Chương 106:
Kêu Tam Phúc dẫn Tần Hồng Lương về cục cảnh sát, thẩm vấn như một người bị tình nghi.”
“Rõ, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh gật đầu, đẩy cửa dẫn Đồ Quý Sinh đang rất nóng vội vòng ra khỏi nhà.
Diane lại tới bồn rửa bát ở nhà bếp, dùng bông tăm lau bên trong mấy cái cốc, sau đó trở về xét nghiệm xem còn thuốc thừa hay không.
Dịch Gia Di cũng không ôm hy vọng gì, nếu Tần Hồng Lương đã bỏ thuốc vào trong cốc nước vậy nhất định cũng sẽ rửa sạch cốc nước, càng huống chi bây giờ bọn họ cũng không có cách nào phán đoán được rốt cuộc Tần Hồng Lương đã bỏ thuốc gì, cũng khó mà căn cứ theo tính chất của dược vật để phán đoán ra cách bỏ thuốc.
Nhưng cô vẫn cảm ơn sự nghiêm túc của Diane.
Chị Diane thật sự là một kỹ thuật viên tốt vô cùng chuyên nghiệp và tỉ mỉ, đáng tin, khiến người an tâm.
Dịch Gia Di thả cánh tay xuống, đã xác định được quỹ tích bằng chứng ngoại phạm của Tần Hồng Lương, quá trình điều tra phá án lại tiến thêm một bước lớn nữa.
Tâm trạng phiền muộn vì không thu thập được manh mối ở gần nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni bị quét sạch, cả người lại rạng rỡ hơn.
Cô đi một vòng trong nhà Đồ Quý Sinh, thậm chí bắt đầu có tâm trạng thưởng thức khẩu vị của tay nhà giàu mới nổi này, ngưỡng mộ sự rộng rãi ở nơi ở của anh ta.
Khi đi đến phòng bếp, đột nhiên cô lại nhớ đến chuyện Tần Hồng Lương tô son môi của Clara, lại vội vàng mời hai kỹ thuật viên tìm kiếm giấy lau son trong thùng rác.
Dịch Gia Di lại chạy đến nhà bếp, phát hiện có vài cốc nước vẫn chưa rửa sạch trong bồn rửa bát, cũng may Tần Quý Sinh là một người đàn ông độc thân lôi thôi, may mà hôm nay vẫn chưa đến thời gian anh ta mời người giúp việc tới dọn dẹp.
Kỹ thuật viên không phát hiện được giấy lau son môi của Tần Hồng Lương trong thùng rác, suy đoán sau khi Tần Hồng Lương trở về chắc hẳn đã rửa sạch son môi trong lúc tắm.
Vì thế lại thử dùng bông bông lau lỗ thoát nước, nhưng phải trở về bộ phận giám định làm xét nghiệm mới biết có thể thu thập được son môi còn sót lại hay không.
Nhưng điều khiến người ngạc nhiên là Diane lại lau được ít son môi sót lại vô cùng nhỏ trong một ly nước ở bồn rửa bát, mắt thường có thể thấy là son môi màu hồng nhạt.
“Nhưng cụ thể có phải là loại son môi dính trên miệng cốc ở nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni do hung thủ để lại hay không thì vẫn cần phải xét nghiệm cẩn thận mới biết được.” Diane nghiêm túc nói.
“Tôi hiểu.” Dịch Gia Di gật đầu.
Son môi ở thời đại này là một loại mỹ phẩm rất cứng đầu, Tần Hồng Lương chắc hẳn đã rất cố gắng rửa nhưng nhà của Đồ Quý Sinh không có dụng cụ tẩy rửa đặc biệt nên có thể vẫn còn dính một chút ít, đại khái là sau khi tắm, lúc Tần Hồng Lương uống nước đang hồi tượng lại mọi chuyện, vì vậy mà sơ suất đắc ý còn lưu lại.
Toàn bộ hành động đều sẽ để lại dấu vết trên thế giới này, Tồng Hồng Lương vì che giấu hành tung của mình, vì vu oan cho Clara, khiến quý tích hành động của mình tăng nhiều lên vô hạn, vì thế cũng để lại nhiều dấu vết hơn.
Mấy thứ này đều là sơ hở của cô ta – tự cho mình thông minh lại thông minh được đến đâu?
...
Sau khi khảo sát hiện trường tại nhà Đồ Quý Sinh kết thúc, một nhóm người mang theo thu hoạch phong phú chạy về cục cảnh sát.
Lúc này Đồ Quý Sinh đã làm xong xét nghiệm và được đưa đi, mời anh ta về nhà đợi kết quả là được. Nếu có lo lắng đối với cơ thể có thể tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe chuyên nghiệp hơn.
Đồ Quý Sinh than thở rời đi, lúc này Lưu Gia Minh mới báo cáo với Phương Trấn Nhạc: “Tần Hồng Lương đã tới, đang ở phòng thẩm vấn số ba, anh Tam Phúc đang thẩm vấn.”
Vì thế ba người cùng vòng tới phòng thẩm vấn, ngay cả trà chiều đã đặt trong văn phòng tổ B cũng không ăn.
Vỏ xốp của cái bánh mì dứa thơm phức từ từ ỉu đi, bơ nóng hổi bên trong cũng dần đông lại, người vốn nên đang hưởng thụ nó lúc này lại đang bận cho sự nghiệp vĩ đại.
Du Triệu Hoa đi qua văn phòng tổ B nhìn vào trong, phát hiện không có người bèn nghênh ngang đi vào vớ lấy một cái bánh mì dứa, vừa gặm vừa về tổ A.
Món ngon mà anh cả của nhà họ Dịch đặc biệt cho em gái bồi bổ thể lực và đầu óc cứ như vậy làm lời cho người khác.
...
Trong phòng thẩm vấn, Tam Phúc vừa nhìn thấy Dịch Gia Di tới đã như gặp được cứu tinh.
Trước đó toàn bộ manh mối và suy luận nhắm vào Tần Hồng Lương đều bắt nguồn từ Dịch Gia Di, tuy Tam Phúc có thể tường thuật đơn giản nhưng rất lo lắng mình sẽ bỏ qua chi tiết quan trọng.
Bây giờ cuối cùng cũng thành công trao tay cho Dịch Gia Di, cũng không đến mức làm hỏng buổi thẩm vấn này.
Dịch Gia Di ngồi trước bàn thẩm vấn, Tần Hồng Lương vừa mỉm cười vừa nhìn thẳng vào cô, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi gì.
“Cán bộ, tại sao tôi lại thành người bị tình nghi vậy? Tôi không hiểu.” Tốc độ nói của Tần Hồng Lương đều đặn, nhả từng chữ một, trông có vẻ rất bình tĩnh.
“Tại sao nhất định phải mở tiệm bán hoa? Tôi cũng không hiểu.” Hai tay Dịch Gia Di đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ lên mặt bàn, đủ sáu cái sẽ dừng lại một lần, sau đó lại tiếp tục gõ.
Tần Hồng Lương rất nhanh đã phát hiện ra hành động của cô, đôi mày hơi nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra, giả bộ như không để ý, đáp: “Tiệm hoa rất đẹp, nhìn thấy dáng vẻ hoa nở rộ cũng sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Khi cô tưới nước cánh hoa và lá hoa đều sẽ được rửa sạch, khiến bọn chúng kiều diễm và mọng nước hơn, bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng tôi muốn mở tiệm hoa thì có liên quan gì sao, madam?”
Dịch Gia Di nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô ta một cách nghiêm túc, bắt đầu mô tả hành động của Tần Hồng Lương từ lúc đi vào nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, dần dần, nụ cười mỉm trên mặt Tần Hồng Lương dần nhạt đi.
Ngay khi nói đến chuyện Tần Hồng Lương ngồi trên sô pha nhưng lại không uống nước, Dịch Gia Di chất vấn: “Không dám uống nước là vì sợ để lại DNA nhưng lại muốn để lại dấu son môi của Clara, tôi không thể không thừa nhận cô thật sự vừa thông minh vừa ác độc đấy.”
Vừa nói chuyện, Dịch Gia Di vừa bật nắm bút đang cầm trong tay, thuận tiện ném nó qua một bên, nhưng sau đó cũng không đóng nắp lại.
Tần Hồng Lương theo thói quen sẽ chú ý xem toàn bộ mọi thứ bên cạnh có được sắp xếp ổn thỏa hay không, nhìn thấy cây bút bị Dịch Gia Di ném sang bên cạnh tay đó, đôi mày trong nháy mắt xoắn chặt lại như dây thừng.
Chứng kiến cảnh tượng này còn đau đớn hơn nhiều so với việc nghe viên cảnh sát ở phía đối diện trình bày về thủ đoạn gây án của cô ta.
Nỗi sợ và lo lắng hành vi của mình bị phát hiện có thể dựa vào lý trí áp chế, nhưng loại bản năng đã sớm khắc sâu vào trong xương máu đó làm sao có thể mặc kệ được.
Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào cây bút, giọng nói trở nên trầm thấp: “Cán bộ đang nói gì thế, tôi không hiểu, mấy chuyện này không liên quan đến tôi, phía cảnh sát tốt nhất đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Giọng điệu của Tần Hồng Lương trở nên kém hơn, tốc độ nói rõ ràng cũng nhanh hơn một chút, rất dễ nhận thấy tâm trạng của cô ta đang
nhanh chóng trở nên xấu đi.
Dịch Gia Di nhếch khóe môi, tiếp tục môi tả hành động tiếp theo của Tần Hồng Lương, mấy quy trình không sai một chút nào này, người khác nghe được có lẽ chỉ cảm thấy khả năng suy luận của Dịch Gia Di rất mạnh, nhưng rơi vào tai Tần Hồng Lương lại khiến cô ta khó tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Cô ta đã từng nghĩ đến có lẽ các thám tử sẽ nghi ngờ cô ta, cũng đoán được hành động của cô ta, nhưng những trình tự không sai một chút nào và quy trình cũng có một điểm sai sót gì này, khó tránh khỏi khiến người sởn gai ốc.
Mới đầu ngồi đối diện với Dịch Gia Di, trong lòng cô ta tràn ngập sự khinh thường.
Trên thực tế, có phần lớn thời gian cô ta đều tràn ngập sự khinh bỉ đối với những kẻ ngu ngốc này.
Đám đàn ông ngu si nhà giàu mới nổi ngồi không mà hưởng chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vất vả kiếm tiền đều ném hết vào mấy chỗ ăn chơi trụy lạc, cho loại gái điếm ham hư vinh chỉ biết cười ngu ngốc mua mấy thứ vô bổ.
Mấy con điếm đó còn ngu hơn, vừa bệnh tật vừa bị bắt nạt, tiền kiếm được từ việc bán mình lại tiêu xài thỏa thích, bị đám thương gia lừa cũng không oán không hối hận.
Mấy người có địa vị cao trong xã hội kia thì sao, cũng chẳng ghê gớm gì, chỉ là loại ngu si có xuất thân khá tốt, rất nhiều người còn ti tiện hơn mấy người phụ nữ ra ngoài bán thân này.
Nhưng nghe thấy lời miêu tả về vụ án của Dịch Gia Di, cô ta dần híp mắt lại, ngửi được chút cảm giác nguy cơ.
Đôi mắt xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo cũng bằng lòng cẩn thận đánh giá nữ cảnh sát ngồi đối diện một phen.
“Cán bộ, tôi thật sự không làm mấy việc mà cô nói. Trước đó tôi đã báo cáo hết tất cả những gì mà mình biết cho các cô rồi. Phía cảnh sát cần nhân dân ủng hộ phá án, tôi cũng bằng lòng giúp đỡ. Nhưng muốn thêm tội thì thứ cho tôi không thể chấp nhận.” Tần Hồng Lương hơi nghiêm mặt, cố gắng dời tầm mắt khỏi cái bút bị phân xác trên bàn, xốc lại tinh thần ứng phó Dịch Gia Di.
“Tần Hồng Lương, chúng tôi đã thu thập được manh mối như dấu vân tay của cô đủ để chứng minh cô có liên quan đến vụ án này. Ngoan cố chống lại thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì đối với cô, ngược lại phối hợp với phía cảnh sát, thẳng thắn khai báo còn có thể được khoan hồng. Cô là người thông minh, chắc hẳn hiểu phải chọn thế nào.” Dịch Gia Di vừa nói vừa gõ ngón tay lên mặt bàn, nhưng lần này cô không gõ sáu cái nữa.
Lần này gõ năm cái đã dừng, lần sau chỉ gõ bốn cái, lần sau nữa gõ bảy cái.
Rất nhanh, đôi tay đặt trên đùi của Tần Hồng Lương đã siết chặt lại, sắc mặt cũng vì kiềm chế cơn giận mà hơi đỏ lên.
Cô ta trừng mắt nhìn Dịch Gia Di, ánh mắt đã cố gắng không nhìn cái bút nữa, nhưng lỗi tai lại không có cách nào đóng lại.
“Cô cho rằng mình có thể đổ tội cho Clara một cách hoàn hảo sao? Ngay khi cô nhìn chằm chằm vào người khác, người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Toàn bộ người bên cạnh cô đều cung cấp manh mối cô có khả năng là người bị tình nghi, cô có biết không?” Dịch Gia Di nghĩ đến thủ đoạn của Phương Trấn Nhạc khi thẩm vấn Trương Đại Phúc trước đây, cô mỉm cười nhướn mày, học theo giọng điệu của anh.
“Tính cách của A Hồng u ám, nếu nói Clara giết người còn không bằng nói A Hồng giết người lại càng đáng tin hơn. Riêng cái tiệm hoa đó, cho dù không có Mỹ Ni thì chị Vân cũng không có khả năng đầu tư cho A Hồng mở tiệm.
Loại người như A Hồng đó vừa không biết nói chuyện dễ nghe, vừa không nhiệt tình, còn mở tiệm cái gì, khách hàng sẽ không bị vẻ mặt của cô ta dọa sợ hay sao?
Khi Mỹ Ni chết trong nhà rất sạch sẽ đúng không? Chắc chắn là A Hồng dọn đấy, cô ta có bệnh sạch sẽ nhất...”
Cô cười lạnh một tiếng, tay trái gạt một cái, một xấp tài liệu trên bàn rơi xuống đất, nhưng cứ cố tình lại không nhặt.
Cô lại cầm nắp bút, gõ lớn tiếng hơn lên mặt bàn nhưng chỉ gõ năm cái rồi dừng, sau đó châm biếm: “Có phải Triệu Mỹ Ni chỗ nào cũng tốt hơn cô không? Làm việc giỏi hơn cô, nhân duyên tốt hơn cô, nên cô đố kỵ với cô ta? Thật đáng thương, chỉ có người vừa xấu xí vừa đáng thương mới ghen tỵ với người khác.
Cô có biết Đồ Quý Sinh nói thế nào về cô không? Khi chúng tôi phát hiện ra cô để lại bằng chứng giết người ở nhà anh ta, anh ta lập tức nhận định cô là kẻ giết người, còn nói cô vừa xấu vừa...”
Tần Hồng Lương trừng mắt nhìn ngón tay của Dịch Gia Di dừng ở cái thứ năm lại không gõ tiếp nữa, cho dù văn kiện ở dưới đất hay là cây bút không được đóng nắp đều khiến cả người cô ta khó chịu, chỉ hận không thể nhảy dựng lên giết chết toàn bộ thám tử trong căn phòng này, chỉ hận không thể lao lên giành lấy nắp bút, chỉ hận không thể gõ nốt một cái cuối cùng hộ Dịch Gia Di.
Cô ta cố gắng kiềm chế, ngón tay bị siết đến trắng bệch, cả người hơi run lên.
Cho dù nghiến chặt răng thì sắc mặt của cô ta vẫn bắt đầu dần dần trắng bệch.
Cảm xúc trào lên, cơn giận và cảm giác khó ở dày vò cô ta đến mức sắp không thể khống chế được nữa.
Ngay khi Dịch Gia Di nói lời châm biếm, ánh mắt khinh thường nhìn qua, sự thông minh và tài trí mà cô ta vẫn luôn tự hào nhất cũng phạm sai lầm, lòng tự trọng bị vùi dập liên tục, cộng thêm những cảm xúc tiêu cực khác nữa.
Cuối cùng cô ta cũng không thể kiềm chế được nữa, ánh mắt chuyển lạnh, giọng nói nặng nề, tốc độ nói cũng nhanh, mở miệng nói một cách vang dội và hữu lực: “Cảnh sát Dịch, cô tưởng mình thông minh lắm sao? Trên báo nói cô có lòng chính nghĩa nên cô thật sự cho rằng mình là một người tốt sao? Chẳng qua chỉ là một công việc mà thôi, vĩ đại cái gì, vẻ vang cái gì, đều là lời người khác muốn lợi dụng cô nên mới nói, người phải ngu cỡ nào mới coi là thật hả? Người khác khen cô cũng chỉ hy vọng cô càng thêm cố gắng, làm trâu làm ngựa cho mọi người. Còn cô thì sao? Cũng chỉ là một con sâu đáng thương cầu xin lời khen ngợi mà thôi. Nếu gặp phải loại tội phạm thông minh hơn cô và không bắt được phạm nhân, toàn bộ hào quang và thành tích trước đó đều sẽ sụp đổ hết, không thể tìm về được những vinh quang đó nữa vậy cô còn lý do gì mà sống đây? Cô còn dũng khí quay đầu nhìn những người đã từng tâng bốc cô lên tận trời đó nữa không?”
Tần Hồng Lương nghiến răng mang theo một tiếng trào phúng “Cảnh sát Dịch Gia Di - tay súng thần dũng,” đột nhiên hai nắm đấm đè lên mặt bàn, cả người nghiêng về phía trước nhìn Dịch Gia Di: “Về phần thằng
ngu Đồ Quý Sinh đó, ha, anh ta cũng xứng? Anh ta còn không xứng liếm gót chân tôi kia mà! Anh ta có biết mình bẩn thỉu và thối tha cỡ nào không? Vừa nghĩ đến anh ta là tôi đã muốn nôn rồi, chỉ là một thứ trang trí mà thôi, tôi muốn đặt anh ta ở đâu thì anh ta ở đó, một quân cờ có thối cỡ nào cũng chẳng qua chỉ là một quân cờ.”
Cô ta giơ tay lên, làm ra động tác cầm cờ.