Chương 2: Không cam lòng
Phương Trấn Nhạc đi đằng trước quay đầu từng mắt nhìn, Lưu Gia
Minh vội phất tay, chớp mắt vài cái với Dịch Gia Di rồi chạy theo tổ
trưởng Phương, trở về làm việc.
Dịch Gia Di đứng ở cầu thang nhìn bóng lưng của Phương Trấn
Nhạc, nghĩ: Ồ, là cảnh sát có bắp tay bị muỗi bắt nạt, hóa ra là tổ trưởng
tổ trọng án à.
Dữ thật, không giống cảnh sát mà giống thiết diện phán quan hơn,
dán thêm hai chòm râu, giơ một cây bút to là có thể thăng đường xử án
rồi.
Cô thấy hơi buồn cười, suy nghĩ xoay chuyển lại đột nhiên nhớ tới
hình ảnh đã nhìn thấy như xem phim trong phòng giải phẫu đó, còn có thi
thể bị giải phẫu lại được khâu lại kia.
Cô cắn môi, ôm chặt kẹp văn kiện, siết bút rồi chậm rãi xuống cầu
thang.
Tại hiện trường hung án mà cô nhìn thấy, nữ chính rõ ràng chính là
người chết đang nằm trên cái giường lạnh như băng, nếu như đó là thật,
người đàn ông vung dao… chính là hung thủ thật sự?
Trở về văn phòng, cô báo cáo công việc vừa rồi với chị Nhan, lại nghĩ
ngợi lung tung trải qua hai tiếng sau đó.
Tới giờ tan làm, cô thò đầu nhìn vào văn phòng của tổ trọng án B, chỉ
thấy một bóng người lóe lên.
Lâm Vượng Cửu định vòng ra ngoài hút thuốc thì trông thấy Dịch Gia
Di, giơ tay chào hỏi nhưng lại quên mất tên cô: “Dịch gì nhỉ?”
“Dịch Gia Di.” Cô cảnh sát trẻ chỉ đành đáp lời một lần nữa.
Nhân vật nhỏ chính là như thế, không dễ được ghi nhớ.
“Tan làm không đi hẹn hò sao?” Lâm Vượng Cửu nhìn cô từ trên
xuống dưới.
Sau khi cô gái trẻ thay bộ đồng phục chỉ mặc đồ màu trắng, cầm một
cái túi tiện lợi, búi tóc đổi thành tóc đuôi ngựa giống như một nữ sinh tan
học về nhà, vừa nhìn đã biết không phải cách ăn mặc để đi hẹn hò rồi.
“Về nhà ăn cơm thôi ạ.” Dịch Gia Di cười cong mắt lại, giả bộ thuận
miệng hỏi: “Chú Cửu, đã tìm được hung khí chưa?”
Lâm Vượng Cửu hít một hơi thuốc, thưởng thức một tiếng “chú Cửu”
ngọt ngào của nữ sinh. Ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi, không biết liệu có
tốt số bình yên an toàn nghỉ hưu về nhà hưởng thụ tuổi già không nữa.
Ông ta lắc đầu, chậm rãi đáp: “Đội trưởng kêu chúng tôi mở rộng
phạm vi tìm lại một lượt, đang định ra ngoài đây.”
“Ồ.”
“Sao án đã làm mấy tháng rồi tăng ca có ích gì nữa, còn không bằng
về nhà ăn no ngủ say.” Lâm Vượng Cửu oán trách một câu, thấy cô gái
trẻ đang nhìn mình với đôi mắt to sáng ngời, còn dong dài nữa thật sự có
hơi tổn hại hình tượng, vì thế ông ta ưỡn ngực, nghiêm túc nhắc nhở:
“Trên đường về nhà đi đường lớn, đừng chui vào các ngõ nhỏ, biết
chưa?”
“Yes, sir.”
… Ở
bãi đỗ xe, Dịch Gia Di chậm rãi gặp được tổ trọng án B đang sải
bước vội ra ngoài.
Phương Trấn Nhạc dẫn đội, lái xe cảnh sát đi tới hiện trường gây án.
Anh quét sạch cơn buồn ngủ và mệt mỏi buổi sáng cùng vẻ mất kiên
nhẫn buổi chiều, lúc này nghiêm mặt, hai mắt giống như chứa tia sáng
lạnh, động tác lên xe nhanh nhẹn, dáng người vô cùng tiêu sái.
Chỉ có một động tác nhỏ như gãi ngứa trên cánh tay là giảm bớt chút
uy phong của anh.
Xe cảnh sát hú còi lái đi, Dịch Gia Di bị phun đầy khói vào người.
Cô phẩy tay, đẩy xe đạp đi ra khỏi bãi đỗ xe nhưng lại không nỡ đạp,
cái xe tồi tàn vẫn là cái xe tồi tàn đó, không có hiện rõ nguyên hình biến
thành một cô gái trưởng thành.
Cô chỉ là không cam lòng.
Lại đi hơn một trăm mét, đột nhiên cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng
hạ quyết tâm khuất phục trước lòng tò mò.
Dịch Gia Di vòng lại sở cảnh sát gọi điện cho anh trai nói tăng ca sẽ
về nhà muộn một chút, sau đó tìm nửa bình xịt muỗi trong ngăn kéo bàn
mình đựng vào túi.
Cô ngẩng đầu lên, dứt khoát chạy xuống tầng, đạp xe tới hiện trường
gây án trong ngõ sau phố Pitt.
Trong hình ảnh khi tiến hành gây án, cô nhìn thấy hung khí rơi trong
góc đống rác cách cầu thang sắt ở góc đường vài bước khi hung thủ va
vào nó đánh rơi…
Cô chỉ đi nhìn thôi… xem ở đó có hung khí thật hay không, xem mình
đột nhiên như lạc vào cõi thần tiên nhìn thấy “bộ phim” đó có phải là ảo
giác hay không.
Nữ cảnh sát trẻ mới vào cục cảnh sát làm văn chức tìm được hung
khí, đúng là phúc tinh tới cửa.
Nơi thi thể nằm có chồng báo chất đấy, đại khái là đống báo bỏ đi mà
người đàn ông tai nghễnh ngãng nhặt đồng nát vẫn chưa kịp bán đi.
Một chồng dính máu tươi đó đã bị đồng nghiệp bên bộ phận khoa học
pháp y mang đi lúc thu thập chứng cứ, bây giờ mấy chồng còn lại bên đó
đều không dính máu, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn tuần san Minh
Báo của tháng trước.
Trên mặt báo đăng ảnh về chủ đề hôn nhân hoặc đám cưới kể từ khi
thành lập cho đến nay đã được bảy mươi lăm số báo, cũng chỉ ra rằng có
hai mươi mốt đôi vợ chồng trong số đó đã ly hôn, kết luận là xác suất ly
hôn ở Hương Giang đã im hơi lặng tiếng tăng vọt lên.
Hung thủ của đại đa số án giết người đều là người thân, trong đó vợ
chồng lại chiếm nhiều nhất.
Phương Trấn Nhạc thu lại tầm nhìn, bước đi chậm rãi ở hiện trường
gây án, ánh mắt liếc qua từng góc một, đôi mày càng ngày càng nhíu chặt
lại.
Buổi chiều bọn họ đã lấy lời khai của chồng nạn nhân, cũng xác nhận
chứng minh ông ta không có mặt ở hiện trường.
Tuy rằng thám tử đã đi điều tra nghe ngóng các mối quan hệ công
chúng khác của nạn nhân nhưng xét từ địa điểm, thời gian tử vong và
cách thức gây án, Phương Trấn Nhạc thật sự đã suy luận ra được hung
thủ hơn phân nửa không phải người quen gây án.
Không phải người quen gây án, trên người nạn nhân cũng không mất
bất cứ tiền tài và vật phẩm gì, cũng không có nhân chứng tận mắt nhìn
thấy, tin tức mà pháp y đưa ra cũng không có chỗ nào đặc biệt, buổi
chiều bên bộ phận giám định chỉ đưa ra được kết luận mẫu máu và “vật
chất để lại trên vết thương là rỉ sắt.”
Vụ án tiếp viên hàng không bị giết rồi hòa tan xác năm tám mươi chín,
vì tình giết người, người quen gây án, thi thể bị phát hiện trong phòng
khách nơi hung thủ ở, chân tướng gần như vậy nhưng từ bắt giữ đến
thẩm lý còn cần đến hơn một năm.
Mà vụ án trước mắt này lại không có manh mối, bạn không tìm được
hung khí, không mò được đến gần hung thủ... chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị
tro bụi nhấn chìm trong đống án chưa giải quyết trong thành phố.
Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hoang tàn bên ngõ nhỏ,
quay người nói với Lưu Gia Minh: “Mấy cái cửa sổ đó có thể nhìn ra con
ngõ này, nhà cửa san sát nhau, cho dù không có người qua lại thì vẫn có
khả năng có người xuất hiện bên cửa sổ, hỏi lại đi, hỏi liên tục vào.”
“Em biết rồi, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh quay đầu chạy đi.
Phương Trấn Nhạc lại gọi cậu ta lại, móc hai trăm đồng tiền Hồng
Kông từ trong túi đưa qua: “Mua vài bao thuốc, kẹo và hạt dưa... đi tới
nói chuyện quấy rầy không ngừng toàn bộ hàng xóm.”
“Yes, sir.” Lưu Gia Minh vừa cười vừa nhận lấy, cúi người chui ra
khỏi tuyên cảnh giới.
...
Phương Trấn Nhạc đi qua đi lại trong ngõ nhỏ xảy ra hung án, không
ngừng suy luận và tìm kiếm chi tiết bỏ sót, vừa giám sát các nhân viên
điều tra tìm kiếm chứng cứ, vừa tìm tin tức có khả năng đã bỏ sót trong
đầu.
Vết ngứa ở cổ và cánh tay không ngừng quấy rầy suy nghĩ của anh,
bôn ba cả ngày, rốt cuộc lại quên mất xịt chống muỗi.
“Chú Cửu.” Phương Trấn Nhạc vò loạn mái tóc ngắn trong sự bực
bội: “Đi kiểm tra xem công tác vệ sinh bên này là do ai nhận thầu, hỏi
xem tối qua và sáng nay có phát hiện gì kỳ quái không?”
“Anh Nhạc, buổi chiều tôi đã điều tra qua rồi, ngõ này không có ai để
ý đến đâu, người đàn ông nghễnh ngãng kia để đồ ở địa bàn bên này,
người khác vào đây quét dọn, ông ta sẽ tưởng người ta muốn giành đồ
của ông ta nên cầm chổi đuổi người ta, bây giờ người gần đây đều không
đi vào nơi này nữa.”
Lâm Vượng Cửu gọi Phương Trấn Nhạc một tiếng “anh” theo công
tác, Phương Trấn Nhạc lại gọi ông ta là “chú,” mọi người tự gọi theo
cách của mình, không ai làm phiền ai.
“Tìm chứng cứ xong thì dẫn ông nhặt đồng nát về, lại thẩm vấn thêm
lần nữa.” Phương Trấn Nhạc nói với vẻ bất đắc dĩ, bây giờ loại tình
huống này chỉ có thể ép mấy người có khả năng tìm được này ra ít nước
ngọt mà thôi.
Dịch Gia Di khóa xe đạp lại một bên, lấy đưa vật phẩm cần thiết để
tra án cho phía cảnh sát làm lý do, chào hỏi đồng nghiệp cảnh sát mặc
quân tranh đang phong tỏa hiện trường gây án rồi thuận lợi trà trộn vào
trong khu phong tỏa.
Trong ngõ chất đầy tạp vật: Chiếc xe đạp hỏng nằm chỏng chơ bên
đường, chỉ có một chiếc bàn ba chân, và vật bài tiết của động vật nào đó
đã được xử lý...
Ngẩng đầu lên có thể thấy lan can sắt vươn dài bên ngoài cửa sổ nhà
người khác, trong lan can chất đống đồ bỏ đi, chắn kín cả cửa sổ.
Tầm nhìn thả đi xa hơn sẽ thấy phía tận cùng là cái lều của ông cụ
nhặt đồng nát và cầu thang sắt ở ngã rẽ...
Dịch Gia Di cố gắng kiềm chế tâm trạng đang sôi trào của mình, lúc
thở ra còn có thể cảm giác được nhiệt độ thể khí phun ra từ trong khoang
mũi quá cao.
Toàn bộ mọi thứ trong ngõ đều giống y như đúc với hiện trường gây
án mà mình đã nhìn thấy, giống như cô thật sự đã từng tới nơi này vậy.
Dịch Gia Di cố gắng nuốt nước bọt, khi Phương Trấn Nhạc nhìn thấy
mình, cô chạy nhanh qua đó, miễn cưỡng treo một nụ cười, móc nước
đuổi muỗi từ trong túi ra kéo theo cả đồ trong túi cũng bị lôi ra ngoài, lại
luống cuống tay chân nhét về, phí rất nhiều sức mới đưa được nước đuổi
muỗi tới trước mặt Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt cũng đã lúng túng đến
nhỏ máu.
Hành động của cô rõ ràng có hơi nằm ngoài dự liệu của Phương Trấn
Nhạc, người cảnh sát uy vũ đã dành trọn toàn bộ thời gian trong đời cho
công việc đại khái cũng bị hành động dịu dàng, mềm mỏng và ngọt ngào
này đập cho váng hết cả đầu óc.
Anh cầm nước đuổi muỗi, nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vài giây
rồi mới thấp giọng đáp một câu: “Cảm ơn.”
“Là việc của bộ phận hành chính chúng tôi, nên làm thôi.” Trên đường
tới đây, Dịch Gia Di đã sớm tìm xong lý do cho mình, sau khi thuật lại đâu
ra đấy những lời khách sáo đã diễn thử trong đầu, đôi mắt lại vẫn luôn
vô tình cố tình liếc qua một đống tạp vật ở góc ngõ nhỏ.
Phương Trấn Nhạc còn tưởng cô xấu hổ, ngại đối diện với anh, chỉ
lặng lẽ bôi nước đuổi muỗi lên mấy vết cắn trên cổ và cánh tay, sau đó
trả lại cho Dịch Gia Di.
Sau khi cô cảnh sát nhỏ nhận nước đuổi muỗi, lại chần chừ không
muốn đi.
“Về nhà sớm một chút đi, đừng lang thang ở bên này nữa.” Phương
Trấn Nhạc mở miệng đuổi người, mấy nơi xui xẻo thế này, cô gái trẻ tới
góp vui làm gì.
“Vâng.” Dịch Gia Di quy củ đáp một tiếng, cúi mắt nhìn chằm chằm
vào mũi giày của mình, trong đầu diễn thử lại lần cuối cùng lời từ chối
đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi mới ngẩng đầu nhìn xuống cuối ngõ, sau đó
biểu diễn vẻ mặt kinh ngạc một cách vô cùng nghiêm túc lại sứt sẹo:
“Ế?”
Nghe một tiếng “ế” này của mình, mặt cô cũng hơi đỏ lên, e rằng cô
không phải một diễn viên tốt cho lắm, giọng hơi cao, nghe có vẻ khá cố
ý, khiến người xấu hổ.
Nhưng Phương Trấn Nhạc đã bị cô thu hút tầm nhìn, cô chỉ đành đâm
lao thì phải theo lao, dựa theo cốt truyện đã nghĩ xong ban đầu, căng da
dầu lên diễn tiếp.
“Cái phát sáng đó là gì thế?” Cô chỉ vào góc chất đống thùng các tông
và ván gỗ ở cuối ngõ.
Giọng nói hơi cứng ngắc, ngón chân co quắp lại vì lúng túng.
Trước khi lâu đài Disney được xây dựng xong xuôi, Dịch Gia Di vội
vàng tránh tầm nhìn của Phương Trấn Nhạc, cất bước đi vào trong ngõ.
Lỡ như không có gì cả vậy cứ nói mình nhìn lầm là được.
Chuyện nhỏ, không cần khẩn trương, hít thở sâu, hít thở sâu nào...
trong đầu đã an ủi bản thân, cô nhìn chằm chằm phía trước, tiến lại gần
với vẻ tò mò.
Phương Trấn Nhạc nhíu mày nhìn theo hướng mà cô chỉ, chỉ thấy
trong đống tạp vật chẳng có gì cả.
Trước đó đám người Lâm Vượng Cửu đã tra soát nơi đó một lần, tạp
vật đều đã bị chuyển ra rồi xếp lại, không có khả năng bỏ sót gì được.
Nhưng thấy Dịch Gia Di thành thật nhiệt tình, vội vàng quành vào đó,
anh ta vẫn sải bước vòng vào theo cô, dẫn đầu tiến vào trong.
Nhưng chẳng có gì cả.