THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 109:


Dịch Gia Di đón ánh nắng mặt trời mà đạp xe, gió sớm mát lạnh, thổi vang bên tai cô, đùa nghịch mái tóc ngắn.

Khi rẽ, cơn gió sớm dịu dàng như chị cả lại hóa thành một đứa em tinh nghịch, thổi loạn mái tóc ngắn được chải chuốt, khiến cô không thể không một tay cầm ghi đông, nhanh chóng gạt toàn bộ tóc rối ra sau tai.

Khi đến cục cảnh sát, cô khóa nhanh xe đạp, nôn nóng cầm ghi chép mới còn rất nóng hổi trong tay, lao thẳng vào văn phòng tổ B.

Du Triệu Hoa vừa đọc báo vừa đi từ bãi đỗ xe vào cục cảnh sát chỉ cảm thấy có một cơn gió mát thổi qua, ngẩng đầu lại trông thấy bóng lưng gầy yếu của cô cảnh sát trẻ, vút một cái đã vọt vào trong cửa lớn của cục cảnh sát, biến mất chẳng còn thấy đâu.


Du Triệu Hoa thậm chí còn chưa kịp chào hỏi Dịch Gia Di. Anh ta nắm tờ báo trong tay, ngũ quan hơi nhăn lại.

Nắng ban mai trải nhẹ trên tờ báo có chất liệu thô ráp, chiếu sáng trang báo mà anh ta đang xem một cách ấm áp.

Trên đó rõ ràng đăng:

 

[Là nữ tướng thần dũng, hay là con át chủ bài giả có miếng mà không có miếng của tổ trọng án: Tiết lộ bí mật của nữ thám tử thiện xạ Dịch.]

[… Theo lời kể của nữ công dân Tần Hồng Lương bị vu cáo thì cảnh sát Dịch vẫn luôn nhắm vào cô ta. Bỏ qua, không điều tra đến nghi phạm đã có đủ bằng chứng chỉ ra, ngược lại vẫn luôn đeo bám, quấy rầy những người bạn thân của nạn nhân như bọn họ… Người được gọi là nữ cảnh sát chính nghĩa chỉ là một tên ngông cuồng tự đại lãng phí nhân lực của cục cảnh sát, không tôn trọng khoa học giám định và khoa học pháp y. Vị cảnh sát từng được đăng lên báo là người có tinh thần trọng nghĩa và luôn vì người vô tội, bây giờ lại là một thám tử vô năng khiến người vô tội chịu khổ… Rốt cuộc chân tướng thế nào, chúng ta hãy đợi phía cảnh sát cho một lời giải đáp chi tiết.]

 

Dịch Gia Di lao vào trong văn phòng tổ B, thở hồng hộc đập một cái vào lưng Tam Phúc, trước khi anh ta định trừng mắt dạy dỗ người thì một tay khác đã cầm lời chứng đập mạnh lên bàn, nói với vẻ đắc ý: “Tài liệu trực tiếp đây sir, Hồ Quý Sinh đã hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi, có người xưng là nhân chứng, hôm đó đã nhìn thấy hung thủ là một cô gái!”

Tam Phúc quay đầu, nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di với vẻ khó tin, lập tức cầm ghi chép đó lên và nghiêm túc đọc.


Sao mới ngủ một đêm mà nhân chứng gần như hoàn toàn không tồn lại xuất hiện rồi?

Còn… còn có đến hai người nữa?

 

“Đồ Quý Sinh thoát khỏi diện tình nghi rồi sao? Bên tôi vừa lấy được báo cáo xét nghiệm nhận được từ bộ phận pháp y, nói trong cơ thể của Đồ Quý Sinh và Tần Hồng Lương đều có thành phần thuốc an thần, phân lượng tương đương, bây giờ rất khó nói rõ rốt cuộc là ai chuốc thuốc ai.” Gary vừa đi vào cửa đã nghe được tin tức tốt, nhanh chóng bám lên lưng anh Tam Phúc, cùng đọc khẩu cung mới.



 

“Mẹ nó… hơn bốn giờ sáng đã bắt đầu dọn rác… ai mà ngờ được chứ…” Gary nói đến đây đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Di với vẻ nghi ngờ, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, hỏi: “Không phải hơn bốn giờ sáng cô đã chạy tới bên đó rồi đấy chứ?”

“Thì thử thôi mà.” Đôi mắt to của Dịch Gia Di nhìn về phía Gary, đợi được khen.

“Lợi hại đến mức tôi muốn cụng đầu với cô luôn này, chị Gia Di!” Gary không phụ sự mong đợi, quả thật lớn tiếng khen ngợi.

“Nói hay, nói hay lắm.” Dịch Gia Di cười hì hì, tỏ vẻ hài lòng.

 

Phương Trấn Nhạc đi vào văn phòng, cầm báo cáo của bộ phận pháp y lên trước rồi bổ sung thông tin mới lên bảng trắng:

[Nhóm máu của vết máu tại nhà Đồ Quý Sinh trùng khớp với của nạn nhân Triệu Mỹ Ni.]

[Sợi tóc tìm được có tính chất trùng khớp với của Triệu Mỹ Ni.]

 

[Dấu vân tay còn sót lại phát hiện được trên đồng hồ, sau khi thu thập so sánh đặc điểm, khớp với dấu vân tay ngón cái bên trái của Tần Hồng Lương, độ chính xác: 75%.]


[Dấu vân tay thu thập được trên vách tường bên cạnh đồng hồ trùng khớp với dấu vân tay bên phải của Tần Hồng Lương, độ chính xác: 99%.]

“Anh Nhạc, chiều cao và giới tính của Đồ Quý Sinh đều không thống nhất với khẩu cung mà Gia Di có được sáng nay, có thể loại khỏi diện tình nghi.” Lưu Gia Minh nhìn Phương Trấn Nhạc viết thông tin mới của bộ phận pháp y lên bảng trắng xong, vừa cười vừa báo cáo.

“Clara cũng được loại khỏi diện tình nghi vì kiểu tóc và màu tóc cũng không đồng nhất với trong khẩu cung này nhắc tới.” Gary sợ rớt lại sau cũng báo cáo.

“Đồng nhất với Tần Hồng Lương.” Dịch Gia Di bổ sung.

 

“Hơn nữa, có một thông tin quan trọng là găng tay cao su.” Dịch Gia Di nhướn mày: “Anh Nhạc, có phải chúng ta có thể xin lệnh xét nhà được rồi không?”

Hy vọng có thể tìm được găng tay cao su trong nhà Tần Hồng Lương, hoặc là những vật chứng khác.

“Lần này chắc hẳn có thể xin thành công.” Phương Trấn Nhạc tiếp nhận khẩu cung mà Tam Phúc đưa, sau khi đọc qua trên mặt hiện ra nụ cười, anh quay đầu dặn dò Lưu Gia Minh đi tìm Khưu Tố San xin lệnh xét nhà Tần Hồng Lương.

Sau nửa tiếng, toàn bộ thành viên tổ B xuất phát, Tần Hồng Lương hôm qua bán thông tin cho báo chí, bôi nhọ Dịch Gia Di bị đánh thức từ trong mộng đẹp, run rẩy nhìn lệnh xét nhà, căn phòng của cô ta cũng bị lục soát.


Phòng của cô ta quả nhiên giống như trong dự đoán của Dịch Gia Di, được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp dựa theo logic phân nhóm là sáu.

Tuy các thám tử không phát hiện ra được nhiều manh mối hơn trong căn phòng, cũng không tìm được đôi găng tay cao su trong dự đoán, nhưng một bước tiến lớn xin được lệnh xét nhà này cũng khiến trong lòng Tần Hồng Lương thấp thỏm bất an.

Không biết phía cảnh sát lại lấy được bằng chứng mới gì nữa mà có thể thuyết phục được tòa án duyệt lệnh xét nhà.

Đương nhiên mọi người sẽ không giải đáp nghi vấn của Tần Hồng Lương, soát nhà kết thúc, bộ phận giám định mang một vài thứ đã lần mò ra được đi.

Sau khi về đến văn phòng mới bắt đầu một màn thảo luận mới.

 

“Không có nhiều manh mối hơn, chỉ có thể sắp xếp những manh mối và chứng cứ hiện có này.” Chú Cửu nhìn nét chữ trên bảng trắng, lại nói tiếp: “Mấy bằng chứng này là đủ rồi, có khẩu cung của nhân chứng, có lời chứng của đám người Clara, Đồ Quý Sinh và chị Vân, có suy luận chặt chẽ hoàn hảo, có hồ sơ đầy đủ và động cơ gây án của Tần Hồng Lương, phần thắng đến tám mươi phần trăm, thế cũng đủ rồi.”

Ở tổ khác, điều tra vụ án đến bước này đã kết án.

 

Tuy rằng không lấy được lời chứng của Tần Hồng Lương là một tiếc nuối nhưng cơ hội cô ta nhận được sự ủng hộ của bồi thẩm đoàn khi lên tòa thẩm vấn chắc hẳn cũng không cao.

Nhưng Phương Trấn Nhạc lại nhíu mày, cũng không lập tức tiếp lời chú Cửu.


Dịch Gia Di nhìn anh Nhạc, biết anh làm việc yêu cầu sự hoàn mỹ, là muốn khiến xác suất thành công lên đến chín mươi chín phần trăm mới giao cho tòa án, anh không muốn để Tần Hồng Lương thoát tội.

Mọi người đang vừa lật lại chứng cứ vừa thảo luận, đột nhiên Phương Trấn Nhạc mở miệng nói: “Không có bằng chứng trung tâm thì chúng ta nguỵ tạo một cái.”

Đám người chú Cửu đều ngẩng phắt đầu dậy, kinh ngạc nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

Không phải chứ?



Anh Nhạc vì phá án mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng đi đến bước đường cùng phải đập vỡ bát cơm của mình hay sao?

“Anh Nhạc, hãy nghĩ cẩn thận, cung cấp bằng chứng giả cho tòa án là phạm pháp đó.” Lưu Gia Minh như cha mẹ chết, cậu ta không muốn có cha… không phải, là cậu ta không muốn mất bữa trà chiều đâu!

“Nghĩ gì thế? Là cung cấp bằng chứng giả cho Tần Hồng Lương!” Phương Trấn Nhạc vỗ lên đầu Lưu Gia Minh một cái, quay đầu phát hiện tất cả mọi người đều đang thở phào nhẹ nhõm.

“…” Anh ở trong lòng mọi người là người coi trời bằng vung như vậy hay sao?

 

Nửa ngày tiếp theo đó, Dịch Gia Di lại chạy đi tìm hai ông bà già kia, thu thập càng nhiều chi tiết về đôi găng tay cao su đó hơn.

Tam Phúc cũng gọi điện cho Clara, đối phương ở nhà tìm được mấy đôi găng tay cao su mà Tần Hồng Lương quen dùng, xác nhận tương tự với kiểu mà Tam Phúc nhắc đến, nên lén lút trộm một đôi mang đến cục cảnh sát.


Các thám tử tìm kỹ thuật viên của bộ phận giám định trao đổi, mới phát hiện ra mỗi một kỹ thuật viên lấy anh Đại Quang Minh dẫn đầu đều là cao thủ ngụy tạo!

Bọn họ biết rõ hình dạng của các loại vật chứng, am hiểu các loại tình huống ảnh hưởng đến vật chứng, dựa theo chi tiết mà các thám tử tổ B cung cấp mà cải tạo lại một bộ găng tay cao su.

Người nào cũng đều đang suy diễn Tần Hồng Lương dùng đôi găng tay này làm gì, để đảm bảo kỹ thuật viên không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Đương nhiên trong mấy người này, suy diễn mà Dịch Gia Di cung cấp là tinh tế tỉ mỉ và đáng tin nhất.

Cô không chỉ biết Tần Hồng Lương đeo găng tay vào khi nào, mà sau khi đeo đôi găng tay này đã sờ vào cái gì, nhúng mấy lần nước đều thuộc làu như lòng bàn tay.

Đây đúng thật là một thiên tài của giới lập hồ sơ, bà hoàng của logic bất biến.

Bộ phận giám định tặng cho biệt danh [Thiên vương hồ lô nhỏ!]

 

Dịch Gia Di nghĩ ngợi nửa ngày mới phản ứng lại được “hồ” là “hồ” trong hồ sơ, “lô” là “lô” trong lô-gic. “thiên” là “thiên” trong thiên tài, “vương” là “vương” trong vương giả.

Được rồi, các anh các chị ở bộ phận giám định đều là cường giả ở phương diện khoa học nhưng về mặt đặt biệt danh cho người khác thật sự yếu chẳng buồn nói.


Buổi chiều, trong sự mong đợi và khẩn trương của các thám tử, cuối cùng bộ phận giám định cũng đã hoàn thành sản phẩm mà bọn họ tự hào nhất: [Bằng chứng giả]. Cũng ngay khi chuyển giao cho tổ trọng án B còn nghiêm túc bày tỏ nếu như có vấn đề, tuyệt đối không liên quan đến bộ phận giám định.

Đặc biệt là không liên quan đến anh Đại Quang Minh.

 

Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai anh Đại Quang Minh: “Yên tâm đi, nếu mời khách nhất định sẽ có phần của anh. Nếu gánh tội cũng tuyệt đối không dính đến bên anh.”

“Cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Anh Đại Quang Minh gật đầu mỉm cười, người bạn như Phương Trấn Nhạc đáng để kết giao.

 

Sau khi lấy được đôi găng tay cao su, Phương Trấn Nhạc lại nhìn mấy thám tử khác, mọi người đều cảm thấy không có vấn đề, Tam Phúc lập tức đi gọi điện kêu Tần Hồng Lương đến.

Một lần gọi này chính là gọi đến tạm giam nên không thể từ chối, sau khi thẩm vấn cũng không thể rời đi.

Trong khoảng thời gian đợi Tần Hồng Lương, tất cả mọi người đều có hơi đứng ngồi không yên.

Dịch Gia Di không nhịn được mà lại hỏi Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, lỡ như Tần Hồng Lương mang đôi găng tay cao su chân chính đó về nhà đốt rụi rồi, vậy cô ta nhìn thấy đôi găng tay mà cao su mà chúng ta làm, không phải sẽ lập tức ý thức được chúng ta đang lừa cô ta hay sao?”


Cô không nhìn thấy hung thủ đã xử lý đôi găng tay cao su đó như thế nào trong dòng chảy hình ảnh, nên có khả năng Tần Hồng Lương đã mang đôi găng tay cao su đó về nhà đốt.

“Nếu thất bại, vậy cứ sử dụng những chứng cớ khác hiện có để giao lên tòa án.” Phương Trấn Nhạc nói xong, đột nhiên nở nụ cười vô cùng tự tin.

Khi đôi mày kiếm của anh giãn ra, cả người trông tiêu sái không ai bằng, bộ dáng trong lòng đã định liệu trước này có một loại cuốn hút đặc biệt.

Anh nói: “Sau khi Tần Hồng Lương giết người cũng không về thẳng nhà, cô ta vẫn phải vòng về nhà Đồ Quý Sinh và giả vờ vừa mới ngủ một giấc, sau đó lại đi ăn cơm với Đồ Quý Sinh, ứng phó xong ‘bằng chứng ngoại phạm’ này rồi mới về nhà. Có xác suất tám mươi phần trăm sẽ không mang đôi găng tay cao su đã dùng khi giết người về nhà Đồ Quý Sinh vì làm như vậy quá nguy hiểm.


Nếu tôi là cô ta, sau khi xử lý xong hiện trường gây án và lau dọn tất cả một vòng, sẽ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng rồi.

Đối với cô ta của khi đó mà nói, đôi găng tay cao su kia hoàn toàn không có bất cứ lực uy hiếp nào cả, ném nó ở nơi cách hiện trường gây án khá xa, hoàn toàn có thể không bị phát hiện ra. Càng huống chi với lòng tự phụ của cô ta, nhất định sẽ cho rằng phần lớn cảnh sát đều là người vô tích sự, cho dù có thể nghĩ đến sự tồn tại của đôi găng tay cao su này thì cũng chỉ sợ khi ấy nó đã bị bãi rác xử lý rồi.

Thập Nhất, chúng ta sẽ thắng.”

 

Anh đã phân tích đầy đủ và nghiêm túc suy nghĩ về tình hình khi đó, cho nên rất tin vào suy luận của mình.

Ván cược này, phần thắng của bọn họ rất lớn.

Sau hai mươi phút, Tần Hồng Lương tới cục cảnh sát, bị Tam Phúc dẫn vào phòng thẩm vấn đợi.

Dịch Gia Di đi tới trước phòng thẩm vấn, Lưu Gia Minh chỉ vào ngực cô, ở đó có một vết ố.


Là buổi sáng lúc ở nhà hai ông bà cụ ăn cá viên, không cẩn thận dây nước tương vào, nữ cảnh sát uy phong nhất mà chỗ ngực áo sơ mi lại dính một giọt nước tương cá viên tươi đẹp nhất.

Vòng về văn phòng, cô khoác một cái áo khoác sửa từ tây trang, khiến mình thoạt nhìn càng nghiêm túc hơn, cũng càng đĩnh đạc hơn.

Lại hiếm khi lấy ra thỏi son đỏ thuần mua được vào kỳ nghỉ, tô lên đôi môi màu hồng mềm mại của mình, cả người thoạt nhìn càng cường thế hơn một chút.

Cô đối mặt với tấm kính, khóe môi hạ xuống, hơi dựng thẳng đôi mày, sau khi kiểm soát tốt biểu cảm mới lạnh mặt, mang theo uy áp đi về phía phòng thẩm vấn.

Lần này, các cảnh sát đã nắm được nhiều bằng chứng hơn, liên thủ lại với nhau chuẩn bị một cái bẫy tỉ mỉ và nguy hiểm hơn cho dã thú Tần Hồng Lương này.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin