THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 111:


Tại sao cô lại biết? Hơn nữa còn nói là thuốc an thần một cách khẳng định như vậy? Phải biết rằng dược phẩm có thể khiến người ngủ mê cũng không chỉ có mỗi loại này thôi đâu.”

Dịch Gia Di đột nhiên bật cười ha ha, cô chỉ ra camera sau lưng và nói với vẻ đắc ý: “Tất cả đã lộ rõ chân tướng rồi, Tần Hồng Lương, cô còn gì muốn giảo biện nữa không?”

Sắc mặt của Tần Hồng Lương lập tức trắng bệch, sau đó còn trở nên xanh mét.

Cô ta mấp máy môi, bất chợt ôm mặt òa khóc.

 

Cả người Tần Hồng Lương run lên, bật khóc nức nở, cũng không còn khoa trương và kiêu ngạo như trước đó nữa, sát khí khi giết người cũng tiêu tan, cả người đều co quắp ủ rũ, giống như toàn thân đột nhiên biến mất, khiến cô ta thoạt nhìn nhỏ bé đến vậy.

Dịch Gia Di thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

Người đàn ông gật đầu với cô, bàn tay rũ bên người lặng lẽ dựng ngón cái.


Dịch Gia Di giãn cơ mặt, cảm giác thành tựu đã xối sạch toàn bộ sự chán chường và mệt mỏi trong mấy ngày qua của cô, khiến cô khôi phục tinh thần sáng láng, cả người dường như tỏa sáng chói mắt.

Cô quay người lại vỗ lên vai anh Tam Phúc, Tam Phúc cũng nghiêng mặt ra sức gật đầu với cô, trong ánh mắt không có cách nào che giấu được sự khâm phục.

Lồng ngực của Dịch Gia Di nóng hổi, lúc này cảm xúc trong cô trào lên, trong cục cảnh sát mở điều hòa thấp nhất nhưng trên trán lại túa mồ hôi nóng.

Cuối cùng, cô cũng hiểu tại sao cả ngày đám đàn ông này đều nóng hầm hập rồi.

Hóa ra không phải do thân nhiệt cao mà là công việc này khiến người sục sôi máu nóng.

Dịch Gia Di lau mồ hôi trên trán, cầm đạo cụ diễn quan trọng là giỏ vật chứng quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Gary thay thế vị trí của cô, ngồi đối diện với Tần Hồng Lương, đợi cô ta khóc cho xong.

Vừa ra cửa, Lưu Gia Minh đã đi lên đưa một chai nước suối, Dịch Gia Di mở nắp, ngửa đầu uống hết nửa chai.

Cô lấy túi vật chứng đựng găng tay ở trên cùng đi, sau đó giao lại vật chứng cho Lưu Gia Minh để đối phương cất đi.

Dựa vào bên ngoài cửa sổ phòng thẩm vấn, Dịch Gia Di vừa thả lỏng tinh thần vừa tiếp tục uống nước. Lúc này mới phát hiện ra bên ngoài


cửa sổ nhỏ của căn phòng thẩm vấn cũng không tính là to cho lắm lại có ba cái đầu chụm lại.

Một của chú Cửu, một của Du Triệu Hoa ở tổ A, còn một là của John tổ C.

“Rất nhiều người nói quá trình thẩm vấn của cô vô cùng đặc sắc, trăm nghe không bằng một thấy!” Du Triệu Hoa không khỏi lắc đầu khen ngợi, đôi mắt nhìn Dịch Gia Di thật sự là đang tán thưởng.

Anh ta nhìn màn thẩm vấn vừa rồi, đến bây giờ tóc gáy vẫn còn dựng đứng.

“Gia Di lợi hại! Lập hồ sơ thật sự quá có sức hấp dẫn!” Tổ trưởng tổ C – John cũng khen từ tận đáy lòng.

“Là tổ trưởng Phương của chúng tôi dạy tốt.” Dịch Gia Di cười khiêm tốn.

Phương Trấn Nhạc vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn vừa vặn nghe được câu này, đôi mày nhẹ nhàng nhướn lên khoảng một ly.

Dịch Gia Di uống xong nước đã lấy lại bình tĩnh, lại quay về phòng thẩm vấn.

Đổi lại là Phương Trấn Nhạc đứng bên ngoài phòng thẩm vấn nói chuyện với Du Triệu Hoa và John.

Du Triệu Hoa không khách sáo nhất, mở miệng hỏi: “Đợi cậu thăng chức rồi, điều Dịch Gia Di đến tổ chúng tôi được không?”

John không ngờ câu này có thể nói ra một cách dễ dàng như thế, anh ta vỗ đùi, chỉ hận mình đã không lên tiếng sớm hơn.


Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc liếc qua Du Triệu Hoa và John, khẽ cười một tiếng.

“Điều đi làm gì? Làm việc cho hai người các anh á?” Phương Trấn Nhạc bĩu môi, lòng lại nói: Đừng có mơ.

Đến lúc đó tình hình của Dịch Gia Di thế nào cũng không phải do hai vị tổ trưởng này định đoạt.

 

Tần Hồng Lương khóc rất dữ dội, đợi sau khi tâm trạng của cô ta cuối cùng cũng bình ổn lại, loại kiêu ngạo trước kia cũng không tìm về được nữa.

Cô ta nhũn người ngồi trên ghế, các thám tử hỏi gì thì đáp nấy, giống như đột nhiên mất đi linh hồn vậy.

Làm xong khẩu cung và mời Tần Hồng Lương ký tên, video cũng đã quay xong.

Ngay khi Tam Phúc áp giải Tần Hồng Lương ra khỏi phòng thẩm vấn và đưa đi giam, toàn bộ thám tử tổ B đều thở phào nhẹ nhõm.

Vụ án này thật sự quá khó, mỗi ngày mỗi giờ phá án trước đây đều khiến chú Cửu cảm thấy vụ án này sẽ trở thành vụ án chưa được giải quyết, hoặc là biết hung thủ lại không thể nắm được chứng cứ, khiến cho các thám tử không thể không ôm hận mà gác lại.

Cũng may… cũng may cuối cùng cũng phá được.

 

Trở về văn phòng tổ B, mọi người chỉnh sửa báo cáo, đơn xét nghiệm, khi tái hiện lại tình tiết vụ án vẫn không nhịn được mà cảm thán.


 

Tần Hồng Lương thật sự là một đối thủ đáng sợ, một nước cờ nào đó đi sai đều có khả năng để cô ta trốn thoát, thật sự quá hung hiểm.

Một hung thủ đã sắp xếp hai “kẻ bị tình nghi” gánh tội cho mình, một hung thủ sau khi giết một người còn bình tĩnh dọn dẹp toàn bộ căn nhà.

Phương Trấn Nhạc sắp xếp các thủ tục tiếp theo, khi trở về văn phòng tổ B từ văn phòng của Khưu Tố San, anh liếc mắt nhìn các thám tử cấp dưới, lần lượt nói “đã vất vả rồi” với từng người một.

Mọi người vô cùng biết ơn, Lưu Gia Minh thậm chí còn đi qua ôm Phương Trấn Nhạc.

Dày vò nhiều ngày như thế, trong lòng mọi người đều đè nén cảm xúc, chẳng ai dễ chịu cả. Nhưng một khắc này, vụ án kết thúc rồi, bọn họ mới thấy nhẹ nhõm hơn.

Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Lưu Gia Minh, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, vừa định mở miệng khen cô đã thay đổi người bị tình nghi thành Tần Hồng Lương, lại dậy sớm nằm vùng ở hiện trường hung án để tìm nhân chứng, nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng thì Tam Phúc đã giành trước: “Cũng may có Thập Nhất vẫn luôn kiên trì, cố gắng phát


hiện ra nhiều manh mối, mỗi một bước ngoặt trong vụ án đều nhờ có cô.”

“Đúng vậy, chị Thập Nhất, chị mạnh quá đi.” Lưu Gia Minh vẫn dựa vào người Phương Trấn Nhạc, quay đầu lại không nhịn được mà phụ họa.

“Chị Thập Nhất đã vất vả rồi!” Gary cũng học theo bộ dáng của Lưu Gia Minh, gọi Dịch Gia Di là “chị Thập Nhất.”

Chú Cửu cười ha ha, vỗ lên vai Dịch Gia Di, chẳng hiểu sao lại kéo cô tới trước tượng Quan Công bái lạy.

Phương Trấn Nhạc đột nhiên phát hiện ra mình muốn khen Dịch Gia Di một chút lại không giành được suất, cần phải xếp hàng.

Anh lắc đầu cười, duỗi thắt lưng một cái, đợi chú Cửu và Dịch Gia Di bái Quan Công xong mới mở miệng nói: “Buổi tối tới Dịch Ký ăn một bữa ngon đi, mấy ngày nay không có tâm trạng ăn uống, cũng không biết có vị gì, mọi người đều gầy cả đi rồi.”

“Được chứ!” Tam Phúc lập tức giơ tay tỏ vẻ đồng ý.

 

Phương Trấn Nhạc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, đối phương lập tức hiểu ra ý của anh, quay người đi tìm điện thoại gọi cho anh cả đặt món.

Phương Trấn Nhạc nhìn bóng lưng đứng bên bàn làm việc gọi điện rồi lại nhìn các thám tử khác trong phòng, bả vai vẫn luôn nặng nề dường như đột nhiên nhẹ đi.

Ở tổ B nhiều năm như thế nhưng anh vẫn chưa yên tâm về mấy đứa trẻ này.


Gia Minh vẫn còn hơi trẻ con, người khác nói gì thì là cái đó, tính cách quá tốt lại rất ham chơi, cần người dẫn dắt, cần người che chở, còn cần người dạy dỗ.

Gary là một tên đầu gỗ, kêu anh ta đi hứng đạn thì anh ta cũng dám, hôm nói cơn bão ập vào biển, anh ta còn cởi áo khoác nhảy xuống, đứa trẻ như thế rơi vào trong tay một tổ trưởng tim to đắc ý cũng không biết có thể trông chừng một đường bình an trưởng thành hay không.

Chú Cửu đã lớn tuổi, tuy rằng có đầu óc và đủ bình tĩnh nhưng cũng không chạy được, lại không dễ phục người khác, nếu đột nhiên có một tổ trưởng ở trên trời nhảy xuống… chú Cửu cũng quá biết bằng mặt mà không bằng lòng. Như vậy sẽ khiến vị tổ trưởng đó không thoải mái, sẽ luôn gây sức ép cho mọi người, cũng khiến người không yên tâm nốt.

Tam Phúc thì sao, vừa liều vừa có suy nghĩ, nhưng cũng là con dã thú khó thuần phục hở tí là nhe răng. Lúc trước, Phương Trấn Nhạc từng nhìn thấy bộ dáng kiên trì với suy nghĩ của mình, cùng trưởng quan ban đầu đối nghịch của Tam Phúc, anh ta gân cổ lên như muốn ăn thịt người. Nếu anh không kéo anh ta về tổ B, nói không chừng đã bị phái đi làm tướng quân tuần tra phố rồi.

Một nhóm người như vậy khiến anh không buông được mà đi làm giám sát, cho dù người đi rồi thì trong lúc nhất thời tim cũng không thoát ra ngay được.

Chẳng ai ngờ được đột nhiên ông trời tặng một nữ cảnh sát thần kỳ đến trước mặt anh, lúc đầu anh chỉ coi cô là một người có trực giác hơn người mà thôi, nhưng ai có thể ngờ được bất ngờ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng lớn.


Trong vụ án này, anh vẫn luôn quan sát Dịch Gia Di, có thể không nhúng tay vào thì không nhúng tay, có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng. Vậy mà cô cũng có thể chủ động xử lý được rất nhiều tiết điểm quan trọng trong quá trình điều tra phá án, không đợi anh mở miệng đã đứng thẳng người bày tỏ suy nghĩ của mình, vạch kế hoạch đường đi tốt, dẫn dắt tất cả mọi người tiến lên.

Cô làm rất tốt, vượt xa suy nghĩ của anh.


 

Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhìn thấy năng lực của cô, cũng cảm giác được khả năng dẫn dắt của cô.

Anh đã quá quen với một đám đàn ông này rồi, phản ứng hiện tại của bọn họ đã chứng tỏ bọn họ tiếp nhận Dịch Gia Di, có lẽ vẫn còn quá trình ma sát nữa, nhưng đây đã là cục diện tốt đẹp mà anh gần như không dám hy vọng rồi.

Tiểu Thập Nhất cũng thật lợi hại, tốc độ thuần hóa mấy người này nhanh đến mức đuổi kịp anh của năm đó, ha ha.

Tổ trưởng Phương nhếch khóe miệng cười trộm, vừa vặn bị Dịch Gia Di bắt được.

Cô trông thấy Phương Trấn Nhạc cúi đầu còn cười một mình, nhìn chằm chằm mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Anh Nhạc, tôi đã hẹn xong với anh cả tôi rồi. Buổi tối có thịt cừu hầm, vào thu rồi, mọi người cùng nhau bồi bổ và làm nóng người một chút.

Anh ấy mua nguyên con cừu nhỏ, nầm cừu thì hầm, sườn cừu nấu canh, lòng cừu thì nấu mì, đùi cừu còn có thể nướng…


“Còn có cá tươi với thịt cừu, nấu canh cá trích đến khi nước trắng, thịt cá ninh nhừ rồi lọc bỏ xương cá, sau đó đổ vào trong nồi nấu chung với sườn cừu đã trần nước sôi. Lại bọc một vòng quanh nồi lớn, đun trên bốn tiếng, đợi chúng ta loại bỏ cái lạnh mùa thu trên người, lúc tiến vào Dịch Ký có thể được mùi thơm canh cừu tươi ngon nhất bao quanh, rùng mình một cái trong hơi ấm của canh nóng nghi ngút khói…”

“Đừng nói nữa! Còn nói nữa bây giờ tôi sẽ trốn làm đi ăn cơm đó!

Xuýt…!” Lưu Gia Minh ôm miệng, nước miếng của cậu ta!

 

“Chị Thập Nhất, không làm thám tử thì có thể đi làm nhà ẩm thẩm được đó, quá biết miêu tả rồi.” Gary vò đầu, không có lòng nào làm việc nữa.

“Anh Nhạc, mau! Còn công việc gì nữa mau giao cho tôi! Tôi sẽ lập tức đi làm ngay, tranh thủ làm cho xong, buổi tối tan làm tuyệt đối không thể tăng ca!” Tam Phúc cũng hùa theo.

Mọi người bật cười ha ha, quả nhiên tinh thần của con người tốt rồi thì cảm xúc gì cũng tới, muốn ăn muốn uống, làm gì cũng cảm thấy có hương có vị trong đầu.

Sau đó bận rộn, mọi người đều mang theo mong đợi mà làm việc, trong đầu người nào cũng không ngừng hiện lên suy nghĩ “làm xong rồi có thể ăn thịt cừu,” cuối cùng đợi đến lúc tan làm, người nào cũng gần như chạy vụt ra ngoài.

Cảm ơn hôm nay không có vụ án mới, cảm ơn thế giới hòa bình.

 

Khi sáu người nối đuôi nhau bước nhanh ra khỏi cục cảnh sát thì đột nhiên Clara chạy ra ngoài.


Cô ta ngoại trừ ăn cơm với ngủ ra thì đều ngồi đợi ở sảnh báo án của cục cảnh sát, cứ qua một lúc sẽ đi nghe ngóng vụ án này, thi thoảng còn muốn xin đối phương gọi điện cho tổ trọng án B.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan làm, cô ta rốt cuộc cũng chặn được các thám tử, vì quen mặt Tam Phúc đã thẩm vấn mình nhất nên cô ta lập tức lao tới, vừa mở miệng đã hỏi: “Tần Hồng Lương khai rồi sao?”

Tam Phúc bị cô ta dọa sợ hết hồn, nhận ra người này mới đáp: “Khai rồi, cô cũng về nghỉ ngơi đi, giờ này cũng nên ăn cơm rồi.”

“Thật sao?” Clara vỗ mạnh tay một cái, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Bắt được rồi… bắt được rồi, cán bộ, vậy manh mối mà tôi cung cấp, còn có đôi găng tay đó có tác dụng không?”

Tam Phúc và Clara đối diện vài giây, dường như đọc hiểu khao khát trong mắt cô ta nên gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, nó mang tới tác dụng mấu chốt.”

Clara hé môi muốn nói một câu cảm ơn hoặc là hai câu “cũng may mà có tôi nên hung thủ giết Mỹ Ni mới có thể bị bắt nhanh như vậy” nhưng giọng nói còn chưa phát ra thì miệng đã mếu máo, cảm xúc đã không khống chế được.

Ngay sau đó, người cũng khóc nức nở không nói được thành lời.

 

Tam Phúc thở dài, vỗ lên bả vai của Clara, cũng không biết nên an ủi thế nào nữa.

Anh ta thà rằng lên núi đao xuống biển lửa bắt hung thủ cũng không muốn làm loại công việc giao tiếp với bạn thân nạn nhân, thật sự không làm được.


Dịch Gia Di đã đi đến cổng cục cảnh sát nhìn thấy bộ dáng của Tam Phúc và Clara, cô mím môi, lại vòng về.

Cô đối diện với anh Tam Phúc, gật đầu rồi giúp anh Tam Phúc giải vây.

Đợi khu vực bên này chỉ có hai người, Dịch Gia Di mới mở miệng nói: “Clara, ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà Triệu Mỹ Ni thông báo cho cha mẹ cô ấy tới nhận xác, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Clara vốn còn đang đau khổ, đột nhiên nghe được còn có chuyện có thể làm cho Triệu Mỹ Ni, lập tức lau nước mắt, gật đầu nói: “Có, madam, mấy giờ cô xuất phát?”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin