THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 10: Dị năng này có bug mà



 

“Anh Nhạc cũng phái người đi giám sát chỗ bán sữa bột và sữa bò rồi, nếu có người khả nghi tới cửa cũng sẽ ghi sổ và điều tra, bây giờ chỉ có thể đợi thôi.”

Đứa trẻ bị mổ ra lấy như vậy, không nói sinh non mà còn không có sữa mẹ, hung thủ cũng không biết xuất phát từ mục đích gì mà làm như thế, chỉ sợ đứa trẻ sơ sinh này lành ít dữ nhiều.

Dịch Gia Di nhíu mày, vừa uống nước vừa cắn miệng cốc trà.

 

Khi đứa trẻ đó ra đời vẫn còn sống, nhìn bộ dáng nhẹ tay nhẹ chân

của hung thủ chắc là muốn đứa bé sống sót.

 

Sir Phương đã phái người đi giám sát việc mua bán ở hàng sữa bột và sữa bò, nói không chừng đây cũng là một cách có thể bắt được hung thủ.

“Em thấy hơn phân nửa chính là chồng nạn nhân, người chồng đó nói anh ta đi công tác bốn ngày, hỏi gì cũng không biết nhưng khóc thì rất to, cũng chẳng cung cấp được một tí manh mối nào cả, em thấy anh ta hoàn toàn không muốn để chúng ta bắt được hung thủ thì có.” Lưu Gia Mình đấm một cái lên bàn, chửi một tiếng “cặn bã.”

 

Dịch Gia Di ra sức lắc đầu trong lòng, người đàn ông đó đúng là cặn bã thật, đáng chết thật, nhưng hung thủ không phải anh ta.

Nhưng nói với bọn họ hung thủ là hai người già kiểu gì bây giờ? Rối thế nhỉ.

“Nếu hung thủ là chồng nạn nhân vậy trợ thủ của anh ta đang ở đâu?”

Phương Trấn Nhạc nhíu mày.

 

“Trợ thủ ấy ạ?” Lưu Gia Minh nhìn về phía sir Phương với vẻ ngơ ngác.

 

Đôi mắt của Dịch Gia Di cũng sáng ngời hẳn lên.

 

“Kết quả phân tích dấu vết ở hiện trường không loại trừ khả năng có nhiều người cùng gây án.” Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay lên mặt bàn, dùng động tác nhỏ có tiết tấu này để hỗ trợ mình thúc đẩy suy nghĩ: “Đầu tiên, bộ phận giám định không phát hiện ra thành phần thuốc trong máu của nạn nhân, chứng tỏ người chết vẫn còn tỉnh táo trước khi chết.

Một người tỉnh táo không có khả năng nằm im mặc cho cậu hại chết cô ta mà không phản kháng.

Nếu chỉ có một người gây án vậy tại sao ở hiện trường lại không có dấu vết giãy dụa và vật lộn ác liệt.

Khi nạn nhân bị rạch bụng đã rơi vào tình trạng mất tự do, tuy miệng cô ta bị nhét đồ nhưng tay chân cũng không hề có dấu bị trói.

Chắc hẳn có người đã ấn hai tay của nạn nhân khi nạn nhân bị rạch bụng.

 

Có lẽ người hành hung đã dùng chân mình đè lên một chân của nạn nhân, nhưng muốn rạch được bụng chắc chắn cũng không thể mặc kệ ba chi còn lại của nạn nhân được.

Nên tôi đoán hung thủ chí ít có đến hai người.”

 

Khi Phương Trấn Nhạc giải thích, nét mặt của anh nặng nề, cả người giống như một cái hồ sâu không thấy đáy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương, trong đầu hô to:

“Đúng! Đúng! Là như vậy đó cảnh sát Phương!”

 

Dịch Gia Như trốn sau quầy thu ngân giả bộ tính sổ nhưng vẫn luôn lén nhìn qua, thấy gương mặt nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương của chị cả, cô ta không nhịn được mà cúi đầu nhỏ giọng nói với em trai đang làm bài tập toán bên bàn nhỏ dưới quầy: “Chị cả nhìn cảnh sát Phương đến sắp chảy nước miếng luôn rồi kìa, đồ mê trai.”

“…” Gia Tuấn cúi đầu làm bài tập.

 

“Chị vẫn thích người cởi mở kia hơn, trong phóng khoáng đẹp trai, vừa nhìn đã biết rất thú vị rồi.”

“…” Gia Tuấn vẫn làm bài tập như cũ.

 

“Không biết trong cục cảnh sát của chị cả còn có người nào đẹp trai và phong độ hơn không, kiểu vừa phong lưu vừa nghĩa khí, đi đường mang gió như Tiểu Mã Ca ấy.”

“…” Gia Tuấn làm bài tập.

 

“Nhưng nhìn kỹ đúng là sir Phương đẹp trai hơn thật, hóa ra chị cả lại là người thích nhìn mặt mũi, thật nông cạn.”

“Em cũng thích kiểu như cảnh sát Phương hơn.” Đột nhiên Gia Tuấn ngẩng đầu, ấn cây bút máy một cái, vất lại một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài.

 

“Phương…” Đột nhiên Gia Như nếm ra được vị gì đó khác thường, trừng mắt nhìn em trai nhà mình với ánh mắt kỳ quái, tình huống gì đây? Một bé trai như cậu bé sao lại nói “thích kiểu như cảnh sát Phương” gì đó?

Dịch Gia Như vừa định nhéo tai em trai tra hỏi cậu bé câu nói đó rõ ràng có ý gì cho ra nhẽ, thì Phương Trấn Nhạc ngồi trong quán ăn đột nhiên chuyển tầm mắt ra sau quầy, cho dù có lẽ chỉ là tình cờ nhìn qua thôi nhưng ánh mắt đã trải qua sự mài giũa của anh đã sớm nhuộm đầy đao quang kiếm ảnh, chỉ một cái liếc mắt như thế đã dọa Dịch Gia Như sợ hãi cúi đầu rụt cổ, quên mất cả chuyện tra hỏi em trai.

Đợi khi Phương Trấn Nhạc thu lại tầm mắt, cô ta chạy vù ra sau bếp

giúp đỡ anh cả, không dám nhìn trộm nữa.

 

Bên đó Lưu Gia Minh vẫn còn đang rối rắm với lời giải thích của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày hỏi: “Ông bác canh cửa rất chắc chắn chồng nạn nhân chỉ về có một mình mà.”

“Ở đó có rất nhiều khách thuê, người ra người vào rất phức tạp, ông cụ canh cửa mắt đã mờ, ngồi ở đó chỉ để trang trí, cũng không cung cấp được thông tin hữu hiệu gì.” Lâm Vượng Cửu trượt người ngồi dựa vào ghế, ép cái ghế cũ kêu cót két cót két.

 

Gặp những nhân chứng như thế là mệt nhất, cho dù trong đầu bọn họ thật sự có tin tức liên quan cũng cần bạn không ngừng hỏi tới hỏi lui biến hóa đủ mới hỏi ra được.

Mà trước khi thật sự nắm được tin tức hữu dụng, phần lớn đều là tin tức ba phải thế nào cũng được và sự phản kháng tiêu cực khi bị hỏi của đối phương…

Người ta là quần chúng vô tôi, bạn cũng không thể áp giải người ta đi

hỏi cung được.

 

Là nhân viên điều tra lâu năm đã làm vài chục năm, trong bụng Lâm

Vượng Cửu đã chất đầy sự bực tức, vô cùng thiếu vẻ lạc quan.

 

“Ngày mai Gia Minh dẫn Gary tới đơn vị mà chồng nạn nhân làm việc để hỏi thăm, tra xem tình hình gần đây của anh ta thế nào, vẫn nên bắt đầu điều tra từ trên người anh ta, thử loại trừ khả năng giết vì tình.

Chú Cửu dẫn Tam Phúc tới nhà hàng xóm hỏi tình hình mấy tháng gần đây của hai vợ chồng bọn họ, xem có người khác có quan hệ gần gũi tới cửa không để phân loại mạng lưới quan hệ, chiều ngày mai mở cuộc họp tổng kết và sắp xếp điều tra những người tình nghi đợt một.”

Mì vằn thắn vừa lên bàn, Phương Trấn Nhạc đã nhanh chóng ra chỉ thị, tạm thời đặt dấu chấm hết cho cuộc thảo luận vừa rồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Dáng người của anh một mét tám mươi sáu, buổi chiều bận rộn đến tận bây giờ là hơn tám giờ chưa được một giọt nước nào, ngũ trạng đã sớm lên tiếng ồn ào rồi.

Dịch Gia Di chậm rãi cầm đũa lên, ánh mắt lại mơ hồ.

 

Mình phải tìm cơ hội gì mới có thể nhìn thấy mặt mấy người tình nghi mà sir Phương nói đây?

Hung thủ cũng sẽ không giống như nhân vật trong phim võ hiệp, hô lớn một câu “Hôm nay Hồ Hán Tam ta chỉ ra một chiêu vẫn có thể lấy mạng ngươi” rồi mới giết người được.

Cho dù đám người sir Phương có liệt hung thủ vào diện tình nghi thì cô cùng lắm cũng chỉ nghe ngóng được tên, cũng không biết có khớp hay không nữa.

Trong lúc phiền não, đôi đũa động hơi chậm một chút, đợi lực chú ý của cô quay về thì ba người đàn ông trước mặt đã ăn hết bát.

Cô ngẩng đầu nhìn với vẻ khó tin: Đây là ba tên quỷ chết đói sao?

Hình tượng cảnh sát đẹp trai ngầu lòi đâu? Không cần nữa sao?

 

Dịch Gia Đống bưng canh chân giò đậu tương lên, Lưu Gia Minh vừa múc canh vừa thở dài: “Vụ án lần trước phá được trong hai mươi tư tiếng đã xài hết sạch vận may của chúng ta rồi sao? Em thấy với tình hình bây giờ, vụ án này có khi phải tra đến nửa năm ấy chứ?

Ôi, vừa nghĩ đến mỗi ngày đều phải đi hỏi thăm từ trên xuống dưới tòa nhà của nạn nhân, mặt dày mày dạn tìm hàng xóm của nạn nhân nói chuyện rồi tìm kiếm các manh mối dù lớn hay nhỏ, tra mãi cũng không xong, còn có khả năng tra đến cuối cùng lại phát hiện ra toàn là manh mối vô dụng… tóc em thật sự muốn bạc trắng mất.

Gia Di này, vận may của cô còn không? Có thể phát lộc cho tổ B chúng tôi lần nữa được không? Tôi cũng không muốn tra án đến vài tháng như tổ A đâu, án bên đó vẫn đang gặp quỷ đả tưởng kìa.”

 

Dịch Gia Di bưng bát canh lên than thở: Tôi cũng muốn giúp nhưng phải giúp thế nào mới được? Dị năng này chỉ thấy mỗi hình anh chứ không có thuyết minh, có BUG mà…

 

Mấy vị cảnh sát dùng hành động thực tế như gió cuốn mây tan để

biểu đạt sự tán thành về tài nấu nướng của Dịch Gia Đống.

 

Ông chủ Dịch nghe nói tối nay mọi người phải tăng ca nên đích thân

pha cà phê cho bọn họ.

 

Lưu Gia Minh liên tục cảm ơn, đặt đũa xuống chạy ra chạy vào giúp ông chủ Dịch bưng cà phê, chỉ mất một lúc miệng đã sửa thành “anh Đống dài anh Đống ngắn” rồi.

Dịch Gia Đống tươi cười nhờ mọi người quan tâm đến em gái nhiều hơn, trước thì nói Dịch Gia Di vừa mới vào cục cảnh sát không hiểu gì cả, xin mọi người dạy cô làm việc hơn, sau lại kể Dịch Gia Di trẻ tuổi không có kinh nghiệm xã hội, mong mọi người nhắc nhở và lượng thứ nhiều hơn.

“Nữ hậu sinh mà, làm văn chức ở cục cảnh sát rất thoải mái, thứ phải học cũng không khó, đợi qua vài năm nữa tìm một người đàn ông tốt gả đi, cậu không cần lo lắng đâu.” Chú Cửu nói xong, vừa xỉa răng lại vừa cười nói tiếp:

“Gia Di lớn lên xinh xắn, tiền lương cũng cao, chắc chắn có thể gả đi

dễ dàng.”

 

“Đúng đó, chúng tôi dạy cô ấy được gì chứ? Đấu tranh anh dũng bắt người xấu sao? Anh nhìn cô ấy liễu yếu đào tơ như thế, ha ha. Anh Đống cứ yên tâm nhé, ở cục cảnh sát mưa không đến mặt nắng không đến đầu, tốt lắm.” Lưu Gia Minh đã ăn uống no nê, duỗi dài cánh tay lấy giấy ăn, nghiêm túc lau ngón tay.

Phương Trấn Nhạc uống một hơi hết hơn nửa cốc cà phê rồi thở ra một hơi thật dài, đột nhiên tầm nhìn chuyển đến gương mặt xinh đẹp của Dịch Gia Di, nghĩ ngợi một chút cũng biết lắng nghe, đáp lời Dịch Gia Đống: “Người vừa vào cục cảnh sát chưa bao lâu đã lập được đại công giống như em gái anh, tìm khắp toàn bộ cục cảnh sát cũng không có mấy người.

Dịch Gia Di làm việc rất nghiêm túc, rất có chí tiến thủ, trong mắt có công việc, trong lòng cũng có công việc, rất khó làm được điều này.

Hơn nữa…”

 

Dịch Gia Di vốn vì chướng bụng mà ngồi lười biếng trên ghế, nhưng khi nghe thấy lời này của Phương Trấn Nhạc lại bất tri bất giác ngồi thẳng người dậy.

Sau khi xuyên tới nơi này cô vẫn luôn cố gắng thích ứng, cố gắng học hỏi và cố gắng thay đổi.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người đánh giá về cô một cách nghiêm túc như thế.

Cô mở to mắt, nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ hơi khẩn trương.

 

Chỉ sợ đối phương phát hiện ra khuyết điểm lớn gì đó mà cô vẫn luôn che giấu nên trông rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng quên luôn.

 

Phương Trấn Nhạc vốn chỉ đang khách sáo đáp lại khi Dịch Gia Đống nhờ mọi người quan tâm em gái mình.

Nhưng cứ cố tình một già một trẻ dưới tay này thật sự coi mình thành quan to mặt lớn, bày ra thái độ trưởng bối và tiền bối nói mấy lời sáo rỗng “dễ gả đi” “lớn lên xinh xắn” gì đó, thật sự rất mất mặt người, nên lúc này anh mới nghiêm túc nhắc đến ưu điểm của cô cảnh sát trẻ.

Theo quan điểm của anh, đây chẳng qua chỉ là mấy lời khách sáo bình thường mà thôi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc như thế của Dịch Gia Di, ngược lại khiến anh có hơi áp lực.

Vì thế lời đến bên môi lại phải nhai kỹ rồi mới phun ra khỏi miệng được: “Ngoài mềm trong cứng, có suy nghĩ riêng của mình, có thể làm tốt việc mà cô ấy muốn làm.”

Dịch Gia Di nghe anh nói xong mới dám thở ra.

 

Cô nắm chặt đôi đũa, nhìn cảnh sát Phương được thức ăn ngon chữa trị trông có vẻ hơi biếng nhác trước mặt, đột nhiên nhận được sự khuyến khích.

 

Cho dù là người vốn thật sự yếu ớt nhu nhược cũng không khỏi muốn trở lên mạnh mẽ dưới lời khen như vậy.

Phương Trấn Nhạc nhìn vẻ đồng hồ rồi đứng dậy định thanh toán.

 

Đứa trẻ bị móc ra vẫn chưa tìm được, giờ vẫn không rõ sống chết, người thân của nạn nhân còn đang đau khổ đợi chờ chân tướng, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nên thời gian cho bọn họ ăn uống và nghỉ ngơi không nhiều, phải giành giật từng giây từng phút một trở về tăng ca.

 

Dịch Gia Đống xua tay một cách sảng khoái: “Miễn phí miễn phí, tôi mời.”

Phương Trấn Nhạc cười nói cảm ơn, nhưng vẫn móc vài đồng tiền Hồng Kông ra, vo lại thành một cục ném ra sau quầy.

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin