THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 33:  Bên này còn khối thi thể

“Ừm, Gary, cậu đi làm ghi chép với đồng nghiệp này đi, để lại cách liên lạc những người dân đã cung cấp manh mối.” Phương Trấn Nhạc vừa dặn dò vừa cúi đầu quan sát cẩn thận khối thi thể và cái túi bảo vệ môi trường màu xanh lá được bộ phận giám định thu thập được.

Triệu Quang Diệu vừa thu thập bằng chứng vừa đi xuống đồi cỏ, thi thoảng lại ngồi xổm xuống gọi kỹ thuật viên xét nghiệm cấp dưới tới lấy vật chứng.

Đi rồi lại đi đột nhiên anh ta đứng dậy, quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, bên này còn khối thi thể.”

Phương Trấn Nhạc bước vài bước qua đó và cúi đầu nhìn, bên dưới đồi cỏ chưa được phát hiện này có một chỗ chất đống đá, cỏ dại mọc thưa thớt.

Trên đá xuất hiện ít vết máu và vật không rõ, bên dưới nữa thì lại là túi đựng rác màu đen cỡ lớn để mở và một vài khúc thi thể rải rác bị cỏ cao che lấp.

“Xem chừng là ném thi thể từ trên đồi cỏ, phần trong túi thực phẩm màu xanh lá rơi ở chỗ gần bên trên bị vướng lại, túi to hơn này thì rơi xuống, một đường lăn tới bên này.” Trần Quang Diệu nói xong lại vẫy tay gọi các kỹ thuật viên xét nghiệm.

Cứ như vậy phạm vi cần thu thập bằng chứng mở rộng ra gấp vài lần.

Triệu Quang Diệu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần gay gắt, ngay cả lòng dạ thở dài cũng không có.

Loại thời tiết này kiểm tra thu thập bằng chứng quá khó, thời gian càng lâu thì nguy cơ vật chứng bị ô nhiễm cũng càng lớn.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tâm trạng phiền muộn, ngồi xổm bên vết máu, tập trung lực chú ý đảm bảo mình sẽ không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.

Dịch Gia Di đi xung quanh các nhân viên công tác, không dám quá lại gần, sợ mình lần đầu tiên ra hiện trường, nếu không hiểu chuyện ngược lại sẽ rước thêm rắc rối cho mọi người.

Lưu Gia Minh đang ở bên cạnh xe cảnh sát làm ghi chép về bà Lâm là nhân viên vệ sinh đã mở túi thi thể đầu tiên ra, các cảnh sát mặc quân trang canh chừng dây cảnh báo, thi thoảng còn phải khuyên đám đông xem náo nhiệt quá nghiêm túc, gần như sắp ùa vào trong.

Chú Cửu đang ở cùng pháp y Hứa Quân Hào, đối phương nói câu nào thì ông ta nhớ câu đó, thi thoảng còn chắt lọc một ít manh mối ở hiện trường, tiện tổng hợp báo cáo cho Phương Trấn Nhạc.

Dần dần nhiệt độ tăng cao và mặt trời càng ngày càng nóng gắt khiến xung quanh ngập trong một loại mùi kỳ quái pha trộn giữa mùi mồ hôi và mùi thối không rõ, cảnh sát mặc quân trang bao vây gần đó dần lộ ra vẻ mặt buồn nôn, đám đông xem náo nhiệt đó cũng bị mùi này đuổi đi dần.

Dịch Gia Di lại không vì thế mà bỏ chạy, cô nhìn thấy thi thể sẽ không cảm thấy ghê tởm và sợ hãi, vì ngay sau đó đã bị kéo vào trong dòng chảy hình ảnh, hoàn toàn không rảnh quan tâm có thối hay không, có buồn nôn hay không.

Vài cảnh sát mặc quân trang đứng canh dây cảnh báo nhìn thấy Dịch Gia Di đứng gần thi thể lại không hề có phản ứng nôn ọe gì, ngược lại lộ ra vẻ mặt khá thông cảm: Có thể làm thám tử chung quy vẫn có vài phần năng lực.

Vẻ ngoài trông không dũng mãnh nhưng trong có lẽ nội tâm lại rất mạnh mẽ.

Lần này Dịch Gia Di không nhìn thấy hiện trường hung án hoàn toàn.

Cô nhìn thấy nạn nhân nữ không một mảnh vải che thân nằm hôn mê bất tỉnh trong môi trường tối tăm bẩn thỉu và chật chội, hung thủ bóp cổ nạn nhân và không ngừng dùng sức.

Tuy rằng nạn nhân đang giũa dụa nhưng cũng chẳng qua chỉ là hai chân chậm rãi đá lung tung, cánh tay mềm oặt vung vài cái rồi thôi, rõ ràng trước khi bị bóp cổ, sức sống trong cơ thể cô ta đã không còn sót lại mấy phần rồi.

Mấy đoạn rất ngắn.

Dịch Gia Di nhìn thấy tay và tay áo của hung thủ, bả vai và mặt của anh ta lại giấu trong bóng tối.

Không biết có phải vì thi thể không nguyên vẹn hay không cho nên dòng chảy hình ảnh nhìn thấy cũng không trọn vẹn.

Dịch Gia Di lấy lại tinh thần nhìn xung quanh, cô cần nhìn thấy nhiều khối thi thể hơn nữa để làm bằng chứng cho suy đoán của mình.

Cho nên ngay khi mọi người đều cảm thấy cô sẽ tránh đi thật xa, hoặc là bị dọa sợ mà xảy ra phản ứng sinh lý gì đó thì cô lại vòng qua khối thi thể bị phát hiện đầu tiên, chạy về phía có nhiều khối thi thể hơn vừa bị Trần Quang Diệu phát hiện.

Lưu Gia Minh ghi chép xong đã nhìn thấy cô cảnh sát trẻ nhíu mày sải bước đi xuống dốc.

Mạo hiểm tiến lên gì đó, Dịch Gia Di chính là như thế.

Cậu ta lại dặn dò bà Lâm vài câu rồi dùng tay che mũi, một đường đi xuống dốc.

Bác sĩ pháp y kiểm tra qua khối thi thể được phát hiện đầu tiên, gọi cấp dưới thu khối thi thể niêm phong mang về rồi cũng di chuyển bước chân xuống cuối dốc.

“… Phán đoán sơ bộ của khối thi thể vừa rồi là khu vực xương bả vai bên phải, khối này là cánh tay trái… đây là chân phải… khúc này… tạm thời không có cách nào phán đoán…”

Cùng với Hứa Quân Hào kiểm tra và cất từng khối thi thể đi, sắc mặt của mọi người càng lúc càng nặng nề hơn.

“Tôi đã từng gặp kẻ muốn phân xác sau khi giết người muốn, chia rồi lại chia đột nhiên gọi điện báo cảnh sát, khi chúng tôi đến hiện trường, hung thủ ngồi trong vũng máu khóc rống lên… loại phân xác thành các khúc nhỏ như thế này phải cắt trong thời gian vô cùng dài, còn có thể thành công hoàn toàn và chia thành túi ném đi… không phải vô cùng hung ác thì chính là biến thái.” Lâm Vượng Cửu vê điếu thuốc nhét trên vành tai và nghịch bật lửa trong túi, quanh quẩn tại chỗ với vẻ hơi bất an.

“Bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tay, không có dấu vân tay cũng không có đầu… muốn xác nhận thân phận rất khó.” Phương Trấn Nhạc nhíu chặt mày, đứng dậy đi xung quanh tìm kiếm.

Anh vẫn chưa nói xong nhưng Lâm Vượng Cửu lại nghe hiểu.

Mỗi năm chỉ riêng số vụ án người mất tích ở Hương Giang đã nhiều không đếm xuể rồi.

Không có cách nào xác nhận thân phận, lại không tìm được những manh mối gì khác, cho dù thủ đoạn giết người có độc ác cỡ nào cũng rất khó phá được án.

Ông ta lau mồ hôi, nghe thấy Phương Trấn Nhạc hỏi mấy người Gary đi tìm chứng cứ ở phạm vi rộng cách đó rất xa xem có phát hiện gì không, nghe thấy đám người Gary đồng loạt đáp “không có,” ông ta cảm thấy ngọn lửa bức bối trong khoang ngực cháy càng vượng hơn, tai nghe tiếng người cũng dần trở nên ong ong.

Lúc này sắc mặt của Dịch Gia Di cũng không dễ coi cho lắm, tin tức mà cô nhận được không chỉ là phá án khó mà còn là tương lai, phía cảnh sát phải tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để điều tra vụ án khó khăn này.

Cô nhìn thấy nhiều hơn…

Hung thủ giấu trong bóng tối, cởi cái áo sơ mi dài tay màu xanh đen trong dòng chảy hình ảnh lần trước và thay một cái áo chữ phông màu xám vào.

Người bị ấn dưới tay anh ta cũng không còn là một nữ sinh hơi mập cả người trần truồng nữa mà là một thiếu nữ gầy gò thon thả, trên người cô ta có thêm vài vết dao rạch mới và vết bầm dài do roi quất ra, khi bị hung thủ bóp cổ ấn xuống, sức giãy dụa của cô ta cũng hơi yếu, chỉ còn lại ngón tay run rẩy.

Sau khi đoạn dòng chảy hình ảnh này qua đi, Dịch Gia Di lại nhìn thấy một khối thi thể khác, lại mở ra một cảnh tượng hoàn toàn mới.

Hung thủ ấn nữ giới có dáng người cao lớn lên tường, khung xương của đối phương không nhỏ, thoạt nhìn dường như còn rộng và thô hơn cả hung thủ nhưng lúc này lại khuất phục dưới sức mạnh của hung thủ, cơ thể mềm oặt, mỗi lần muốn vung tay đánh lại hung thủ đều chỉ có thể giơ nhẹ cách tay lên một cách tốn công mà thôi.

Mà tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng khóc vô lực của cô ta lại càng tôn lên vẻ hùng tráng và mạnh mẽ của hung thủ, hung thủ dường như nhận được sự cổ vũ trong phản ứng của cô ta mà giơ cao cô ta lên, hai tay lại siết chặt hơn.

Lần này, Dịch Gia Di chỉ nhìn thấy lưng của hung thủ, mái tóc ngắn bẩn và rối, cùng cái áo phông ngắn tay cổ tròn.

Tiếp sau đó còn có đoạn hình ảnh thứ ba, thứ tư…

Ngón tay của cô hơi run lên, sắc mặt dần trắng bệch.

Thẳng đến khi một bàn tay hữu lực vỗ lên vai cô, cô mới phát hiện ra mình lại đang rùng mình trong thời tiết nóng nực như thế.

Phương Trấn Nhạc đưa một chai nước qua, cô ngoan ngoãn nhận lấy, vặn nắp nhưng lại không vặn được.

Anh lại lấy về, giúp cô mở nắp chai rồi mới đưa lại.

Dịch Gia Di ngửa cổ uống hết nửa chai, lau mồ hôi ở góc trán.

Phương Trấn Nhạc thấy cô uống xong rồi mới trả nắp chai nước lọc cho cô, duỗi tay vỗ vai cô coi như an ủi.

“Đi thôi, về cục cảnh sát.”

Trần Quang Diệu đội nắng to gay gắt kiểm tra chứng cứ hai lần, sir Hứa cũng đã thu thập xong toàn bộ khối thi thể, mọi người đã thành công tác ở hiện trường, phải về xét nghiệm và giải phẫu.

Trên chiếc xe trở về, bầu không khí rất nặng nề, pháp y gỡ găng tay, im lặng một lúc mới bảo: “Thi thể được chặt rất nhỏ, phán đoán sơ bộ hung khí chắc hẳn là dao rọc xương.

Hung thủ chắc hẳn không có kiến thức giải phẫu gì cả, cỗ khúc chặt đúng khớp, có chỗ thì chặt rất lung tung.

Trên khối thi thể có những vết cắt và vết chặt vô nghĩa, giống như hung thủ vừa phân thây vừa trút hết tâm trạng vậy.”

“Không phải có thù thì chính là biến thái.” Lưu Gia Minh tranh cãi vô ích.

Hứa Quân Hào không đáp lời, hồ sơ tâm lý tội phạm liên quan đến hung thủ không phải là thứ mà một người làm pháp y như anh ta nên quản.

“Tại chỗ vất khối thi thể không có dấu vết hành động khác, hung thủ chắc hẳn chỉ ném thi thể ở đồi cỏ chứ không nán lại lâu, cũng không có động tác dư thừa gì khác, cho nên không để lại manh mối gì liên quan đến hung thủ. Bên ngoài túi đựng xác cũng không vết máu cho thấy chắc hẳn hung thủ khá bình tĩnh trong thời gian phân giải thi thể, trở về cục cảnh sát chúng tôi sẽ thử thu thập dấu vân tay trên túi xem có hay không, nhưng…” Trần Quang Diệu thở dài.

“Hy vọng mong manh?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.

“Ừm.”

“Trước cứ bắt tay vào xem trên túi và thi thể có manh mối gì không đã.” Phương Trấn Nhạc gật đầu với Trần Quang Diệu.

“Ừm, chúng tôi sẽ cố hết sức làm nhiều xét nghiệm hơn, xem có thể kiểm tra ra vài vật chất đặc biệt và manh mối đặc biệt hay không.” Trần Quang Diệu vỗ lên cánh tay của Phương Trấn Nhạc, Phương Trấn Nhạc cũng vỗ lên vai anh ta đáp lại.

Về đến cục cảnh sát, mọi người cổ vũ lẫn nhau, rồi mỗi người đi một ngả.

Gary tới bộ phận giám định ngồi chờ, Phương Trấn Nhạc và những người khác thì lại cùng nhau vào phòng giải phẫu.

Pháp y lấy khối thi thể ra, phán đoán vị trí của từng khối rồi ghép lại sắp xếp.

Khi một khối cuối cùng được Hứa Quân Hào cầm trong tay và đang cố gắng phán đoán thì Dịch Gia Di vẫn luôn không nói tiếng nào cuối cùng mở miệng: “Những phần còn lại của cơ thể đã bị chặt này không thuộc về cùng một người.”

Hứa Quân Hào sững sờ, ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn khối thi thể trên giường giải phẫu, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Lâm Vượng Cửu đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, lẽ nào người này không chỉ nhìn ra hung thủ mà còn biết nhìn thi thể?

Ông ta nhìn xung quanh, không phải cô thật sự có thể trao đổi với người chết cho nên nhìn thấy bây giờ có rất nhiều quỷ hồn đang đứng quanh đây, mới nói ra người chết không chỉ có một?

“Thập Nhất, không thể cắt ngang vụ án như thế, sir Hứa làm việc, cô đừng nói lung tung.” Lâm Vượng Cửu xua tay, ra hiệu cho Dịch Gia Di hãy nhìn nhiều nói ít.

Vốn dĩ cô cảnh sát nhỏ được điều từ văn chức qua đây đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm rồi, nếu lại ăn nói lung tung xảy ra sai lầm vậy sẽ khiến tổ trọng án rất khó coi.

Dịch Gia Di mím môi, lần đầu tiên khi người khác nói chuyện với cô mà cô lại không ngoan ngoãn đáp lời.

Khi cô đối diện với Hứa Quân Hào, ánh mắt vô cùng kiên định, lại quay đầu đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, cũng vẫn mím môi với vẻ nghiêm nghị, không muốn thu lại “lời nói lung tung” của mình lại.

Phương Trấn Nhạc nhìn cô nhưng không dạy dỗ cô, ngược lại đi lại gần giường giải phẫu, cùng Hứa Quân Hào quan sát cẩn thận khối thi thể.

Hứa Quân Hào cúi người lại gần, phải mang theo nghi vấn “những khối thi thể này không phải của cùng một người” cẩn thận làm kiểm tra.

Lúc này đột nhiên cửa phòng giải phẫu mở ra, kỹ thuật viên xét nghiệm bên bộ phận giám định cầm một bản báo cáo xét nghiệm đi vào, cùng lúc đưa cho Phương Trấn Nhạc còn nói với Hứa Quân Hào: “Sir Hứa, chúng tôi làm xét nghiệm máu ngay lập tức đã xác nhận vết máu thu thập được ở hiện trường không phải của cùng một người, cụ thể là mấy người thì vẫn phải tiếp tục làm xét nghiệm DNA.”

Đôi mắt của Hứa Quân Hào lập tức trừng to, nhìn chằm chằm vào kỹ thuật viên xét nghiệm.

“Sao thế?” Kỹ thuật viên xét nghiệm thấy tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, cũng cúi đầu quan sát mình với vẻ nghi ngờ, không có gì không đúng, đồ xét nghiệm gì đó đều mặc rất chỉnh tề mà.


Mọi người lấy lại bình tĩnh lại chuyển tầm nhìn về phía Dịch Gia Di, trong đó có kỳ quái, có khó tin, phần lớn là kinh ngạc và khó hiểu.

Lâm Vượng Cửu xoa mũi, đi qua một bên.

Lại bị Dịch Gia Di nói trúng nữa rồi!

Ông ta vô thức chà xát cánh tay, lại cảm thấy cả người rét lạnh từng đợt, đôi mắt đảo xung quanh nhìn, ngoại trừ mấy người họ ra đương nhiên còn có các quỷ hồn không nhìn thấy nữa.

Nhưng…

Ông lại giơ tay sờ điếu thuốc kẹp trên tai vẫn luôn không hút đó, không nhịn được mà nghĩ: Mình mới phải bớt lắm mồm đi, cô gái trẻ người ta quả thật có chút khác thường, muốn nói gì thì cứ để cô ấy nói đi!

Ông ta lắm miệng quản người ta làm gì, thật đúng là cậy già lên mặt, tự cho là đúng.

Nghĩ như thế, khi lại nhìn Dịch Gia Di, không chỉ có thêm một phần kính sợ mà thậm chí còn có chút dè chừng và sợ hãi.

Hứa Quân Hào không có thời gian giải thích với kỹ thuật viên xét nghiệm mà lập tức cúi đầu quan sát khối thi thể.

Sau khi quan sát “hồ máu tử thi” đơn giản và kiểm tra các phần còn lại của thi thể, anh ta ngẩng đầu, hé miệng, xoa dịu cảm xúc kinh ngạc rồi mở miệng nói: “Căn cứ theo hồ máu tử thi để phán đoán thì thời gian tử vong của mấy nạn nhân này khác nhau.

Tuy có khả năng có nhân tố khác ảnh hưởng khác nhưng căn cứ theo màu da, khung xương để đoán…”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Dịch Gia Di, nghiêm túc gật đầu và bảo: “Phần còn lại của thi thể quả thật không thuộc về cùng một người bị hại, vậy mà cô lại quan sát quan sát hồ máu tử thi sớm hơn rồi sao””

Dịch Gia Di không nói gì cả, cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào mấy khối thi thể trên giường giải phẫu, rồi lại tiến vào trong dòng chảy hình ảnh.

Cô muốn quan sát kỹ càng lại, cho dù không nhìn thấy mặt hung thủ thì cũng phải nhớ được những thông tin khác, nói không chừng có thể bắt được manh mối quan trọng hơn.

Hứa Quân Hào thấy Dịch Gia Di lại nhìn chằm chằm vào thi thể và quan sát, không nhịn được mà chậc chậc: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy…”

Chẳng trách sir Phương lại điều cô ấy tới tổ trọng án… đương nhiên không phải vì cô ấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào vừa xinh xắn, mà chính xác là vì có năng lực xuất chúng…

“Phán đoán sơ bộ có khoảng năm người bị hại…” Một vòng kiểm tra thi thể kết thúc, Hứa Quân Hào gỡ găng tay, cởi mũ, đi đến bên cạnh đám người Phương Trấn Nhạc đọc ra những thông tin nắm bắt được trong quá trình nghiệm thi.

Dịch Gia Di bị phái đi cùng Gary đi sắp xếp và thu thập báo cáo bên bộ phận giám định, Hứa Quân Hào quay đầu nhìn bóng lưng của cô cảnh sát trẻ, càng nghĩ càng cảm thấy rất giỏi.

Tình huống ở hiện trường ném thi thể rất phức tạp, ánh mặt trời chói mắt, màu cảnh vật và nhiệt độ… đều không ổn định, dưới loại tình huống đó nếu kiểm tra thi thể ngay tại hiện trường sẽ rất dễ bị môi trường ảnh hưởng, đưa ra phán đoán sai lệch.

Hơn nữa khi ấy thông tin hỗn loạn, muốn thu thập vật chứng và thi thể còn phải đảm bảo không bỏ sót manh mối và khối vụn thi thể quan trọng ở hiện trường đã nghiền áp toàn bộ lực chú ý của mọi người rồi.

Bản thân anh ta cũng không dám xác định dưới loại tình huống đó, có thể lập tức chuẩn bị sẵn sàng quan sát thi thể và đưa ra kết luận người bị hại không cùng một người hay không.

Huống chi, mọi người cũng không ngờ trước được vậy mà mấy khối thi thể này lại lần lượt là của vài người, hoàn toàn sẽ không bớt thời gian ra kiểm tra các chi tiết như hồ máu tử thi…

Mà Dịch Gia Di chỉ nhìn cách vài bước lại có thể đoán ra chính xác.

Anh ta nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, mắt to trừng mắt to vài giây mới áp chế tâm trạng, mở miệng hỏi: “Sao cô ấy biết?”

Hơn nữa nhìn từ xa như thế đã biết!

Không cần hỏi kỹ Hứa Quân Hào đang nói ai thì Phương Trấn Nhạc cũng biết đối phương đang nghi ngờ điều gì.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin