THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 26: Tăng nhân quét rác sa lưới! 


Khi cô lao vào cửa cục cảnh sát, đúng lúc bên trong có người ra đón.

Lưu Gia Minh và Gary lần lượt dẫn hai người ra khỏi cục cảnh sát, người bị đưa đi phía trước là Trương Kim Thổ, phía sau là thanh niên để đầu đinh.

Dịch Gia Di lập tức dựng thẳng mắt nhìn chằm chằm vào Trương Kim Thổ - một trong số những hung thủ, cô hơi ngây người rồi mới quay đầu hỏi: “Anh Gia Minh, anh Gary, chào buổi sáng, cơm đến rồi đây.”

Lưu Gia Minh duỗi tay nhận hộp cơm, nói một tiếng “vất vả rồi” sau đó quay người chạy vào văn phòng tổ B.

Dịch Gia Di quay đầu nhìn Gary, mỉm cười giả bộ tùy tiện hỏi: “Hai người này là người cung cấp manh mối mới cho vụ án ở King’s Park sao ạ?”

“Đúng vậy, qua đây lấy khẩu cung, người đằng trước là Trương Kim Thổ, trước đây từng làm công chung với nạn nhân nam. Người phía sau tên Lý Tử Hùng, từng cùng nạn nhân nam tới Thuyền Loan đánh cá.” Gary giả bộ vô tình cười đáp, nói xong lại vội vàng nhìn vẻ mặt của Dịch Gia Di, thấy cô có hơi đăm chiêu dường như không để ý đến câu trả lời của mình quá mức chi tiết và cụ thể, cũng không nghi ngờ câu trả lời của anh ta giống như đang báo cáo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ôi, đúng là còn khó hơn bắt hung thủ, bắt bắt cướp nữa.

Trong lòng Dịch Gia Di thầm nhớ cái tên Trương Kim Thổ này, đây là người duy nhất chưa bị ghi lên bảng trắng trong năm tên hung thủ.

Cái tên Trương Tử Hùng gì đó chưa từng gặp qua, không xuất hiện trong dòng chảy hình ảnh nên rõ ràng là nhân vật không liên quan, hoàn toàn không cần để ý đến.

Toàn bộ suy nghĩ của cô dồn lên vụ án, đi theo Gary tới văn phòng tổ B, nghĩ một lúc rồi giới thiệu bữa sáng cho mọi người, lại nhân lúc mọi người ăn cơm và nói chuyện về vụ án, cô lén lút nghe ngóng tiến độ tối qua của bọn họ, sau đó lại dọn thùng giữ nhiệt đi.

Hoàn toàn không để ý đến Trương Kim Thổ vừa bị đưa ra khỏi cửa lại bị Lâm Vượng Cửu đang ẩn náu bên ngoài giữ lại, khóa còng tay rồi giải về cục.

Thanh niên đầu đinh khác lại hoàn toàn chỉ là khách mời thân thiện, chào hỏi chú Cửu một tiếng rồi rời đi.

Lâm Vượng Cửu tránh hành lang tổ trọng án B dẫn Trương Kim Thổ đi tống giam rồi mới hớt hải chạy về, còn phải làm ra bộ dáng vừa mới ra ngoài hút thuốc.

Kỹ thuật diễn có hơi giả trân nhưng cũng may Dịch Gia Di hoàn toàn không để ý đến ông ta.

“Ôi, mọi người đều ăn hết rồi sao?” Ông ta chào hỏi một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, chuyên tâm ăn sáng, chỉ là ánh mắt thi thoảng lại nhìn Dịch Gia Di, quan sát kiểu gì cũng thấy gương mặt của cô cảnh sát trẻ hàm hậu đáng yêu, hoàn toàn không giống với quỷ thủ khoanh tròn mà sir Phương nghi ngờ tí nào.

Cho dù không phải thần quỷ thì cũng nên là…

Điều hòa trong phòng thổi ra khí lạnh vù vù, mọi người ăn rất nhanh vì món ngón đều đã nguội hết.

Chú Cửu về muộn nhất lại ăn xong sớm nhất: “Tôi đi hút thuốc đây.” Ông ta đặt đũa xuống rồi chạy đi.

“Tôi đi với.” Lưu Gia Minh gắp một miếng xíu mại cuối cùng nhét vào miệng, vất đôi đũa, nhồm nhoàm nói một câu rồi đuổi theo chú Cửu.

“Tam Phúc, cậu đi xem ghi chép với tôi đi.” Phương Trấn Nhạc duỗi thắt lưng, uống nước làm ấm giọng rồi dẫn Tam Phúc cũng đi ra ngoài.

Gary ngẩng đầu nhìn một đám người, thì thầm: “Chạy hết rồi, tôi cũng phải ra ngoài đi phỏng vấn hàng xóm của nạn nhân nam mà để lại tôi dọn bàn một mình à.”

“Tôi dọn giúp anh cho, anh Gary.” Dịch Gia Di nở nụ cười đứng dậy, đôi mắt thi thoảng nhìn lên bảng trắng, ở đó có thêm vài cái tên, trong đó có Trương Kim Thổ đã gặp được vào buổi sáng.

Cuối cùng cô cũng khớp được khuôn mặt và tên của một tên hung thủ cuối cùng, phải tranh thủ khoanh tròn để đám người sir Phương biết đây cũng là một trong các hung thủ!

Thu dọn đồ xong, Gary nôn nóng cầm một chai nước khoáng vội vàng tạm biệt rồi rời đi, chỉ để lại một mình Dịch Gia Di dọn bàn.

Sắp xếp xong thùng giữ nhiệt, cô đi ra cổng nhìn trái nhìn phải.

Lúc này các đồng nghiệp mới đến cục cảnh sát, không phải đang thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tuần phố thì cũng là pha cà phê để chống đỡ một ngày bận rộn với công việc, cho nên trong hành lang trống không, hoàn toàn không có ai cả.

Chính là lúc này.


Dịch Gia Di quay ngoắt người lại, tiến nửa bước tới trước bảng trắng, cầm bút, mở nắp bút, khoanh một vòng tròn tiêu sái lên tên của “Trương Kim Thổ” sau đó đóng nắp bút rồi ném bút xuống.

Động tác lưu loát liền mạch, rõ ràng là đã làm quen rồi.

Nhìn một tên hung thủ cuối cùng bị khoanh tròn, trên mặt Dịch Gia Di hiện ra nụ cười đắc ý.

Hừ, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.

Cô hất cằm với vẻ đắc ý, sau đó quay người bước ra khỏi văn phòng tổ B, chuẩn bị vung bước chân một cách vô tình dứt khoát đi lên văn phòng nhỏ trên tầng một cách uy phong mạnh mẽ.

Kết quả tầm nhìn mới chuyển qua theo đầu lại liếc thấy một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này mới đúng.

Phương Trấn Nhạc dựa vào cửa phòng làm việc của Khưu Tố San, tay vắt lên trên khung cửa, tư thế nhàn nhã, ánh mắt nghiền ngẫm.

“…” Tim Dịch Gia Di đập như trống dồn, cả người cứng ngắc, miễn cưỡng gọi: “Sir Phương.”

Không biết anh bước ra khỏi văn phòng của giám sát Khưu Tố San từ khi nào và đã đứng ở đó bao lâu.

“Chào buổi sáng.” Khóe môi Phương Trấn Nhạc treo một nụ cười, rõ ràng vừa rồi mới ăn sáng chung xong mà lúc này lại chào buổi sáng một cách kỳ quái.

Cánh cửa sau lưng anh mở rộng ra, Khưu Tố San ngồi trong văn phòng, tầm nhìn xuyên qua khe hở giữa người đàn ông và cánh cửa, nhìn về phía Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ gật đầu mỉm cười định đi thì Phương Trấn Nhạc lại mở miệng.

“Sao cô biết Trương Kim Thổ là hung thủ?”

Tim của Dịch Gia Di lập tức rớt bịch xuống đất, trợn mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, lúng túng hé miệng rồi lại khép miệng, dáng đứng từ từ trở nên thẳng tắp.

Từ một phía khác của hành lang, bốn thám từ tìm đủ cái cớ khác nhau rời đi đột nhiên nhảy ra.

Lưu Gia Minh nhanh chóng sáp đến bên cạnh Dịch Gia Di, thò đầu nhìn vào văn phòng: Tên của mấy người không liên quan mới được thêm lên trên bảng đều không bị khoanh tròn, duy chỉ có tên của Trương Kim Thổ mới gặp được buổi sáng bị khoanh một vòng thật to.

“Oa…” Lưu Gia Minh vỗ một cái lên đầu mình, quay sang quan sát Dịch Gia Di nhiều lần từ trên xuống dưới như thể hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy.

Cậu ta cắn răng, lắc đầu, ngón tay xoa trán với vẻ khó tin, giống như một đứa trẻ có chứng tăng động, nhịn nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Thật sự là cô à, Gia Di, oa, biết diễn quá đấy nhé, tôi hoàn toàn không ngờ là cô đấy.”

Anh ta lại dùng sức vỗ trán, nghĩ đến lúc tên hung thủ bị khoanh tròn thật đỏ trong quá trình điều tra phá mấy vụ án này lại không nhịn được mà lùi lại một bước, lặp lại một loạt hành động tăng động vừa rồi, sau đó lớn tiếng than: “Sao cô làm được vậy? Lúc tôi hoàn toàn chưa có manh mối gì, sao cô lại biết hung thủ là ai? Oa! Oa…”

Anh ta xoa mũi, thật sự kinh ngạc nói không thành lời.

Thế này cũng quá kinh người rồi.

Giống như người anh em trưởng thành cùng anh, sẽ cùng anh đón gió phun nước miếng, đón sóng biển và tiểu bậy, đột nhiên nói với anh thật ra anh ta là con gái.

Giống như anh ăn thịt bò viên nhân nước cốt bề bề hai mươi mấy năm, đột nhiên có một ngày ông trời nói với anh, thịt bò viên nhân nước cốt bề bề thật ra được làm từ nước tiểu đấy.

Giống như…

Nói tóm lại là quá kinh người!

Lâm Vượng Cửu từ đầu đến cuối chỉ nghiêng đầu, che miệng, vẹo cổ, ánh mắt lúc thì nhìn Dịch Gia Di lúc thì nhìn tấm bảng trắng trong văn phòng, trên người dường như ngoại trừ mắt ra thì những chỗ khác đều không cử động được.

Vừa nghĩ đến cô cảnh sát trẻ Dịch Gia Di này mới nhậm chức một thời gian ngắn như thế đã vì phát hiện ra hung khí lập được công lớn mà được lên trang bìa tờ báo, hơn nữa cũng không phải dựa vào vận may! Không phải!

Bây giờ xem ra, trong nhiều vụ án cô cũng đã sớm phát hiện ra hung thủ rồi, vừa nghĩ đến đây, ông ta nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di không rời mắt, thật kinh người!

Nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc cầu thần bái phật của mình, ông ta lại…

Ông ta quay người, chỉ hận không thể xuyên qua hành lang đi ra ngoài, hút hết một bao thuốc lá của mình mới thôi.


“Cho nên nạn nhân nữ trong vụ thảm sát ở King’s Park không phải tới công viên đọc sách một mình, thật ra cô đã suy luận ra rồi chứ không phải ngẫu nhiên nghĩ đến, hơn nữa… cũng đã sớm xác định mấy người này là hung thủ? Sao cô phát hiện ra được hay vậy?” Gary càng nghĩ đôi mắt càng sáng ngời, ánh mắt nhìn Dịch Gia Di quả thật giống như đang nhìn thần tiên vậy.

“Cho nên, vụ án trộm con cô cũng…”

Mọi người chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không lấy lại bình tĩnh nổi!

Khưu Tố San thấy bọn họ mỗi người một câu, quả thật định cảm thán đến tận cùng trời đất mất, chị ta không thể không đẩy Phương Trấn Nhạc vẫn luôn chặn ở cửa đùa giỡn ra, ngăn cản trò hề này lại.

Chị ta bày ra vẻ mặt cấp trên ôn hòa, nói lời mời với Dịch Gia Di: “Vào nói chuyện chứ?”

Nói xong còn nhường đường, duỗi tay làm ra tư thế mời.

Phương Trấn Nhạc gật đầu cổ vũ Dịch Gia Di, dẫn đầu đi vào văn phòng của Khưu Tố San, ngồi lên sô pha sát tường một cách thoải mái và tự nhiên rồi mới chuyển tầm mắt về phía Dịch Gia Di.

Đôi mắt đó vô cùng bình tĩnh giống như hồ trên núi cao, sâu thẳm và thần bí.

Mí mắt phải của Dịch Gia Di bất chợt nhảy lên: Không phải sir Phương đã biết là mình từ lâu rồi đấy chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú đầy phức tạp không biết là sùng bái kính trọng hay là kinh hãi của mấy người Lưu Gia Minh mà chậm rãi đi vào phòng của giám sát, vòng qua Phương Trấn Nhạc đang ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế đối diện với bàn làm việc của Khưu Tố San.

Cô chụm hai chân lại, hai tay đặt trên đùi, ngồi thẳng người.

Khưu Tố San đóng cửa lại, lúc vòng qua bàn làm việc còn quan sát cô cảnh sát trẻ thật cẩn thận.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ lớn sau lưng ghế của cô chiếu vào trong căn phòng, hắt lên nửa gương mặt của Dịch Gia Di, khiến hàng mi dài nhuộm vàng trông vô cùng mềm mại.

Vài sợi tóc vừa mảnh vừa mềm của cô cảnh sát trẻ cũng biến thành màu lúa vàng, khiến người liên tưởng đến câu hình dung các cô gái trẻ: “Nhóc con.”

Nhưng chính cô nhóc con trông mềm mại và trẻ tuổi như thế, đã dựa vào sự nhạy bén chỉ mình cô mới có phát hiện ra hung khí sớm nhất, nhìn thấu hung thủ sớm nhất, lại chơi đám lão làng trong tổ trọng án quay vòng vòng.

Chẳng trách Phương Trấn Nhạc đề nghị cô ta điều Dịch Gia Di đến tổ của anh.

Cơ thể Khưu Tố San vô thức ngồi thẳng dậy, trước khi mở miệng lại bất giác chuyển tầm nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha.

Phương Trấn Nhạc cười với chị ta và gật đầu giống như đang cổ vũ chị ta, sau đó bảo: Đừng sợ.

Khưu Tố San nhíu chặt mày, bị thái độ thèm đòn này của Phương Trấn Nhạc làm cho hơi khó ở, khi lại đối diện với “quỷ thủ khoanh tròn” Dịch Gia Di, cuối cùng chị ta cũng tìm được vài phần khí thế mạnh mẽ của người làm lãnh đạo.

“Dịch Gia Di, vòng tròn đỏ là do cô vẽ sao? Sao cô biết mấy người đó là hung thủ?” Khưu Tố San nhướn mày, mở miệng một cách dịu dàng nhưng lại không mất uy thế.

Ngón tay của Dịch Gia Di bấu vào quần, cảm giác được ánh mắt của Phương Trấn Nhạc ở bên trái phía sau giống như đang đâm vào lưng mình.

Cô hít một hơi thật sâu, vờ như ngón chân căng thẳng đến mức cọ trong đôi giày da không phải của mình, vờ như nhịp tim đập nhanh như nhịp tim của nam chính trong [Khát Vọng Nhịp Điệu] là hoàn toàn bình thường, vờ như madam và sir Phương đều cầm cây kẹo ngọt muốn lừa một đứa trẻ ngốc nhà địa chủ.

Cô từ từ thả lỏng hai vai, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của madam, cố gắng làm ra bộ dáng “tôi không sợ, tôi không chột da, tôi mạnh nhất” sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Trong văn phòng tổ trọng án B, người nào người nấy cũng mất hồn mất vía!

Lưu Gia Minh càng nghĩ đến chuyện này lại càng cảm thấy quá kích thích.

Cậu ta làm điều tra viên nhiều năm như vậy rồi, đi theo anh Nhạc làm việc đã rất cố gắng, biểu hiện cũng rất không tồi, trước khi phá án, điều tra nghe ngóng, tìm kiếm manh mối đều phải ghi chép theo tuần, theo tháng.

Chỉ như vậy, muốn phán đoán ra là ai là hung thủ mà nói chỉ “suy luận” với cậu ta, thì cậu ta cóc tin.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin