THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 114:


(Chú thích: Bá vương hoa để chỉ nữ giới kiên cường, có sức sống, năng lực mạnh, cũng có ý nghĩa là người đẹp.)

Mặt trời càng lên càng cao, cũng càng ngày càng chói mắt.

 

Cho dù là tấm kính cũ loang lổ của nhà chòi cũng không thể ngăn được ánh nắng buổi sáng, nó tùy ý rải xuống, hắt lên một bức ảnh chụp cũ.

Triệu Mỹ Ni khi còn là thiếu nữ mặc bộ đồng phục thống nhất của trường học, trẻ trung xinh đẹp, nét mặt rạng rỡ.

Cô ta cười rạng ngời với ống kính như thế, giống một bông hoa đón ánh sáng xuân chuẩn bị nở rộ.

Cửa sổ cũ chắn ý lạnh cuối thu bên ngoài nhà khiến thiếu nữ trên bức

ảnh chỉ cảm nhận được ánh mặt trời xán lạn.

 

Dưới mái hiên, bên trong ổ cửa sổ nhỏ, Triệu Mỹ Ni đã về nhà.

 

 

Tổ trọng án B đã ăn món nạm cừu hầm của Dịch Ký ba ngày liền rồi.


Phương Trấn Nhạc vượng dương khí nhất là người chảy máu mũi đầu tiên, khi làm việc ở cục cảnh sát vẫn đi đường uy phong lẫm liệt, cho dù đi họp với cảnh ti cũng hiên ngang khí phách như thế, dường như quên mất trong mũi mình còn nhét cục giấy.

Lưu Gia Minh lén nói đùa, anh Nhạc giống Cừu đại tiên bị gãy mất một sừng, chỉ còn lại một sừng.

Tam Phúc lập tức hỏi ngược lại, có Cừu đại tiên nào to như vậy sao?

Gấu đại tiên giả trang thì có.

 

Dịch Gia Di bị chọc cười nghiêng ngả, vừa vặn nhìn thấy Phương Trấn Nhạc cầm một xấp báo cáo, đi vào với vẻ mặt nghiêm túc, phối hợp với cục giấy nhét trong lỗ mũi dùng để chặn máu tươi đó thật sự khiến người buồn cười. vì thế Dịch Gia Di lại ôm bàn cười, bả vai không ngừng rung lên.

Kết quả buổi tối vẫn là Dịch Ký, vẫn ăn thịt cừu.

 

Nhưng lần này có đổi mới rồi, không biết Tôn Tân đào bới được cái nồi đồng uyên ương ở chợ nào mà nhét than vào giữa đốt cho cháy thật mạnh. Nồi đồng vừa nấu canh thịt cừu trắng ngà thơm phức, vừa dùng dầu sôi chiên mấy loại gia vị nặng như ớt cay, hoa tiêu… thật thơm làm thành lẩu nước đỏ.

Sườn cừu được ninh nhừ, tất cả đều chặt thành khúc dài cỡ ngón tay, xếp ngay ngắn bên trong.

Thịt cừu sống được Dịch Gia Đống thái thành lát mỏng như cánh ve, phối với nửa đĩa to thịt đầu rồng bò được thái lát với kích cỡ thích hợp, cộng thêm các loại rau xanh và thịt, bày đầy ắp lên bàn tròn.


Buổi tối, sau khi tiễn nhóm khách đầu tiên đi, Dịch Gia Đống, Gia Như và Gia Tuấn đều ngồi vào bàn, ngay cả Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ cũng bị ấn vào bên bàn, cộng thêm toàn bộ thám tử tổ B, tất cả ngồi vây quanh bàn ăn nồi lẩu tròn một cách náo nhiệt vô cùng.

Khắp con phố đều ngửi thấy mùi thơm, cho dù là ngồi bên ngoài phòng chính, trên đầu có mái che mưa thì mùi thơm vẫn bốc lên nóc nhà, khiến cư dân sống ở lầu trên oán thán dậy trời: Thèm không chịu được, thật đáng thương.

Miếng sườn cừu to chấm ngập nước sốt được điều chế kết hợp từ đủ loại màu sắc của tương mè, bơ đậu phộng, một chút dầu vừng, đường trắng, muối… há to miệng là hết cả một miếng.

Nước canh thịt cừu tươi mềm chảy vào tận cuống họng trước, sau đó là hương thơm tươi mới và một tầng vị nữa của nước chấm, tiếp đó cắn miếng thịt, xé nó xuống khỏi sườn cừu và nhai lẫn cả gân với thịt mềm

Để nước thịt nổ tung ở trong khoang miệng, mùi thơm tươi mới sẽ làm bạn cay mắt và đỏ mặt, hạnh phúc đến mức không có cách nào khống chế được bản thân phát ra tiếng khen ngợi như tiếng nghẹn ngào.

Loại lẩu uyên ương sườn cừu này, Tôn Tân đặt cho nó một cái tên, gọi là “Bụi đỏ.”

Khi mọi người ngồi vào bàn ăn lẩu, chỉ tập trung ăn mà không nói lấy một lời, khi ăn được một nửa, cuối cùng mới có tâm trạng trò chuyện.

“Gia Di đã đọc báo về Tần Tiểu Lỗi chưa? Trên đó cũng nhắc đến em đấy.” Dịch Gia Đống gắp miếng thịt bò to ướp với một chút muối, nước ngâm hành và gừng, tiêu trắng bột, chút bột sống và dầu mè, nhúng qua vài lần cho chuyển màu rồi vớt ra, nôn nóng cho vào miệng.


Thịt bò bị nhúng vào nước, lại bị bột sống khóa chặt những thành phần nước và nước dùng này, sau khi chín vẫn mềm mịn vô cùng, dưới cách xử lý thịt đầu rồng tươi và mềm như vậy, có thể giữ nguyên được toàn bộ ưu điểm của nó, quá đã!

Dịch Gia Đống ăn mà lỗ mũi phun khí, híp mắt giống như mùi vị thơm đến sảng vậy.

“Hả? Em vẫn chưa đọc, còn báo không ạ?” Dịch Gia Di gắp một miếng đậu phụ mềm trong nước dùng, vừa thổi vừa cắn, vừa nóng vừa thơm. Mùi thơm của đậu phụ kết hợp với vị tươi của canh cừu, không chỉ không có vị tanh bám vào đậu mà còn có hương sữa đặc biệt, cô thích ăn cái này nhất.


“Hôm qua vụ án Tần Tiểu Lỗi giết Xa Tinh Tinh đã mở phiên tòa, có một ông chủ nói mình nhìn trúng vóc dáng và bản chất lương thiện, chất phác của anh ta nên đã mời một luật sư không tồi cho anh ta.

Trên tòa án cũng bày tỏ một cách khéo léo về hoàn cảnh gia đình của Tần Tiểu Lỗi, không chỉ nói rất rõ ràng về những gì đã xảy ra trong hung án mà còn lấy được sự ủng hộ và đồng tình của toàn bộ thành viên trong bồi thẩm đoàn.

Đương nhiên, chuỗi chứng cứ chi tiết của phía cảnh sát cũng mang tới tác dụng vô cùng lớn.

Tần Tiểu Lỗi được phán định là phòng vệ chính đáng, được tòa phóng thích.”

Dịch Gia Đống vừa ăn vừa tường thuật, miệng rất bận.

 

“Hình như hôm qua có rất nhiều truyền thông tới phỏng vấn anh ta, hôm nay có rất nhiều tờ báo đăng tin.” Gia Tuấn nói xong bèn nhảy xuống khỏi ghế, chạy lạch bạch về nhà chính lấy rất nhiều báo ra, đây là những tờ báo mà cậu bé cảm thấy viết về Tần Tiểu Lỗi hay nhất, vì trong này ghi lại hoàn chỉnh toàn bộ những lời mà Tần Tiểu Lỗi khen về chị cả của cậu bé.


Dịch Gia Di nhận tờ báo, lòng tò mò chiến thắng dục vọng ăn uống, cô tạm dừng ăn thịt mà cầm báo đọc trước.

Truyền thông không chỉ miêu tả Tần Tiểu Lỗi thành người thành thật vô tội mà còn như biến thành anh hùng chất phác trong mắt các công dân ở tầng lớp thấp, không chỉ phản kháng lại ma đầu giết người mà còn thành công.

Lại nói đến ông chủ đã nhìn trúng phẩm chất của Tần Tiểu Lỗi đó, sau khi anh ta được phóng thích đã nhận Tần Tiểu Lỗi về biệt thự của mình. Nói muốn bồi dưỡng anh ta làm tài xế và vệ sĩ cho mình. Đây chính là cấp dưới cận thân, đáng để tín nhiệm nhất, gần như giao mạng mình cho đối phương.

Ở các thời đại khác nhau, tài xế của chủ tịch đều là sự tồn tại rất vi diệu, thường đều đại diện cho tâm phúc tuyệt đối trung thành không hai lòng.

Trên báo còn nói, ông chủ đó đã đặc biệt mời đại sư tới đoán mệnh.

 

Đại sư nói loại người đã từng giết người như Tần Tiểu Lỗi có sát khí, là người xua đuổi đại hung.

Nhưng người mà Tần Tiểu Lỗi giết là ma đầu, bản chất lại vô cùng lương thiện và chất phác, đường đời không thuận lợi, sau khi Tần Tiểu Lỗi được cứu lại dính quý khí của quý nhân, bây giờ đã là người đại phúc đại dương trừ tà khó gặp trên đời.

“Hôm nay giá cổ phiếu của xí nghiệp của ông chủ đó tăng rất nhiều, xem chừng đại sư nói không sai, Tần Tiểu Lỗi thật sự là phúc tinh.” Gary đọc một tờ báo khác, không nhịn được mà bình luận.


“Chẳng qua là mượn nhân khí từ chuyện của Tần Tiểu Lỗi thôi, lại lấy được danh tiếng tốt. Cộng thêm lời đại sư nói, đương nhiên là giá cổ phiếu phải tăng rồi.” Rốt cuộc dạ dày của chú Cửu vẫn không so được với người trẻ tuổi, ông ta buông vũ khí đầu hàng đầu tiên, vừa gia nhập vào cuộc trò chuyện vừa nhàn rỗi vỗ bụng.

Dịch Gia Di nghe xong, ánh mắt lại chuyển về tờ báo, sau đó đọc được một đoạn miêu tả khi phỏng vấn anh ta.

Phóng viên hỏi Tần Tiểu Lỗi sau khi lấy lại được sự trong sạch và tự do thấy biết ơn ai nhất, anh ta nhắc đến ông chủ đó, cũng nhắc đến cảnh sát Phương ở tổ trọng án đã mua bánh bao cho anh ta, còn nói cái bánh bao đó vô cùng ngon.

Dịch Gia Di đọc mà không nhịn được cười, Tần Tiểu Lỗi nói dường như cái bánh bao đó chính là cái bánh bao ngon nhất trên thế giới này.

Thật ra là vì tâm trạng hốt hoảng lo sợ cuối cùng cũng được an ủi, cả người đều thả lỏng nên tâm trạng chuyển biến tốt hơn, lại thêm đang đói bụng cồn cào nên lúc ăn bánh bao mới cảm thấy vô cùng ngon.

Đọc tiếp phần sau, đột nhiên mặt cô vô thức đỏ bừng.

 

Sao lại nói như thế…

 

[Cảnh sát Dịch ở tổ trọng án giống như tiên nữ trên trời ấy, chính là loại tiên nữ cứu người, bảo vệ người mà trên tivi thường diễn đó, hoặc là nữ hiệp cũng được. Lúc đó tôi rất sợ nhưng cảnh sát Dịch không hề dữ chút nào cả, cô ấy rất quan tâm tôi, còn nói chuyện với tôi rất dịu dàng.]

[Con người của cảnh sát Dịch thật sự rất tốt, cô ấy đã đặc biệt tra qua sách luật, nói với tôi tình hình của tôi sẽ không sao, cho nên tôi mới hạ quyết tâm. Cô ấy giống trên báo đã nói, là hóa thân của chính nghĩa.”]


Trên báo không chỉ trích lại lời của Tần Tiểu Lỗi mà còn thêm miêu tả, tâng bốc một vài câu trích về Dịch Gia Di đã từng đăng trên báo trước kia đến mức khoa trương nhất.

Cái gì mà “bá vương hoa của giới cảnh sát,” gì mà “khắc tinh của tội phạm,” còn có “tay súng thần của tổ trọng án” gì đó, “nữ cảnh sát thiện xạ đẹp nhất,” “phúc tinh xuống trần,” “cảnh sát tiên nữ,” các loại danh hiệu khen ngợi khiến người xấu hổ đến mức ngón chân đào đất được tung ra như không cần tiền, Dịch Gia Di rất nghi ngờ phóng viên này cố tình bôi dài cho đủ số từ!


 

Ánh mắt của cô nhìn đến cột tác giả, chỉ thấy tên đăng trên đó là Nhiếp Uy Ngôn.

Sao lại là tay phóng viên – ông hoàng của làng chém gió này nữa vậy.

 

Nếu có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ nhét lì xì cho anh ta, yêu cầu anh ta đừng mắc ói như vậy nữa. Chém quá lố sẽ kéo antifan đến mất, mấy người dẫn dắt dư luận như bọn họ có hiểu không hả? Cô rất sợ.

“Viết gì vậy? Đưa tôi xem với.” Phương Trấn Nhạc thấy mặt cô đỏ bừng mới duỗi tay hỏi cô tờ báo.

Dịch Gia Di lập tức nhét tờ báo khiến người xấu hổ đến mức bốc khói này xuống dưới mông, lắc đầu đáp: “No, sir!”

Không được, anh Nhạc, không, không, không được đọc!

 

 

Một tháng kết thúc, tháng mới lại bắt đầu, Dịch Gia Di gạch một ngày trên quyển lịch, đánh dấu một ngày mới.

Lại đến ngày phát lương.


Ngày phát lương khiến người sung sướng.

 

Trừ tiền lương mười hai nghìn đô la Hồng Kông ra, còn có tiền thưởng dũng cảm đã bắn chết Diệp Vĩnh Càn, trợ cấp kinh tế vì bị thương bị kinh hãi, còn có tiền thưởng phá án tháng này mà madam đã xin cho, vậy tổng cộng được một trăm mười hai nghìn đô la Hồng Kông.

Dịch Gia Di nhìn con số trên bảng lương, cả người suýt chút nữa nhảy bật lên nóc nhà cục cảnh sát.

Một ngày này, khi lại soi gương trong nhà vệ sinh, cô đã không nhìn thấy cô cảnh sát trẻ nghèo túng trong gương nữa.

Tình thế thay đổi thật nhanh, cô gái xinh xắn tóc ngắn trong gương là ai vậy kìa?

Dịch Gia Di nhe răng cười, lặng lẽ đáp: Cảnh sát cường hào họ Dịch lấp lánh ánh vàng!

Hôm nay, cô lại dám nghĩ đến chuyện đổi nhà nữa rồi.

 

Về đến văn phòng tổ B, Dịch Gia Di nhắc đến chuyện này khi nói chuyện phiếm với những người khác, không ngờ đám người Phương Trấn Nhạc vẫn còn nhớ mà giúp cô tìm căn nhà thích hợp.

Cô vừa mở miệng, Phương Trấn Nhạc đã rút vài bức ảnh từ trong ngăn kéo ra: “Bạn tôi bỏ trống một căn biệt thự ở Hồng Khám, sắp để mốc hết lên rồi, nếu cô thích thì trực tiếp dẫn cả nhà chuyển tới ở, cứ coi như trông nhà giúp cậu ta là được.”

Dịch Gia Di trợn mắt: Gì? Biệt thự ạ?


Cô nhận lấy bức ảnh, xem từng tấm một mà đôi mắt tỏa sáng như đèn pha ô tô.

Biệt thự ba tầng lận, tuy không tính là lớn cho lắm nhưng đây là Hương Giang đó! Biệt thự lận đó!

Gia Như, Gia Tuấn, anh cả và cô đều có thể có phòng riêng của mình, thậm chí còn có thư phòng lớn nữa! Phòng khách thật sự rộng đến mức có thể khiêu vũ, sân vườn có thể mở party luôn!

Dịch Gia Di nhìn bức ảnh một lúc mà chảy nước miếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không công không nhận lộc, món lời này quá lớn, cô thật sự không dám chiếm.

Cô gãi đầu, cảm ơn: “Cảm ơn anh Nhạc, nhưng ở nơi này anh cả tôi chắc chắn sẽ không ngủ yên giấc được, có khả năng sẽ rụng tóc mất. Hơn nữa Hồng Khám quá xa, ngày nào anh cả tôi cũng phải trông coi tiệm, còn phải chăm sóc em trai em gái, ở xa như vậy chắc chắn không lo được, tôi lại tìm căn khác vậy.”

Phương Trấn Nhạc vừa định tranh luận thì chú Cửu đã đưa một tờ đơn quảng cáo của một công ty môi giới nhà đất cho, ông ta chỉ vào một căn bên trên: “Chỗ này ở ngay Vượng Giác, năm mươi chín mét vuông, tuy rằng không lớn cho lắm nhưng mới hơn căn các cô đang ở bây giờ nhiều.”

Dịch Gia Di nhận đơn quảng cáo xem kỹ, quả thật mới hơn rất nhiều, hơn nữa còn ở Vượng Giác, tiền thuê hơn tám nghìn một tháng.

Với mức lương của cô bây giờ có thể thuê được nhưng diện tích vẫn không thay đổi nhiều, Vượng Giác cách Dịch Ký lại xa hơn một chút, sau


khi cân nhắc lợi và hại, hình như cũng không cần thiết phải chuyển cho lắm.

Lại cảm ơn chú Cửu, vừa định nói xem ra vẫn phải đi tìm quản lý bất động sản thì một giọng nói xen vào: “Này, Thập Nhất, tôi cũng xem giúp cô một căn rồi đó, hai ngày trước định nói với cô nhưng lúc đó vụ án đang ở thời gian mấu chốt nên quên béng mất, bây giờ vừa vặn nói với cô luôn.”

Khưu Tố San đi qua tìm Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di để nói chuyện đề xuất nội bộ, nhưng nghe nội dung trò chuyện của bọn họ, đột nhiên chị ta vỗ đầu một cái, nghĩ đến mình cũng có một căn nhà tốt.

Chị ta vòng vào văn phòng cầm ảnh mà bạn gửi cho mình, khi giao cho Dịch Gia Di, chị ta cười bảo: “Trước đó tôi có nói với cô ấy có đồng nghiệp muốn thuê nhà, kết quả cô ấy dứt khoát giao nhà cho tôi trước khi ra nước ngoài, kêu tôi giúp cô ấy tìm người đáng tin cho thuê.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin