THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 40: Lên TV


Mình có năng lực gì đâu, chỉ có thể bán cá viên, đảo muôi, còn em khác mình thì lại khác, bắt hung thủ phá án, rất uy phong!

Cả một ngày này, Dịch Gia Đống rất bận rộn.

Không phải tay bận mà là mồm bận.

Chém gió, khoe khoang, giới thiệu về em gái, tốn rất nhiều nước để uống, cổ họng cũng sắp phát viêm lên rồi.

Niềm vui điên cuồng này không chỉ thuộc về nhà họ Dịch mà còn thuộc về tổ trọng án B.

Một ngày này, mỗi một người đi qua sạp báo đều dừng lại, thứ nhìn thấy toàn là các bức ảnh chụp đẹp từ các góc độ khác nhau của Tiểu Thập Nhất.

Cô cảnh sát trẻ thật sự ăn ảnh quá, mặc đồng phục cảnh sát, dáng người thẳng tắp, giống như một bông thủy tiên nở rộ, xinh xắn và nhã nhặn.

Thể diện của cục cảnh sát, làm tăng giá trị nhan sắc của cảnh sát lên rất nhiều.

Phương Trấn Nhạc không hề để ý mấy tiêu đề chính, tiêu đều phụ như [Cảnh sát Dịch nói chắc như đinh đóng cột chàng trai đại lục là người vô tội] [Cảnh sát Dịch khẳng định chàng trai đại lục vô tội, nhưng phía cảnh sát lại tiến hành giam giữ chàng trai đại lục để thẩm vấn, rốt cuộc chân tướng là gì? Có phải cảnh sát Dịch phát biểu không thỏa đáng không? Hoặc là còn có nội tình gì khác?], mà chỉ mua mấy phần báo có ảnh chụp Dịch Gia Di đẹp nhất mang về văn phòng, vừa vắt chéo đôi chân dài, vừa nhìn ảnh chụp đẹp của cô cảnh sát trẻ vừa đọc báo.

Nhìn thấy đoạn khen ngợi Dịch Gia Di có tinh thần trọng nghĩa, anh gật đầu, nghiêm túc đọc bài đó.

Trên báo nói cô xử trí theo cảm tính, không đủ công chính thì anh lại lắc đầu bỏ qua.

Khi Dịch Gia Di đi vào văn phòng vừa đọc báo vừa nhíu mày.

Rõ ràng cô không nói “phía cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chàng trai đại lục” này mà, suốt toàn bộ quá trình cô chỉ nói bản thân cô cho rằng chàng trai đại lục là người vô tội chứ không muốn đại diện cho phía cảnh sát.

Hơn nữa, cô cũng không hề nói “hung thủ dơ bẩn, xấu xa, không bằng xuống cống nước làm giòi bọ đi cho rồi” đó, tởm thế chứ.

Vừa vào cửa đã đối diện với tổ trưởng Phương vừa mới ăn sáng xong, đang liếm ngón tay một cách mất hình tượng.

Phương Trấn Nhạc nâng mắt lên nhìn, trong nháy mắt đối diện với Dịch Gia Di, anh lúng túng rời ngón tay đi, rút giấy ra lau, cưỡng chế bản thân bình tĩnh, thông qua việc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc để khôi phục lại một chút hình tượng của người làm tổ trưởng.

“Sir Phương, anh có trách tôi nói lung tung ở buổi họp báo, gây rắc rối cho anh không?” Dịch Gia Di hỏi, cô làm càn, nói năng thoải mái ở buổi họp báo, madam và sir Quách đều đã tìm cô nói chuyện qua.

Vừa rồi gặp được sir Quách ở bãi đỗ xe, anh ta nói Phương Trấn Nhạc đã gánh hết toàn bộ trách nhiệm, cho Dịch Gia Di đi phát biểu đều là gợi ý của anh, nếu như sau này xuất hiện bất cứ hậu quả gì, anh sẽ cúi đầu giải thích ở buổi họp báo.

Chuyện này Phương Trấn Nhạc cũng không hề nói với cô, nếu không phải sir Quách nói thì Phương Trấn Nhạc có khả năng mãi mãi không nói cho cô biết.

Chẳng trách đám người chú Cửu có thể ở bên ngoài làm bừa vì sir Phương đã gánh hết.

Thật tốt, tuy rằng trước đó dùng hết toàn bộ sức lực chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu, còn chưa lên chiến trường thì đã xuyên đến Hương Giang năm chín mươi, trực tiếp vào thẳng nơi làm việc, nhưng có một cấp trên giống như Phương Trấn Nhạc thật sự quá may mắn.

“Trách cô làm gì, nếu là tôi chỉ có nước phát biểu càng tự do hơn thôi, Quách Vĩnh Diệu chắc hẳn nên biết ơn vì người đi họp báo cùng anh ta là cô chứ không phải tôi.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy, vỗ tờ báo trên bàn, ngược lại còn cười khích lệ: “Làm hay lắm.”

Dịch Gia Di nghĩ nếu anh là cha, chắc hẳn sẽ là kiểu cha nếu con trai nhà mình đánh nhau với bạn nhỏ khác, không chỉ không can ngăn mà còn ở một bên hô cố lên, chỉ huy con trai dùng cú đấm móc phải khi nào, khi nào thì quét chân đó.

Hai người mới nói được vài câu đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người: “Tiểu Thập Nhất của chúng ta đúng là xinh thật, anh nhìn đôi mắt này đi, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ này nữa.” Là giọng của Lưu Gia Minh.

“Cậu có văn hóa không vậy, khen người ta có thể hoa mỹ một chút được không?” Là tiếng của Gary.

“Vậy anh có văn hóa cho tôi xem cái nào.”

“Môi hồng răng trắng, xinh đẹp nhã nhặn!” 

“Há há há, được quá nhỉ, ha ha.” Lưu Gia Minh cười to bước qua cửa văn phòng, vừa nhìn thấy Dịch Gia Di đã tươi cười vẫy tay: “Nhìn xem đây là ai kìa? Đại minh tinh của tổ trọng án chúng ta!”

Nói xong cậu ta đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, làm ra động tác khoa trương giới thiệu trịnh trọng.

Dịch Gia Di chị trêu chọc đỏ mặt tưng bừng, hoàn toàn không còn thấy vẻ đoan trang và yên tĩnh ở buổi họp báo hôm qua đâu nữa, cô lúng túng không biết nên nói thế nào, trông càng giống thiếu nữ vô tri vừa mới tốt nghiệp xong.

Lưu Gia Minh nhìn bộ dáng này của cô lại càng muốn trêu cô hơn.

Nhưng lúc này Lâm Vượng Cửu đã đi vào văn phòng, vừa giơ tờ báo vừa cười bảo: “Ôi, nghe nói mười giờ sáng kênh thời sự sẽ phát sóng buổi họp báo đấy, hôm nay chúng ta còn ra ngoài không? Hay là đều tới bộ phận quan hệ công chúng xem Tiểu Thập Nhất lên tivi đi?”

“Xử án đã, chú Cửu, chú nghĩ cũng đẹp thật đó.” Tuy rằng ngoài miệng Lưu Gia Minh nói như thế nhưng đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc, hy vọng anh Nhạc có thể bất ngờ thả mọi người đi xem náo nhiệt.

“Buổi tối về nhà xem phát lại đi.” Phương Trấn Nhạc hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm, anh uống một hớp nước, nói với Lưu Gia Minh: “Phía bên chị Nhân vẫn chưa có người bổ sung vào vị trí cũ của Thập Nhất, nhân thủ không đủ nên cậu qua lấy báo cáo bên bộ phận giám định và bộ phận pháp y đi, thuận tiện giục một chút, mọi người đều trẻ tuổi nhiều sức, tăng ca thêm hết đi.”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh vừa định ngồi lên ghế, nghe thấy lệnh lập tức nhảy bật dậy, quay người rời đi.

Loại chuyện tốt như cùng nhau đi xem thời sự gì đó này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở thế giới hiện thực, bận đến mức mông không dính vào ghế mới là cuộc sống thật sự của điều tra viên.

Lưu Gia Minh vừa đi, đột nhiên có một cái đầu thò vào từ cửa văn phòng.

Tổ trưởng tổ A Du Triệu Hoa liếc mắt nhìn vào văn phòng, sau đó duỗi tay phải về phía Phương Trấn Nhạc một cách lễ phép: “Chào buổi sáng, sir Phương.”

Từ sau khi vụ thảm sát ở King’s Park, Du Triệu Hoa cứ gặp được Phương Trấn Nhạc đều sẽ chủ động bắt tay.

Không có ý gì khác, chỉ là cảm ơn.

Vụ án ở King’s Park không chỉ phá được mà Phương Trấn Nhạc còn cho phép bọ họ tham gia bắt tội phạm, còn mời anh ta phối hợp cùng nhau thẩm vấn, cuối cùng liên thủ tiễn hung thủ ra tòa án, quả thật có thể nói là ông già Noel trong sinh mệnh của anh ta.

Bây giờ anh ta nhìn thấy bản mặt ngông cuồng tự cao tự đại đó của Phương Trấn Nhạc cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Chào buổi sáng, sao thế? Tổ các anh đã có phát hiện gì mới về vụ án ném xác ở công viên đường Lạc Quần rồi sao?” Phương Trấn Nhạc thuận miệng hỏi han.

“…” Du Triệu Hoa.

Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm, sao mới sáng ngày ra đã hỏi câu mất cảm tình như thế.

“Không nói về vụ án của tôi, nhưng Tiểu Thập Nhất nhà các cậu cũng dám nói thật? Lên buổi họp báo làm khó sir Quách luôn? Ha ha, sao vậy? Tôi nghe nói chàng trai đại lục đó vẫn bị bắt về mà? Có chắc chắn không thế? Đừng để đến lúc đó bị vả mặt lại khó chịu lắm đấy.”

Du Triệu Hoa làm ra động tác duỗi tay vả mặt, không nhịn được mà trêu chọc: “Đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy cậu lên tivi với sir Quách cùng xin lỗi dân chúng, đừng cho tôi cơ hội chê cười cậu đấy?”

“Anh phá vụ án của anh trước đi đã, chúng tôi mới có mấy ngày thôi còn anh thì đã làm gần ba tháng rồi đấy? Còn không phá án nữa sẽ lại thành án chưa được giải quyết, sao hả? Muốn để mọi người gọi anh là Huyền Án Hoa (Hoa chưa giải quyết xong án) hả?” Phương Trấn Nhạc dựa lên khung cửa.

“Cái miệng của cậu…” Du triệu Hoa nhíu mày.

“Đi đi đi, về văn phòng tổ A của các anh đi.” Phương Trấn Nhạc mất kiên nhẫn đuổi người.

“Rồi rồi, chúc các cậu phá án nhanh nhất có thể, chúc chàng trai đại lục đó thật sự trong sạch vô tội nhé!” Du Triệu Hoa nhướn mày với đám người Dịch Gia Di ở trong văn phòng, giơ tay làm động tác ôm quyền.

“Chàng trai đại lục vốn chính là người vô tội.” Dịch Gia Di gồng cơ quả táo, đôi mắt bị chèn đến cong lên, sau đó ưỡn thẳng sống lưng, nổi giận nói: “Cảm ơn lòng tốt của tổ trưởng Du.”

Cô gái cười giả tạo rất có lá gan, không có cách nào khác, sir Phương cho dũng khí mà.

“Chúc phúc cho tổ trưởng Du, có thể phá được án trong vòng ba tháng, đột phá kỷ lục phá án nhanh nhất của mình.” Lâm Vượng Cửu cười hàm hậu nhưng lời nói ra lại cũng rất độc.

Du Triệu Hoa phất tay với một đám người trong phòng, thật sự không thể ở lại nữa mà nhấc chân rời đi.

Phương Trấn Nhạc cũng liếc mắt nhìn bóng lưng của Du Triệu Hoa, rồi quay đầu bảo: “Gary, nói lạ thu hoạch hôm qua đi.”

“Vâng.” Gary lập tức báo cáo lại tình hình ở các xưởng sản xuất vôi khắp toàn bộ Hồng Kong, các khu chợ dùng đến vôi, thuốc và tiệm thuốc nào có công thức dùng vôi.

Phương Trấn Nhạc nhíu mày nghe, cúi đầu đi đến trước bảng trắng.

Dịch Gia Di liếc qua khóe mắt, bắt được trên cẳng chân của sir Phương gọi muỗi toàn là bọc đỏ chi chít, vết lớn vết nhỏ gần như không có chỗ thịt nào nguyên vẹn.

Nhưng hình như anh không cảm giác được mà chỉ bước đi chậm rãi, toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án.

Tối qua đại khái không ngủ ngon nên dưới mắt có quầng thâm, gương mặt cũng hiện ra vẻ mệt mỏi, không biết là vì phá án hay là vì bị muỗi bắt nạt đến ngứa cả đêm.

“Hôm qua đã đi qua công viên Nam Xương ở Đại Giác Chủy, công viên đường Thông Châu và công viên Thâm Thủy Phụ, hôm nay tôi sẽ dẫn Gary hôm qua vẫn chưa ra ngoài tới sân bóng Vượng Giác và khu đất hoang bên Thạch Giáp Vĩ tìm một ngày, Tam Phúc đi tới gần nhà Tôn Tân đi dạo, tìm hàng xóm nói chuyện, rồi lại nhìn xem có người khả nghi nào khác hoặc có chỗ nào đáng ngờ không, chú cửu và Thập Nhất ở…”

“Anh Nhạc, tôi sẽ đi tìm xác cùng các anh.” Dịch Gia Di tìm được lọ xịt chống muỗi trong ngăn bàn, vừa đi vừa đưa cho Phương Trấn Nhạc.

Người đàn ông nhìn thứ trong tay cô, hơi sững sờ rồi đột nhiên nhếch môi.

Nụ cười này kéo dài một lúc, không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy, anh ước lượng lọ chống muỗi vài cái rồi mới kéo cái ghế ngồi xuống, vắt chéo hai chân, xắn ống quần lên xịt rồi xoa lên chân.

“Bị muỗi cắn tôi quả thật có hơi thiếu máu, hôm nay lại giữa tháng bảy, buổi tối mọi người đều tan làm sớm đi, Thập Nhất, cô gọi điện cho anh Gia Đống nói buổi tối tôi sẽ tới ăn cháo gan heo, bổ sung máu.”

“Vâng, vậy tôi kêu anh cả chuẩn bị thêm bánh ngọt nhân táo đỏ cho anh Nhạc, còn có đường đỏ viên, hay là thêm một phần gan heo nữa nhé?” Dịch Gia Di vừa cầm ống nghe, ngón tay quay số, vừa báo thực đơn.

“Thập Nhất, cô nghĩ anh Nhạc là phụ nữ tháng nào cũng có cái đó sao? Có cần thêm nước gừng đường đỏ để bớt lạnh không?” Gary cười ha ha.

Phương Trấn Nhạc vỗ một cái vào ót Gary, trừng mắt nhìn một cái, Gary cười khà khà, không nói gì nữa.

“Ế, buổi tối tôi cũng muốn đi ăn, Tiểu Thập Nhất, cô bảo anh cả nhà mình chuẩn bị thêm thịt nhé.” Lưu Gia Minh vừa lấy báo cáo xét nghiệm về nghe thấy danh sách đồ ăn mà phát thèm, cậu ta là một người độc thân, không bằng góp vui cùng mọi người đi.

Sau khi Dịch Gia Di cúp máy, Phương Trấn Nhạc đã cất chai xịt chống muỗi vào trong túi, ném lại một câu “Cô ở văn phòng làm xong báo cáo về vụ thảm sát ở Kinh Park đi, lấy hết toàn bộ bản báo cáo rồi giao cho madam ký tên, kết thúc vụ án lần trước nhanh nhất có thể.” Rồi bước ra khỏi văn phòng.

“Yes, sir.” Dịch Gia Di đứng ở cửa, vui vẻ tiễn mỗi một vị đồng nghiệp sắp phải ra ngoài đội cái nắng chói chang làm việc.

Tốn nửa tiếng vừa viết vừa tham khảo báo cáo trước kia, cuối cùng cô cũng viết xong quá trình điều tra và lùng bắt hung thủ trong vụ thảm sát King Park, lại sửa lỗi sai một lượt rồi cất gọn văn kiện mang đi in.

Cô cầm báo cáo, lại đi thu toàn bộ báo cáo của bộ phận pháp y và giám định, khi vào phòng giải phẫu tìm sir Hứa lại nhìn thấy Du Triệu Hoa.

“Đây không phải Tiểu Thập Nhất của sir Phương đấy sao?” Du Triệu Hoa đeo khẩu trang quay đầu gật đầu với Dịch Gia Di.

“Lấy tài liệu về vụ King’s Park hả?” Sir Hứa ngẩng đầu, thuận tiện hoạt động cổ một cái.

“Vâng, sir Hứa, không sao, các anh cứ làm việc trước đi, tôi ra ngoài đợi cũng được.” Dịch Gia Di cũng không nhìn lên giường giải phẫu mà quay người định đi ra ngoài.

“Không sao, tổ trưởng Du muốn tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai đối với thi thể nữ trong vụ án vứt xác ở công viên đường Lạc Quần, không vội, để tôi đi lấy báo cáo cho cô trước.” Hứa Quân Hào nói xong lại vòng qua giường giải phẫu, vừa cởi găng tay vừa đi ra ngoài.

Dịch Gia Di nghe nói tổ A đã điều tra án gần ba tháng rồi, cuối cùng vẫn không thể áp chế được lòng tò mò mà thò đầu liếc mắt nhìn lên giường giải phẫu.

Kết quả một cái liếc mắt nhìn này khiến cô kinh hãi trở về hiện thực từ trong dòng chảy ký ức, đứng chết lặng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích được.

Thế này… cũng thật trùng hợp…


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin