THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 48: Chỉ có thể kiên nhẫn bám theo


Hơn nữa, trì trệ chắc chắn sẽ xuất hiện thay đổi, bà lão bị bắt đi, một tối không về, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, dẫn đến hung thủ lập tức giết chết người bị hại có khả năng tồn tại kia, rồi chạy trốn trong đêm.

Anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn bám theo.

Hơn nữa phải càng bình tĩnh, cẩn thận hơn và kiên nhẫn hơn hơn trước …

Khi người đốt tiền vàng trên đường càng ngày càng ít, hẳn cũng đã đến thời khắc bách quỷ dạ hành, người sống nhường đường, cuối cùng bà cụ cũng dừng lại ở ngã tư đường Giao Dương và đường Đại Toàn, sau khi do dự một lúc lại vòng vào Đại Đồng Thôn.

Ở khu vực bên rìa đổ nát vào thập niên chín mươi, những ngôi nhà cũ kỹ vẫn đứng sừng sững ở đó chắn gió che mưa cho những hộ gia đình nghèo nhất cứ mỗi khi mưa rơi là dột, gió thổi là lọt gió.

Khu vực này sẽ không có bất cứ một chai nước suối nào không có chủ nhân, cũng sẽ không có bất cứ một thùng các tông nào bị ném trên đường, tất cả mọi người đều nghĩ đủ các cách đào bới từng đồng từng cắc một từ những xó xỉnh quanh người. Đây chính là tình trạng ở Đại Đồng Thôn, người nghèo tập trung, ngay cả đèn đường cũng chỉ sáng một ngọn u ám.

Bà lão đã quen đi xuyên qua con đường bùn tối tăm lại phủ đầy rêu này, vòng vèo đủ hướng lại đi về phía một tòa nhà nhỏ năm tầng trông như cao ốc quỷ.

Khi Phương Trấn Nhạc bám theo đến đường bùn, anh ngồi xổm xuống thu thập một ít rêu, sau khi đựng vào túi mới cẩn thận đi vào.

Lưu Gia Minh theo sau sir Phương, tim đập như trống, cũng không nói rõ được là sợ hay gì, có lẽ vì đang là tết Vu Lan nên càng nhiễm thêm vài phần không khí khủng bố, hoặc có lẽ vì vụ án chặt xác này mang tới cho mọi người quá nhiều áp lực, lo lắng, và khẩn trương, sợ hung thủ lại gây án thêm, muốn tranh thủ từng giây từng phút một bắt được anh ta trước vụ án tiếp theo, cho nên cuối cùng đi đến nơi này vẫn có một chút hưng phấn, mong chờ và thấp thỏm.

Dịch Gia Di bám sát bên cạnh Gary, cô em khờ khạo đi đến đầu hàng hiên còn muốn tiếp tục đi theo lại bị Tam Phúc ở phía sau túm lại.

Tam Phúc quay đầu nhìn Tony ở tổ A, anh ta muốn tiến vào tận tay bắt hung thủ, nhưng giao Tiểu Thập Nhất cho người tổ khác chung quy lại vẫn thấy hơi không yên tâm, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng anh ta vẫn từ bỏ lòng lập công, kéo Dịch Gia Di, dẫn một thám tử khác vòng đến trước cửa sổ bên cạnh tòa nhà, tìm một đống gỗ rồi núp phía sau, cùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên này, đề phòng hung thủ nhảy khỏi cửa sổ chạy đi.

Sau khi một nhóm thám tử tổ A cuối cùng chạy tới cũng lặng lẽ vòng tới một bên khác, bao vây xung quanh phòng ngừa hung thủ nhảy ra từ cửa sổ bên đó.

Phía cảnh sát đã bày sẵn thiên la địa võng, ác quỷ có thể chạy được thế nào?

Trong căn phòng tồi tàn bên trái ở lầu một, Phương Trấn Nhạc ấn chặt người Trương Đại Phúc đang xem chương trình đêm khuya.

Nhìn thấy Phương Trấn Nhạc nhào tới với khí thế hừng hực, Trương Đại Phúc kinh hoàng, nhảy bật dậy muốn thoát ra từ cửa sổ nhưng đã không kịp.

Khi bị ấn lên sô pha, anh ta không chỉ không sợ, ngược lại còn đang cười khà khà.

Phương Trấn Nhạc thuận theo tầm nhìn của anh ta, trông thấy một thiếu nữ khỏa thân ngồi nghiêng người trong căn phòng bên cạnh, bị dày vò không còn ra hình người, đã sớm không còn tinh thần gì nữa.

Trong lồng ngực Phương Trấn Nhạc bùng lên một ngọn lửa, nắm đấm trái giơ cao, nhưng nghĩ đến điều luật của cảnh sát cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống, cùng lúc còng tay Trương Đại Phúc lại, anh hét lớn với phía sau: “Gary!”

Gary vội vàng chạy vào căn nhà chật hẹp chứa đầy giấy rác và thùng cũ, cởi áo phông to của mình phủ lên người thiếu nữ, lại dùng cánh tay trần đòi cái áo sơ mi của Lưu Gia Minh để quây lại làm váy cho cô gái.

Cùng lúc đó, Lưu Gia Minh đã còng tay bà cụ bán quýt, giữ chiếc xe bán quýt đó lại cho các đồng nghiệp bên giám định sẽ tới kiểm tra hiện trường sau đó.

Tony lao ra ngoài gõ cửa cửa ba nhà hàng xóm mới tìm được một cái máy bàn, báo cảnh sát lại gọi xe cấp cứu.

Ngay khi biết được hung thủ bị bắt, Tam Phúc đã không thể kéo được Dịch Gia Di nữa.

Cô cảnh sát trẻ chạy còn nhanh hơn con mèo, vù một cái chui ra khỏi đống gỗ, chạy thẳng đến cổng tòa nhà.

Mây đen tản đi, ánh trăng sáng ngời chiếu rõ gương mặt của hung thủ.

Gương mặt bẩn thỉu và rỗ, những lọn tóc ngắn dường như đã rất lâu rồi chưa cắt tỉa và gội, còn cả chiếc áo phông cổ tròn mà anh ta đã mặc khi giết người phụ nữ có khung xương to đó… chính là anh ta!

Bọn họ đã bắt được anh ta!

Cô nghiêm mặt, đứng bên dưới ngọn đèn đường đã không còn sáng, trừng mắt nhìn hung thủ đi ra khỏi tòa nhà.

Trương Đại Phúc cũng liếc mắt nhìn thấy Dịch Gia Di, lập tức nở nụ cười, dâm tà nói: “Nữ cảnh sát thật xinh đẹp, đẹp hơn bọn họ!”

Mọi người lập tức hiểu ra “bọn họ” mà anh ta nói đều là ai, loại cách so sánh Dịch Gia Di với những người bị hại nữ này lập tức chọc giận toàn bộ cảnh sát.

Không đợi Dịch Gia Di cảm thấy xấu hổ và tức giận, cũng không đợi một câu “ấn cô vào trong đống rác, cô sẽ cầu xin tôi…” sau đó của Trương Tam Phúc, Phương Trấn Nhạc đã túm người anh ta, dộng thật mạnh lên bức tường đất loang lổ ở ban công tầng một.

Tường đất cũ kỹ đã không thể chịu được lực mạnh, trong nháy mắt những mảng gạch rơi xuống lả tả, gáy bên phải, mặt và cánh tay của Trương Đại Phúc đều bị đụng rất mạnh, đau đến mức anh ta kêu oai oái: “Cảnh sát đánh người…”

Lưu Gia Minh phản ứng nhanh nhất, vồ lấy một cái túi nhựa sau lan can sắt nhanh chóng nhét vào miệng Trương Đại Phúc.

“Trên đường này toàn là rêu xanh, thật sự rất trơn, ngã oạch một cái đúng là rất thảm, coi mặt bị ngã bầm lên kìa.” Tam Phúc đi tới từ một bên, lập tức mở miệng xác định nguyên nhân vết thương trên mặt Trương Đại Phúc.

Nhưng người khác đều ngầm ăn ý nói: “Nói đúng lắm, vừa rồi tôi cũng ngã.”

“Sir Phương, giao cho tôi đi.” Tony đã gọi điện thoại trở về, gật đầu với Phương Trấn Nhạc, tiếp nhận Trương Đại Phúc, đảm bảo cổ tay đối phương đã bị còng rất chặt mới hung dữ ấn cánh tay anh ta, áp giải đi ra ngoài.

Dịch Gia Di nhìn Trương Đại Phúc bị dẫn đi, cô đi bước nhỏ lại gần bên cạnh Phương Trấn Nhạc, ngẩng đầu nhìn với vẻ hơi lo lắng.

Rõ ràng là cô bị hung thủ quấy rối và uy hiếp, lúc này ngược lại còn sợ anh sẽ quá tức giận.

Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn tòa nhà mà hung thủ ở với vẻ mất tự nhiên, mấy tầng trên đều tối om, thực vật bò lên rất tùy tiện, rõ ràng rất nhiều tầng đã để trống.

Cảm xúc từ từ bình tĩnh lại, anh thu lại tầm nhìn, hạ lệnh cho hai thám tử tổ A giữ nguyên hiện trường gây án, đợi đồng nghiệp bên pháp y và bộ phận giám định tới khảo sát.

Sắp xếp xong mọi chuyện, anh mới duỗi tay về phía vai cô cảnh sát trẻ, đột nhiên nghĩ đến đêm nay vẫn chưa kết thúc tết Vu Lan nên lại chuyển sang cánh tay, vỗ nhẹ lên tay cô: “Đi thôi, ra đường lớn đợi cảnh sát.”

Dịch Gia Di nghe thấy giọng anh tuy trầm thấp nhưng cảm xúc đã ổn định, cuối cùng mới yên tâm, nói với giọng dịu dàng: “Tôi không tức đâu, anh Nhạc, anh ta là đồ thần kinh mà.”

Phương Trấn Nhạc bị cô chọc cười, thuận theo bóng đêm cúi đầu nhìn cô, khi đối diện với đôi mắt tròn long lanh giống như hạt nho đen nhìn lên của cô cảnh sát trẻ khi an ủi anh, dưới ánh trăng lạnh chúng trông càng thêm sáng ngời, cũng càng thêm trong vắt.

Thật sự giống một động vật nhỏ vừa dịu dàng vừa ấm áp, vui vẻ đi theo anh, trông giống như đang năn nỉ anh ôm và cưng nựng, nhưng trên thực tế lại đang giải phóng sức mạnh an ủi đầy hạnh phúc và ấm áp cho anh.

“Được, vậy tôi cũng không giận.” Anh giống như đang đảm bảo với cô, còn nghiêm túc nở nụ cười rạng rỡ.

Hai người nhìn vẻ mặt của đối phương đều không thể nhịn được mà cười một lúc, lại không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài, cùng thả lỏng sóng vai đi một đoạn đường, rời khỏi khu nhà cũ tối tăm, nhìn thấy ánh đèn neon lác đác, đèn đường sáng ngời và cả đèn trên xe cảnh sát đang lái về phía bọn họ.

Dịch Gia Di đứng ở chỗ sáng sủa, quay đầu nhìn về phía cái bóng kéo dài trải đi đó của mình.

Giữa tháng bảy quỷ môn mở, bọn họ bắt được hung thủ chắc chắn sẽ đưa anh ta đi đối mặt với sự trừng phạt mà anh ta nên nhận, rồi dùng lưỡi dao pháp luật trảm tội của anh ta.

Mấy oan hồn đó có phải có thể giải sạch oan tình, oán hận tiêu tan, yên tâm bước qua cánh cửa đó vào thời khắc cuối cùng quỷ môn mở rộng hay không?

Khi ngồi lên xe cảnh sát, Lưu Gia Minh chỉ vào một ô cửa sổ trong khu nhà cũ kỹ, hỏi: “Cô có nhìn thấy bóng người đó không?”

Dưới ánh trăng rải xuống, một bà cụ phốp pháp mặc áo ngủ màu trắng đứng trước cửa sổ một cách không hề che giấu, xe cảnh sát và xe cứu hộ ùn ùn kéo đến trên đường, một đám người ồn ào lao xuống, rồi lại một đám người leo lên xe lái đi, cứ hễ là người còn chưa ngủ say đều sẽ ra ngoài xem náo nhiệt.

Đương nhiên Dịch Gia Di cũng nhìn thấy bà cụ đó, nhưng nhìn bộ dáng nghi ngờ bản thân trông thấy quỷ của Lưu Gia Minh, cô lại đáp một cách thần bí: “Không có, không phải chỉ có rèm cửa trắng thôi sao?”

Lưu Gia Minh trừng mắt nhìn Dịch Gia Di một lúc với vẻ khó tin, thấy cô vẫn rất nghiêm túc, vì thế dụi mắt mình nhìn lại, vẫn là bà cụ phốp pháp đó, cái áo ngủ màu trắng nhuộm ánh sáng lạnh trông cứ như một khắc tiếp theo sẽ xuyên không nhào về phía mình vậy.

Xe cảnh sát khởi động, thẳng đến khi vòng ra khỏi đường Đại Toàn và lái lên đường Đại Giác Chủy, Lưu Gia Minh vẫn còn ngoái cổ ra sau, sợ có thứ gì đó đuổi theo mình.

Phương Trấn Nhạc duỗi chân đụng vào chân Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ mới cười ha ha, nói: “Mọi người đều nhìn thấy cả mà, chỉ là một bà cụ phốp pháp xem náo nhiệt thôi.”

“?” Lưu Gia Minh quay đầu, lập tức nổi giận, nhanh chóng đấm ba đấm lên cánh tay Dịch Gia Di.

Bầu không khí trên đường trở về cuối cùng cũng không quá nặng nề.

Đến cục cảnh sát, khi Trương Đại Phúc bị áp giải vào phòng thẩm vấn, chiếc đèn lớn ánh sáng lạnh bật lên, anh ta ngồi lên chiếc ghế lạnh lẽo, cả người trơ trọi cô đơn.

Phương Trấn Nhạc dẫn đội đi sắp xếp công việc sau đó, khoảng mấy chục phút sau đang chuẩn bị đi nói chuyện với Trương Đại Phúc thì Trần Quang Diệu còn đang ở khu nhà tồi tàn gọi điện tới.

“Nhà của Trương Đại Phúc chính là hiện trường hung án đầu tiên, toàn bộ người bị hại đều bị nhốt ở trong này, cũng bị ngược đãi ở đây và bị hung thủ bóp cổ chết.

Tóc với màu sắc khác nhau và độ dài khác nhau đều đã được thu thập làm chứng cứ, chỉ sợ tính đến bây giờ, hung thủ không chỉ giết sáu người thôi đâu.

Trong tủ quần áo phòng chính phát hiện được chín bộ quần áo gấp gọn, mỗi một bộ đều có từ quần lót đến áo khoác ngoài, tất và giày, tất cả đều đầy đủ, quần áo là ‘chiến lợi phẩm’ sau khi lột xuống từ trên người nạn nhân vẫn chưa được giặt chắc hẳn có thể cung cấp các thông tin như DNA của nạn nhân… tủ quần áo này là thứ nguyên vẹn và sạch nhất trong toàn bộ căn phòng…”

Để phục vụ cho quá trình thẩm vấn của Phương Trấn Nhạc, Trần Quang Diệu đã cố hết sức báo cáo thật nhiều manh mối vừa phát hiện được cùng một vài suy đoán, nói rồi lại nói, giọng điệu càng lúc càng nặng nề.

Bọn họ đã thấy nhiều người xấu rồi, nhưng thật sự chưa từng gặp kẻ nào biến thái như vậy.

“Đã thu thập được vết máu người và một vài bộ phận cơ thể trong thùng xe của chiếc xe đẩy cũ của mẹ ruột Trương Đại Phúc, suy đoán sơ bộ chiếc xe này chính là xe dùng để vất xác.

Dao lọc trong nhà tổng cộng có bốn con, ba trong số đó đều ở trạng thái lưỡi dao cong…

Sir Hứa đang dẫn người mở đèn pha chiếu sáng để đào thi thể tại khu đất hoang trong sân, đã phát hiện ra hai cái đầu và những khối vụn thi thể, hung thủ chôn không sâu, chắc hẳn đều là nhân lúc đêm tối lén lút chôn. Gần đó toàn là người già nghèo khổ sinh sống nên ngủ khá sớm… tiếp theo chắc hẳn sẽ có nhiều thu hoạch hơn.”

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, cũng có qua có lại đáp lời: “Mẹ ruột của Trương Đại Phúc đã khai rồi, sau khi con trai tốt nghiệp đi tìm việc hai lần đều là trong một tháng từ chức hoặc bị đuổi, sau đó vẫn luôn ở nhà ăn bám bà cụ. Bà ta dựa vào công việc bán hoa quả để nuôi con trai, ném thi thể trên đường Ferry là do thuận đường ghé vào chợ bán sỉ hoa quả đối diện mà thôi.

Trong vụ hung án, bà ta phụ trách dụ người bị hại giúp bà ta nhặt quýt, hoặc là giúp bà ta đẩy xe lên sườn dốc, lợi dụng lòng đồng cảm và ý tốt của nữ giới để dụ người bị hại đến ngõ sâu hoặc là góc xó xỉnh đã hẹn trước với con trai mình.

Sau khi con trai giết người bị hại, bà ta sẽ phụ trách nghe theo sự sắp xếp của con trai, tiến hành vứt thi thể rải rác, các khu đất hoang và bãi rác ở Thâm Thủy Phụ đều đã từng vứt thi thể.

Tôi đã phái người đi tìm thi thể rồi, có phát hiện sẽ thông báo cho các anh ngay.”

“… Sao lại như thế, không chỉ không quản tốt con trai mà còn…” Trần Quang Diệu hít một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc sau đó mới nói: “Được rồi, vất vả cho sir Phương quá, tôi tiếp tục tìm vật chứng đã.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin