THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 85:


Lên đường Thượng Hải, sau khi trận đấu súng chuyển hướng vào ngân hàng Bảo Kim, những người trốn gần đó đều nhân cơ hội chạy về con phố xa hơn.

Người nào cũng chạy sượt qua vai hoặc song song với người khác, không ai để ý đến mấy người bên cạnh đó là ai và đang làm gì, người xung quanh vẫn rất nhiều nhưng lại như biến thành vô hình, tất cả đều không để ý và cũng không được để ý.

Người đàn ông mặc áo xám hơi híp mắt, tầm nhìn như dã thú tuần tra trên người cô cảnh sát trẻ.

Vì bả vai gầy yếu nên trông cái áo khoác có vẻ quá mức rộng, lộ ra cái cổ trắng trẻo tinh tế trong không khí dường như vặn nhẹ một cái cũng sẽ gãy.

Ánh mắt của người đàn ông mặc áo xám rời đi rồi lại rơi lên mặt cô: Một gương mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay đã sớm trắng bệch, đôi mắt đó ngây ra nhìn thi thể của viên cảnh sát mặc quân trang, trông như thể đã hoàn toàn bị dọa sợ.

Tay không tấc sắt, nhỏ bé vô hại.


Một món đồ chơi Transformer bị một người dân đang chạy trốn nào đó đá văng ra xa, lăn qua chân người đàn ông mặc áo xám, cuối cùng đập vào chân Dịch Gia Di, phát ra tiếng lạch cạch.

Cô cảnh sát trẻ cả kinh rùng mình một cái, ánh mắt dại ra vẫn không có tiêu cự nhìn về phía đối diện.

Cuối cùng người đàn ông mặc áo màu xám vẫn không rút khẩu súng trong lòng ra.

Ông ta không muốn nổ súng đánh rắn động cỏ, sợ thám tử trong ngân hàng phát hiện ra sự tồn tại của mình, cũng cảm thấy cô thám tử ngồi xổm ở đó đã hoàn toàn sợ ngây người, không có lực sát thương gì đáng nói.

Ông ta thu lại tầm nhìn, im hơi lặng tiếng đi ngang qua người Dịch Gia Di, cẩn thận tiến từng bước về phía ngân hàng Bảo Kim.

Dịch Gia Di vẫn chìm đắm trong dòng chảy hình ảnh, trong mắt là hình ảnh viên cảnh sát mặc quân trang 7512 đã nhìn thấy trước khi chết.

Cô thấp thoáng cảm giác được có một người đi ngang qua bên cạnh mình, hình như còn liếc mắt nhìn mình một cái.

Nhưng đầu óc rối loạn, cô không rảnh để ý đến ông ta, chỉ có một nghi vấn nho nhỏ lướt qua trong đầu “Sao lúc này vẫn còn có người đi về phía ngân hàng vậy?” Rồi lại rơi vào trong dòng chảy hình ảnh.

7512 rõ ràng đã giơ súng hướng về phía tên cướp trong ngân hàng nhưng lại có một viên đạn bắn tới từ chỗ khác, ghim thẳng vào ngực anh ta.


Lảo đảo một bước, bấy giờ anh ta mới ý thức được đã xảy ra chuyện

gì.

 

Khi nhìn thấy một màn này, hô hấp của Dịch Gia Di ngưng lại, sau sáu giây, cô nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trong dòng chảy hình ảnh.

Đó là một gương mặt của người qua đường mặc thường phục, không đội khăn trùm đầu.

Viên cảnh sát mặc quân trang ôm ngực tìm kiếm hung thủ đã nổ súng, một khắc cuối cùng trước khi ngã xuống, tầm nhìn mới bắt được họng súng đã bắn mình, đối diện với ánh mắt của hung thủ.

Người đó mặc áo khoác màu xám, đứng chung với người đi đường đang xem náo nhiệt, tay cầm súng và họng súng đều giấu dưới cái áo khoác.

Dịch Gia Di cũng mượn tầm nhìn của viên cảnh sát 7512 mà nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông hung ác mặc áo màu xám.

Cô trông thấy sau khi đối phương nổ súng lại nhanh chóng thu họng súng lại, nhét một miếng bánh kẹp cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nhìn về phía khác, chớp mắt cái đã hòa nhập vào người đi đường bình thường, khó mà phân biệt được.

Lồng ngực cô căng lên, bất chợt tỉnh lại.

 

Cô lập tức đứng dậy, chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám đi vòng qua thi thể của tên cướp chết ngay tại cửa ngân hàng, sải bước băng qua khung cửa ngân hàng, đi về phía đám người Phương Trấn Nhạc.

Ông ta chính là tên cướp thứ tư!


Mà Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc đang chuyên tâm đấu súng với hai tên cướp trong ngân hàng cũng không rảnh phân tâm. Bọn họ không biết nơi này còn tên cướp thứ tư, cũng hoàn toàn không để ý đến sau lưng được.

Dịch Gia Di giơ hai tay dính máu, vội vàng hô to về phía ngân hàng: “Sir Phương! Sir Phương! Anh Tam Phúc…”

Nhưng trong ngân hàng tiếng súng đinh tai nhức óc, người bên trong hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cô.

Phải làm sao đây… phải làm sao đây…

 

Trong âm thanh ồn ào xung quanh còn lẫn với tiếng còi cảnh sát đang dần tới gần… nhưng vẫn còn quá xa!

Dịch Gia Di chỉ cảm thấy Adrenalin điên cuồng trào lên, toàn bộ âm thanh trong tai đều trở nên vang hơn, thứ nhìn thấy trong mắt hình như càng rõ ràng hơn, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm đối sách, ánh mắt vội nhìn xung quanh.

Đột nhiên, tầm nhìn của cô dán chặt vào một chỗ nào đó, con ngươi chợt co rút lại.


Sau khi người đàn ông áo xám xác định được vị trí của Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc lại kiên nhẫn đánh giá sau khi nổ phát súng đầu tiên phải trốn thế nào, rồi lại nổ súng bắn người thứ hai.

Tay cướp già đời đã quen với việc làm bất cứ chuyện gì cũng phải động não, lo trước khỏi họa.

Tính xong thời gian, tính xong vị trí, tính xong đường lui rồi mới ra tay… chính là chiến lược giúp ông ta hành nghề này nhiều năm vẫn sống sót mà chưa bị bắt.

Nhanh chóng tính toán xong, ông ta rút cánh tay giấu trong áo ra, trong bàn tay cầm một khẩu súng lục đã bắn viên cảnh sát mặc quân trang kia.

Họng súng giơ lên, hướng vào tấm lưng không chút phòng bị của Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc trốn phía sau một dãy vách ngăn gỗ, tránh họng súng của Type 54 pistol phía sau cạnh quầy dịch vụ trong ngân hàng, lại không hề phát giác ra họng súng ở cửa chính ngân hàng phía sau đang chỉ vào lưng mình.

Hai chân của người đàn ông mặc áo xám tách ra, tay cầm súng giơ lên trước ngực, là tư thế “hướng nòng súng về phía mục tiêu” tiêu chuẩn mà nam giới thường dùng.


Gạt bệ búa, ngắm bắn. “Bằng!” Tiếng súng vang lên.

Người đàn ông mặc áo xám nhìn chằm chằm vào khẩu súng mình đang cầm, ông ta còn chưa kịp bóp cò nữa.

Cơ thể không có cách nào khống chế được mà lảo đảo hai bước tiến lên, quay đầu nhìn ra ngoài ngân hàng với vẻ khó tin, trông thấy rõ ràng cảnh tượng cuối cùng trước khi chết.

Đường Thượng Hải loạn như cào cào, dân chúng chạy trốn vứt đầy rác và tạp vật trên đường.

Cô cảnh sát vô hại mà ông ta đã không coi ra gì đó đứng vững trong tư thế bắn súng kiểu Weaver tại ven đường trước cửa, đang chĩa súng vào ông ta, còn thực hiện rất có quy củ động tác đợi cò súng về vị trí sau khi nã đạn.

Súng cảnh sát SIG P250 DCc tỏa nhiệt ở họng súng sau khi bắn, làm biến dạng không khí trong một khu vực rộng bằng nắm tay xung quanh nòng.

Từ xa nhìn lại, khu vực đó quẩn quanh ngay trước mặt cô cảnh sát, khiến ngũ quan của cô trở nên mơ hồ.

 

Trước đó vài giây, vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Dịch Gia Di đã nhặt khẩu súng của viên cảnh sát mặc quân trang 7512, hai tay dính máu tươi của anh ta, thay anh ta bắn thủng tim người đàn ông mặc áo xám đã bắn anh ta.


Xác định vị trí rồi bắn, Dịch Gia Di bắn trúng vòng mười một trăm phần trăm.

Người đàn ông áo xám lảo đảo ngã xuống đất, sau khi súng tuột khỏi tay văng ra khỏi ngân hàng bị Dịch Gia Di đá một cước bay xa.

Ngón tay của ông ta hơi nhúc nhích, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ và tối tăm vượt qua thân hình thẳng tắp như cây tùng của cô cảnh sát, rơi lên cái đồng hồ to treo trên tòa nhà ở con phố đối diện, kim phút trên mặt đồng hồ chỉ về hướng giữa hai và ba.

Thời gian của ông ta mãi mãi dừng lại vào một khắc này.

 

 

Khi chiếc xe xung kích của cảnh ti Trần Võ Kiệt thuộc đội điều tra tội phạm có tổ chức dừng lại trước ngân hàng Bảo Kim thì trận đấu súng vẫn còn đang tiếp diễn.

Xung quanh ngột ngạt hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều bị người đi bộ chạy trốn va đổ, rác thải, túi mua sắm, thức ăn thừa, giày dép bị rớt lại, kính chiếu hậu của xe hơi bị tông rụng… Đường phố giống như ngày tận thế, có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước đó ở nơi này đã xảy ra hiện tượng chạy trốn và hoảng loạn ghê gớm cỡ nào.

Ngoài cửa ngân hàng có xác người nằm đó, tuy tiếng súng ở trong ngân hàng nhưng vẫn đinh tai nhức óc, khiến người nghe được mà hết hồn hết vía.

Trong sự hỗn loạn mà mọi người đều đã bỏ chạy, sir Trần thông qua cửa kính xe ô tô nhìn thấy động tác nghiêng người của Dịch Gia Di trong tư thế tiêu chuẩn, sau đó lao vụt vào trong ngân hàng mà không hề do dự.


 

“Đội Phi Hổ chia thành hai nhóm, đánh từ hai cửa trước sau, bảo vệ người dân trong ngân hàng, còn có ba thám tử tổ trọng án đó nữa, ngay cả áo chống đạn cũng không mặc, ba khẩu súng thì đủ làm gì được, kêu ba người bọn họ rút cùng người dân dưới sự bảo vệ của đội Phi Hổ đi!”

“Kéo dây cảnh báo!” “Dựng tường bao vây.”

“Bảo vệ người dân rút lui, sơ tán!”

 “Dẫn người dân bị đạn lạc làm bị thương và bị giẫm đạp lên xe cứu hộ cấp cứu chữa trị, tạm thời đừng để truyền thông phỏng vấn mấy người đó.”

“Bộ phận quan hệ công chúng đã tới chưa? Kêu bộ phận quan hệ công chúng hạn chế xe truyền thông.”


“Tổ trọng án cố hết sức xử lý thi thể của cảnh sát viên 7512 nhanh nhất có thể, bộ phận pháp y đã tới chưa? Lập tức dẫn đi, tránh truyền thông chụp ảnh.”

“Thu súng của tên cướp bị bắn chết… súng của cảnh sát 7512 đâu?”

 

Bộ chỉ huy tạm thời trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim không ngừng ra chỉ thị, bận rộn lại khẩn trương.

Xe của tổng cảnh ti của đội điều tra phòng chống tội phạm có tổ chức - Trần Võ Kiệt mới đỗ lại chưa được vài giây, đội Phi Hổ đã nhận lệnh lao nhanh xuống xe, xông vào ngân hàng Bảo Kim bằng cách đánh gọng kìm.

 

Hình ảnh ba vị thám tử trong tưởng tượng mệt mỏi ứng phó cũng không xuất hiện, ngay khi đội Phi Hổ lao vào từ cửa chính, bày trận thế định tìm mục tiêu, chỉ thấy Phương Trấn Nhạc đang thu hút hỏa lực của Type 54 Pistol, Tam Phúc ẩn nấp bên phải hàng ghế đợi của ngân hàng, ở góc độ xảo quyệt bắn giết tên cướp cầm súng tiểu liên đã bị thương ở chân.


Nữ cảnh sát lao vào trong ngân hàng trước đội Phi Hổ lấy một bình hoa làm vật chắn, tuy không nhìn thấy tay cầm súng Type 54 Pistol, nhưng vẫn luôn bắn súng về phía đó, quấy rối và dọa dẫm gã.

Ba vị thám tử không đỡ trái hở phải chút nào, bọn họ chiếm một phía cho riêng mình, phối hợp rất tốt, bắn rất đẹp.

Đội trưởng đội Phi Hổ vừa định hô lên, kêu tay cầm Type 54 Pistol đầu hàng, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy tay cầm Type 54 Pistol đột nhiên giơ khẩu Type 54 Pistol trong tay lên, ném về phía khoảng đất trống đằng trước, lớn tiếng dẫn đầu hô: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!”

Phương Trấn Nhạc nhắm chuẩn cơ hội nhảy lên hai bước, khi lao tới, từ đầu đến cuối họng súng đều nhắm vào tay cầm Type 54 Pistol, thấy người đó ngồi xổm sau quầy dịch vụ, quả nhiên hai tay đều đặt sau đầu, mới nhanh chóng thu súng lại.

Khi lăn xuống đất, anh đá khẩu Type 54 Pistol đó về phía thành viên đội Phi Hổ mặc võ trang đầy đủ, sau đó một cánh tay huých mạnh vào sau bả vai của tay cầm Type 54 Pistol, người đó rên một tiếng, cho dù vừa rồi vẫn còn chút lực phản kháng nhưng lúc này đã đau đến mức cả người co rút, tạm thời mất đi sức chiến đấu.

Phương Trấn Nhạc không dừng hành động, trên tay vang leng keng, ngay sau đó đã dùng còng tay còng hai tay của người này lại.

Lúc này, đội Phi Hổ lao vào từ cửa sau đã đến hiện trường, giơ súng nhìn xung quanh.

Cướp đâu?

 

Bọn cướp ở đâu?


Lại nhìn đồng đội lao vào từ cửa trước đã dựng súng kết thúc công việc, bắt đầu làm công tác điều tra hiện trường, giải quyết hậu quả.

“Hửm?”

 

“?”

 

 

Phương Trấn Nhạc ôm vai phải lùi lại một bước, thở hồng hộc.

 

Tam Phúc vội vàng thu súng, chạy qua áp giải tên cướp cầm súng Type 54 Pistol đi ra ngoài, để lại hiện trường đấu súng cho các bộ phận anh em khác.

Dịch Gia Di thấy xung đột đã kết thúc, lúc này mới từ từ đứng dậy từ phía sau bình hoa.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, mặt mũi đỏ gay, cả người dựng hết lông tơ lên.

Cô chưa khôi phục lại từ trạng thái hưng phấn không sợ hãi và không cảm thấy đau, đột nhiên dừng lại cảm thấy có hơi mờ mịt.

Phương Trấn Nhạc bắt được Dịch Gia Di đứng sau bình hoa, vừa chống lên vách tường, vừa vẫy tay với cô.

Cô cảnh sát trẻ giống như con rối gỗ, anh vừa ra chỉ thị, cô đã ngoan ngoãn làm theo, xuyên qua các anh em ở đội Phi Hổ đang điều tra hiện trường mà đi đến trước mặt anh.

Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn thi thể người đàn ông mặc áo xám nằm phục ở cửa ngân hàng, rồi lại liếc mắt nhìn khẩu súng Dịch Gia Di nắm trong tay.


Anh duỗi tay, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay anh, thấp thoáng hiểu được ý anh, ngẩn ngơ quay ngược khẩu súng trong tay, đặt vào lòng bàn tay anh.

Phương Trấn Nhạc dựa lên vách tường cạch một tiếng đóng chốt bảo hiểm rồi mới đưa trả lại cho cô.

Lúc này, cuối cùng Dịch Gia Di mới phát hiện ra trên đùi và bên hông của sir Phương đều đã bị thương, sườn mặt chỗ nào cũng có vết thương nhỏ xẹt qua, vai bên phải lại càng da tróc thịt bong.

Lúc này, Adrenalin của mọi người đều đang giảm xuống, dần dần hồi phục lại trạng thái bình thường, cảm thấy đau và sợ hãi đều dần dần trở về.

Đột nhiên ý thức được rốt cuộc trận đấu súng ngắn ngủi vừa rồi nguy hiểm bao nhiêu, hơn nữa mình đã giết người…


Trái tim đập điên cuồng, ý thức của Dịch Gia Di dần trở nên rõ ràng hơn, đầu óc không chịu khống chế mà hồi tưởng lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra trong vài phút vừa rồi.

Cô bắt đầu thấy sợ hãi.

 

Nếu không phải chìm đắm trong dòng chảy hình ảnh, giống như một đứa ngốc phủ lên thi thể của cảnh sát mặc quân trang 7512, cô rất có khả năng đã ngẩng đầu nhìn quanh trong hoảng loạn, cực có khả năng đối diện tầm nhìn với người đàn ông mặc áo xám đi qua bên cạnh mình, đối phương cực có khả năng sẽ vì bị cô phát hiện mà sinh ra nghi kỵ trong lòng, giết chết cô.

Hoặc là cô đã xin được súng phối, bên hông đeo vũ khí mang tính sát thương, bị người đàn ông mặc áo xám phát hiện, ông ta chắc chắn cũng sẽ nổ súng với cô.

Còn nữa, nếu không phải đã nhìn thấy gương mặt của tên cướp mặc thường phục thứ tư trong dòng chảy hình ảnh, cô sẽ không ý thức được


sự tồn tại của ông ta, không có cách nào kịp thời phát hiện ra ý đồ của đối phương, đám người sir Phương có khả năng đều…

Nếu gần đây mình không luyện bắn súng mỗi ngày, nếu không vào thời khắc cuối cùng nghĩ đến việc có thể sử dụng súng của cảnh sát mặc quân trang 7512…

Cơ thể vì sợ hãi mà lạnh toát, tay cầm súng cũng không kiểm soát được mà run lên.

Phương Trấn Nhạc để ý thấy sự thay đổi của cô, hiểu rõ lần đầu tiên sau khi giết người, toàn bộ cảnh sát đều sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt.

Anh nhíu mày, kiềm chế cơn đau đớn trên người, cố hết sức hạ giọng, dịu dàng bảo: “Đỡ tay.” Nói xong lại giơ cánh tay trái không bị thương lên, cầu sự giúp đỡ từ Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ bị lời của anh kéo ra khỏi trạng thái sợ hãi, ù tai và hoa mắt cũng dần hồi phục, hơi lấy lại bình tĩnh chui xuống dưới cánh tay anh, nắm cổ tay anh, nhấc cánh tay của anh lên, chống cả người anh dậy, giảm thiểu chịu lực ở chân bị thương giúp anh.

“Sir Phương, tôi đỡ anh ra ngoài.”

 

Tuy giả bộ là phải nhờ vào cô giúp mới có thể đi ra ngoài nhưng trên thực tế anh chỉ đè hờ lên vai cô.

Chỉ là muốn cho Dịch Gia Di sinh ra cảm giác anh cần cô, không đến mức chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, không thể tự mình thoát ra thôi.

Hai người lảo đảo đi được vài bước thì nhìn thấy bộ phận pháp y Hứa Quân Hào đang kiểm tra thi thể nam mặc áo xám.


Xác nhận thi thể nam bị súng bắn vào lưng chí tử, đã tử vong không thể nghi ngờ, sau khi vẽ đường đánh dấu bên ngoài thi thể, Hứa Quân Hào nghiêm mặt cho phép đội Phi Hổ giúp khiêng thi thể đi, quay đầu lại liếc thấy Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”

“Vết thương ngoài da, không sao.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

 

“Lần này quá hung hiểm, cũng may mọi người đều không sao. Lần này lập công lớn rồi, chúc mừng trước nhé.” Nói xong, Hứa Quân Hào vỗ lên vai Dịch Gia Di, vòng qua hai người đi ra phía sau kiểm tra thi thể của tên cướp nam cầm súng tiểu liên.

Phương Trấn Nhạc nhìn vạch đánh dấu được vẽ trên mặt đất ở lối vào ngân hàng rồi nói với Dịch Gia Di: “Khi ấy chúng tôi đều không chú ý đến tại hiện trường còn tên cướp thứ tư, Dịch Gia Di, cảm ơn cô đã cứu mạng tôi và Đàm Tam Phúc.”

Anh trịnh trọng nói tên đầy đủ với cô.

 

Dịch Gia Di ngẩng gương mặt trắng bệch lên, sau khi đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, không biết tại sao lại không nhịn được nữa, cảm xúc không tên trào lên mãnh liệt khiến cô bất chợt bật khóc: “Sir Phương…”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin