THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 46: Bắt quỷ trong lễ Vu Lan


Trong Dịch Ký, Phương Trấn Nhạc chọn vị trí ở cửa, thuận tiện cho anh có thể nhìn thấy người đi qua đi lại bên ngoài cửa bất cứ lúc nào.

Sau khi Lưu Gia Minh ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bộ dạng vừa quật cường vừa chân thành khi được phỏng vấn của Dịch Gia Di, thu tầm mắt về lại nhìn thấy Dịch Gia Di ngồi đối diện, không nhịn được mà oán trách Dịch Gia Đống đi qua chào hỏi.

“Anh Gia Đống, tôi gặp em gái anh ở đồn cảnh sát mỗi ngày, lúc ăn cơm nhìn thẳng cũng nhìn thấy em gái anh, bây giờ ngẩng đầu lên muốn xem tivi cũng là em gái anh nốt, cứ tiếp tục như vậy tôi rất dễ yêu em gái anh đấy nhé.”

”Em gái tôi tốt như vậy, thích em ấy cũng rất bình thường mà, nhìn thêm vài cái thì đã sao? Rất xinh đấy chứ.” Dịch Gia Đống cười ha ha, quay sang đám người Du Triệu Hoa: “Mấy vị lạ mặt này là ai vậy?”

“Đây là tổ trưởng Du bên tổ trọng án A, đây là Tony thám tử bên tổ A, đây là…” Dịch Gia Di vội vàng vừa cười vừa giúp anh cả giới thiệu, lại đứng dậy giúp anh ta ghi thực đơn và tiếp đón.

“Ừm, mọi người chọn món đi nhé, tôi đi nấu cho các cậu.” Dịch Gia Đống cười hì hì, quay người đi ra sau bếp.

“Thập Nhất, bây giờ trông anh cô mặt mày hồng hào, thoạt nhìn khí sắc thật sự không tồi đâu.” Tam Phúc chống má, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Sớm biết thế mẹ tôi cũng nên sinh một đứa em gái cho tôi.”

Mọi người cười ha ha nói chuyện một lúc, Dịch Gia Di đã chọn xong món, báo tên món với anh trai rồi lại về bên ngồi.

Gary chỉ vào một thiếu niên nhỏ đang dọn dẹp và lau bàn ở một chỗ khác, làm việc vô cùng cần mẫn: “Đó không phải là em trai của nạn nhân nam trong vụ án King’s Park sao?”

“Đúng vậy, là Đinh Bảo Thụ.” Dịch Gia Di gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, rót trà cho Phương Trấn Nhạc ở bên trái và Tam Phúc ở bên phải một cách rất tự nhiên.

“Không phải trước đó giả làm khách hàng xếp hàng ở chỗ cô, kiếm tiền lương ngắn hạn của cô hay sao? Sao bây giờ lại làm phục vụ rồi? Không phải cô thuê lao động trẻ em đấy chứ?” Gary cũng nhỏ giọng hỏi.

“Trà sữa Frappuccino ở quán tôi bây giờ đang rất nổi, nào còn cần giả bộ nổi tiếng để dụ khách tới nữa, anh nhìn mấy người xếp hàng đó đi, đều là khách thật đó.” Dịch Gia Di kiêu ngạo nói xong, lại bảo: “Từ khi vụ án King’s Park được phá, mỗi ngày sau khi Đinh Bảo Thụ tan học đều sẽ tới đây lau bàn, đổ rác, đón tiếp khách khứa giúp anh tôi, anh tôi đuổi cậu bé vài lần rồi, kêu cậu bé về nhà học bài đi, không cần tới giúp.

Nhưng đứa trẻ này không nói gì cả, ngày nào cũng tới đều đặn, cũng không biết nghĩ thế nào nữa.

Làm được vài ngày, anh trai tôi kéo cậu bé vào một buổi trò chuyện giữa những người đàn ông, sau đó đi đến hợp tác, cậu bé có thể tới giúp mỗi ngày nhưng tám giờ nhất định phải về nhà làm bài tập.

Không phải giúp không công đâu, mỗi tuần anh tôi đều sẽ thanh toán lương cho cậu bé, bao cơm tối mỗi ngày cho cậu bé và bà mình, mấy thứ như thức ăn còn thừa trong tiệm thôi cũng kêu cậu bé mang về mỗi ngày.”

“Sao cô phá án, ngược lại còn rước thêm một người cần nuôi cho anh cô vậy?” Lưu Gia Minh cười đầy hứng thú, ánh mắt liếc vào sau bếp, khi trông thấy Dịch Ga Đống ở bên trong bận rộn, ánh mắt cũng không tự giác trở nên kính trọng hơn vài phần.

“Là hai người, bà của Đinh Bảo Thụ cũng là một miệng ăn mà.” Gary sửa lại, sau đó lại khen: “Không hổ là đại ca có thể dạy ra một cô gái tốt như Thập Nhất, nhân phẩm rất đỉnh đấy nhé.”

Dịch Gia Đống luôn có thể nhận được sự tôn trọng của người bên cạnh, bây giờ Dịch Gia Di cũng được hưởng ké phần tôn trọng đó, cảm giác được chút hạnh phúc khác biệt.

Nhân phẩm của anh trai cô đương nhiên rất đỉnh rồi.

“Nhà bọn họ vốn chỉ có một mình anh trai của Đinh Bảo Thụ kiếm tiền, bây giờ Đinh Bảo Lâm chết rồi, nếu Đinh Bảo Thụ không kiếm được tiền vậy sau này gia đình này sẽ rất khó khăn.” Phương Trấn Nhạc rót ngược lại một cốc trà cho Dịch Gia Di.

“Gia Di, cho tôi số điện thoại của Dịch Ký đi, sau này tổ A chúng tôi cũng muốn thường xuyên gọi món ở Dịch Ký ăn cho đỡ thèm.” Du Triệu Hoa vừa mới chạy đi xếp hàng mua trà sữa mà Dịch Gia Như làm, đang hút sì sụp.

“Được chứ, cảm ơn sir Du đã quan tâm đến việc làm ăn.” Dịch Gia Di lập tức gọi Đinh Bảo Thụ đi lấy thực đơn nhỏ có in số điện thoại tới cho Du Triệu Hoa.

Sir Du trịnh trọng gấp lại rồi nhét vào túi, sau đó tươi cười vỗ lên vai Đinh Bảo Thụ: “Chàng trai trẻ, chăm chỉ làm việc, thi vào trường cảnh sát rồi làm cảnh sát nhé.”

Đinh Bảo Thụ đột nhiên được “trưởng bối” bắt chuyện, nhìn về phía Dịch Gia Di cầu cứu với vẻ hơi hoang mang.

“Ha ha ha, sir Du, anh dọa sợ bạn nhỏ rồi.”

“Ha ha, sir Du, rõ ràng anh là một thám tử nhưng sao sinh ra lại có bản mặt đại ca thế?”

Mọi người thay nhau trêu đùa Du Triệu Hoa, Dịch Gia Di vội vàng nhân cơ hội này nhướn mày với Đinh Bảo Thụ, cũng chẳng biết thiếu niên nhỏ có hiểu ý của cô không, mà nhân lúc mọi người đang hi hi ha ha lại quay người chạy mất.

“…” Dịch Gia Di nhìn bóng lưng của Đinh Bảo Thụ, không nhịn được mà gãi cằm, cô ra hiệu cho Đinh Bảo Thụ cảm ơn tổ trưởng Du Triệu Hoa nhưng xem ra cách kiểm soát biểu cảm của mình vẫn chưa ổn thỏa, sau này phải soi gương luyện tập mới được.

Bữa cơm tối nay chủ yếu là “bổ máu.”

Dịch Gia Đống thật sự đặc biệt quan tâm đến sir Phương, tiết heo, tiết gà, gan heo, canh thịt nạc gì đó, mỗi một đĩa, một bát đều rất dụng tâm khiến Phương Trấn Nhạc ăn mà máu nóng bốc lên đầu, nói thật đại đa số người ăn đều sẽ chảy máu mũi.

Du Triệu Hoa không biết đây là bữa ăn bổ máu nên ăn vô cùng đã ghiền, liên tục khen ngon, còn ồn ào nói sau này Dịch Ký chính là nhà ăn của anh ta, không tới ăn thì cũng phải gọi món mang tới.

Dịch Gia Như vừa nghe nói lại có thêm một vị khách muốn gọi giao đồ ăn thường xuyên, không nhịn được mà thở dài đầy phiền não: Không có đơn, vậy nghèo túng cũng rất khổ, nhưng có đơn rồi, buổi tối luôn là cô ta đội gió đội nắng đi giao cho khách, cũng rất khổ nha.

Hóa ra làm một người lớn là rơi vào thế khó xử như vậy.

Con phố nhỏ Thâm Thủy Phụ trong đêm vẫn luôn có người qua lại, tuy rằng bầu không khí tối nay lạnh lẽo nhưng người đi đường cũng không ít.

Mấy người vây quanh chậu than lặng lẽ đốt tiền vàng là có người nhà đã qua đời nhiều năm, vừa đốt tiền giấy vừa khóc là sinh ly tử biệt mới xảy ra ở gần đây, người nào đốt vừa có đĩnh vàng vừa có xe giấy, nhà giấy và hầu gái là người có tiền, chỉ có xấp tiền vàng đều là gia đình nghèo khó.

Liếc mắt nhìn qua, ở đâu cũng có thông tin hiện ra, thông qua quan sát luôn có thể nhìn ra được vài thứ.

“Người đang đi tới đằng trước trông say sưa lảo đảo, có khả năng không phải không tin vào ma quỷ, không để ý giữa tháng bảy đương tết Vu Lan không thể uống rượu mà là thật sự thèm rượu như mạng, một ngày cũng không thể bỏ qua.” Du Triệu Hoa mỉm cười thể hiện khả năng phán đoán của mình

Lưu Gia Minh cũng không yếu thế, chỉ vào một đôi nam nữ đang ăn cơm bên bàn nhỏ ở chợ đêm: “Người đàn ông mặc sơ mi đen đó chỉ mải ba hoa chích chòe, cô gái thì mỉm cười lắng nghe, vừa nhìn đã biết là một đôi tình nhân chuẩn vẫn chưa chính thức qua lại, lúc này người đàn ông vẫn chưa đắc thủ, đang cố gắng thể hiện sự uyên bác, hài hước, nhiệt tình giống như khổng tước xòe đuôi.

Còn đôi đang cúi đầu tự ăn phần của mình đó, hơn phân nửa là vợ chồng lâu năm, không nói chuyện cũng không lúng túng, mà muốn nói chuyện cũng không có sức hay cảm xúc gì.

Hừm, cô gái đó vẫn luôn nói chuyện, người đàn ông lại chỉ cười qua loa cho có lệ, không cần nói, đôi này đã yêu được một khoảng thời gian rồi, người nữ muốn kết hôn nhưng người nam lại chưa chơi đủ, cặn bã thật.”

“Oa, anh Gia Minh thật lợi hại quá.” Dịch Gia Di lập tức thò đầu ra khen.

“Sao hả? Vừa rồi tôi phân tích không đủ đặc sắc sao?” Du Triệu Hoa thấy Dịch Gia Di khen Lưu Gia Minh mà lại không khen mình, lập tức kháng nghị.

“Ha ha, tổ trưởng Du cũng rất lợi hại.” Dịch Gia Di vội vàng dựng ngón cái với Du Triệu Hoa.

Dựng ngón cái xong, cô lại nhíu mày thở dài.

Đám đàn ông ngồi chung với nhau chơi vui vẻ, người nào cũng như trẻ con, còn đòi cô dỗ bọn họ, thật ấu trĩ.

Một nhóm người đi trong ngõ thành hàng ngang, khí thế hùng hổ giống như ác quỷ dạo phố khiến người ở đầu đường cuối ngõ định vòng vào trong, nhìn thấy một đám người như vậy, không biết là thám tử còn tưởng là dân giang hồ, đều lập tức quay hướng vòng ra ngoài đường.

Phương Trấn Nhạc thấy tình hình này lập tức chia người thành bốn nhóm.

Khi chia nhân thủ, vốn định chia Dịch Gia Di cho Tam Phúc và Gary dẫn dắt, song, sau khi quan sát hai người này, tuy đều là cấp dưới đắc lực của mình nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn kéo Dịch Gia Di đến bên cạnh mình.

Vì thế Phương Trấn Nhạc mua bốn tấm bản đồ, chia người thành bốn đội tìm kiếm trên phố, lại giải thích rõ cứ nửa tiếng phải tìm điện thoại báo bình an vào Bb-call của anh, anh thì cứ cách nửa tiếng sẽ báo bình an cho Du Triệu Hoa, như vậy, bốn nhóm người cho dù có bên nào xảy ra tình huống gì đều sẽ có một nhóm vòng đến con phố nhiệm vụ khác để tiếp ứng.

Mọi người nhận lệnh rồi chia ra hành động, Phương Trấn Nhạc vừa quay đầu, chà, lại là tổ hợp này: Ông Thần Tài dẫn Chiêu Tài đồng tử và Tiền Bảo tiên nữ của mình.

Hai cánh tay giang ra, anh định tay trái khoác vai Lưu Gia Minh, tay phải vỗ lên vai Dịch Gia Di, nào ngờ hai đệ tử này người nào cũng vô lễ hết, thấy anh thủ thế lập tức tránh đi, đã vậy còn quay đầu kêu lên:

“Anh Nhạc làm gì thế?”

“Hôm nay quỷ môn mở, không thể đụng vào vai đâu đấy.”

Đêm tối đi dạo khắp đầu đường cuối ngõ một cách chậm rãi không có mục đích thật ra là một chuyện rất nhàm chán.

Dịch Gia Di chưa từng làm cảnh sát mặc quân trang nên không hề có một chút kinh nghiệm gì trong chuyện này, còn Lưu Gia Minh đã từng làm cảnh sát quân trang hai năm, cũng bởi vậy mà rất biết cách giải sầu, giết thời gian cho mình ở thời điểm này.

Cậu ta kéo Dịch Gia Di, lúc thì chỉ vào một cửa hàng nào đó mà họ đi ngang qua, kể xem bên này từng xảy ra chuyện thú vị gì, lúc thì nói đến quá khứ vẻ vang thời thiếu niên của mình, càng nói càng chém gió.

Cuối cùng nói rồi còn quay đầu bàn luận về cục cảnh sát: “Mỗi một người phá án đều có phong cách riêng của mình.”

“Thật sao?” Dịch Gia Di vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, hy vọng có thể bắt được vài nguyên tố vào đó trong dòng chảy hình ảnh, chỉ mỉm cười ứng phó với chủ đề của Lưu Gia Minh.

“Tổ trưởng Du khá ỷ lại vào bằng chứng bên pháp y và bộ phận giám định, dựa vào bằng chứng hiện có để bắt người, đào bới manh mối, sau đó lại tiếp tục xét nghiệm và tìm chứng cứ.

Tuy rất ổn định nhưng cũng rất chậm, hơn nữa dễ kẹt chết ở một mắt xích nào đó, vẫn luôn ở trạng thái quỷ đả tường, nhưng con người anh ta rất liều, vẫn luôn nhúng sâu vào không buông tay cho nên cũng từng bước đi lên làm tổ trưởng.

Cô đừng thấy vụ án gần đây của anh ta đã làm ba tháng rồi chưa phá được, vụ thảm sát ở King’s Park trước đó cũng bị xác định thành án chưa giải quyết, nhưng thật ra xác suất phá án của anh ta không thấp đến vậy đâu. Dù sao cũng không phải tất cả các vụ án đều khó như vậy mà, thật ra những vụ án khác trong tổ có khả năng không cần kéo dài đến ba tháng, nếu hai, ba tuần không phá được, đã sớm qua giờ vàng bốn mươi tám tiếng vậy cứ bỏ qua trước, nhưng là tổ trưởng Du quá cố chấp.

Cô cũng biết chúng ta đang phá án đó, tuy bây giờ không phá được nhưng đột nhiên một ngày nào đó có một người chỉ điểm nhảy ra, hoặc là hung thủ bị bắt khi đang thực hiện một vụ án khác, dấu vân tay trùng khớp là phá được án.

Cho nên làm cái ngành này nhất định phải kiên nhẫn.”

“Vậy sir Phương thì sao?” Dịch Gia Di nhìn Phương Trấn Nhạc đang đi đằng trước, mở miệng hỏi.

“Thật ra anh Nhạc rất cân bằng, dựa trên cơ sở từ bộ phận giám định và bên pháp y, anh ấy có thể to gan liên tưởng và suy luận cho nên tuy rằng bây giờ công nghệ phá án đang khá thịnh hành, nhưng anh Nhạc hoàn toàn có thể áp chế bộ phận pháp y và giám định.

Trong các vụ án của anh Nhạc, cách phá án chủ yếu là dựa vào logic hợp lý của anh ấy thôi, bởi vây ngược lại có thể dẫn đường cho anh Đại Quang Minh và sir Hứa đi làm xét nghiệm và kiểm tra.

Thế này vô cùng lợi hại, cô biết không?


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin