THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 100:


Căn cứ theo những suy đoán này, trên cơ bản có thể xác định Tần Hồng Lương cho dù là cân nhắc về nghề nghiệp hay là cân nhắc về đời thường đều sẽ không tô loại son môi màu hồng nhạt hoàn toàn không phù hợp với màu da của cô ta, khi nhảy hiệu quả cũng không tốt cho lắm đó.

Nhưng son môi để lại trên cái cốc đặt ở bàn trà cực có khả năng đã được vị khách dùng qua mà bộ phận giám định phát hiện được lại là màu hồng nhạt.

Anh Đại Quang Minh đã xác định trong hộp trang điểm và túi của nạn nhân Triệu Mỹ Ni đều không có thỏi son nào màu này, phán đoán sơ bộ nó là của hung thủ để lại, chỉ là đáng tiếc, không thể lấy được DNA trên dấu son môi.

Chẳng trách Tần Hồng Lương chỉ chạm vào cốc, một là vì lo lắng để lại DNA, hai chính là để lại thêm một bằng chứng chỉ hướng về Clara – màu son môi để lại trên miệng cốc và màu son hôm nay Clara đánh hoàn toàn đồng nhất.

Trước khi Tần Hồng Lương xuất phát đến nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni đã nghĩ xong sẽ giết cô ta vu họa cho Clara, cho nên mới tô son môi của Clara trước.


Thân là bạn cùng phòng, có được tóc, son môi, một chiếc bông tai… của Clara đều quá dễ dàng!

Bẫy! Đây hoàn toàn là bẫy!

 

Suy nghĩ của Tần Hồng Lương rốt cuộc phải tỉ mỉ đến cỡ nào?

 

Dịch Gia Di siết nắm tay, khi Clara đang khóc, cô đưa một tờ giấy cho cô ta.

Sau khi đối phương lau nước mắt, Dịch Gia Di duỗi tay nhận giấy, nhân cơ hội nhẹ nhàng đẩy tờ giấy ra phía trước, vừa vặn cọ được một vết son môi ở khóe miệng của Clara.

“Sorry” một tiếng rút giấy về, cô im hơi lặng tiếng gấp lại cất đi.

 

 

Sau khi bốn vị thám tử rời khỏi nhà của Clara lại tụ hợp với hai người chú Cửu ở bãi đỗ xe.

Dưới màn đêm, đột nhiên mọi người đều hơi im lặng.

 

“Sao rồi? Có tìm được điểm đột phá từ chỗ Clara không?” Chú Cửu ngáp một cái, lười biếng hỏi.

“…” Tam Phúc lắc đầu, rõ ràng có hơi chán chường.

 

Cảnh sát kiêng kỵ nhất là xử trí theo tình cảm, anh ta cảm thấy hôm nay mình có khả năng không đủ công bằng bình tĩnh. Buổi tối trở về, anh ta phải từ từ kiểm điểm lại bản thân một chút, ngày mai lại kiểm điểm một phen với anh Nhạc mới được.


“Được rồi, hôm nay trước cứ thế đã, mọi người trở về ngủ một giấc, cũng đừng nghĩ đến vụ án. Ngày mai cùng nhau đối chiếu thông tin, lấy được báo cáo mới nhất của bộ phận pháp y và bộ phận giám định rồi chúng ta lại nói sau.” Phương Trấn Nhạc nói xong, lại quay đầu nói với chú Cửu: “Chú Cửu cứ về trước đi, tôi sẽ lần lượt đưa những người khác về nhà.”

Mọi người ngồi lên xe Jeep lớn của cha Phương, Dịch Gia Di mới mở miệng nói: “Anh Nhạc, tôi muốn về cục cảnh sát một chuyến trước.”

“Sao cô cũng định về đó vậy?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày. “Cũng?” Dịch Gia Di cũng học theo bộ dáng nhướn mày của anh.

“Tôi phát hiện được một sợi tóc màu nâu đỏ trong nhà của Clara, hơn nữa còn mang nang tóc, có thể kêu bộ phận giám định mang đi kiểm tra DNA. Tôi muốn về cục cảnh sát dùng túi đựng vật chứng rồi đưa đến phòng xét nghiệm bảo quản.” Phương Trấn Nhạc nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Đương nhiên, vật chứng này hoàn toàn hợp pháp, tôi tìm được trong thùng rác chứ không phải trộm.”

“Ồ…” Dịch Gia Di nghe xong, quay đầu đối diện tầm nhìn với Lưu Gia Minh đang mang vẻ mặt hoang mang, sau đó nở nụ cười hơi đắc ý: “Trùng hợp thật, tôi cũng lấy được một thứ khác của Clara, cũng là bằng chứng hợp pháp.”

Phương Trấn Nhạc ngồi ở ghế lái và Tam Phúc ngồi ở ghế phụ lái quay đầu, Gary và Gia Minh cũng nhướn mày nhìn qua.

“Thứ gì vậy?”

 

“Một tờ giấy dính son môi của cô ta, không biết có thể kiểm tra được nước bọt không, nhưng chí ít có thể so sánh thành phần hóa học với vết


son môi dính trên miệng cốc thuộc về vị khách phát hiện được ở hiện trường hung án.” Dịch Gia Di muốn biết suy luận của mình rốt cuộc có đúng không.

Vết son môi của Clara và dấu son môi trên miệng cốc phát hiện được ở hiện trường hung án rốt cuộc có thuộc về cùng một thỏi son hay không.

 

Nếu đáp án là “yes” vậy trên cơ bản có thể nghiệm chứng tưởng tượng to gan của cô về Tần Hồng Lương hơn phân nửa là không sai.

“Ha ha ha, không tồi, mọi người đều thắng lợi trở về.” Phương Trấn Nhạc nghe xong lại cười to, tâm trạng tăng lên vùn vụt.

“!” Tam Phúc.

 

“!” Gary.

 

“!” Lưu Gia Minh.

 

Ba người rơi nước mắt, chỉ hận không thể lập tức vòng về trộm thứ gì đó từ nhà Clara.

Kết quả chính là không chỉ hai người Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di về cục cảnh sát mà ngay cả Tam Phúc, Gary và Lưu Gia Minh cũng theo về hết.

Du Triệu Hoa cũng đang tăng ca nhìn thấy năm người này, không nhịn được mà cảm thán một tiếng “đã định trước đều ế hết,” rồi mới đi ngang qua vai rời đi với vẻ mệt mỏi.

“…” Năm người.

 

Trên đường tới bộ phận giám định đựng vật chứng, mọi người thuận miệng nói về vụ án.

“Tôi thấy Clara không thoát được đâu, chứng cứ để lại cả đống, cho dù có giả bộ cỡ nào cũng không thể trốn được lưới pháp luật?” Lưu Gia Minh nói.

“Cậu cảm thấy Clara chính là hung thủ?” Tam Phúc quay đầu hỏi.

 

“Cái này có gì phải cảm thấy với chẳng không cảm thấy, rõ rành rành rồi mà.” Lưu Gia Minh nói một cách vô cùng tự tin.

“…” Ngược lại Tam Phúc lại hơi do dự.

 

Toàn bộ vật chứng đều chỉ hướng rõ ràng rằng Clara là hung thủ, nhưng phán đoán của mình lại có hơi trái ngược, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi mới thở dài nói: “Quả nhiên thợ săn thành công nhất thường sẽ xuất hiện trong thân phận con mồi. Clara này trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ nhưng xem chừng cũng là một thợ săn thâm tàng bất khả lộ đây.”

“Con người rất biết nói dối, Clara ở trước mặt khách của mình cho dù có chán ghét đối phương bao nhiêu cũng sẽ diễn ra sự yêu mến và tôn sùng, cho dù có ghê tởm mấy người đàn ông đó cỡ nào cũng phải thể hiện sự cao trào và vui vẻ. Ở trong môi trường như vậy vài năm, cho dù có là người chất phác nhất cũng học được cách diễn xuất thôi.” Gary cũng phát biểu ý kiến của mình.

“Đúng vậy, xử án thì phải dựa vào bằng chứng mà nói chuyện, tất cả đều chỉ hướng về Clara, cho dù thoạt nhìn không có khả năng đi chăng nữa vậy đó cũng chỉ có thể là đáp án duy nhất.” Lưu Gia Minh ra sức gật đầu.

“Chúng ta đều nói một bằng chứng về môi trường hữu dụng hơn mười nhân chứng, chính là có ý tứ này đi.”

“Bằng chứng không biết nói dối nhưng con người thì có.”

 

Dịch Gia Di nghe được câu này, trong lòng lặng lẽ nói: Đúng vậy, con người biết nói dối, nếu bằng chứng là do người cố tình để lại vậy bằng chứng này đang nói dối thay cho con người.

“Đúng vậy.” Tam Phúc gật đầu, cuối cùng cũng giãy ra khỏi do dự, vừa cười vừa gật đầu: “Ở trước mặt vật chứng và chứng cứ, toàn bộ


chân tướng đều sẽ hiện lên trên mặt nước.”

 

“Nhưng dựa vào mấy bằng chứng này giao vụ án cho sở tư pháp chắc hẳn vẫn hơi khó đấy.” Lưu Gia Minh nhìn về phía Phương Trấn Nhạc đang xử lý vật chứng ở trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Với phong cách của anh Nhạc chắc chắn phải nắm được khẩu cung của Clara, khiến vụ án này hoàn toàn không còn khuyết điểm, không còn khả năng bị bác bỏ mới đệ án lên.”

“Đúng, bằng không dựa theo tinh thần của luật pháp, nếu điểm đáng ngờ có lợi đối với bị cáo vậy kết quả của phiên tòa thực sự rất nguy hiểm.” Tam Phúc gật đầu.

Lưu Gia Minh vỗ vai anh Tam Phúc thể hiện sự tán đồng.

 

Đằng trước là chỗ lấy túi đựng vật chứng, Phương Trấn Nhạc gắp sợi tóc trong túi giấy ra rồi cẩn thận bỏ vào túi đựng vật chứng, Dịch Gia Di cũng lấy một tờ giấy đã gấp ra, cẩn thận mở nó, sau đó cùng đặt vào trong tủ bảo quản nhiệt độ ở phòng xét nghiệm.

Như vậy sáng mai gọi điện cho phòng giám định, nói trong tủ số mấy đặt vật chứng của vụ án nào, mời bọn họ tăng tốc xét nghiệm là được.

Làm xong tất cả, Phương Trấn Nhạc sải bước đi về phía cổng chính của cục cảnh sát, Tam Phúc nghi ngờ: “Anh Nhạc, không tăng ca sao?”

“Đã nói không tăng ca rồi, chỉ về đây đưa vật chứng thôi mà ba người các cậu cứ đòi đi theo? Làm như tôi với thám tử Dịch Gia Di sẽ ở sau lưng các cậu bàn luận về vụ án không bằng, giờ này cũng mệt muốn chết rồi, về nhà!”

“…” Ba người áy náy trong lòng vì không “trộm được” vật chứng đều thở phào nhẹ nhõm.


Hai tay trống không trở về đã đủ ngại ngùng rồi, nếu như đại ca và tiểu Thập Nhất về đây tăng ca trong khi bọn họ lại chạy về nhà ngáy khò khò vậy cũng thật không biết cố gắng.

Cũng may, anh Nhạc và Gia Di thật sự không cuồng công việc đến thế, mọi người đều có thể yên tâm về nhà ngủ.

 

Thế nhưng trên thực tế, khi đám người Tam Phúc đang chìm vào giấc ngủ thì Phương Trấn Nhạc lại đang đứng cạnh chiếc bảng trắng to hơn trong phòng khách nhà mình, ghi chép lại thông tin thu thập được ở nhà Clara, nhiều lần phân tích tâm lý từ biểu cảm và phản ứng mà kẻ tình nghi Clara này làm ra.

Tại sao cô ta lại nổi giận? Tại sao lại khóc?

Logic sâu hơn phía sau mỗi một hành động của cô ta là gì?

 

Tại sao biểu hiện của người này lại không có kẽ hở như thế? Rõ ràng cô ta thoạt nhìn không giống loại người thích suy nghĩ sâu xa, có mưu kế và có trí tuệ đó.

Sau khi vẽ xong sơ đồ phân tích nhân vật này, anh lại vòng về toàn bộ vật chứng ban đầu suy đoán ra Clara là kẻ bị tình nghi, bắt đầu chất vấn nhũng manh mối này: Sợi tóc, ảnh chụp, nước hoa, dấu son môi và khuyên tai.

 

Cách vài cây số, Dịch Gia Di cũng không ngủ.

 

Vì không ảnh hưởng đến em gái Gia Như ngủ nên cô chuyển đến phòng khách, bày giấy bút lên mặt bàn ăn, bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ thông tin và logic.

Tờ giấy trải ra, cô dần dần lấp kín bên trên bằng toàn bộ tổ hợp từ mà mình đã thu thập được, sau đó liên kết và phân tích chúng hòng móc nối nạn nhân với Tần Hồng Lương.


Nhưng lại phát hiện ra rất khó, cô gái này không để lại bất cứ dấu vết nào, đến nay cũng không điều tra ra được động cơ phạm tội.

Hôm nay là đám người anh Tam Phúc đi phỏng vấn Đại Lệ Viện, hàng xóm của nạn nhân và hàng xóm của Tần Hồng Lương, mọi người không biết cô ta là hung thủ nên rất có khả năng sẽ không nắm được thông tin liên quan đến Tần Hồng Lương, càng không chủ động hỏi đến.

Xem ra, ngày mai vẫn phải đích thân chạy đến mấy nơi này hỏi lại hàng xóm, khai thác động cơ gây án của Tần Hồng Lương.

Đặt một dấu hỏi trên điểm này, thân là một trong những mục tiêu làm việc tiếp theo, Dịch Gia Di lại trở về khởi điểm của vụ án, bắt đầu suy nghĩ liệu có cách nào loại trừ Clara khỏi diện tình nghi. Chỉ có Clara không đáng nghi thì đám người anh Nhạc mới càng cố gắng tìm kiếm manh mối mới hơn và kẻ bị tình nghi mới.

Người đông dễ làm việc, mọi người cùng nhau tìm chắc chắn sẽ dễ dàng hơn cô tự tìm rất nhiều.

Nhưng Tần Hồng Lương cố tình tính toán Clara vô tâm, hoàn toàn khó lòng phòng bị.

Cô gái ngốc chỉ biết phô trương thanh thế Clara này hoàn toàn không biết mình bị người ta lợi dùng triệt để cỡ nào.

Bằng chứng ngoại phạm cũng không có, logic chứng minh bản thân không có khả năng giết chết nạn nhân Triệu Mỹ Ni cũng không thuyết phục, hôm nay khi Dịch Gia Di nghe khẩu cung của cô ta cũng thấy tuyệt vọng thay cô ta.

Nếu không nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh Clara quả thật không phải hung thủ thì thật sự rất khó không bị Tần Hồng Lương dắt mũi đi.


Liệu có khả năng, đến cuối cùng các thám tử hoàn toàn không tìm được chứng cứ phạm tội nào khác mà lại có quá nhiều “bằng chứng thép” chỉ hướng về phía Clara, rồi cứ như vậy coi cô ta thành hung thủ mà trình hồ sơ vụ án lên sở tư pháp không?

Dịch Gia Di không biết nhưng cô biết chỉ cần có cô ở đây sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Sau khi ngầm hạ quyết tâm, cô lại chuyên tâm hồi tưởng lại tất cả mọi thứ trong dòng chảy hình ảnh, không ngừng ghi chép các thông tin khả nghi lên tờ giấy trắng, sau khi suy nghĩ lại gạch một số thứ, khoanh tròn một vài thứ.

Sau khi cân nhắc một lượt, cô lại lặng lẽ vòng về phòng ngủ lấy quyển sách hỗ trợ cần thiết cho công việc, nhìn Tiểu Gia như ngủ say không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Trong công việc bận rộn có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ hạnh phúc của người nhà cũng được coi là một loại trị liệu.

Cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng và ngồi về bàn ăn, sau khi lật mở sách lại bắt đầu kiểm tra.

Dịch Gia Di tổng kết ra nội dung mà mình cần: Một, nhân chứng.

Hai, động cơ gây án. Ba, bằng chứng.

Bốn, tái hiện lại hiện trường gây án bằng phương pháp suy luận. Năm, khẩu cung của hung thủ.


Dịch Gia Di cúi đầu, viết năm mục này lên giấy, sau đó không ngừng bổ sung thông tin lấy được trước đó vào năm mục này, đồng thời cũng chắt lọc ký ức, cố gắng bắt lấy thông tin mới.

Rất nhanh, cô đã tóm được chỗ khai thác mới trong dòng chảy ký ức.

 

Đó chính là tiếng ầm ầm tần suất thấp mà Dịch Gia Di thấp thoáng nghe thấy trong dòng chảy hình ảnh trước khi hung thủ Tần Hồng Lương chuẩn bị rời đi là gì.

Suy nghĩ mãi cũng không hiểu được, cô dùng sức viết lại một điểm này lên tờ giấy, quyết định ngày mai tới hiện trường hung án đích thân hỏi hàng xóm, nhất định phải làm rõ được một điểm này.

Lại bận rộn không biết qua bao lâu, cảm giác buồn ngủ kéo đến đã không có cách nào suy nghĩ hiệu quả cao nữa, cô mới sắp xếp lại ghi chép và sơ đồ tư duy của mình, lê thân xác nặng nề về ngủ.

Nhưng cảm giác đầu vừa chạm vào gối thì tiếng chuông báo thức đã vang lên rồi.

Cô ngồi bật dậy, phát hiện ra trời đã sáng, Dịch Gia Di thở dài một tiếng, khó khăn bò ra khỏi ổ chăn.

Ăn xong bữa sáng nóng hổi siêu ngon miệng, cô mang ghi chép và sơ đồ tư duy của mình, đạp xe đạp đón gió mà đi.

Gió thổi từ biển vào cuốn theo chút vị mặn khiến người vô cùng tỉnh táo.

Đợi khi cô đến cục cảnh sát thì cả người đã hoàn toàn có tinh thần.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin