THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 92:


Tôi từng tận tai nghe thấy cảnh sát Dịch Gia Di nói rằng “Thành kiến có thể giết người, mọi người nên công bằng hơn.” Chúng ta thân là những người có khả năng suy nghĩ độc lập, nên đưa ra những suy nghĩ độc lập về tất cả các tính từ đánh giá về người khác trên thế giới.

Vụ cướp lớn của ngân hàng Bảo Kim đã cho tôi cảm hứng, chính là một triết lý sống như vậy.

Công bằng, tôn trọng và chống thành kiến.

 

Dưới lời gợi ý như vậy, có lẽ tất cả chúng ta đều có thể trở thành anh hùng của dân tộc này…]


Giọng văn của bài báo này rất hùng hồn, giữa các hàng chữ đều đang nói về vụ án này nhưng cũng không nói về vụ án này.

Mọi người đều đọc một cách say mê, trên con đường đi làm vào sáng sớm, bọn họ đều như rót máu gà phi thường vậy.

Cả một ngày tiếp theo đó, tất cả ông chủ, cấp trên và đồng nghiệp đều phát hiện ra người bên cạnh mình hôm nay, cho dù là tay lõi đời lười biếng nhất thường ngày cũng tràn đầy năng lượng tích cực tiến bộ.

Sau một ngày này, người ta gọi sức mạnh này là sức ảnh hưởng của thần tượng anh hùng.

Đồng thời vào ngày xảy ra vụ cướp lớn đó, áo khoác sơ mi kẻ caro phổ biến mà Dịch Gia Di mặc đã được bán hết sạch ở mọi gian hàng và cửa hàng nhỏ.

 

Vì cơn bão nên Dịch Gia Di không thể đạp xe, cũng không thể chạy bộ đi làm, vì vậy hiếm khi cô bắt xe buýt cáp treo đi cùng em gái và em trai mình.

Trong xe rất nhiều người đều đang đọc báo, tiêu đề không phải đăng ảnh chụp chung của ba người trong cuộc bọn họ thì chính là ảnh của một mình cô, vậy mà còn có một tờ báo đăng ảnh chính diện của cô, độ rõ nét này cứ như soi gương ấy.

Cho dù cô vẫn luôn cúi đầu, hoặc là đứng bên cửa sổ nhìn cảnh thành phố trong mưa bên ngoài thì vẫn có rất nhiều người liếc mắt nhìn cô, đại khái cảm thấy cô quá giống tay súng nữ trong vụ cướp lớn hôm qua.


Trước khi xuống xe khi đến gần cục cảnh sát, một hành khách thậm chí còn đứng dậy tiến lại hỏi cô có phải cảnh sát Dịch không, cô vội vàng xua tay phủ nhận rồi xuống xe vội.

Mở chiếc ô màu hồng mà anh Tam Phúc tặng cho mình, cô chạy bước nhỏ một đường vào cục cảnh sát, nhưng giày và ống quần vẫn bị ướt.

Trong văn phòng tổ trọng án B vẫn chưa có người nên cô dứt khoát lên tầng tới chỗ chị Nhân ngồi, giúp chỉnh lý hồ sơ hết một lúc lâu, lại đọc vài bản báo cáo phá án đặc sắc thì chị Nhân mới đến nơi làm việc.

Chị Nhân ôm Dịch Gia Di, nghiêng đầu cười toe toét, sau đó vừa lôi vừa kéo một hộp giữ nhiệt từ trong cái túi to bự chảng của mình.

“Có phải em ngửi thấy chị mang đồ ăn ngon tới nên đặc biệt chạy tới đây không đó?”

“Là gì thế chị Nhân?” Dịch Gia Di lập tức đặt hồ sơ xuống, sáp tới trước mặt.


 

Chị Nhân mở hộp giữ nhiệt ra, vỗ vào bàn tay nhỏ thèm thuồng của cô, vừa cẩn thận lấy hai hộp nhỏ từ bên trong ra, vừa mở nắp, vừa nói: “Em có biết chị đã tốn bao nhiêu công sức vào cái bình này không, cả tối hôm qua cũng không làm việc gì khác, chỉ lo làm mỗi cái này thôi.

Phải khuấy đều sữa đã tách béo sau đó lại phủ lớp béo này về… Sau đó, ôi, lại đổ vào một cái bát lớn, đổ qua đổ lại giữa hai cát bát cho đến khi nhiệt độ giảm xuống khoảng sáu mươi lăm độ, rồi lại ép nước, khuấy đều với nước gừng tươi không lẫn chút tạp chất nào, sau đó đông đặc mới thành sữa gừng đông!”

Chị Nhân đưa một cái thìa nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Dịch Gia Di, rồi lại lấy cái thìa nhỏ của mình ở trong ngăn tủ.

“Oa, chị Nhân thật lợi hại.” Dịch Gia Di nôn nóng cầm một bát lên thử.

Chà, hương vị rất độc đáo nhưng không đến mức quá ngọt, đậm đà hương thơm và cay nồng, lại được bao bọc bởi hương thơm của sữa khiến người ăn vào cảm thấy ngon miệng, cắn một miếng là không thể dừng lại.

Quả là một sự kết hợp tuyệt vời giữa nước gừng và sữa tươi!


“Ăn nhiều một chút, gừng có thể xua lạnh, ấm bụng, rất thích hợp trong những ngày mưa bão giảm nhiệt độ mạnh đầu thu như vậy.” Chị Nhân ngồi bên cạnh vừa ăn đồ của mình vừa nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của cô cảnh sát trẻ, trong lòng từ từ có cảm giác thành tựu, đồng thời cũng chua xót mềm nhũn.”

“Gừng có thể khai sáng đầu óc, xoa dịu tinh thần.”

 

Dịch Gia Di nghe đến đây, động tác vui vẻ nếm điểm tâm ngọt hơi dừng lại, đôi mắt ngước lên nhìn về phía chị Nhân, đột nhiên hiểu ra.

Không phải cô may mắn gặp được chị Nhân tự tay làm điểm tâm mà là cái hộp nhỏ này vốn được đặc biệt làm cho cô.

Chị Nhân sớm đã nghe nói Tiểu Gia Di mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, cùng anh trai và các em sống nương tựa vào nhau đến lớn. Hôm qua trải qua chuyện lớn như vậy, người nào cũng nói đó là một vinh quang, chúc mừng ăn mừng, nhưng cũng không có trưởng bối cẩn thận nào chú ý đến việc Dịch Gia Di có khả năng sẽ sợ, cũng sẽ có cảm xúc tiêu cực phía sau vinh quang này.

Tối qua chị ta cùng người nhà xem tivi, nhìn thằng nhóc choai choai coi trời bằng vung đó ở nhà mình mà càng lúc càng nhớ Dịch Gia Di, cho nên mới làm sữa gừng đông cất trong hộp giữ nhiệt này.

Sau khi tự mình nếm thử một bát, chị Nhân đưa hộp giữ nhiệt cho cô: “Mang về tổ B, nghĩ đến bọn họ làm cho mỗi người một hộp nhỏ, từ từ ăn nhé.”

“Cảm ơn chị Nhân.” Đôi mắt của Dịch Gia Di nóng lên, trong lòng ấm

áp.


Chị Nhân cười ha ha, vòng qua cô đi đến bên cửa sổ, chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài bảo: “Nhìn kìa, sắp đến chín giờ, cục cảnh sát bắt đầu có người rồi.”

Dịch Gia Di cũng cầm hộp nhỏ vẫn chưa ăn xong đứng bên cửa sổ vừa ăn từng miếng nhỏ vừa nhìn các đồng nghiệp lao vào cục cảnh sát trong cơn mưa.

“Người ăn mặc rất tùy tiện đều là cảnh sát mặc quân trang, dù sao đến cục cảnh sát cũng phải thay đồng phục, mặc gì cũng như nhau cả.” Chị Nhân thành thạo chỉ trỏ: “Người mặc áo sơ mi chắc chắn là cảnh sát chìm. Mặc tây trang phần lớn là giám sát. Tây trang được đặt may riêng rất đắt, em nhìn các giám sát đều ăn mặc rất chú trọng, lái xe sang, trông rất uy phong.”

“Ế? Hôm nay anh Tam Phúc cũng mặc áo sơ mi kìa.” Đột nhiên Dịch Gia Di nhìn thấy người quen.

"Áo sơ mi trắng, cúc chỉ mở một nút, tính cách vẫn hơi kín đáo, không đủ tiêu sái.” Chị Nhân chậc chậc hai tiếng, đột nhiên chỉ vào một người khác: “Em nhìn kìa, đó là giám sát Chương của tổ A – CID, cái sơ mi màu xám đó của anh ta không tồi, còn đóng cúc cổ tay, ái chà, hôm nay có phải các em sẽ tham dự một cuộc họp lớn phải không? Làm tổng kết và khen thưởng về vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim ấy? Chẳng trách người nào cũng mặc rất đẹp.”

“Em cảm thấy tuy áo sơ mi màu xám của giám sát Chương chú trọng vào chi tiết, cảm giác cũng không tồi, nhưng giám sát Chương nào có dáng người tốt bằng anh Tam Phúc, cũng không đẹp bằng anh Tam Phúc mặc áo sơ mi trắng.” Dịch Gia Di không thể không nói vài câu cho anh em trong tổ nhà mình.


“Ngược lại cũng đúng, dù sao Tam Phúc cũng là người trẻ tuổi, bây giờ vóc người vẫn rất cường tráng. Nền móng tốt rồi mặc gì cũng sẽ đẹp hết. Ái chà, đó là Bạch Mi Ưng Vương của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức kìa! Hôm qua em đã gặp rồi, còn nói chuyện với ông ấy đúng không? Ông ấy lợi hại lắm, lúc trẻ tuổi cũng là một người mạnh mẽ, rất nhiều cảnh sát nữ bọn chị nhìn thấy ông ấy đều phải ôm ngực, ôi…”

“Ha ha ha.” Dịch Gia Di bị chọc cười, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc lái vào bãi đỗ xe, chưa đến một lúc, Phương Trấn Nhạc chẳng thèm mở dù, dùng tay làm ô che trên đỉnh đầu chạy một đường vào cục cảnh sát.

“Ái chà, muốn nói tiêu sái vẫn phải kể đến tổ trưởng Phương của tổ B các em. Áo sơ mi đen, quần âu màu đen phẳng phiu, giày da màu đen… lại phối với một chiếc cà vạt màu đỏ thẫm! Chậc, thắt cà vạt rồi mà áo sơ mi vẫn mở tận ba cúc, oa, đúng là hoang dã. Nếu chị trẻ thêm vài tuổi nữa chỉ sợ cũng không chịu được mất.” Đôi mắt của chị Nhân không rời khỏi Phương Trấn Nhạc, liên tục cảm thán.


Dịch Gia Di nhìn theo Phương Trấn Nhạc, khóe môi cũng vểnh lên.

 

Người đàn ông dường như có cảm giác, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào ô cửa sổ nhỏ của bọn họ.

Dịch Gia Di giật nảy mình, cùng chị Nhân đồng loạt lùi lại một bước, tránh khỏi ánh mắt của Phương Trấn Nhạc. Hai người phụ nữ một già một trẻ mắt to mắt nhỏ đối diện với nhau, sau đó không hẹn mà cùng phá lên cười.

Lúc này có người đi vào cửa, hóa ra là văn thư nhỏ, cấp dưới của chị Nhân đi làm.

Sau khi văn thư nhỏ chào hỏi chị Nhân mới nhìn thấy Dịch Gia Di, đôi mắt lập tức sáng lên, gần như mang theo tiếng hét chói tai kính chào: “Cảnh sát Dịch, chào buổi sáng!”

Dịch Gia Di vội cười và đáp lễ lại, cô nhìn thời gian, còn ba phút nữa là đến chín giờ, lúc này mới cầm bình giữ nhiệt tạm biệt chị Nhân và văn thư nhỏ.

Khi đi ra khỏi văn phòng nhỏ, Dịch Gia Di chợt có cảm giác, cô quay đầu liếc mắt nhìn văn thư nhỏ.

Quả nhiên! Cô gái trẻ này mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc áo khoác kẻ caro giống hệt với cái mà Dịch Gia Di đã mặc ngày hôm qua! Ngay cả kiểu tóc buộc đuôi ngựa cũng giống y như đúc với cô hôm qua.

Ôi, có người bắt chước cách ăn mặc của mình, còn có người bắt chước kiểu tóc của mình nữa!


Đợi khi Dịch Gia Di về văn phòng tổ B thì Phương Trấn Nhạc đã đóng xong toàn bộ cúc áo sơ mi, còn nghiêm túc đóng đến tận cổ.

Toàn bộ vẻ hoang dã bị che lấp, chỉ còn lại nghiêm túc, đẹp trai và ngầu lòi.

Nếu đeo thêm một cặp kính viền vàng nữa thì có thể tới TVB bên cạnh diễn vai nhân vật phản diện lớn loại hình nho nhã bại hoại.

“Hôm nay Tiểu Gia Di mặc áo sơ mi trắng, phối với quần âu màu đen và giày da đen cũng quá đẹp! Cứ tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ phải đưa cô đi tham gia hoa hậu Hồng Kông mất thôi.” Lưu Gia Minh lải nhải thở như một ông già.

“Làm nữ cảnh sát bảo vệ chính nghĩa cản trở đường làm minh tinh của tôi.” Dịch Gia Di đáp với vẻ nghiêm túc, đột nhiên vai bị người vỗ, vừa quay đầu mới phát hiện ra là Khưu Tố San, cô vội thu lại vẻ cười đùa, cung kính chào hỏi: “Chào madam!”

Khưu Tố San cũng vui vẻ chào hỏi Dịch Gia Di rồi quay đầu liếc mắt nhìn người trong phòng, tỏ vẻ hài lòng sau khi đối diện với Phương Trấn Nhạc biết thắt cà vạt, tiếp đó ánh mắt lại chuyển sang Tam Phúc: “Tam Phúc, cà vạt của cậu đâu?”

“Ế? Họp thôi mà, còn phải đeo cà vạt sao?” Tam Phúc ngạc nhiên.

 

“Có tiết mục khen thưởng trong cuộc họp, đến khi đó bộ phận quan hệ công chúng sẽ chụp ảnh gửi cho các tờ báo lớn, cậu không đeo cà vạt?” Khưu Tố San lắc đầu bất đắc dĩ: “Đợi chút đã.”

Nói xong, chị ta quay người vòng tới văn phòng tổ A.


Sau một phút, các thám tử tổ B đứng ở cửa nghe thấy trong văn phòng bên cạnh truyền ra tiếng cãi nhau: “Á! Madam, chị làm gì đấy? Không… cà vạt của tôi…”

Lại qua mười mấy phút, văn phòng bên cạnh yên tĩnh hẳn, mọi người đoán vị thám tử kêu rên đó có khả năng đã bị Khưu Tố San diệt khẩu rồi.

Khi chị ta mang cà vạt khải hoàn trở về, Tam Phúc trịnh trọng nhận lấy, làm bộ làm tịch vuốt ve cái cà vạt, nhỏ giọng nói với nó: “Sau này tao sẽ đối xử thật tốt với mày, tốt với mày hơn chủ nhân trước của mày.”


“Bớt diễn đi, cuộc họp kết thúc thì trả cho Tony, buổi tối cậu ta còn phải đeo nó đi hẹn hò với bạn gái nữa.” Khưu Tố San liếc mắt nhìn anh ta với vẻ khinh thường.

“Vậy có nghĩa là khỏi cần trả.” Tam Phúc cười đáp. “?”

“Tổ A bọn họ còn chưa phá xong án, chắc chắn phải tăng ca, nói không chừng còn phải thức thông đêm, thế này còn hẹn hò gì nữa? Hẹn bạn gái á? Cho leo cây hết đi.” Tam Phúc nhún vai, thấy Khưu Tố San lại trừng mắt nhìn người mới nghiêm túc đáp: “Biết rồi, madam, họp xong tôi sẽ đi trả cà vạt.”

Lúc này, Khưu Tố San mới thôi, chị ta nhìn thời gian rồi nói với ba người Phương Trấn Nhạc: “Rửa tay, chải tóc, đi vệ sinh xả nước đi, sau đó đúng giờ xuất phát.”

Mái tóc ngắn đã chải của Phương Trấn Nhạc bị mưa thấm ướt do vừa rồi lao vào cục cảnh sát đã lên tiếng thay cho cả ba người.

Sau vài phút, ba người chuẩn bị xong xuôi, dưới ánh nhìn chăm chú chúc phúc của các thành viên trong tổ, bước theo madam cùng lên tầng


họp.

 

Người vừa đi, chú Cửu đã vòng đến trước tượng Quan Công, thắp ba nén hương, vừa kính Quan Công vừa lẩm bẩm: “Nhận phần thưởng lớn, thêm chút tiền thưởng, mời chúng tôi ăn…”

 

Madam dẫn mọi người đi tới phòng họp siêu to, bên trong vẫn chưa có ai cả.

Trên bàn bày bảng tên, những người thường chỉ có thể ngồi ở cuối phòng trong những cuộc họp lớn như vậy, lần này lại được sắp xếp ở vị trí vô cùng gần với chủ vị, trong cuộc họp lần này, bọn họ là nhân vật chính.

Nhưng so về cấp bậc, bọn họ vẫn là những nhân vật nhỏ, vì thế khi mỗi một người đi vào phòng họp, Phương Trấn Nhạc đều sẽ dẫn hai đàn em đứng dậy chào và nói: “Chào trưởng quan.”

Đây là cuộc họp phiền phức nhất và quy trình đáng ghét nhất mà anh cảm thấy, bây giờ cũng coi như dẫn hai thám tử cấp dưới đồng cam cộng khổ, cùng nhau khó chịu.

Cảnh ti Bạch Mi Ưng Vương của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức – Trần Võ Kiệt và cảnh ti của CID – sir Hoàng sóng vai đi vào cuối cùng, đây là hai lãnh đạo lớn áp trục.

Một người là tổng cảnh ti của đội chống xã hội đen, một người là tổng cảnh ti của tổ trọng án.

Khi hai vị đại lão tiến vào phòng, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ chào hỏi, Dịch Gia Di nghĩ: Cứ coi như hôm nay qua đây để tập


squat là được, cường thân kiện thể, không có hại gì.

 

Hai vị lãnh đạo ngồi ở hai đầu đối diện trên bàn dài, trước khi cuộc họp bắt đầu sẽ giới thiệu các bộ phận và các nhân viên.

Sau đó người chủ trì sẽ bắt đầu quy trình của cuộc họp, trước tường thuật lại vụ án, sau đó xét lại tình tiết vụ án, các bộ phận báo cáo những cái được và mất trong nhiệm vụ lần này. Chỗ nào làm tốt thì lần sau tiếp tục duy trì, chỗ nào làm chưa tốt, lần sau nhất định phải sửa đổi.

Nội dung cuộc họp nhàm chán khô khốc, điểm đặc biệt duy nhất là lần này các đồng nghiệp ở đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức phụ trách vụ án lần này lại báo cáo không đủ. Ngược lại Khưu Tố San thân là người báo cáo ở bên CID lại nói tất cả đều làm rất tốt, cho dù có khiêm tốn vài câu cũng chỉ nói lần sau phải chú ý an toàn của bên mình, làm theo khả năng.

Sau phần xét lại, bộ phận quan hệ công chúng lại báo cáo kế hoạch tuyên truyền và chỉ dẫn ở phương diện truyền thông nhắm vào vụ cướp lớn lần này, bây giờ có vài dư luận không tốt nào và bên nào tốt nhắm tới vụ án lần này, hoặc phải xử lý thế nào…

Sau đó là các bộ phận có liên quan như bộ phận pháp y và bộ phận giám định lên báo cáo, tiếp đó lại phát biểu kế hoạch sắp xếp công việc sau đó.

Phương Trấn Nhạc đã sớm tham gia quen mấy cuộc họp kiểu này nên rất buồn ngủ, Tam Phúc khi thì thất thần khi thì xem mọi người đang làm gì, chỉ có Dịch Gia Di giống như một bé ngoan tò mò, lần đầu tiên tham gia cuộc họp như vậy, lần đầu tiên được họp với các nhân vật lớn, lần đầu tiên trải nghiệm “cuộc họp dài dòng và phiền phức” ở chốn công sở


là thế nào, suốt toàn bộ quá trình đều mở to mắt và nghe cẩn thận một cách cực kỳ quê mùa.

Những lời vô vị của mỗi một người lọt vào tai cô đều trở nên đặc sắc, cô thậm chí còn đang ghi chép loạt soạt khi một vài lãnh đạo phát biểu.

Ồ, hóa ra bộ phận này làm cái này, oa, thì ra mọi người phối hợp phá vụ án kiểu này như vậy…

Cô càng hiểu hơn về cách vận hành của cục cảnh sát, cũng càng hiểu trách nhiệm và nghĩa vụ của các bộ phận, thật sự thú vị đấy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin