THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 47: Là may mắn thôi



Tổ trọng án Tây Cửu Long chúng ta đại khái cũng chỉ có một thám tử có thể sở hữu loại phong cách này!”

Lưu Gia Minh chỉ vào đầu mình: “Thứ này không chỉ phải nhìn kinh nghiệm mà còn phải dựa vào thiên phú nữa đấy.”

“Thật lợi hại.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.

Phương Trấn Nhạc đi đằng trước lỗ tai dần đỏ lên, bước chân cũng vô thức trở nên chậm dần, cơ thể dường như kéo gần khoảng cách với Lưu Gia Minh và Dịch Gia Di hơn rất nhiều.

“Thẳng đến khi cô tới mới có người sánh ngang sir Phương, cơ mà, có đôi khi cô quá buông thả phóng khoáng, không có logic rõ ràng bằng sir Phương có thể móc nối các mắt xích lại với nhau, nhưng trực giác của cô hình như rất lợi hại, song, tôi vẫn phải quan sát thêm một chút, xem cô là may mắn hay là lợi hại thật sự.” Lưu Gia Minh vểnh môi với Dịch Gia Di, tỏ vẻ bây giờ mình vẫn chưa phục cô, muốn cô tiếp tục nỗ lực.

“Là may mắn thôi ạ, tôi còn phải học hỏi anh Gia Minh và mọi người nhiều.”

“Ha ha ha…” Lưu Gia Minh bị lời dỗ dành rất khiêm tốn lại ngoan ngoãn ngốc nghếch của cô chọc cười, biết rõ cô chỉ đang khách sáo nhưng vẫn không nhịn được mà vui vẻ.

Hai người nói chuyện, đi theo Phương Trấn Nhạc vòng vào trong ngõ nhỏ bên đường Cây Phong.

Một bà cụ còng lưng đang nhặt một cái chai nhựa rỗng bị vứt trong ngõ, bà ta vặn nắp chai, vẩy sạch nước uống còn thừa bên trong rồi lại khó khăn đứng thẳng lưng lên, nhét chai nhựa vào trong chiếc xe ba bánh để một bên.

Trên xe nhỏ còn có rất nhiều quýt đang đợi bán, tất cả đều to tròn, trông có vẻ rất ngọt.

Ánh mắt của cô em khờ khạo Dịch Gia Di đột nhiên sắc bén hẳn lên.

“Anh Nhạc, tôi muốn mua mấy quả quýt.” Dịch Gia Di bước nhanh tới bên tay phải của Phương Trấn Nhạc, hô hấp vô thức trở nên dồn dập.

Phương Trấn Nhạc dường như phát hiện ra điểm khác thường của cô, anh quay đầu nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ đẩy xe ba bánh kia, móc một đồng tiền Hồng Kông từ trong túi ra đưa cho Dịch Gia Di: “Mua đi.”

“Không cần đâu…” Dịch Gia Di có tiền trong túi mình.

Nhưng Phương Trấn Nhạc đã nhét tờ tiền mặt vào tay cô.

Hai người sóng vai nhau đi về phía bà cụ bán quýt, con mắt đục ngầu của đối phương nhìn ba người bọn họ rồi lại cúi mắt xuống với vẻ lười biếng, lưng vẫn còng như cũ, chậm rãi đẩy chiếc xe đi.

Ở một đầu khác của con ngõ có người đang ngồi xổm đốt giấy, thi thoảng truyền ra tiếng tanh tách của đốm lửa nổ giống như tiếng nức nở nhẹ nhàng của người.

Dịch Gia Di đi đến bên cạnh chiếc xe ba bánh nhỏ rồi dừng lại, bà cụ cũng dừng bước, yên tĩnh đợi khách lựa quýt và kiểm tra quýt.

Phương Trấn Nhạc đứng bên cạnh cô cảnh sát trẻ, thấy cô cầm một quả quýt lên ước lượng, ánh mắt chuyển từ quả quýt trong tay cô lên những quả quýt khác đặt trên xe, đôi mày của anh từ từ nhíu xuống, đồng tử co rút lại.

Dịch Gia Di quay đầu đối diện với anh, thấy ánh mắt anh cũng biết sir Phương đã phát hiện ra điểm khác thường rồi.

“Vôi.” Giọng nói của anh rất trầm thấp, chỉ có cô nghe được.

Dịch Gia Di gật đầu.

Lưu Gia Minh đi qua thấy hai người này ở nơi đó mắt đi mày lại, khi thì gật đầu khi thì trừng mắt.

Tình huống gì đây? Sao anh ta lại không hiểu gì hết?

Dịch Gia Di im hơi lặng tiếng mua sáu quả quýt, sau đó lướt qua vai bà cụ, đi thẳng tới một bên khác.

Lưu Gia Minh duỗi tay định lấy quýt ăn lại bị Dịch Gia Di vỗ vào tay.

Sau khi vòng ra khỏi ngõ nhỏ, cô lập tức lôi túi vật chứng ra, cẩn thận nhét quýt vào.

“?” Lúc này, Lưu Gia Minh mới trợn tròn mắt, cảm thấy không đúng. Cậu ta quay lại thò đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy bà cụ bán quýt đó vẫn chậm rãi đi đường như cũ, vừa không khẩn trương vừa không quay đầu lại nhìn bọn họ.

Cậu ta chỉ vào bóng lưng của bà cụ với vẻ không chắc chắn cho lắm: “Không phải chứ?”

“Lén lút bám theo.” Phương Trấn Nhạc nói xong đã đi đến một gia đình ở đầu ngõ mượn điện thoại, để lại ba chữ vào Bb-call của Du Triệu Hoa: [Gọi lại, gấp.]

Chỉ đợi tầm ba phút, Du Triệu Hoa đã gọi điện lại.

“Phát hiện ra một manh mối, tôi có vài suy đoán, anh giúp tôi xem thử.” Phương Trấn Nhạc trực tiếp mở lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngõ mà Lưu Gia Minh đang đi.

“Được, sir Phương, cậu nói đi.” Du Triệu Hoa nghiêm túc đáp.

“Anh đi vòng quanh khu vui chơi Sycamore, là công viên thông từ ngõ nhỏ bên đường Cây Phong ra ấy, xem có khối thi thể nào mới bị ném không.”

“Được, chúng tôi sẽ đi ngay.” Du Triệu Hoa nói xong đã cúp máy.

Phương Trấn Nhạc lập tức dẫn Dịch Gia Di đang đợi đến sốt ruột bước nhanh đuổi theo hướng mà Lưu Gia Minh vòng đi, cũng may bà cụ bán quýt dạo đó đi rất chậm, vừa vòng ra khỏi đầu ngõ, bọn họ đã trông thấy Lưu Gia Minh đang đứng trước một tủ kính bên đường, giả bộ ngắm nghía quần áo trong tủ kính để người bị theo dõi không nghi ngờ gì.

Bà cụ đó đi phía trước cách cậu ta chừng bốn, năm mét, có vẻ như không hề phát hiện ra.

Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đi qua đó, liếc mắt nhìn vào tủ kính mà Lưu Gia Minh đang “ngắm nghía”, bên trong bày toàn áo cưới cô dâu.

“Thập Nhất, nhìn xem, thích cái nào?” Lưu Gia Minh thuận miệng hỏi chơi.

“Thích hết ạ.” Dịch Gia Di cũng thuận miệng đáp.

“Oa, người tham như cô thật sự không nhiều đâu.”

“Đi.” Phương Trấn Nhạc duỗi khuỷu tay móc vào người Lưu Gia Minh, đối phương sắp đi vào ngõ đối diện rồi, bắt đầu giả bộ làm du côn dạo phố.

Phương Trấn Nhạc thì lại hạ khuỷu tay với Dịch Gia Di, sau đó hất cằm xuống với cô.

Bà cụ trước mặt đi được một lúc dường như mệt rồi, đột nhiên dừng lại mò mẫn bên trong thùng xe, khi làm động tác này cơ thể cũng hơi nghiêng.

Tư thế này của bà ta vừa vặn có thể liếc thấy người phía sau từ khóe mắt.

Dịch Gia Di lập tức ý thức được không thể để bà ta phát hiện ra bọn họ, cô cụp mắt xuống, biết rõ Phương Trấn Nhạc duỗi khuỷu tay ra là có ý gì, mới giơ tay móc vào cánh tay anh, cơ thể dựa lại gần anh, lại kéo anh dựa vào vách tường, vừa cười vừa nói nhỏ: “Trên vỏ quýt này có một tầng vôi, vừa rồi lúc tôi lựa bị vôi dính lên tay, nếu người bị hại từng mua quýt của bà cụ này vậy trong móng tay có vụn vôi cũng rất hợp lý, nhưng tại sao trên quả quýt này lại có vôi? Là quýt ở đâu cũng có hết sao?”

“Trong quá trình quýt sinh trưởng để ngăn ngừa bị nắng phơi hỏng, người ta sẽ phun nước vôi lên để ngăn sáng.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng đáp, khóe mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Động tác của đối phương rất chậm, làm gì cũng phải rất lâu, lúc này vẫn đang ở góc độ có thể nhìn thấy bọn họ.

“Khi ăn quýt, vỏ quýt sẽ bị lột ra, số vôi này không vào miệng nên chắc hẳn sẽ không sử dụng vôi dùng trong thực phẩm có độ tinh khiết rất cao.” Phương Trấn Nhạc lại duỗi hai cánh tay chống hai bên cánh tay của Dịch Gia Di, giam cô lại giữa mình và tường để bà cụ không nhìn thấy rõ mặt của Dịch Gia Di.

Khi anh cúi đầu nói chuyện với cô thật sự giống như đôi tình nhân đi dạo phố đêm, đang dựa vào bên đường tán tỉnh nhau.

“Vôi nhiều tạp chất rất có khả năng sẽ giống với vôi mà chúng ta phát hiện được.” Đầu óc Dịch Gia Di nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng tổng hợp và liên kết những manh mối bọn họ hiện có và nội dung mà mình nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.

Ngay từ cái liếc mắt đầu tiên khi trông thấy bà cụ này, cô đã nhận ra đó là bà lão trong dòng chảy hình ảnh lúc tiếp xúc với thi thể nguyên vẹn đó của tổ A, khi nhìn thấy hung thủ giết người, bà ta cũng đã xuất hiện trong phòng hung thủ, kéo túi phế phẩm đi và nhặt những quả quýt lăn trên sàn.

Bây giờ phân tích sự tương quan giữa các manh mối và bà cụ này, nghĩ thế nào cũng thấy khớp hết.

“Bà cụ đi dạo xung quanh rất thích hợp để vứt xác và tìm kiếm người bị hại.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

“Đúng vậy, anh Nhạc thật lợi hại, sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng, trong đáy mắt tràn đầy vẻ tôn kính và khâm phục.

Người đàn ông làm sao có thể chịu được ánh mắt như vậy, Phương Trấn Nhạc điều tra phá án chưa bao giờ từng phân tâm lại trong nháy mắt đột nhiên quên mất tại sao mình lại ở đây.

“Thường thức.” Bản năng muốn khoe khoang với nữ giới khắc vào trong xương cốt của người đàn ông lập tức gây chuyện, anh nhất thời nhanh miệng, vậy mà lại là màu mất rồi.

Nói ra khỏi miệng mới ý thức được mình đang nói gì, anh hơi lúng túng, lại bổ sung thêm: “Lúc học đại học có về quê trải nghiệm cuộc sống, từng trồng quýt.”

“Hóa ra là vậy.” Đôi mắt của Dịch Gia Di vụt sáng, thấy anh lúc thì muốn khoe khoang, lúc lại thẳng thắn thành thật, cùng động tác nhỏ luôn mím môi mỗi khi mất tự nhiên.

Sir Phương thật đáng yêu, chân thành và thông minh.

Bên đường có gió thổi qua, cuốn theo một ít vụn giấy còn chưa cháy hết, cô phủi tro dính lên người rồi mới nói: “Người thực hiện hành vi xâm phạm và giết người chắc chắn không phải bà cụ, chân dung hung thủ của chúng ta là một người đàn ông, đặc biệt là tinh dịch mà bên pháp y kiểm tra ra…”

“Cho nên chúng ta phải lén lút bám theo, phòng ngừa hung thủ thật sự đang ẩn nấp ở gần đây.”

“Hoặc là hung thủ đang ở nhà, hoặc hung thủ đang mai phục ở nơi nào đó đợi bà cụ đi lại gần, mà cũng có thể hung thủ giống như chúng ta, giả bộ không quen biết bà cụ mà theo đuôi phía sau.” Dịch Gia Di nghĩ đến đây, lông tơ khắp người đều dựng hết lên.

Nhưng tóc tai của hung thủ rối loạn, quần áo cũng lôi thôi, không giống người sẽ ra khỏi cửa.

Xuyên qua hai cánh tay và cơ thể cường tráng của Phương Trấn Nhạc, cô lén lút quan sat xung quanh cũng không thấy bóng dáng hung thủ đâu.

“Trước cứ đi theo đã, cũng chưa chắc đã là hung thủ, cẩn thận một chút, nghiêm túc bám theo là được, không cần quá khẩn trương.” Phương Trấn Nhạc an ủi.

Thường thì loại hung thủ giết người liên hoàn này sẽ không có trợ thủ, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được manh mối, hơn nữa nếu trợ thủ của hung thủ là mẹ ruột hoặc bà nội của anh ta vậy cũng khó nói lắm.

Nhưng cho dù thế nào cứ hễ nắm được một chút manh mối thì bọn họ đều sẽ chủ động lần theo dấu vết.

Bà cụ trước mặt cuối cùng cũng uống nước xong, đấm lưng, trông như vô tình nhìn ra phía sau, rồi mới chậm rãi nắm lên thanh cầm của xe đẩy nhỏ, đẩy chiếc xe từ từ bò trên đường như ốc sên.

“Chúng ta đợi thêm một lúc, trước để Gia Minh đi theo một đoạn rồi chúng ta đi theo Gia Minh.” Phương Trấn Nhạc ra hiệu bằng vẻ mặt cho “lưu manh phố” A Minh ở một bên khác của con phố, Lưu Gia Minh lập tức lững thững ngả ngớn đi lên, bộ dáng không đứng đắn, đúng chuẩn du côn.

Khi lại vòng đến một con phố khác, Phương Trấn Nhạc nhận được Bb-call báo bình an của nhóm Gary, Tam Phúc và nhóm thám tử tổ A, anh lập tức tìm điện thoại, sau khi hồi đáp lại kêu Gary và Tam Phúc vòng về để tiếp ứng.

Sau mười mấy phút, Gary và Tam Phúc bám theo từ phía sau, Phương Trấn Nhạc sắp xếp cho hai người tách ra, lần lượt bám theo bà cụ một cách không xa không gần.

Gary nhặt một tờ báo bên đường, gấp thành cỡ lòng bàn tay, vừa quạt gió vừa giả làm người say.

Sau khi Lưu Gia Minh tách ra mỗi người một ngả với bà cụ ở đầu ngõ nào đó, Gary thuận đường bám theo không xa không gần.

Ngay khi bà cụ dừng lại bán quýt, Gary vượt qua bà ta, Tam Phúc với bộ dáng vội vàng như đang về nhà gấp lại thay thế Gary bám theo.

Vòng vào phố Arran, Phương Trấn Nhạc và Lưu Gia Minh đổi quần áo, lại băng qua ngõ ra ngoài, không xa không gần bám theo phía sau bà lão.

Cứ như vậy gần bốn mươi phút, mọi người đã sử dụng hết tất cả các chiêu thức, khi Phương Trấn Nhạc không thể không điều nốt cả ba thám tử cuối cùng của tổ A qua đây theo dõi thì đột nhiên tổ trưởng Du gửi Bb-call cho Phương Trấn Nhạc: [Sáu khối, mới, đã gọi cho Hứa Trần.]

Phương Trấn Nhạc căng cứng lưng, đôi mày kiếm xếch lên, khắp cả người đều tản ra khí thế sắc bén và hăng hái giống như bảo kiếm rời vỏ.

Môi anh mím thành đường thẳng, đường nét gương mặt dường như càng mạnh mẽ hơn.

Anh kiềm chế thôi thúc lao tới lập tức bắt bà lão lại, đưa xe đẩy hàng và quýt của bà ta tới phòng giám định làm xét nghiệm mà tiếp tục sắp xếp cho người bám theo.

Nếu kéo người về, vậy muốn tìm được nhà của bà ta và bắt được hung thủ có khả năng có quan hệ cực gần với bà ta, thậm chí còn có thể ở chung với nhau, nhanh nhất cũng phải đợi đến khi bà ta khai nhận, hoặc là mời cục cảnh sát khác như Thâm Thủy Phụ giúp điều tra.

Thế nào cũng phải kéo dài đến sáng mai hoặc muộn hơn.

Nếu trong tay hung thủ đang có một người bị hại, chỉ chậm vài phút cũng có khả năng dẫn đến một sinh mạng vuột mất, bọn họ nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút một, nhanh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin