Chương 74:
Xác định được là ngày mùng sáu tháng trước, sau khi bàn chuyện làm ăn thành công, hợp đồng cũng đã ký xong, tối đó anh ta và Châu Kiến Quốc cùng nhau đi uống rượu.
Như vậy thời gian cũng đã trùng khớp.
Phương Trấn Nhạc đi đến bên cửa sổ, nhỏ giọng nói với Dịch Gia Di mà chỉ hai người mới có thể nghe được:“"Vương Dũng Đào nói thật!”
“Sao anh Nhạc biết?”
Dịch Gia Di lập tức nhướn mày, cô xác định được Châu Kiến Quốc là nạn nhân một trăm phần trăm vì dù sao mình cũng đã từng nhìn thấy. Nhưng cô chỉ nhìn thấy hiện trường hung án chứ không hiểu quá rõ tình hình về Châu Kiến Quốc cho lắm.
Lời miêu tả của Vương Dũng Đào về áo của Châu Kiến Quốc đúng là thật, nhưng những lời khác là thật hay à giả, cô cũng không có cách nào suy đoán ra được.
Tại sao sir Phương lại biết?
“Khi một người nói sự thật, vì cuộc sống là thứ ba chiều và phong phú cho nên sẽ không thể nắm bắt được trọng điểm, rất dễ dàng bị chi tiết dẫn dắt mạch suy nghĩ mà kể đông kể tây, thông tin vô dụng quá dư
thừa. Nhưng nếu nói dối, ngược lại sẽ dễ dàng bịa ra một cách vô dung có logic, vô cùng trọng yếu và rõ ràng, vì đã từng cân nhắc nhiều lần và nghiêm túc chọn từ.” Phương Trấn Nhạc nhẹ giọng tự thuật, bộ dáng thản nhiên giống như đây đều là thường thức.
Dịch Gia Di lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh và vô cùng sùng bái, hay! Có
lý!
“Tôi hiểu rồi!” Cô lập tức ra sức gật đầu, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ ra sự tin phục một trăm phần trăm của cô.
Hơn nữa còn lấy sổ ghi chép ra, ấn đầu bút nguyên tử rồi viết soàn soạt lên đó.
Rất vui vẻ, thỏa mãn, học được rồi!
“…” Phương Trấn Nhạc hoàn toàn không ngờ cô cảnh sát trẻ sẽ có loại phản ứng này.
Người bình thường cho dù có tin phục người khác cũng sẽ vì lo lắng bị người khác coi thường mình, hơn nữa sợ bị người khác phát hiện ra suy nghĩ và cảm xúc thật sự của mình mà sẽ che giấu, sẽ giả bộ không để ý hoặc bình tĩnh thờ ơ.
Nhưng sao cô gái trẻ này lại bộc lộ cảm xúc thật mà không hề có áp lực hay gánh nặng gì?
Cũng… quá bộc trực rồi?
Hơn nữa… phản ứng như vậy của cô cũng quá khiến anh ngại ngùng.
Anh xoa mũi, theo bản năng thu lại vẻ đắc ý và kiêu ngạo, cái đuôi muốn xòe ra lại cưỡng chế thu lại.
Nhưng từ khi vụ án xương trắng này bắt đầu, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt lại đã vô thức thả lỏng, một ở chân trời, một ở góc biển, đều giãn ra một cách vui vẻ.
Mà đôi mắt vẫn luôn u ám, nặng nề và lạnh lùng đó cũng chợt trở nên
ấm áp hơn.
Ngay khi Phương Trấn Nhạc quay đầu lại, Vương Dũng Đào cũng đã trả lời câu hỏi xong, anh ta ngẩng đầu nhìn sir Phương, vậy mà lại không cảm thấy sợ hãi nữa!
…
Sau khi vào thu, thời tiết ở Hương Giang cũng lạnh dần, tuy rằng dự báo thời tiết nói rằng con hổ mùa thu vẫn đang ẩn nấp, sau này vẫn sẽ có những ngày chuyển ấm nhưng mấy hôm nay khí lạnh xâm chiếm, mọi người đều mặc áo dài tay và quần dài, phần lớn khách đều không uống Frappuccino có sinh tố và kem lạnh nữa.
Nhưng nhắm vào thời tiết thay đổi, Dịch Ký vẫn có đối sách.
Dịch Gia Di liệt kê một loạt các nguyên liệu nhỏ có thể bỏ vào trong trà sữa như phô mai, bơ, đậu đỏ, đậu xanh, Oreo, thạch dừa, bột cacao gì đó… cho anh cả, làm giống như cháo.
Hơn nữa cách phối hợp giữa các nguyên liệu nhỏ và thức uống khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau.
Quả thật có thể ra sản phẩm mới vô hạn.
Kết quả mà Dịch Gia Di và anh cả bàn bạc ra là Dịch Ký phối hợp ra cái nào thì cho thử cái đó: Loại phối hợp này sẽ được bán hơn nửa tháng, mọi người đều uống đến nghiện rồi mới bán loại trà sữa mới tiếp, mở
rộng danh tiếng của từng món một, rồi lại từ từ khuyến khích làm phong phú thực đơn đồ uống.
Mà ly trà sữa đầu tiên của mùa thu này chính là “Trà Ô long cốt dừa.” Dừa thì ở Hương Giang rất nhiều.
Loại thức uống này có thể trở thành sản phẩm chính trong nhiều quán trà sữa ở các thế hệ sau, tin rằng ở thời đại này cũng có thể tạo nên danh tiếng.
Quả nhiên, cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa cốt dừa, trà Ô long và sữa nóng không chỉ có thể làm ấm cơ thể của người dân Hồng Kông đang bị khí lạnh mùa thu xâm chiếm mà còn có thể làm thỏa mãn vị giác của thực khách, đồng thời làm túi tiền của Dịch Ký trở nên rủng rỉnh.
Ngay cả ông chủ sạp thịt trong chợ cũng phải lau vết mỡ trên tay, ghé qua gọi một cốc rồi lại dùng bàn tay tròn mũm mĩm ôm trà sữa, vui vẻ uống một hơi.
Sản lượng Frappuccino vừa sụt giảm thì trà sữa Ô long cốt dừa đã lập tức lên thay thế, ngay cả quảng cáo cũng không cần làm mà lượng khách cũ vẫn liên tiếp tăng lên.
Món trà sữa mới này nhanh chóng trở nên phổ biến trong giới học sinh sinh viên, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhiều học sinh vùng lân cận đều tới uống, nhân tiện cũng muốn thử những tay nghề khác của ông chủ Dịch, ví dụ như bánh mì dứa, xíu mại, xá xíu, cá viên đều bán chạy hơn.
Những người trẻ tuổi có ít tiền cũng sẽ thử các món ăn chính chẳng hạn như vịt Bát Bảo, gà hấp cổ truyền, bồ câu quay… doanh số bán ra đều tăng lên, khi lượng khách tăng lên, Dịch Gia Đống không thể không mua thêm một chiếc tủ đông để cất được nhiều nguyên liệu hơn.
May mắn thay có một nhân viên toàn thời gian như Tôn Tân làm trợ thủ.
Nhưng trên thực tế, sau khi Tôn Tân gia nhập, Dịch Ký chỉ có nước bận rộn hơn.
Đầu tiên, củ cải muối chua phải liên tục cung ứng, các thực khách mới ngồi vào bàn trước sẽ có một đĩa nhỏ lên bàn, vị chua và sảng khoái vào miệng, nhai một cái, vị chua ngọt cay lập tức tràn ngập trong khoang miệng, khẩu vị tăng lên, số món chọn cũng tăng lên, Dịch Ký lại trở nên bận bịu hơn.
Sau đó, Tôn Tân tăng thêm hai món ăn siêu mới mẻ là đậu phụ Tứ Xuyên và thịt chân bò cho Dịch Ký, từ các hàng xóm láng giềng gần đó, chủ quán các cửa hàng bên cạnh và bạn bè cũ nếm thử rồi nhanh chóng lan truyền đi, rất nhiều người đặc biệt tới đây nếm thử.
Vì vậy, thường xuyên có người xếp hàng bên cửa sổ để mua trà sữa.
Trong gian chính đông đúc đến mức không có đủ chỗ cho tất cả các vị khách, Dịch Gia Đống không thể không mua thêm vài cái bàn và mấy chục chiếc ghế tròn bằng nhựa cứng, thêm bàn và chỗ ngồi ở cửa.
Cứ tuần hoàn như thế, Dịch Ký nổi như cồn, bận làm không xuể.
Hôm nay, Dịch Gia Đống đặc biệt tìm mấy người tới dựng bạt, không có cách nào khác, bà cụ ở tầng trên phơi quần áo lúc nào cũng nhỏ nước xuống, thi thoảng trên tầng còn có đồ rơi xuống, tuy không đến mức làm người ta bị thương, nhưng đang ăn uống có chút bụi rơi xuống đã thấy ghét rồi, nhất định phải có bạt che.
Anh ta mua một cái bạt che có thể gấp gọn, lại đến công trường thuê một công nhân thời vụ có dáng người cường tráng, gương mặt chất phác tới đây làm việc, trả tiền công bốn mươi tám đồng và bao cơm một bữa cho việc dựng lán.
Sau một buổi chiều bận rộn, đến giờ ăn tối, cuối cùng cũng dựng xong mái che.
Khi công nhân thời vụ Tần Tiểu Lỗi đang nhẹ nhàng dọn rác, một miếng dán chặn nước trên vết nứt đường bê tông đột nhiên bay đi, đập một cái vào lưng một người phụ nữ ngồi ở cửa Dịch Ký.
Người phụ nữ kêu ối một tiếng đứng dậy, vừa sờ lưng mình vừa tức giận hỏi: “Ai đó? Làm gì thế?”
Tần Tiểu Lỗi giật nảy mình, buông cây chổi xuống rồi chạy đến trước mặt người phụ nữ, mở miệng xin lỗi liên tục. Dịch Gia Đống cũng chạy từ sau bếp ra, vừa lau tay vào tạp dề vừa cười bảo: “Thật xin lỗi, hôm nay dựng mái che nên hơi lộn xộn một chút, có đau lắm không ạ?”
“Đương nhiên là đau rồi, hay là anh thử xem sao đi.” Người phụ nữ cởi áo sơ mi làm áo khoác nhỏ ra, xem lưng mình.
Miếng dán để lại một vết gỉ sắt ở lưng áo sơ mi, cầm giấy lau cũng không hết được.
Cô ta vốn nghe nói ở đây có món ăn đại lục vô cùng ngon nên mới đặc biệt chạy tới ăn ở loại quán cũ trong ngõ nhỏ này, vừa cũ vừa chật, hoàn toàn không có cách nào so sánh được với mấy nhà hàng, quán ăn sạch sẽ sáng sủa mà cô ta ăn trước đây.
Mới nếm thử vài miếng và may mắn là nó cũng không tồi, nhưng gặp phải chuyện này, quả nhiên là loại cửa hàng tồi tàn trong ngõ này không thể tùy tiện tới.
“Cái áo này rất đắt đấy, anh biết không hả?” Đôi mắt của người phụ nữ trừng lên nhìn Dịch Gia Đống với vẻ dữ tợn, lại lại liếc nhìn Tần
Tiểu Lỗi đứng bên cạnh với vẻ vừa khẩn trương vừa ảo não, giãy đành đạch chất vấn: “Đền kiểu gì đây?”
“Bao nhiêu tiền ạ? Tôi sẽ đền cho cô, thưa cô.” Dịch Gia Đống lau mồ hôi, nhưng vẫn nặn ra nụ cười.
“Tôi… tôi có thể giặt sạch giúp cô.” Tần Tiểu Lỗi nhìn vết gỉ sắt trên cái áo sơ mi trong tay cô ta chằm chằm, anh ta biết làm thế nào để tẩy sạch thứ này.
“Có thể giặt sạch được sao?” Người phụ nữ nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.
“Có thể.” Tần Tiểu Lỗi thấy cô ta hình như cũng không bài xích cách giải quyết này, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội ra sức gật đầu. Một cái áo sơ mi này nhìn cũng biết nó đắt tiền rồi. Anh ta làm cả buổi chiều mới kiếm được bốn mươi tám đồng, làm sao mà đền cho nổi.
Người phụ nữ mím môi, không lập tức trả lời mà hơi ngẩng đầu, dùng một đôi mắt phượng xinh đẹp quan sát người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới.
Tần Tiểu Lỗi có bờ vai quá rộng, khuôn ngực nở nang, bên dưới là vòng eo săn chắc, đường nét xương hông được vẽ lên bên cạnh quần.
Còn có bên dưới chiếc quần bò bị giặt đến bạc màu của anh ta là bắp đùi rắn chắc và một đôi chân đi giày vải.
Khi lại ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt cô ta mang theo chút ý cười, đưa cái áo sơ mi trong tay mình lên chóp mũi ngửi rồi mới đưa cho Tần Tiểu Lỗi: “Này.”
Dịch Gia Đống đứng một bên nhìn tất cả những chuyện này, chẳng hiểu sao lại đọc được chút ý ám thị trong động tác ngửi áo sơ mi của người phụ nữ.
Anh ta nhìn Tần Tiểu Lỗi trông khá là vi diệu, nhưng đối phương lại không có cảm giác gì cả, chỉ mở miệng mượn anh ta mấy thứ như chanh cần để tẩy vết gỉ sắt rồi đi ra sau bếp thành thật giặt cái áo.
Đôi bàn tay to hơi thô ráp chà rất nhẹ, cẩn thận đến mức tỉ mỉ, nhưng đối với mùi hương cơ thể trên cái áo sơ mi bên người của nữ giới, Tần Tiểu Lỗi gần như hoàn toàn không có hứng thú gì.
Đợi giặt xong áo, Dịch Gia Như tìm cái mắc áo cho anh ta, tạm thời treo trong căn phòng nhỏ của Tôn Tân, dùng gió quạt để phơi.
Khi Tần Tiểu Lỗi lau tay rồi đi ra ngoài, Dịch Gia Đống đã nấu xong cơm tối cho anh ta, người đàn ông thô kệch chất phác nhận lấy bát cơm, cười ha ha ngửi hương thức ăn rồi tìm chỗ ngồi.
Người phụ nữ tóc đỏ thấy anh ta ra ngoài, lập tức vẫy tay với Tần Tiểu Lỗi: “Tới đây ngồi ghép bàn đi.”
Lúc này đang là giờ cơm tối, mọi người đều ngồi ghép bàn cả, Tần Tiểu Lỗi do dự một chút rồi cũng nghe lời đi đến bên cạnh cô ta, kéo một cái ghế tới ngồi ở phía đối diện, sau đó vùi đầu vào và cơm, hoàn toàn không có cảm giác gì với cô gái vừa xinh đẹp vừa thời thượng trước mặt.
Người phụ nữ dường như ngửi thấy ý tứ khiêu khích từ trong hành động này, phần lớn người đàn ông trong tiệm đều sẽ liên tục nhìn cô ta.
Đặc biệt là sau khi cởi áo sơ mi ra, cái áo chẽn bó sát người mang tới hiệu quả rất tốt, tôn lên đường cong nửa người trên của cô ta rất rõ ràng, tần suất đám đàn ông nhìn trộm càng cao hơn.
Nhưng anh chàng lỗ mãng trước mặt lại không hề cảm thấy hứng thú, dường cơm trước mặt anh ta còn thơm ngon hơn cô ta.
Thấy người đàn ông tiêu diệt sạch đồ ăn, rất nhanh đã định dọn bàn, ngón tay của cô gái quấn lọn tóc đỏ bên mai, chống má hỏi: “Anh có biết sửa máy hút khói dầu không?”
“Hả?” Tần Tiểu Lỗi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Tôi đã dùng rất lâu, nó tắc cả rồi, không hút gió nữa, nếu anh đã biết giặt vết gỉ sắt trên áo vậy có biết dọn máy hút khói dầu không?” Người phụ nữ hơi nghiêng người về phía anh ta, khe ngực như ẩn như hiện.
“Vậy có gì khó đâu, mấy việc trong việc ngoài này tôi đều biết làm, cứ đưa vật liệu cho tôi, đến nhà tôi cũng có thể xây được.” Tần Tiểu Lỗi vỗ ngực đáp, mấy thứ này không phải đều là việc mà toàn bộ đàn ông đều biết làm hay sao, đương nhiên anh ta cũng biết rồi!
“Anh đang giúp ông chủ ở đây dựng mái che, ông chủ trả cho anh bao nhiêu tiền?” Giọng nói của người phụ nữ càng lúc càng mềm mại dịu dàng.
“Bốn mươi tám đồng, còn bao bữa cơm này nữa.” Giọng nói của Tần Tiểu Lỗi mang theo chút khoe khoang, như thể đây là thù lao hậu hĩnh cỡ nào vậy.
“Vậy tôi trả cho anh một trăm đồng, anh giúp tôi xử lý cái máy hút khói dầu một chút nhé, có được không?” Cô ta nghĩ ngợi rồi nói.
“Nhà tôi có cái cửa kéo ngang cũng gỉ rồi, lần nào kéo cũng vang két két, ồn lắm. Còn có bàn của tôi không biết có phải cái chân dài cái chân ngắn hay không mà cập kênh lắm, rung rất mạnh, anh có thể giúp tôi xem thử… mấy thứ này tôi trả thêm năm mươi đồng nữa.”
Tần Tiểu Lỗi thì thầm tính toán, cộng lại được một trăm năm mươi đồng, chẳng qua chỉ là mấy việc nhỏ vặt vãnh này mà thôi, quá được ấy chứ!
“Được thôi.” Anh ta nhanh chóng gắp hai miếng thức ăn rồi ra sức gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ như chỉ sợ tiền chạy mất.
Người phụ nữ cười một tiếng mang ý tứ không rõ.
Sau bữa cơm lấy áo sơ mi, khi hai người đi ra khỏi quán, Dịch Gia Đống nhìn về phía bóng lưng của bọn họ, cứ cảm thấy cô gái này nhìn trúng cơ thể của Tần Tiểu Lỗi.
Anh ta không nhịn được mà cúi đầu quan sát bản thân, cũng rất cao lớn, cũng ngũ quan đoan chính, tuấn tú lịch sự đấy chứ.
Tại sao ngay cả chàng trai nghèo ăn vận lôi thôi lếch thếch như Tần Tiểu Lỗi còn có người phụ nữ chọn, tốt xấu gì anh ta cũng là ông chủ
của một quán ăn mà lại không có ai nhìn trúng.
Đang oán trách than vãn thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên chỉ thấy đám người Phương Trấn Nhạc đi ngang qua vai hai người Tần Tiểu Lỗi vừa rời đi.
Dịch Gia Đống cười ha ha đi đến cửa tiếp đón, đặc biệt kéo một cái bàn ra cửa: “Hôm nay tôi dựng mái che rồi, ngồi bên ngoài nhé, thông gió rộng rãi, còn là bàn ghế mới nữa.”
Một đám thám tử nhận đồ trong tay anh ta, đích thân bày bàn ghế: “Anh Gia Đống cứ làm việc đi, để tự chúng tôi làm là được.”
“Tôi chọn món nhé.” Phương Trấn Nhạc kéo một cái ghế ngồi xuống, sảng khoái lưu loát chọn tám món.
“Có chuyện vui gì sao, sir Phương?” Dịch Gia Đống vừa cười vừa hỏi han.
“Đã xác định được thân phận của người chết trong vụ án mới, cũng coi như là một bước đột phá. Đám đàn ông này tìm đủ toàn bộ thời cơ ép tôi mời cơm nên cũng chỉ đành tới đây thăm thôi.” Phương Trấn Nhạc trừng mắt nhìn mấy người Lưu Gia Minh một cách lạnh lùng nhưng về mặt hành động lại vẫn rất hào phóng, nào thịt nào hải sản, đều không quên chọn.
Dịch Gia Di chiếm một vị trí bên cạnh sir Phương, nhân lúc món ăn vẫn chưa chọn mà đứng dậy giúp anh rể làm việc.
Bưng đĩa gọi món, chạy trước chạy sau, người vừa rồi đi ngang qua lúc vào quán lại không hề để lại một chút ấn tượng gì trong đầu cô.
Nếu Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào hai người này nhất định sẽ phát hiện ra cô gái xinh đẹp bị Tần Tiểu Lỗi cường tráng phúc hậu chắn hơn nửa người chính là hung thủ trong vụ án xương trắng ở Trường Sa Loan mà cô đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.
…
Khi đứng trong thang máy, Xa Tinh Tinh vẫn luôn vuốt mái tóc màu đỏ của mình, mà người đàn ông thô kệch Tần Tiểu Lỗi thì lại nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy không hề rời mắt.
Đồ nhà quê!
Trong nhà Xa Tinh Tinh sạch sẽ gọn gàng, lại rất rộng rãi, là “khu nhà cao cấp” mà Tần Tiểu Lỗi chưa từng thấy qua.
Vừa vào nhà đã có thể ngửi thấy mùi nước hoa vô cùng nồng nặc, kỳ lạ, nó gắt đến mức khiến anh ta hắt xì liên tục.
Sau khi cởi giày, Tần Tiểu Lỗi có hơi xấu hổ vì lỗ thủng trên tất, Xa Tinh Tinh lại không hề để ý đến sự quẫn bách của anh ta, ngược lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Cô ta đá tung giày, để lộ ra đôi chân ngọc ngà trắng trẻo, dẫn anh ta đi vào nhà bếp làm việc.
Trong khoảng thời gian đó lúc thì đưa cho anh ta một cốc nước nóng, lúc thì sáp lại gần xem anh ta làm việc, thường xuyên khiến anh ta mất tự nhiên vướng tay vướng chân, quá cản trở anh ta làm việc.
Người đàn ông từ nhỏ vừa thô kệch vừa nghèo không tin sẽ có người trúng ý mình, đặc biệt còn là kiểu phụ nữ như Xa Tinh Tinh.
Tần Tiểu Lỗi không có bất cứ suy nghĩ viển vông nào cả, cũng không hề mơ mộng hão huyền, chỉ toàn tâm toàn ý giúp cô ta dọn nhà bếp, sửa này sửa kia, chưa đến một lúc mà mồ hôi đã túa như mưa.
Xa Tinh Tinh cầu vài lần cũng mất hứng thú, dứt khoát ngồi lên sô pha phòng khách, vừa uống nước chanh vừa nhìn anh ta vùi đầu làm việc, vậy mà lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn khác biệt từ trong đó.
Cô ta hưởng thụ cảm giác Tần Tiểu Lỗi làm việc cho mình, đó là một loại tự cảm thấy mình lớn mạnh, sở hữu quyền lực, giống như biến thành người phụ nữ có sức quyến rũ nhất trên toàn thế giới.
Cố ta nghĩ đây là ưu đãi mà người đẹp nên có, toàn bộ đàn ông đều nên thuần phục cô ta, không nên có ai ngoại lệ.
Không nên có ngoại lệ!
Mà Tần Tiểu Lỗi trước mặt mang đến nhiều niềm vui cho cô ta hơn, thậm chí anh ta còn không hề chiếm lời của cô ta mà đã ngây ngốc làm nhiều việc như vậy.
Toàn bộ đồ cũ đồ hỏng trong nhà cô ta đều được anh ta leng keng loong coong sửa hết, máy hút khói dầu chạy vù vù khiến tâm trạng người thoải mái hẳn.
Nhất là vừa nghĩ đến việc Tần Tiểu Lỗi ngây ngốc làm trâu làm ngựa cho mình, không hề hay biết gì về chuyện sắp xảy ra là Xa Tinh Tinh lại không nhịn được mà muốn cười.
Cô ta liếc mắt nhìn cốc nước chanh trên bàn bị Tần Tiểu Lỗi uống hết hơn phân nửa, nghiêng người dựa lên sô pha, sờ con dao giấu trong khe.
Đó là một con dao gọt hoa quả dài cỡ hai lòng bàn tay, có thể nói là rất to, nó vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng kim loại khát máu.
…
Bên chiếc bàn tròn to ở cửa Dịch Ký, Phương Trấn Nhạc dẫn cả đội ngồi quanh bàn, trừ chú Cửu có nhà có gia đình ra thì những người khác đều độc thân… và cả Tiểu Thập Nhất.
Tối nay cả Đinh Bảo Thụ và Tôn Tân đều không có ở đây nên rõ ràng vô cùng bận rộn, Gia Như và Gia Tuấn đều bị trưng dụng thành lao động trẻ em, chạy trước chạy sau bận đến mức đầu túa đầy mồ hôi.
Sau khi trên bàn tròn của tổ B bắt đầu lên món, mọi người thấy ngoài phòng trống không, xe cộ qua lại ồn ào, trong tiệm bên cạnh người ăn cơm uống rượu ầm ĩ náo nhiệt, dù bọn họ nói chuyện thì người bên cạnh cũng không thể nghe được nên bắt đầu nhỏ giọng, cẩn thận bàn về vụ án.
“Điểm lại một lượt.” Phương Trấn Nhạc đặt một hạt lạc lên bàn: “Đầu tiên, trên cơ bản đã xác định được nạn nhân là Châu Kiến Quốc từ Thâm Quyến tới đây nhận việc kinh doanh ghế mát xa.”
“Địa điểm ném xác đã xác định là khu vực bến tàu hoang vắng phía bắc chợ bán sỉ thực phẩm phụ Trường Sa Loan.” Gary lấy hạt lạc thứ hai, đặt bên cạnh hạt đó của sir Phương, thành đôi thành cặp.
“Thời gian tử vong là hai tháng trước.” Lưu Gia Minh đặt hạt lạc thứ ba vào.
“Không thấy thắt lưng của Châu Kiến Quốc đâu.” Dịch Gia Di đặt hạt thứ tư lên.
“Đã hỏi nhân viên bán hàng Vương Dũng Đào về nhà hàng mà anh ta đã ăn cơm cùng nạn nhân đêm đó, bọn họ quả thật rời đi cùng một lúc, không nhìn thấy có người nào khác nói chuyện với nạn nhân.” Tam Phúc
bày hạt lạc thứ năm: “Khách sạn mà nạn nhân ở nằm bên đường Vượng Giác, chắc hẳn anh ta không đi tới nơi xa hơn. Nhân viên tiếp tân của khách sạn nói vào một đêm trước khi anh ta rời khỏi khách sạn là một mình về khách sạn, ngày hôm sau khoảng mười giờ dọn dẹp xong đồ đạc rồi rời đi, cũng không nhìn thấy người thứ hai đi cùng anh ta.”
“Có khả năng là rời khỏi khách sạn, chuẩn bị lên đường trở về thì gặp hung thủ.”
“Vậy có thể là người lạ gây án, thế cũng phiền phức rồi.”
“Cũng có khả năng là người quen hẹn ở gặp mặt ở một nơi nào đó nhưng chúng ta không biết người đó là ai, bây giờ lại không tìm được nhiều manh mối hơn,thật rắc rối, anh Nhạc, phải dùng sức mạnh truyền thông tìm kiếm nhân chứng đã từng gặp nạn nhân vào hai tháng trước sao?”
“Đợi thêm đã, trước đừng làm kinh động đến hung thủ, chúng ta tiếp tục tìm kiếm các manh mối khác, thật sự không còn cách nào khác thì lại dùng đến truyền thông sau.” Truyền thông là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì hiển nhiên sẽ có sự trợ giúp, nhưng dư luận khó khống chế, cảnh sát sẽ không dễ gì tìm được truyền thông hỗ trợ phá án.
Tam Phúc nhìn hạt lạc trước mặt Phương Trấn Nhạc một lúc rồi dùng đũa gạt hạt đậu mà Lưu Gia Minh đặt lên, nhíu mày hỏi: “Châu Kiến Quốc rời khỏi khách sạn vào hôm mùng sáu tháng trước, nhưng hôm đó lại không hề rời khỏi Hương Giang, chúng ta có thể suy đoán thời gian tử vong của anh ta là ngày mùng sáu tháng trước không?”
Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào hạt lạc thứ ba này, cúi mắt nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp: “Trước khi tìm được chứng cứ cho thấy là
một ngày khác, chúng ta sẽ coi mùng sáu tháng trước là thời gian tử vong để tiếp tục điều tra sau đó.”
Tam Phúc nghe thấy Phương Trấn Nhạc tán đồng với lời của mình, khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng có một bước nhảy vọt.