Chương 107:
Khi nói mấy lời này, cô ta hơi nghiêng đầu, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di: “Còn cả Clara nữa? Con ả này còn ngu hơn, cả ngày chỉ biết ném đồ lung tung trong nhà, đã nói bao nhiêu lần rồi cũng không nghe, hở tí là muốn giúp người không tiếc cả mạng sống. Cô ta nghĩ mình là ai? Mỗi ngày tôi nhìn thấy cô ta đều sẽ cảm thấy cô ta sống như vậy thật đáng thương. Một người ngày nào cũng muốn có được sự tán đồng từ người khác, vì vậy mà thậm chí trời mưa trời gió cũng bôn ba đi đón người được gọi là bạn đó, cho mượn tiền cũng không đòi về được... Làm nhiều chuyện tổn hại đến lợi ích của mình như thế nhưng kết quả thì sao? Người khác đều đang lợi dụng cô ta mà cô ta vẫn còn đắc ý? Ha, thật nực cười! Cảnh sát Dịch, cô cho rằng tại sao tính cách của Clara lại xấu như vậy? Trong tiềm thức của cô ta lẽ nào không biết mình bị lợi dụng hay sao? Cô ta chỉ là đồ ngu, không thể giãy thoát ra được, cho nên cả ngày mới biến mình trở nên hung dữ, lại hy vọng người khác vì sợ cô ta mà đừng bắt nạt cô ta, lợi dụng cô ta. Nhưng cô ta thật sự có được bạn bè chân chính sao? Thật sự có được tình yêu và sự tôn trọng của người khác sao? Không có, cô nói có đáng thương không? Ha ha ha...”
Nói đến đây, trong mắt của Tần Hồng Lương nổi lên một cơn bão, trong con ngươi như nhuộm đậm một màu đỏ tươi điên cuồng, cô ta vẫn
nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di như cũ, hơi hạ cằm xuống, híp mắt, tiếp tục ngạo nghễ.
“Ồ, Triệu Mỹ Ni đó hả, một con bitch giả tạo mà thôi! Cả ngày chỉ biết cười ngu ngốc, cho rằng mình rất xinh đẹp sao? Mấy tay đàn ông háo sắc đó đều muốn chiếm lời của cô ta nhưng vừa quay mặt đã châm biếm chế nhạo, mắt trợn ngược lên trời kia kìa. Nhân duyên của cô ta tốt? Ha ha, chẳng qua cô ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt, giả dối ham hư vinh mà thôi. Madam, cô xem Triệu Mỹ Ni chết nhưng có người nào nhỏ một giọt nước mắt thật lòng vì cô ta chưa? Nhân duyên tốt? Đừng khiến tôi thấy ghê tởm có được không hả? Chỉ bộ dáng đó của cô ta mà cũng muốn mở tiệm cá viên? Cô ta vừa bán, ai dám ăn cá viên do cô ta làm. Chị Vân chọn cô ta chứng minh điều gì? Bọn họ đều ngu như nhau! Đều ti tiện hết!”
“Chính vì như thế nên cô mới giết Triệu Mỹ Ni sao?” Dịch Gia Di kiềm chế lửa giận, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hồng Lương với vẻ khiêu khích, nắm bắt giọng điệu và vẻ mặt, áp chế sự khẩn trương, một khắc Tần Hồng Lương không kiềm chế được cảm xúc, khi sự việc phát triển đến tận cùng và lộ ra chân tướng sẽ hỏi đến câu hỏi quan trọng nhất.
…
Toàn bộ các thám tử tổ B đang ở bên ngoài phòng thẩm vấn nghe chăm chú đều căng thẳng thần kinh, đợi chờ câu trả lời của Tần Hồng Lương.
Bầu không khí trong một khắc này dường như đọng lại, thời gian vài giây mà như bị kéo dài ra vô hạn.
Dịch Gia Di dường như nghe nghe thấy tiếng đếm thịch thịch thịch, cũng có khả năng là tiếng trái tim cô đang đập.
“Tôi…” Tần Hồng Lương ngẩng đầu phun ra một chữ, đôi mắt đột nhiên liếc qua bức tường màu trắng, lông mày chợt nhướn cao, con ngươi hơi co rút lại, giọng nói của cô ta lập tức dừng lại, thuận tiện ngậm miệng lại.
Con ngươi di chuyển, hai tay bám vào mép bàn, Tần Hồng Lương cúi mắt nhìn chằm chằm vào hai tay mình, rất lâu sau cũng không mở miệng nữa.
Dịch Gia Di thở nhẹ ra một hơi, trong lòng đã hiểu Tần Hồng Lương đã phản ứng lại.
Quả nhiên, sau một phút, Tần Hồng Lương nâng mí mắt, khi lại nhìn Dịch Gia Di, trong mắt đã không còn bão tố mà chỉ còn là ý lạnh.
“Mọi người đều là kẻ đáng thương ở trần thế này thôi, cho dù tôi có chán ghét tất cả mọi người thì cũng không có nghĩa tôi sẽ giết người, madam ạ. Tôi chỉ trùng hợp thông minh hơn người khác một chút, nhìn thấu một vài chuyện mà thôi. Cũng vì vậy mà không hợp đàn, không được mọi người yêu thích, lẽ nào thế này cũng có lỗi hay sao?”
Tam Phúc bóp nhẹ vai Dịch Gia Di, bọn họ đều biết cho dù vừa rồi Tần Hồng Lương đã suýt chút nữa để lộ chân tướng nhưng lúc này thời cơ đã qua rồi.
Lần này, tổ B bọn họ đã gặp phải một kẻ khó chơi.
Dịch Gia Di không trả lời, cô mím môi, không hề sợ hãi mà nhìn lại Tần Hồng Lương, trong mắt là tia sáng không cam lòng.
“Đồ Quý Sinh nói tôi là hung thủ? Anh ta mới càng đáng nghi hơn đi? Nếu các người đã phát hiện ra điểm đáng nghi ở nhà anh ta vậy đương nhiên nên nghi ngờ anh ta rồi, sao có thể liên hệ đến tôi được nhỉ? Cán bộ không phải đang nhắm vào tôi đấy chứ?”
Tần Hồng Lương khoanh tay, thở dài, nhún vai và nói: “Thật không ngờ Đồ Quý Sinh lại giết Mỹ Ni, đáng sợ thật, Mỹ Ni chẳng qua chỉ mượn Đồ Quý Sinh một khoản tiền, không bằng lòng trả mà thôi, sao lại đến mức giết người cơ chứ?
Nghĩ đến việc tôi từng phát sinh quan hệ với anh ta mà lại thấy ghê sợ.”
“Không phải cô nói anh ta là bằng chứng ngoại phạm của cô sao? Sao lại nói anh ta là hung thủ?” Dịch Gia Di nghiêng đầu, bắt được lỗ hổng trong lời nói của Tần Hồng Lương.
“Nếu tôi đã có bằng chứng ngoại phạm vậy làm sao tôi có thể là hung thủ được?” Tần Hồng Lương bất chợt lại ôm đầu, làm ra bộ dáng choáng váng và nói: “Ồ, nói ra thì từ lúc tôi rời khỏi nhà Đồ Quý Sinh, vẫn luôn cảm thấy đầu óc nặng nề, sẽ không phải anh ta đã chuốc thuốc tôi đấy chứ?
Madam, cơ thể tôi không thoải mái, có thể về nhà được không?” “Cô nói Đồ Quý Sinh đã chuốc thuốc cô?” Dịch Gia Di nhíu mày. “Ai biết.” Tần Hồng Lương lại nhún vai.
“Vậy cô có muốn xét nghiệm máu và nước tiểu không?” Tam Phúc đứng phía sau Dịch Gia Di, hỏi.
“Được chứ.” Tần Hồng Lương gật đầu với vẻ không sao cả.
Dịch Gia Di nhìn vẻ mặt của cô ta, đột nhiên cảm thấy có lẽ Tần Hồng Lương cũng đã tự uống loại thuốc đã chuốc cho Đồ Quý Sinh đó.
Tam Phúc đi qua mời Tần Hồng Lương đi xét nghiệm nước tiểu và máu, cô ta mỉm cười vô cùng phối hợp.
Chỉ là khi đi ngang qua bên người Dịch Gia Di, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, đột nhiên sáp lại gần, thấp giọng nói: “Nữ cảnh sát chính nghĩa, tay súng thiện xạ, phúc tinh gì chứ? Ha, nữ cảnh sát ngu ngốc thì có.”
“Làm gì đó? Mau lên.” Tam Phúc quay đầu thấy Tần Hồng Lương đứng bên cạnh Dịch Gia Di cười lạnh, giục với vẻ bất mãn.
Lúc này Tần Hồng Lương mới gật đầu đi theo.
Phương Trấn Nhạc đứng bên ngoài phòng thẩm vấn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ nhìn thấy Dịch Gia Di vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hơi lo lắng cho cô, anh vòng đến cửa, đi vào muốn an ủi vài câu mới phát hiện ra không phải cô đang tủi thân hoặc khóc lóc, mà là đang nghiến răng.
…
Sau khi Tần Hồng Lương làm xét nghiệm máu và nước tiểu ở bộ phận pháp y cũng rời đi luôn, xét nghiệm của cô ta và Đồ Quý Sinh đều phải đợi đến ngày kia mới có thể cho ra kết quả, còn kết quả xét nghiệm vật chứng thu thập được ở nhà Đồ Quý Sinh hôm nay cũng cần thời gian.
Các thám tử tổ trọng án B cũng chọn đồng loạt tới Dịch Ký ăn một bữa ngon, hôm nay không nói chuyện công việc, toàn bộ phiền não đều để hết lại văn phòng.
Vụ án khiến người tức giận và đau đớn này, ngày mai sau khi mặt trời nhô lên rồi lại nói sau.
Dịch Gia Di dựa vào cửa sổ xe, hồi tưởng lại tất cả phản ứng và toàn bộ lời nói của Tần Hồng Lương trong phòng thẩm vấn.
Vừa im lặng xét lại, vừa cân nhắc xem liệu trong quá trình thẩm vấn có chỗ nào có thể cải thiện, hoặc có chỗ nào có thể bắt bí cảm xúc của Tần Hồng Lương tốt hơn không.
Cô vừa nghĩ ngợi vừa lặng lẽ hạ quyết tâm, phải đọc nhiều sách hơn, học được nhiều kiến thức hơn, cho dù là kiến thức suy luận trong hồ sơ trinh thám hay là kiến thức về bộ phận giám định và bộ phận pháp y, hoặc là tâm lý học tội phạm đều cần tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Hạ quyết tâm rồi, cô lại nghĩ đến mấy lời mà Tần Hồng Lương nói khi nổi giận đó.
Một khi con người bắt đầu nghĩ đến triết học, khó tránh khỏi sẽ trở nên chán nản… vì dù sao khí chất triết học cũng được gọi là “khí chất u buồn” mà.
Dịch Gia Di nghĩ đến loại tương lai mà Tần Hồng Lương mô tả đó, nếu thật sự xảy ra thì nó sẽ đáng sợ bao nhiêu, nếu mình không thể phá được án nữa, sẽ có bao nhiêu người thất vọng, sir Phương và các anh em bên cạnh có thay đổi không?
Lại nghĩ đến gia đình của Triệu Mỹ Ni, cha mẹ kỳ vọng cô ta thành rồng thành phượng, nhưng cô ta không chỉ không thể thực hiện nguyện
vọng của cha mẹ mà còn lầm đường sa ngã, đến mức cha mẹ không nhận cô ta…
Cơn bão đã đi qua, mưa gió trở nên nhỏ hơn rất nhiều, tuy hôm nay trời vẫn âm u nhưng đã có dấu hiệu tốt lên.
Nói không chừng ngày mai chính là một ngày trời quang mây tạnh.
Dưới ánh cầu vồng vẫn có thể nhìn thấy thiệt hại mà cơn bão tạo thành.
Biển hiệu bị gió quật tơi bời và những tạp vật xiêu vẹo trong ngõ, còn có những chiếc thùng rác bị thổi đổ nghiêng trên đường… thậm chí còn có người đi đường mang mái đầu rối tung giống như vừa bị cơn bão quấy phá vậy.
Nhưng mọi người sống trong một thành phố như vậy cũng không vì thế mà cảm thấy vô cùng giận dữ và bất bình.
Mưa gió là việc của trời, không ai vì thế là lãng phí cảm xúc cả. Cơn mưa dừng rồi, lại rủ bạn bè đạp vũng nước đi ăn hàng quán.
Dịch Gia Di nhẹ nhàng thở ra, ngôn ngữ là của cá nhân con người, tình cảm ở trong tim mỗi người.
Nhưng có đôi khi suy nghĩ và tâm trạng của người cũng bị ngôn ngữ lừa gạt.
Nếu cô muốn là người thông minh thì nên nhảy ra khỏi ngữ cảnh của Tần Hồng Lương.
Mọi người không nên bị mắc kẹt bởi “ngôn ngữ,” “ý nghĩa” và “biểu ngữ lớn,” hãy nhảy ra khỏi “lập trường” và “cảm xúc” được thiết lập sẵn cho bạn bởi mọi người, mọi doanh nghiệp và mọi nhóm người, thoải mái nghĩ đến “bản thân” mới có thể thoát khỏi dày vò.
Dịch Gia Di nghĩ, Tần Hồng Lương chết mẹ này, vinh dự khỉ gió với chả con sâu đáng thương, xây lầu cao hay là lầu sụp.
Làm người mà, vui vẻ mới quan trọng nhất!
…
Khi một nhóm người hùng hổ xuống xe, sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, một nhóm người ăn tối đầu tiên trong Dịch Ký đã rút đi, mấy bàn có khách trong cửa hàng đều đang nhàn nhã dùng bữa tối.
Dịch Gia Đống cuối cùng cũng mới thở ra một hơi từ trong trạng thái bận rộn phải sắp xếp ngay cả khi mấy cái bàn đều đã chật kín, anh ta vừa lau tay vừa đứng trước quầy tính tiền, nói chuyện phiếm với khách tới dùng bữa.
Bác A Cam đã bán sạch báo cũng tới Dịch Ký ăn một bữa tối ngon miệng, chỉ củ cải muối chua với cháo hải sản, ông ta cười hỏi Dịch Gia Đống: “Bây giờ Gia Tuấn có thể nhận huy chương học sinh mười tốt, Gia Như cũng có thể giúp cháu bán trà sữa, Gia Di càng khỏi cần nói, làm nữ thám tử vừa biết kiếm tiền vừa uy phong, cháu cũng coi như hết khổ, cũng đã đến lúc bọn nhỏ nên báo đáp cháu rồi.”
Dịch Gia Đống cười ha ha, đắc ý khen em trai em gái, nhưng cũng không quá coi chuyện báo đáp mà bác A Cam nói là vấn đề to tát gì.
“Không nghĩ gì hết sao? Cháu đã hai mươi chín rồi mà vẫn chưa có vợ, giống ông thầy tướng số trước đây ngồi xổm ở ven đường sửa xe
đạp cho mọi người trên phố Oak đó, từ lúc lái xe hơi to, vợ cũng có đến hai người, Hương Giang một, đại lục một. Hai đứa con trai lớn lên giống hai bà mẹ, còn chụp ảnh khoe với bọn bác, đều rất đẹp đấy nhé. Còn cháu ngay cả một cọng lông của con trai cũng không sờ được. Tiền cũng tiêu hết lên người em gái em trai, ngay cả nhà của mình cũng không có.” Bác A Cam không nhịn được mà nôn nóng thay Dịch Gia Đống.
Nghe được bác A Cám nhấn mạnh chủ đề, Dịch Gia Đống ban đầu còn có hơi câu được câu không mới thẳng lưng lên.
Loại chuyện có ơn tất báo này sẽ chỉ khiến mình không vui vẻ.
Làm người mà, vẫn chỉ nên nghĩ khi mình đánh đổi có vui vẻ hay không là được, tuyệt đối đừng nghĩ sau này có thể nhận được báo đáp gì không. Người chỉ có thể khống chế hành vi của mình chứ không quản được người khác, không thể tăng thêm phiền não được.
Anh ta xua tay với bác A Cam, cười trêu chọc: “Bác chỉ nhìn thấy cái ông ta khoe với bác chứ không nhìn thấy ông ta bị hai bà vợ cào lên mặt hết vết này đến vết khác. Đợi khi ông ta không lái được xe lớn nữa, cẩn thận hai đứa con trai và hai bà vợ đều không cần ông ta nữa.”
“Ha ha ha, Gia Đống, sắp bị cậu nói trúng rồi. Bây giờ hai đứa con của thầy tướng số càng ngày càng lớn, tình cảnh của ông ta cũng càng ngày càng khó giải quyết.” Vị khách ở bàn khác cũng biết lời đồn về thầy tướng số, vừa cười vừa tham gia vào: “Nhà bọn họ sớm muộn gì cũng từ tin đồn giải trí biến thành tin đồn giết người thôi.”
Dịch Gia Đống lắc đầu cười bảo: “Người chỉ sống mấy chục năm như vậy, có vợ, cũng có chuyện không vui, không có vợ cũng có chuyện vui. Có vợ hay không có vợ, có con hay không có con đều như nhau cả. Bây giờ tôi rất vui vẻ, không tốt hay sao?”
“Cháu không thể nói như thế được, bác muốn nói cho các em cháu nghe, từ từ báo đáp một anh cả như cháu.” Bác A Cam vẫn nhấn mạnh.