện trường hung án, tìm kiếm dấu vết hung thủ để lại tối hôm ấy và cuộc sống ngày thường của nạn nhân.

Người phát hiện ra thi thể là chị Vân – quản lý nữ của club đêm, đối phương cung cấp thông tin về công việc của người chết. Phương Trấn Nhạc dẫn chị Vân và Lưu Gia Minh chạy thẳng tới club đêm Đại Lệ Viện ở đường Portland.

Sau khi Dịch Gia Di và chú Cửu đợi được thông tin liên quan đến gia đình của nạn nhân từ Lưu Gia Minh, hai người ngồi xe nhỏ của chú Cửu chạy thẳng đến khu nhà thuyền Nam Loan, Lệ Chi Giác.

Khu vực này đường đi lầy lội, cỏ hoang mọc thành từng bụi, nhà thuyền xây bên bờ, phần lớn đều là cho ngư dân ở.

Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên có làn da ngăm đen nhưng đôi mắt lại rất sáng.


“Xin hỏi Triệu Mỹ Ni là con gái của bà phải không?” Dịch Gia Di trình thẻ công tác của mình và một bức ảnh chụp của nạn nhân, lễ phép hỏi.

Người phụ nữ chẳng buồn nhìn bức ảnh, ánh mắt chỉ liếc qua mặt Dịch Gia Di và chú Cửu đứng sau lưng đang cầm điếu thuốc, sau đó đáp một tiếng: “Nhà chúng tôi không có loại con gái như vậy.”

Nói xong đóng sầm cửa lại.

 

Dịch Gia Di ăn ngay cái cửa vào mặt, quay đầu đối diện tầm mắt với chú Cửu, cô mím môi, lại nghiêm mặt gõ cửa tiếp.

Mấy chục giây sau cửa mới mở ra lại, vẫn là người phụ nữ đó, chỉ là vẻ mặt rõ ràng càng mất kiên nhẫn hơn.

“Cô Triệu Mỹ Ni được phát hiện chết trong căn hộ ở đường Portland, xin hỏi bà có phải là mẹ của cô ấy, Lý Tiểu Cầm đúng không?” Dịch Gia Di hỏi với vẻ khó hiểu.

Người phụ nữ nghe được lời của Dịch Gia Di, vẻ mặt mất kiên nhẫn cuối cùng cũng nứt ra, tròng mắt của bà ta hơi long lên, nhìn bức ảnh trong tay của Dịch Gia Di mà khóe môi hơi run rẩy, sau vài lần hít thở lại


mím chặt môi, kiềm chế toàn bộ cảm xúc, lạnh giọng đáp: “Nó chết cũng chẳng sao, người làm bại hoại gia phong chết mới tốt.”

“…” Dịch Gia Di hơi mím môi với vẻ khó tin.

 

Người phụ nữ nâng mắt nhìn cô, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại đóng cửa.

 

Dịch Gia Di cúi đầu liếc mắt nhìn bức ảnh trong tay, Triệu Mỹ Ni lúc còn sống ngũ quan tinh tế, là một người đẹp tiêu chuẩn.

Nếu nhìn kỹ, thật ra có thể nhìn ra được cô ta có vài phần tương tự với người phụ nữ ngăm đen vừa mở cửa, bọn họ đều có một đôi mắt to, đều có đôi mày mảnh trời sinh thon dài, chỉ là một người có làn da ngăm đen, già nua ảm đạm, một người thì bảo dưỡng đến trắng trẻo mềm mại, tuổi xuân mơn mởn.

Có thể hiểu được đại khái là vì Triệu Mỹ Ni đi đường không ngay thẳng cho nên người nhà không nhận cô ta nữa.

Nhưng cho dù nói thế nào thì đó cũng là con gái mình, chết ở bên ngoài lẽ nào không thấy đau lòng hay sao? Không hy vọng giúp con gái bắt được hung thủ hay sao?

Chú Cửu thở dài, nhẹ nhàng kéo cô cảnh sát một cái.

 

“Bỏ đi, cha mẹ chẳng qua là có thêm một mối quan hệ huyết mạch mà thôi, nếu không trau dồi tình cảm vậy tình cảm nhạt đi cũng là bình thường. Nếu như cha mẹ tự nhận đã dồn hết tâm huyết lên người con gái nhưng đối phương lại không trưởng thành như kế hoạch và dự định của mình, thậm chí là bất hiếu, ngược lại trở mặt thành thù cũng có.” Chú Cửu hít một hơi thuốc, quay người thuận theo cây cầu gỗ ngắn của nhà thuyền đi lên con đường bùn đất, để lại một bóng lưng hơi thê lương.


Dịch Gia Di mím môi, lại quay đầu liếc mắt nhìn cửa gỗ rồi mới theo chú Cửu.

“Chúng ta đi hỏi hàng xóm xung quanh xem sao.” Dịch Gia Di đuổi theo chú Cửu.

“Được rồi.” Chú Cửu ném điếu thuốc xuống đất, di một cái.

 

 

Khu cộng đồng tập trung đông nhân khẩu nhất cũng có thể là khu cộng đồng mà tình người lạnh nhạt nhất.

Thành phố phồn hoa nhất cũng có thể là thành phố nóng nảy nhất.

 

Trên đường trở về, bất cứ khi nào chỉ cần xe đằng trước hơi chậm một tí nhất định sẽ có xe đằng sau đập mạnh vào vô lăng.

Trên đường bôn ba, nếu mọi người không tiếp tục tu dưỡng, vậy cho dù bạn vốn là người trí thức cao hay là thục nữ cũng sẽ trong nháy mắt quên hết sạch, chỉ còn lại gấp gáp và vỗ, vỗ vỗ.

Dịch Gia Di ngồi trên ghế phụ lái, nhìn đám mây đen mờ mịt đang dần rút đi ở phía chân trời, trong đầu lúc thì chắt lọc thông tin dựa theo dòng chảy hình ảnh, lúc thì hồi tưởng về gương mặt của mỗi một người đã nhìn thấy trong quá trình lấy bằng chứng khi đi phỏng vấn công dân hôm nay, vẻ mặt, giọng điệu và thái độ của bọn họ…

Bởi vì đường mà bọn họ đi hỏi thăm xa nhất, hỏi từng láng giềng một cũng tốn thời gian nhất nên trở thành tổ nhỏ về đội muộn nhất.

Khi về văn phòng tổ B, tất cả mọi người đều đang đợi bọn họ, vừa ngồi nói chuyện vừa ăn trà chiều mà Tôn Tân mang tới vào nửa phút trước.

 

“Bây giờ nhà ở Hương Giang thật sự càng ngày càng đắt, thật không thân thiện với người dân. Chúng ta cũng được tính là nghề có lương cao, nhưng muốn mua nhà có gom hết toàn bộ gia sản cũng chưa chắc đã đủ. Vậy chẳng phải dân chúng bình thường cả đời cũng không có nhà của mình hay sao?” Tam Phúc ngả người lên ghế, lắc đầu oán trách.

“Một căn nhà rộng nghìn thước, toàn bộ chi phí cũng phải ba, bốn trăm vạn lận! Tôi phải làm bao lâu đây… không bằng kêu tôi bị thương nặng ở vụ án này, lấy tiền lương mấy năm làm trợ cấp kinh tế, nói không chừng lại có thể mua được căn nhà.” Gary vô tâm vô phế nói.

Chú Cửu vừa bước vào trong lập tức nổi giận, đi lên đánh Gary ba cái: “Phi! Nói vớ vẩn! Mau qua đây thắp hương khấn vái!”

Trên người chú Cửu còn dính khí lạnh và ẩm mang theo từ bên ngoài vào, ông ta kéo Gary dậy đi tới trước tượng Quan Công, mạnh mẽ áp giải anh ta phải thắp ba nén hương một cách thành kính.

Bái lạy xong lại cắm hương vào lư hương, Gary quay đầu lè lưỡi với mọi người, cười hì hì.

Dịch Gia Di không để ý những người khác nói chuyện mà cầm cốc cà phê sữa dừa nguyên chất còn nóng hổi lên, hơi ngọt hơi đắng lại mang theo mùi thơm của cốt dừa, chất lỏng nóng hổi chui vào thực quản làm cả người ấm áp hẳn lên.

Trong miệng tràn ngập vị của sữa tươi, cả người lẫn tim đều được chữa lành, cô thở ra một hơi thật dài.


Bên ngoài thật lạnh, trong phòng lại thật ấm.

 

“Có phải Thập Nhất cũng muốn đổi nhà đúng không?” Lưu Gia Minh thò đầu nhìn về phía Dịch Gia Di.

“Đúng ạ, nhưng đã đi xem nhà với anh cả rồi, không đắt cho lắm chỉ là diện tích và chất lượng cũng như nhau, không cần thiết phải chuyển nhà, lại gom thêm tiền vậy.” Dịch Gia Di nói với vẻ bất đắc dĩ, tiết kiệm ơi là tiết kiệm, tiền ơi là tiền, thứ phiền phức lại không thể trốn tránh được.

“Sau này chúng tôi sẽ xem hộ cô, có căn nhà nào thích hợp sẽ tiến cử với cô.” Chú Cửu cũng bưng một cốc nước nóng.

“Chúng tôi cũng sẽ giúp cô xem thử.” Phương Trấn Nhạc và Khưu Tố San lần lượt trở về từ bộ phận giám định và bộ phận pháp y, sau khi tiến vào phòng cũng mở miệng.

“Tôi có một người bạn sắp di dân sang Anh, nhà ở Vượng Giác cũng bỏ trống, trở về tôi sẽ hỏi cô ấy xem có muốn cho thuê không.” Khưu Tố San tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

“Tốt quá tốt quá, cảm ơn mọi người.” Trong lòng Dịch Gia Di lại ấm áp hơn vài phần.

“Nào, họp thôi. Mọi người đều nói lại thông tin mà mình đã thu thập được đi.” Phương Trấn Nhạc mở nắp bút viết bảng, lau mấy chữ viết ngoáy lung tung trên bảng, nghiêm mặt nói.

“Bản báo cáo đầu tiên của bộ phận pháp y, không có vết tổn thương tạo thành từ hành vi xâm hại tình dục, kiểm tra bộ phận riêng tư đưa ra kết luận nạn nhân đã quan hệ nhiều lần trước khi chết, phán đoán sơ bộ là không có liên quan trực tiếp tới cái chết của nạn nhân. Trên người nạn


nhân không có vết thương khả nghi nào khác, vật lấy được ở mấy chỗ như móng tay đã mang đi xét nghiệm, đại khái phải đợi ngày kia mới có thể cho ra kết quả. Vết thương chí mạng của nạn nhân là vết va đập ở sau đầu, không phải vết thương do vũ khí sắc bén tạo thành ở ngực.”

Madam cầm báo cáo dẫn đầu lên tiếng: “Nói cách khác, hung thủ hoàn toàn không cần phải cắm dao vào ngực nạn nhân, từ đó suy đoán hung thủ làm vậy chỉ vì muốn trút giận, một điểm này có thể chứng minh kết luận là người quen gây án.”

“Còn có khả năng là cảm giác nghi thức nào đó.” Chú Cửu hồi tưởng lại hiện trường thi thể nằm trong phòng ngủ, cả người trần truồng, tư thế nằm tiêu chuẩn như đang ngủ say, làn da trắng nõn và lỗ máu màu đỏ thẫm trên ngực, còn có quần áo được gấp gọn đặt bên cạnh thi thể… Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có bóng ma bí ẩn phía sau.

“Hoặc là vạch kế hoạch sẵn từ trước phải dùng con dao gọt hoa quả ở trong phòng bếp của nạn nhân đó, nhưng không ngờ chỉ đập vào đầu có thể giết chết nạn nhân, cho nên hung thủ vẫn dựa theo mỗi một bước mà mình đã lên kế hoạch từ trước, tiến hành dần dần từng bước.” Dịch Gia Di nghiêm túc nói.

“Ý cô là giống Diệp Vĩnh Càn trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim sao, khoảng thời gian trước khi xuất phát đã vạch rõ toàn bộ chi tiết của quy trình, sau đó khi giết người cũng hoàn toàn chấp hành dựa theo kế hoạch đó?” Gary không nhịn được mà nuốt nước miếng, con người bây giờ đều là quỷ hết à?

“Đều tại báo chí nói quá lố, không biết cách che giấu chi tiết gây án của hung thủ và chi tiết phá án của phía cảnh sát, vẫn phải tiếp tục vạch định giới hạn công việc của bộ phận quan hệ công chúng đi!” Chú Cửu nổi giận oán trách.


Phương Trấn Nhạc gật đầu, ghi lại vài từ lên bảng trắng: [Người quen gây án, hung thủ trí tuệ cao.]

Sau đó, anh giũ một xấp báo cáo đầu tiên lấy được từ bộ phận giám định, tiếp lời madam, mở miệng nói: “Hình dạng của quả cầu thủy tinh và vết máu trên cơ bản phù hợp với vết va đập sau đầu của nạn nhân, có thể phán đoán quả cầu thủy tinh này chính là một trong các hung khí. Nó được bày trên kệ để đồ nhỏ ở cửa. Trong bộ sưu tập ảnh của nạn nhân có ba bức ảnh lấy bức tường đặt kệ để đồ đó làm bối cảnh, có thể chứng minh hung khí vốn nằm ở đây.”

Nói xong, Phương Trấn Nhạc lấy ba bức ảnh và dán lên bảng trắng.

 

“Hoặc là hung thủ vô cùng hiểu cách sắp xếp đồ ở nhà nạn nhân, hoặc là tạm thời nổi lên sát ý, vừa vặn nhìn thấy hung khí này bên tay.” Tam Phúc phân tích.

“Tối một ngày trước, khu cộng đồng mà nạn nhân ở vẫn luôn cúp điện, hung thủ thực hiện hành vi giết người và gấp gọn quần áo trong bóng tối, rõ ràng là người quen gây án.” Lưu Gia Minh nói, muốn nói không phải chính là cô gái tóc dài màu nâu đỏ đó hay sao, nhưng thấy vẻ mặt của mọi người nghiêm túc lại không tùy tiện phát biểu kết luận này.

“Nhưng tại sao cô ta lại muốn cởi quần áo của nạn nhân, sau đó lại gấp gọn đồ lại?” Tam Phúc hỏi.


“Có lẽ là một loại cảm xúc báo thù, ví dụ như ghét bỏ nghề nghiệp của nạn nhân chăng? Hoặc là… một loại tâm lý sạch sẽ nào đó?” Lưu Gia Minh cũng rơi vào nghi ngờ.

“Cảm thấy người sạch sẽ đi tới cũng phải sạch sẽ rời đi? Như vậy mới hoàn chỉnh? Là một loại nghi thức sạch sẽ nào đó sao?” Chú Cửu nhíu mày phân tích.

“Ừm… Trước không đưa ra quá nhiều suy đoán, chúng ta lần lại manh mối.

Không phát hiện được vết máu của người thứ hai trong nhà nạn nhân, lần theo tuyến đường tử vong cũng không tra ra được dấu vân tay khả nghi nào, nhưng phát hiện ra được sợi tóc dài màu nâu đỏ và một chiếc bông tai, mấy manh mối này chắc hẳn có thể chỉ hướng tới hung thủ.”

Phương Trấn Nhạc nói xong lại dán năm bức ảnh lên bảng trắng, một bức là ảnh sợi tóc dài màu nâu đỏ, một bức là ảnh chiếc bông tai, một bức là bức ảnh bị xé vụn được bộ phận giám định khôi phục, một bức là ảnh chai nước hoa bị ném vào trong thùng rác, còn có một bức là ảnh bộ đồ được gấp gọn đặt bên cạnh thi thể.

“Còn có vài điểm dị thường khác được phát hiện ra, đó chính là bức ảnh chụp chung bị xé nát này, còn có một chai nước hoa giá không tính là rẻ, rõ ràng vẫn chưa dùng hết nhưng lại bị ném đi. Cuối cùng chính là bộ quần áo được gấp gọn gàng trên giường.”

Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào bức ảnh chai nước hoa đó, giống hệt với hình ảnh cái bình nhỏ mà hung thủ đã ném vào trong thùng rác nhà vệ sinh trong dòng chảy hình ảnh cuối cùng.


“Tiếp theo phải tìm được nghi phạm mới có thể so sánh với những thứ để lại tại hiện trường gây án này.” Tam Phúc tiếp lời.

“Đúng vậy.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

 

Dịch Gia Di mím môi, mọi người không nhìn thấy hung thủ cố tình lấy mấy thứ này ra đặc biệt chuẩn bị sẵn những bố cục này.

Giống như hung thủ sắp xếp, từng bước một bị dắt mũi mọi người đi về phía con đường mà cô ta đã bày sẵn.

Dịch Gia Di có hơi đứng ngồi không yên, vô số câu nói vọt đến bên miệng lại bị cô ép xuống.

“Tôi với Gary đã đi hỏi các hàng xóm láng giềng xung quanh nơi nạn nhân ở, nạn nhân thường xuyên dẫn những người đàn ông khác nhau về nhà, chắc hẳn là mấy tay hạ lưu quen được ở club đêm.

Cũng có hàng xóm nhìn thấy cô ta dẫn bạn gái về làm khách, một người được hàng xóm nhớ mặt chính là cô gái trên bức ảnh này.” Gary khoanh lên gương mặt cô gái rồi đưa cho Phương Trấn Nhạc.

Chúng tôi đã xác định được cô gái này ở club đêm, tên là Clara, là một nữ tiếp rượu nóng tính.” Lưu Gia Minh cũng đưa một bức ảnh tới, bên trên là ảnh chụp chung của sáu cô gái, trên đó có tên anh ta đã viết sẵn.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ảnh chụp của Clara, lớn lên xinh đẹp, khóe mắt xếch lên, lông mày nhướng cao, vừa nhìn đã biết người này có tính cách nóng nảy táo bạo, không dễ ở chung.

Mấu chốt là mái tóc dài màu nâu đỏ đó của cô ta!


“A, bức ảnh chụp chung bị xé nát đó chính là ảnh chụp của người bị hại với Clara.” Gary trừng mắt lớn tiếng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin