Chương 87:
“Biểu hiện vô cùng dũng mãnh, sau này sẽ do cảnh ti Hoàng của tổ trọng án sắp xếp mở cuộc họp khen thưởng và đánh giá về hành động lần này, thảo luận và trao đổi với các cậu.” Ánh mắt của Bạch Mi Ưng Vương liếc qua gương mặt của ba người trẻ tuổi, sau đó dừng lại trên mặt Phương Trấn Nhạc: “Tổ trưởng tổ B, Phương Trấn Nhạc phải không? Tôi từng nghe đến danh cậu.”
“Không phải cái danh hay gì, thưa trưởng quan.” Phương Trấn Nhạc vẫn rất tự hiểu trong lòng về tình hình của bản thân, thường vì không nghe mệnh lệnh của cấp trên sắp xếp mà bị phê bình, những trưởng quan ở bộ phận khác nghe nói về anh có thể là lời khen gì được?
Bạch Mi Ưng Vương cười ha ha: “Phản nghịch có, xác suất phá án cũng có, sắp phỏng vấn đề xuất nội bộ phải không? Hay là tới đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức làm giám sát đi.”
“Cảm ơn trưởng quan.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười nhưng vẫn từ chối: “Nhưng tổ trọng án rất tốt.”
Bạch Mi Ưng Vương gật đầu, lại nhìn về phía Tam Phúc: “Cậu tên là gì?”
“Đàm Tam Phúc.” Tam Phúc hưng phấn đến mức mặt mày đỏ bừng, đây là lần đầu tiên anh ta lộ mặt trước một trưởng quan có cấp bậc cao như thế, quả thật kích động đến suýt cắn vào lưỡi.
“Dịch Gia Di.” Bạch Mi Ưng Vương nhìn về phía Dịch Gia Di cuối cùng, lại vừa mở miệng đã gọi ra tên cô.
“Yes, sir.” Dịch Gia Di bị điểm danh, vội vàng đứng dậy chào kiểu quân đội.
Bạch Mi Ưng Vương cười: “Ngồi.”
Dịch Gia Di cọ mông lên đuôi xe cứu thương, lại ngồi xuống.
“Tôi từng thấy cô trên báo, trước đây Phương Trấn Nhạc lên báo là tổ trưởng võ dũng, còn cô thì sao, là người mới phúc tinh của giới cảnh sát, còn là một nữ thám tử rất có lòng chính nghĩa. Vừa rồi tôi đã điều hồ sơ của cô tới, sau khi vào tổ trọng án, xác suất phá án trăm phần trăm.” Ánh mắt của Bạch Mi Ưng Vương lóe lên tia sáng, là một vị trưởng quan uy phong lẫm liệt lại vô cùng có tinh thần khí.
“Thưa trưởng quan, tôi mới vào tổ trọng án chưa được một tháng, còn đang học hỏi cách điều tra phá án và bắt hung thủ của sir Phương và các sư huynh. Xác suất phá án cao cũng là nhờ có các tiền bối khác ở tổ trọng án B.” Dịch Gia Di ưỡn thẳng sống lưng, khi đáp lời trước mặt Bạch Mi Ưng Vương, cô thật sự rất muốn đứng thẳng, chứ ngồi trước mặt lão trưởng quan mà cứ như đứng đống lửa như ngồi đống than.
“Đủ thần dũng, đủ thông minh, đủ khiêm tốn, tốt lắm.” Bạch Mi Ưng Vương gật đầu: “Tôi biết phát súng sau lưng tên cướp mặc áo xám là cô bắn, dùng súng của viên cảnh sát mặc quân trang 7512 đã hy sinh, một phát chí mạng!”
Trước khi ông ta qua đây gặp ba người cũng đã điều tra về thành tích của Dịch Gia Di ở trường cảnh sát, thành tích các môn đều rất ổn định, xác suất bắn súng chính xác vẫn luôn rất cao.
Là học hành chăm chỉ, cần cù luyện tập, rất kiên định, tốt lắm. “Cảm ơn trưởng quan đã khen.” Dịch Gia Di lại muốn nhảy lên.
“Đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức luôn chào đón các cảnh sát ưu tú như các cậu bất cứ lúc nào, cố lên.” Bạch Mi Ưng Vương ngược lại nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.
“Lát nữa phối hợp với đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức tái hiện lại tình tiết vụ án, sau đó có thể rút đội.”
“Rõ, trưởng quan.” Phương Trấn Nhạc ngồi bệt mông bên xe, kính chào Bạch Mi Ưng Vương.
Hai cấp dưới bên cạnh anh được khen thưởng, một trái một phải học anh kính chào, mặt người nào cũng đỏ bưng, đôi mắt sáng ngời.
Quả nhiên lời khen của lãnh đạo chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất cho nhân viên.
…
Tổ trưởng Du Triệu Hoa của tổ trọng án A dẫn đội chạy tới ngân hàng Bảo Kim, đến ngay cái mông của vụ án còn không sờ được.
Mọi người lần lượt rút đội, thi thể được chuyển lên xe định vận chuyển về bộ phận pháp y của tổ trọng án.
Đôi chân giẫm chân ga đến tê rần của Du Triệu Hoa dừng lại trên đất, hai tay nhét túi quần, nhíu mày bĩu môi nhìn xung quanh.
Không có cách nào khác, bọn họ từ cục cảnh sát Du Ma Địa chạy qua đây, cho dù một đường tăng tốc cũng không thể so được với bộ đội cơ động và cục cảnh sát Vượng Giác.
Huống chi khi bọn họ có được thông báo cũng muộn hơn các bộ phận khác, có thể đột phá vòng vây trùng điệp trên con phố chật ních, tới được vào thời điểm này đã coi như lợi hại lắm rồi.
Vừa định quay đầu về nhà, ánh mắt của Du Triệu Hoa liếc qua chiếc xe cứu hộ cách đó không xa.
“Ế? Đó không phải là Phương Trấn Nhạc, Tam Phúc và Dịch Gia Di hay sao?” Trên đường, anh ta không ngừng ghe được có người thông báo về tình hình tại hiện trường ngân hàng Bảo Kim thông qua bộ đàm, biết băng cướp đã bị chế phục, còn lại là những mệnh lệnh linh tinh chỉ huy các bộ phận khác phối hợp làm việc, về phần chi tiết cụ thể về vụ đấu súng với băng cướp thì vẫn chưa biết.
Mắt thấy ba người đó hình như đã bị thương, anh ta cất bước đi qua, định hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng mới đi được hai bước anh ta lại dừng lại, quay đầu hỏi Tony: “Đó có phải cảnh ti Trần của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mà dù thiên vương lão tử có tới cũng sẽ bị ông ta mắng một trận không? Là Bạch Mi Ưng Vương nổi danh lừng lẫy đó?”
Tony nhìn thật cẩn thận, lập tức gật đầu bảo: “Là cảnh ti Trần đấy ạ, hoạt động lần này do ông ấy đích thân chỉ huy.”
“Sao ông ấy lại nói chuyện với đám người Phương Trấn Nhạc? Không phải nhiệm vụ lần này là của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức hay sao? Bị đám người Phương Trấn Nhạc đuổi kịp?” Du Triệu Hoa lại hơi đẩy nhanh bước chân hơn.
Sau đó chỉ nhìn thấy khi Bạch Mi Ưng Vương nói chuyện với Dịch Gia Di lại cười dịu dàng.
Cười! Dịu! Dàng?
Vậy mà anh ta lại nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt của Bạch Mi Ưng Vương sao? Hơn nữa còn cười?
Lẽ nào vì chế phục được băng cướp trong mấy phút nên quá mừng rỡ?
Nhưng sao lại là với một cô gái trẻ Dịch Gia Di đó?
Từ xa nhìn qua, trong bụi cỏ có một điểm đỏ, cô cảnh sát trẻ xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là được một đám đàn ông thô kệch tôn lên, vừa vặn điểm xuyết.
Lẽ nào lão trưởng quan cũng thích nữ cảnh sát hậu sinh xinh đẹp?
Bạch Mi Ưng Vương đã đến cái tuổi ngậm kẹo đùa cháu rồi, không có lực kháng cự đối với hậu sinh như kim đồng ngọc nữ sao?
Chẳng trách lần nào gặp mấy lão trưởng quan như sir Trần và sir Hoàng này thì lần đó thứ anh ta nhận được cũng chỉ có quắc mắt lạnh lùng và nghiêm túc hà khắc. Hóa ra không phải mình không được yêu thích mà là mình lớn không hợp mắt người sao?
Khi cách xe cứu hộ còn mười mấy bước, đột nhiên Du Triệu Hoa bị mấy nữ phóng viên bao vây.
Anh ta muốn vòng ra, mời truyền thông đi phỏng vấn bộ phận quan hệ công chúng, nhưng lại nghe thấy một nữ phóng viên nhanh miệng lớn tiếng hỏi: “Cán bộ, nhìn bảng tên của anh cũng là người của tổ trọng án,
xin hỏi anh cũng cùng tổ với ba thám tử uy dũng đã dũng cảm bắt cướp đó sao? Anh có biết tại sao kỹ thuật bắn của nữ thám tử đó lại chuẩn như vậy không? Vị thám tử vô cùng cao lớn đó có phải là tổ trưởng của các anh không? Tại sao anh ấy lại thần dũng tự tin như thế, có phải trước đây từng ở đội Phi Hổ không? Hoặc có phải từng là đội viên của đội tay súng thiện xạ không?”
Du Triệu Hoa chợt dừng bước chân, nhìn về phía hai phóng viên với vẻ ngạc nhiên.
Gì cơ?
Phương Trấn Nhạc dẫn đội bắn chết ba tên cướp, bắt sống một tên cướp cuối cùng, một lần đánh tan băng cướp sao?
Là do ba thám tử tổ B làm?
Vụ án đấu súng to như vậy là do ba người bọn họ?
Còn dẫn cả Dịch Gia Di ngay cả súng phối còn chưa xin được đó? Quan Nhị Gia hạ phàm sao?
Du Triệu Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, khi lại quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, mái tóc đều sắp dựng ngược hết lên.
Đôi mắt của anh ta trừng to như chuông đồng, vài lần mấp máy môi cũng không nói ra được một câu nào, anh ta gạt đám truyền thông ra, bước nhanh về phía xe cứu hộ.
Sao anh ta điều tra phá án không bằng người, ngay cả thần dũng cũng không thể so được nốt thế?
…
Bên này, Bạch Mi Ưng Vương đã dẫn người của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức rời đi, chỉ còn lại ba người Phương Trấn Nhạc yên tĩnh đợi người phụ trách vụ án lần này dẫn bọn họ đi tái hiện lại hiện trường hung án.
Tam Phúc thò đầu ra sau lưng Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng nói với Dịch Gia Di ngồi ở một bên khác của sir Phương: “Này, Thập Nhất thần dũng, lát nữa tới bệnh viện, cô thấm tí máu trên người anh Nhạc rồi bôi lên người mình để vết thương trông thảm hơn một chút nhé.”
Tam Phúc nói xong, chỉ về phía máu chảy ra ở cánh tay của Phương Trấn Nhạc, dù sao cũng không chảy về được, đừng lãng phí, chia cho mọi người một chút để bôi lên người, lợi dụng máu bỏ đi một chút.
“Tại sao ạ?” Dịch Gia Di cũng thò đầu ra sau lưng Phương Trấn Nhạc, lén lút nói chuyện với anh Tam Phúc dưới sự che chắn từ cơ thể rộng lớn của sir Phương.
“Đội cảnh sát chúng ta có phúc lợi, sau khi bị thương vì công việc có thể nhận được trợ cấp kinh tế khác nhau từ một đến chín mươi sáu tháng! Thương thế của cô càng nặng thì bồi thường càng nhiều. Cô nhìn chỗ này của anh Nhạc đi, kiểu gì cũng phải được trợ cấp bằng mấy chục tháng tiền lương, chúng ta cũng phải trông có vẻ nghiêm trọng một chút.” Tam Phúc đáp với vẻ nghiêm túc.
Phương Trấn Nhạc quay đầu liếc qua vai, băng gạc màu trắng vừa thay xong bị máu tươi chảy ra thấm ra rất nhiều đốm đỏ nhỏ. Tuy anh chảy máu như vậy cũng không đến mức thiếu máu, nhưng vẫn phải kết thúc toàn bộ công việc nhanh nhất có thể, rồi chạy tới bệnh viện khâu lại mới được.
Mình chảy nhiều máu như thế, hai thám tử nhà mình không quan tâm đến cơ thể anh hay nghĩ cách bổ máu giúp anh cũng thôi, lại còn tính toán lợi dụng máu thừa của anh.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Triệu Hoa đang bước tới nhanh như một cơn gió, anh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người đang lén nói lung tung sau lưng mình: “Có người tới.”
Dịch Gia Di và Tam Phúc lập tức giống như cầy mangut phát hiện ra có tình huống, đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng Phương Trấn Nhạc, ngồi nghiêm chỉnh ngẩng đầu nhìn: Xem là ai tới nào.
Hóa ra là tổ trưởng Du đang vô cùng kinh ngạc và cảm thán.
Du Triệu Hoa đối diện tầm nhìn của ba người, vốn có rất nhiều lời muốn nói đột nhiên lại cạn lời.
Đang nghĩ nên nói đùa vài câu, hỏi thăm ngọn ngành hay là nên chúc mừng trước thì đột nhiên BB-call bên hông vang inh ỏi.
Cùng lúc đó, BB-call của đám người Phương Trấn Nhạc cũng đồng thanh vang lên, mọi người không hẹn mà cùng lôi máy ra đọc: “[Mời các thám tử gần đó nhanh chóng đến phòng 306 tòa 3 số 229 đường Lệ Chi Giác, trong phòng có một thi thể nữ.]
Phương Trấn Nhạc, Tam Phúc và Dịch Gia Di gần như đồng thời nhảy xuống khỏi xe cứu hộ, ngẩng đầu, động tác đồng nhất đi tìm xe Jeep của Phương Trấn Nhạc.
Du Triệu Hoa nhìn vẻ mặt của bọn họ, biết ngay bọn họ định nhận vụ án, tới hiện trường.
Chỉ với bộ dáng thê thảm người thì chảy máu người thì bị thương của ba người này, đến hiện trường cũng đừng có dọa sợ hàng xóm láng giềng.
Anh ta ấn bả vai chưa bị thương của Phương Trấn Nhạc, muốn đẩy người ngồi lại xe cứu hộ nhưng lại không thể làm được, đành lúng túng xoa mũi: “Các cậu vẫn nên đến bệnh viện nhanh đi, vụ án này để tổ A chúng tôi nhận cho.”
Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc chuyển về phía anh ta, không tỏ rõ thái độ.
“Yên tâm, tổ A cũng chắc chắn sẽ phá án nhanh nhất có thể.” Du Triệu Hoa dường như bị kích thích lòng cạnh tranh kỳ lạ. Anh ta tràn đầy sĩ khí đảm bảo với Phương Trấn Nhạc, lại cười với Tam Phúc và Dịch Gia Di, sau đó quay người vung vạt áo khoác ngoài một cái, dẫn hai thám tử cấp dưới, sải bước đi nhanh về phía xe cảnh sát cỡ nhỏ mà bọn họ đã lái khi tới.
Lần này khi đi qua đám truyền thông đó, Du Triệu Hoa đối diện với ống kính của một phóng viên, tươi cười dùng ngón cái chỉ về phía ba người ngồi trên xe cứu hộ phía sau, kiêu ngạo nói: “Người của CID chúng tôi!”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu rời đi với vẻ ngông cuồng tự đại, như thể lần này người lập được đại công là chính anh ta vậy.
…
Khi mây đen tập trung ở phía chân trời, Phương Trấn Nhạc, Tam Phúc và Dịch Gia Di cùng nhau theo anh em ở đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức kết thúc việc tái hiện lại hiện trường hung án.
Theo xe cứu hộ về bệnh viện, cùng với tên cướp bị thương rửa sạch vết thương, khử trùng và khâu lại, sau đó tên cướp bị đội điều tra và
phòng chống tội phạm có tổ chức dẫn đi, Phương Trấn Nhạc thì dẫn Tam Phúc và Dịch Gia Di về ngân hàng Bảo Kim lấy xe.
Lần này đổi thành Tam Phúc lái xe, Phương Trấn Nhạc ngồi ở ghế phụ lái, Tiểu Gia Di ngồi một mình ở ghế sau.
Lần đầu tiên chiếc xe Jeep này không lái như bay, Dịch Gia Di mới biết hóa ra bình thường chiếc xe này lái hung dữ như vậy, không phải động lực của xe Jeep mạnh mà là anh Nhạc nhấn chân ga quá mạnh.
Tốc độ lái xe của Tam Phúc ổn định ở mức bốn mươi km/h, mọi người vững vàng chuyển động về cục cảnh sát, khi đi vào cửa lớn của cục cảnh sát từ bãi đỗ xe, đột nhiên cơn mưa trút xuống.
Ba người vội vàng chạy như điên, kết quả che đầu vừa mới vào cửa đã bị một đám người vây kín.
Tiếng vỗ tay rào rào liên tiếp vang lên, ba người há hốc mồm ngẩng đầu mới thấy madam, chú Cửu, Lưu Gia Minh, Gary còn có chị Nhân, những đồng nghiệp quen biết và không quen ở các bộ phận khác, lại đều chạy tới đây chào đón bọn họ.
“Ôi chao, đây không phải chính là tổ trưởng Phương anh dũng đối đầu với bốn tên cướp mà bị thương đấy sao? Sao lại để cậu đích thân đi đường thế này?” Madam vẫy tay với Lưu Gia Minh và Gary: “Mau đỡ tổ trưởng thần dũng của tổ trọng án chúng ta.”
“Tới ngay!” Lưu Gia Minh và Gary lập tức xuất hiện ở hai bên trái phải đỡ Phương Trấn Nhạc, vừa mở đường xô đám người chắn đường, vừa chỉ trỏ dưới chân Phương Trấn Nhạc: “Cẩn thận bậc thang, sir Phương.”
“Sir Phương, trên tivi cậu đẹp trai dữ thần! Chỉ nhíu mày thôi cũng rất ngầu rồi, đi đường thì dáng vẻ hiên ngang, vừa cao lớn uy dũng vừa anh tuấn tiêu sái!” Chị Nhân ở phía sau lắc hai tay cực giống tham gia hội biểu diễn.
“Ha ha ha…” Những người khác ở bên cạnh đều bị chọc cười ha ha.
Phương Trấn Nhạc quay đầu cười với chị Nhân, bộ dáng xấu hổ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.