THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Món sinh tố hỗn hợp thêm kem tên “trà sữa Frappuccino” mà Dịch Gia Di nghiên cứu ra đã khơi gợi lòng tò mò của Dịch Gia Đống.

Anh ta lấy những viên đá đặc biệt không dễ hòa tan mà mình đã thêm rất nhiều nước ra cho xay vụn trong máy xay sinh tố, rồi đổ vào trong trà sữa của mình, lại thêm một tầng kem nguyên vị lấy từ máy làm kem tại nhà mình.

 

Sau khi uống một ngụm, anh ta khen không ngớt miệng, lại hào hứng nói bây giờ đang là mùa nắng gắt cuối thu dữ dội, uống thứ này không chỉ ngon mà hiệu quả giải nhiệt cũng tốt.

Anh ta lập tức lấy giấy các tông ra, viết giá bán của [Trà sữa Frappuccino ngon tuyệt mới nhất] lên treo ở cửa quán, coi như là đưa sản phẩm mới ra tiêu thụ.

Dịch Gia Di cũng hưởng ké một cốc, uống xong thấy vô cùng hài lòng.

 

Trên đường về nhà, Dịch Gia Đống lại suy nghĩ về phương pháp pha chế mới hơn, đông trà sữa thành viên đá, như vậy sẽ không càng uống càng nhạt nữa.

 

Nếu dùng thức uống có vị khác làm thành kem tươi rồi đổ trà sữa vào, nói không chừng vừa có các tầng vị khác nhau vừa có thể càng đẹp mắt hơn.

Dịch Gia Di nghe anh ta chỉ mất một lúc đã nghiên cứu ra vài loại biến chủng mới, cũng vô cùng hào hứng tỏ vẻ cô sẽ luôn là người đầu tiên uống thử thức uống mới nhất mà anh trai nghiên cứu ra.

Dịch Gia Đống xoa đầu cô, chìm đắm trong niềm hy vọng mà sản phẩm mới mang tới, mới sáng sớm đã vui vẻ xuất thần.

Đến công ty, Dịch Gia Di may mắn đụng phải hung thủ bị tổ trọng án B gọi đến tra hỏi.

Khi hung thủ đi vào phòng thẩm vấn, cô hỏi thăm Gary và biết được tên của người này, sau đó đi nhân lúc nhũng người khác ở tổ B đều không có ở trong văn phòng, cô công khai đi vào, lại vẽ một vòng tròn thật to lên tên của hung thủ.

Lần này cô học khôn rồi, ý thức phản trinh sát cũng đã khá có trình độ, trước khi cầm bút đặc biệt dùng giấy bọc quanh bút, không để lại dấu vân tay, sau đó lại chạy về văn phòng nhỏ trên tầng, đưa văn kiện mà mình đã chỉnh sửa xong đến phòng hồ sơ, trên đường tình cờ gặp được sir Phương, để đối phương nhìn thấy mình bận rộn ở khu vực bên ngoài văn phòng tổ B, sở hữu bằng chứng đủ để khiến anh sẽ không nghi ngờ mình có mặt ở đó.

Thẳng đến khi sir Phương làm xong những việc khác và trở về văn phòng sắp xếp khẩu cung và thông tin đã thu thập được, Dịch Gia Di mới tới thay nước cho hoa tươi, cũng mang hoa quả mới, điểm tâm trà bánh và nước cam ép mát lạnh mới của hôm nay lên, để lại cho sir Phương ấn tượng cô bước vào văn phòng này lần đầu tiên trong ngày.

 

Vì thế, sau khi Phương Trấn Nhạc để ý đến vòng tròn đỏ đó đã nghiêm túc hỏi qua đám người Lưu Gia Minh, lại chỉ bỏ qua duy nhất mình cô.

 

Lần này, ánh mắt của sir Phương thậm chí còn không dừng lại trên người cô lần nào, hoàn toàn vào trước là chủ cảm thấy cô có bằng chứng không có mặt ở đây, theo bản năng nhận định không có khả năng là cô.

Dịch Gia Di ngồi ở cuối văn phòng, tay trái ấn lên quyển vở ghi đã hơi có thành tựu, trong lòng mừng thầm, tự khen thưởng cho mình.

Dịch Gia Di, được lắm, mi đã là cô gái lớn có thể làm việc xấu rồi.

 

 

Có tiền lệ vợ chồng họ Hoàng phòng 302 bị khoanh vòng tròn đỏ quả thật chính là hung thủ lần trước, mọi người không hẹn mà cùng đi điều tra người bị khoanh tròn lần này, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, lật tới lật lui đào bới khắp nơi, cuối cùng sau hai ngày cũng túm được cái đuôi của hung thủ.

Sau khi hung án xảy ra, thật ra cũng có thời gian hoàng kim để phá án, nói trắng ra chính là trong mấy ngày hung thủ vừa mới gây án, đang là lúc hoang mang nhất, muốn che giấu hiềm nghi của mình và dấu vết giết người, có khả năng sẽ vẽ rắn thêm chân nhất.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tố chất tâm lý của hung thủ thấp, sợ bị bắt, khi thẩm vấn và tạo áp lực, cảm xúc của hung thủ sẽ dễ dàng sụp đổ, bị thám tử có kinh nghiệm lừa moi ra lời khai quan trọng.

Nhưng cùng với thời gian lâu dần, hung thủ sẽ dần trở nên tê liệt,

hành động cũng sẽ tự nhiên hơn.

 

Cộng thêm dấu vết giết người cũng sẽ dần bị xóa mờ đi theo thời gian.

 

Một vài ký ức của nhân chứng quan trọng cũng nhạt dần, một vài thông tin có khả năng hữu dụng cho việc phá án mà bọn họ vốn chú ý đến cũng sẽ im hơi lặng tiếng biến mất.

Đám người Phương Trấn Nhạc truy hỏi gắt gao khiến hung thủ lúc nào cũng như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, cũng cảm thấy mình chắc chắn đã để lộ dấu vết gì đó bị cảnh sát tóm được, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu rốt cuộc có hay là không, cả ngày treo tim trên cổ họng căng như dây đàn như thế, tâm thần cũng sẽ sụp đổ, thậm chí nửa đêm là lúc bị dày vò nhất, gần như anh ta chỉ muốn xông vào cục cảnh sát dứt khoát đầu thú cho xong, bớt cho bị tra tấn tinh thần.

Chính ngay dưới tình huống này, khẩu cung mới của anh ta đã xuất hiện sự sai lệch cực nhỏ với khẩu cung cũ, sau khi bị Phương Trấn Nhạc bắt được và mạnh mẽ tấn công, rất nhanh hung thủ đã bị đánh tơi bời, chỗ sơ hở trong lời khai càng ngày càng nhiều, cuối cùng sai một ly đi một dặm, chỉ đành cúi đầu ủ rũ nhận tội.

Khi dẫn hung thủ đi xác nhận hiện trường, Lâm Vượng Cửu vẫn luôn mân mê điếu thuốc nhưng lại quên mất phải hút.

Khi Lưu Gia Minh đi qua hỏi ông ta có phải quên mang bật lửa không, Lâm Vượng Cửu mới gãi cầm, nhỏ giọng đáp với vẻ hơi để ý: “Thật sự không phải cậu sao?”

 

“Cái gì không phải tôi?” Lưu Gia Minh chẳng hiểu gì cả.

“Chậc, thì cái vòng tròn đỏ đó ấy?” Lâm Vượng Cửu nghiến răng hỏi. “Đương nhiên không phải rồi, nếu tôi có năng lực vẽ ai thì người đó

là hung thủ vậy tôi còn giấu làm gì?” Lưu Gia Minh bật cười thành tiếng như thể nghe được chuyện cười gì đó: “Tôi chắc chắn sẽ loan truyền cho toàn thế giới biết về thần thám Lưu Gia Minh ở Du Ma Địa, sau đó tất cả mọi người đều phải gọi tôi một tiếng anh Minh.”

“…” Lâm Vượng Cửu lắc đầu với vẻ ghét bỏ, bóp đầu thuốc đưa vào miệng rồi lại lấy xuống, nhíu mày chậc chậc: “Vậy là ai mới được?”

“Nói không chừng là sir Phương tiến vào trạng thái quên mình, tự khoanh tròn lên tên hung thủ rồi không nhớ ra được đi. Chú cũng biết anh ấy cứ hễ đứng trước bảng trắng là mất một tiếng đồng hồ, rất khó thoát.” Lưu Gia Minh nhún vai, bộ dáng không để ý.

Mặc kệ anh ta là ai, giúp bọn họ phá được án cũng không phải chuyện xấu.

Lâm Vượng Cửu lắc đầu: “Sir Phương vẫn rất tỉnh táo, sẽ không chìm đắm đến mức độ đó đâu, tôi chỉ… cậu nói xem vòng tròn đỏ đó, có phải vẽ rất hung dữ không? Kiểu… cực kỳ dùng sức ấy… cứ như… cứ như lúc vẽ vô cùng tức tối.”

“Ý chú là sao?” Lưu Gia Minh dừng bước quay đầu, cậu ta cảm thấy trong lời nói của chú Cửu rất có huyền cơ.

“Kiểu… oan hồn lấy mạng ấy.” Lâm Vượng Cửu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hôm nay khi lại nhìn thấy vòng tròn đỏ đó, ông ta cứ cảm thấy trong lòng bất an, hơn nữa trong văn phòng cũng lạnh như cái hầm băng vậy.

Không phải loại lạnh bình thường đó mà là loại lạnh còn hơn cả trước đây, giống như… có một cơn gió tà vẫn luôn thổi tới sống lưng của ông ta vậy.

“…” Lưu Gia Minh quay đầu nhìn Lâm Vượng Cửu với vẻ khó tin, cũng không biết là cảm thấy cạn lời hay là cũng bị dọa sợ nữa, cậu ta chép miệng, vẻ mặt khó hiểu và kỳ quái.

“Có cần thắp hương không ta?” Lâm Vượng Cửu xoa tay, nhìn Gary áp giải hung thủ lên xe cảnh sát, ngón tay đưa đầu lọc lên miệng, có nên hút không đây, trong lòng thật phiền muộn.

 

Trong văn phòng cục cảnh sát Du Ma Địa, chị Nhân đang cắn hạt dưa đột nhiên nhận được cuộc gọi từ nhân viên tài vụ vội vàng phun hạt dưa ra, đáp lời một cách nghiêm túc.

“Chị Nhân, sao dự toán tháng sau lại tăng lên nhiều thế?” Tài vụ nhìn dự toán hành chính mà chị Nhân giao, thuần thục báo ra con số dự toán hai tháng.

 

“Là tiền điện đó, gần đây án cũ bị đưa ra lại, mọi người đều đang tăng ca, điều hòa này, đèn này, mở cả ngày lẫn đêm, đều là tiền cả đấy. Hơn nữa đang tầm nắng gắt cuối thu vừa nồm vừa nóng, trong cục cảnh sát chúng ta toàn là đàn ông máu nóng, có vài thám tử đã gọi điện oán trách quá nóng quá oi rồi, điều hòa phải mở thấp xuống vài độ.” Chị Nhân giải thích chi tiết.

 

“Ồ, điều hòa lại mở thấp hơn à, tôi nói sao gần đây lại lạnh thế.” Tài vụ đáp một tiếng, nói vài câu chuyện phiếm khách sáo với chị Nhân rồi mới cúp máy.

Chị Nhân vừa cười vừa cúp máy, sau đó uống một hớp trà nóng cho

ấm người, lại kéo cái thảm điều hòa phủ lên người.

 

Chị ta còn đang phải đấu tranh với cái lạnh đây mà các thám tử trong cục lại đang chê nóng, đàn ông với phụ nữ vốn là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau mà.

Hơn bốn giờ chiều, Dịch Gia Như tan học bị anh cả sai đi giao hàng.

Lại là chị cả nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cầm tiền mà cảnh sát Phương mời đội ngũ dùng trà chiều để mua toàn món mới ở nhà mình, một nhân viên vật tư như Dịch Gia Di đã vô cùng hiểu rõ công tác mua sắm này.

Dịch Gia Như đạp xe đạp đi đưa đồ, một tay giao tiền một tay giao hàng, Dịch Gia Di còn tự móc túi tiền nhét cho em gái hai mươi đồng tiền hoa hồng.

Dịch Gia Như cười mỉa mai một câu kẹt sỉ rồi đạp xe đạp như gió lao đi. Hết một mùa hè, cô gái trẻ bị phơi nắng đen đi hai tông nhưng lại không hề để ý chút nào, đi đưa hàng dưới ánh mặt trời gay gắt, ngoại trừ mũ bảo hiểm có chút tác dụng che nắng ra thì cũng không còn gì cả.

Sau khi Dịch Gia Di về đến văn phòng, muốn thêm kem chống nắng

vào trong danh sách mua đồ cho các em.

 

Sau khi mọi người uống trà sữa Frappuccino cũng đều khen không ngớt miệng, Lưu Gia Minh nói thẳng ngày mai còn muốn uống tiếp, Gary thì lại hỏi vị trí quán Cha chaan teng của nhà đám người Dịch Gia Di ở đâu, định sau khi tan làm sẽ qua đó mua cho bạn gái nếm thử.

 

Chú Cửu có được suy nghĩ của Gary, cũng quyết định sau khi tan làm mua vài cốc cho các con.

Món mới mà bản thân gợi ý có được đánh giá tốt của nhiều người, Dịch Gia Di đều lần lượt cảm ơn.

Cuối cùng còn lại hai cốc, một cốc cho chị Nhân, một cốc còn lại đại khái vì đặt bên cạnh túi giữ nhiệt nên kem tươi đã hơi chảy ra, vốn muốn tặng cho giám sát Khưu Tố San thì giờ lại thấy hơi ngại.

Dịch Gia Di nghĩ ngợi một lúc, dứt khoát đưa cốc Frappuccino đã chảy

một nửa tới văn phòng pháp y.

 

Được thông báo cho biết sir Hứa đang ở phòng giải phẫu, cô lại đeo khẩu trang và mũ chuyên dụng vào, bưng Frappuccino tới phòng giải phẫu.

Pháp y Hứa Quân Hào đang dẫn hai pháp y trẻ tuổi giải phẫu một thi thể.

Dịch Gia Di bưng trà sữa vào lại tiến vào trong dòng chảy hình ảnh ngay tại chỗ, trong vòng hai phút đã đứng bên quan sát nhanh một hiện trường hung án.

“Sao Gia Di lại qua đây? Trước đó không phải đã giao đủ báo cáo cần thiết cho cô rồi sao?” Sau khi Hứa Quân Hào rạch xong phần đầu đã giao việc kiểm tra phần đầu còn lại cho “học trò” cấp dưới, cầm dao quay đầu cười hỏi.

Đại khái là khoảng thời gian này kiểu tóc của Trịnh Y Kiện đang lưu hành, Hứa Quân Hào cũng để một quả đầu nửa bên dài nửa bên ngắn, cũng may tóc của anh ta vừa đen lại vừa mềm mại nên để kiểu tóc này mới trông không lôi thôi, quả thật có vài phần hương vị vừa ngang ngược vừa đẹp trai.

Chỉ là khi làm công tác giải phẫu, tóc mái quá dài có hơi cản trở vì thế dùng hai cái kẹp kim loại cặp lên, lại đội mũ y tế vào nên trông không còn ngầu như thế nữa, thậm chí thể sở hữu một vùng đất riêng của chúng, các kiểu tóc khác nhau cũng có thể tồn tại trên mái đầu của người làm ở bất cứ ngành nghề gì, trăm sông đổ ra biển, thoải mái theo đuổi tự do.

Thấy Dịch Gia Di có hơi ngây người, anh ta còn tưởng là bộ dáng cầm dao rạch thi còn có hơi… đáng yêu.

Hương Giang thật là một thành phố tự do, các công trình kiến trúc phong tình đều có thể của mình có hơi dọa người, mới vội vàng đặt dao qua một bên, cởi găng tay cao su xuống, gỡ khẩu trang đi ra cửa, mang vẻ mặt tự cho là vô cùng dịu dàng và lịch thiệp, cúi đầu cười nhìn cô, đợi cô trả lời.

Ánh mắt của Dịch Gia Di nán lại trên nụ cười của anh ta vài giây, lại quay đầu nhìn kẹp tóc bên tóc mái của anh ta, cơ thể cũng hồi sinh chút hơi ấm, cũng nở nụ cười, đưa cốc trà sữa trong tay cho Hứa Quân Hào.

“Sir Phương mời mọi người uống thử món trà sữa Frappuccino mới ở

một Cha chaan teng rất đỉnh, đặc biệt để lại một cốc cho anh đấy.”

“Sir Phương?” Hứa Quân Hào bĩu môi nhận cốc trà sữa, ánh mắt lại liếc về phía Dịch Gia Di, cười hỏi: “Cũng chỉ có cô mới có lòng tốt như thế, còn biết nhớ đến người khác.”

Dịch Gia Di mím môi cười, ngầm thừa nhận.

Hứa Quân Hào uống một ngụm trà sữa cũng ra sức gật đầu, “ưm” một tiếng khen ngợi rồi lại uống một hớp to: “Quán nào thế? Khẩu vị rất độc đáo, hớp đầu tiên có hương sữa mềm mại của kem tươi, tiếp theo có vị tinh thế của trà sữa, trong đắng có ngọt, sau đó... ừm, mát mẻ sảng khoái, lại giải ngấy nữa.”

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin