THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

“Sếp Hứa nghiên cứu nhiều về món ăn à?” Dịch Gia Di vừa cười vừa khen ngợi, ánh mắt lại thi thoảng liếc lên giường giải phẫu. “Cũng tạm, đừng thấy chúng tôi chỉ biết làm công việc này nhưng thật ra cũng rất có hương vị cuộc sống đấy nhé.” Nói xong, Hứa Quân Hào lại lặng lẽ tiếng tháo hai cái kẹp tóc kim loại bên tóc mai xuống, ngón tay gạt lọn tóc rơi, sống lưng ưỡn thẳng, lại sửa lại vị trí của ngũ quan khiến nét mặt và tư thế của mình đều lộ ra một vẻ ưu nhã, trí tuệ và tiêu sái, sau đó mới hài lòng nở một nụ cười dè dặt. Dịch Gia Di thu hồi tầm mắt, hoàn toàn không để ý đến đủ loại động tác nhỏ của anh ta, khen hùa theo vài câu rồi trực tiếp chuyển đề tài đến người thi thể: “Lại có án mới sao? Là tổ nào phụ trách thế ạ?” “Án xác chết ở King’s Park, án cũ rồi, nửa năm trước tổ A điều tra nhưng vẫn chưa phá được án, bây giờ thời gian lưu giữ đã kéo dài đến cực hạn rồi, người nhà muốn nhận xác về, tôi đang vội giải phẫu lại thêm lần nữa.” Hứa Quân Hào quay đầu nhìn thi thể, thở dài rồi bảo: “Có thể lưu lại một ít manh mối, một ít báo cáo thì lưu lại thêm một ít, chứ thi thể vừa hỏa táng cũng chẳng còn gì nữa. Báo cáo giám định toàn diện mà tôi bổ sung thêm lần này nói không l chừng sau này sẽ mang tới tác dụng quan trọng, tuy rằng chỉ là một phần mười nghìn… ôi.” Khi anh ta nói những lời này, giọng điệu vô thức trầm xuống, cả người đều tĩnh lại. Lúc này Dịch Gia Di mới thu lại tầm mắt, nghiêm túc nhìn về phía anh ta. Khi sir Hứa bàn đến công việc, trên người tản ra một loại khí chất trí tuệ và cứng cỏi, khiến người rất có cảm giác đáng tin. “Anh là một cảnh sát tốt.” Dịch Gia Di không nhịn được mà nói. Hứa Quân Hào được khen chợt ngây người, sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta vô thức gạt tóc mái rủ xuống. Hàng lông mày hơi nhướn lên để lộ tâm trạng có hơi kiêu ngạo khi được khen của anh ta, cả người đều trông đắc ý hơn hẳn. “Người chết rất đáng thương, là một cô gái trẻ tuổi phải không?” Dịch Gia Di vội vàng kéo chủ đề về thi thể. “Đúng, cả người có hơn bốn trăm vết thương, bị hiếp rồi giết, nhãn cầu trái bị đánh lồi ra, xương hàm bị đánh vỡ, hơn nữa không phải chết ngay lập tức mà là bị bỏ mặc lại đó, nạn nhân giãy dụa vài tiếng rồi mới chết.” Hứa Quân Hào làm pháp y rất nhiều năm đã sớm được huấn luyện trở nên lý trí mà bình tĩnh, có khả năng không đặt quá nhiều tình cảm vào thi thể, nhưng khi miêu tả về người chết này, trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ không đành lòng: “Hung thủ không có một chút suy nghĩ nào muốn giấu thi thể mà vứt trên bãi cỏ rồi đi. Sáng ngày hôm sau nhân viên quét dọn mới phát hiện ra, phía bên công viên trò chơi đó đã vài tháng liền làm ăn sa sút, mọi người đều sợ chết cả. “Là người lạ gây án sao ạ? Loại này rất khó điều tra phá án.” Dịch Gia Di cắn môi dưới, không biết vì đứng ở phòng giải phẫu lâu rồi hay là vừa rồi nhìn thấy dòng chảy hình ảnh quá mức kinh người mà ngón chân cô lạnh toát, sau gáy rùng mình vài cái. “Bây giờ Gia Di cũng hiểu công việc rồi nhỉ.” Hứa Quân Hào có qua có lại khen cô. "Án này cứ gác lại như vậy sao?” “Trừ phi sau này có manh mối mới hoặc có tình huống đặc biệt phải mở lại, còn không cơ hội sẽ rất thấp.” “Không thể mời tổ trưởng Du bên tổ A điều tra lại sao?” “Trước đó cũng điều tra cả rồi, khi ấy hỏi người nhà và bạn bè của nạn nhân vẫn còn nhớ như in chuyện đã xảy ra vào hôm án mạng ấy, cũng là giai đoạn manh mối dễ được nắm bắt nhất mà còn không phá được. Bây giờ chắc chắn cũng vẫn không phá được thôi. Hơn nữa cái người Du Triệu Hoa đó, vừa bướng vừa… ôi, dù sao cũng là tính tình không tốt cho lắm, bây giờ án xác chết ở King’s Park chính là từ cấm ở chỗ anh ta, ai nhắc đến với anh ta là không xong với anh ta đâu. Mọi người có ai lại nhàn rỗi vô sự đi chọc ghẹo anh ta chứ. Không phá được thì thôi, dù sao thì ở Hồng Kông mỗi năm có không biết bao nhiêu vụ án chưa được giải quyết, không chỉ riêng vụ này.” “…” Dịch Gia Di thở dài thườn thượt. “Về làm việc đi, ở đây lâu dễ bị lạnh lắm.” Hứa Quân Hào nhìn vẻ mặt của cô cũng biết cô cảnh sát trẻ đa sầu đa cảm rồi, cảnh sát mới đến làm việc luôn dễ bị tình cảm tác động, nhưng ở trong môi trường này lâu rồi cũng sẽ coi nhẹ dần thôi.Cả ngày gặp sinh gặp tử, nếu như lòng đồng cảm quá mạnh sẽ rất khổ sở, cảm xúc của con người sẽ tự điều chỉnh, luôn có thể thích ứng và cũng luôn có thể tê liệt. Hứa Quân Hào lại giơ cốc Frappuccino lên nói lời cảm ơn, rồi mới tiễn Dịch Gia Di ra cửa. Là chuyện tôi nên làm thôi Dịch Gia Di nhìn thấy năm tay đàn anh đàn chị dáng người cao gầy, tuổi từ mười mấy cho đến dưới hai mươi mấy trong dòng chảy hình ảnh của mình. Bọn họ đối xử với nạn nhân như con mèo con chó, đánh đập và chơi đùa cô gái vô cùng kinh khủng, giống như đứa trẻ vô tri vô giác kéo đứt chân một con nhện, từ đầu đến cuối chỉ treo nụ cười, không hề hoang mang, không hề thương hại, cũng không hề sợ hãi. Thứ mà cô cảm nhận được chỉ có sự tồi tệ nguyên thủy nhất, chính là loại cuồng bạo lực giống như dã thú đó. Hiện trường gây án cơ bản giống với thảm trạng thi thể mà Hứa Quân Hào miêu tả, duy chỉ có một chỗ không giống cho lắm là trong hiện trường mà cô nhìn thấy là người bị hành hạ đánh đập và vũ nhục không chỉ có một mình người chết. Ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi nữa, đầu bị đập lõm xuống, nằm bất tỉnh ở một bên. Hai thanh niên trong hung án đã trói người đàn ông trẻ tuổi đó và nạn nhân vào tảng đá lớn, tính thả bọn họ xuống hồ, nói muốn cho một nam một nữ này làm uyên ương dưới hồ sâu. Một thanh niên trong số đó còn đang oán trách chỉ tìm được một tảng đá to… Dịch Gia Di vừa tìm thông tin quan trọng trong hình ảnh đã nhìn thấy vừa trở về văn phòng nhỏ hành chính, kết quả vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Khưu Tố San, nói là đã thu thập đủ báo cáo, xét duyệt qua trên cơ bản không có vấn đề gì, mời Dịch Gia Di tới lấy. Báo cáo về án giết người trên phố Pitt chỉ thiếu của tổ trọng án, sau khi thu thập đủ có thể chỉnh sửa rồi kẹp vào hồ sơ giao lên, đợi tòa án sử dụng khi thẩm vấn. Dịch Gia Di vội vàng thu suy nghĩ lại, xuống tầng gặp Khưu Tố San, nhưng tâm trạng lại rất khó hoàn toàn bình ổn được, vì thế, cô cảnh sát trẻ mà Khưu Tố San nhìn thấy hoàn toàn không phải cô gái trẻ ấm áp trong miệng đám người Phương Trấn Nhạc đó, mà là một thiếu nữ từng trải ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót cùng tâm trạng nặng nề. Khưu Tố San vốn đã định phải từ từ thăm dò bản lĩnh của Dịch Gia Di, nhưng áp suất thấp mà cô cảnh sát trẻ cuốn vào trong văn phòng của chị ta, khiến tâm trạng đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước của chị ta trở nên có hơi không dùng nổi. Giống như giọng điệu cất cao lên lại chợt phát hiện ra bài sắp hát là [Im lặng là vàng] của Trương Quốc Vinh, vì thế tiến thoái lưỡng nan. Thật kỳ lạ, một cô gái trẻ như thế lại có thể khiến bầu không khí ở tổ trọng án B trong lành và thoải mái như vậy. Rất khó chấp nhận những món ăn vặt ngon ngọt đó đều là do cô gái u buồn như vậy chuẩn bị. Nhìn như vậy lại thấy Phương Trấn Nhạc gọi một nữ hậu sinh như thế đi chạy hậu cần cho anh đúng là mất nhân tính. Nếu như cả người Dịch Gia Di là ánh mặt trời cần phải tỏa ra, cần những người khác hấp thụ ánh sáng và nhiệt dư thừa thì thôi không nói, nhưng nhìn xem, nhìn Dịch Gia Di đi, đây là bộ dáng sáng sủa cởi mở sao? Rõ ràng Dịch Gia Di mới là người càng càng cần ánh mặt trời và thiếu rực rỡ hơn. Khưu Tố San nhìn dáng vẻ cả người buồn bã như bị xã hội bắt nạt tàn nhẫn của Dịch Gia Di, lặng lẽ xác nhận đây đều là do bị Phương Trấn Nhạc sai khiến mà ra. Sau này vẫn phải từ từ nói chuyện với đám đàn ông thối đó mới được, nếu như nhìn trúng trực giác mẫn cảm của cô gái trẻ người ta thì dẫn dắt người ta tử tế, từ từ dạy người ta. Đừng lợi dụng chút lòng sốt ruột ham học đó của Dịch Gia Di mà ép đến một giọt nước ngọt cuối cùng trong người cô. Suy nghĩ vòng vo vài lần, Khưu Tố San vốn đang định thử gì đó, nhưng sau khi cân nhắc lại, tất cả đều vứt hết ra sau đầu. Sau khi chị ta giao báo cáo về vụ án giết người trên phố Pitt cho Dịch Gia Di, lại nói lời cảm ơn một cách vô cùng ôn hòa. Dịch Gia Di đáp lại vô cùng có chừng mực: “Madam đừng khách sáo, là chuyện tôi nên làm thôi.” Khưu Tố San đại khái đã bị Phương Trấn Nhạc chọc giận đến thảm rồi, gặp được cô cảnh sát trẻ lễ phép giống như Dịch Gia Di, trái timcũng mềm nhũn hẳn. Người bị hại không chỉ có một! Chị ta lấy một tờ giấy trắng liệt kê một danh sách bên trên rồi đưa cho Dịch Gia Di: “Mấy vụ án này đều là án cũ tôi định giao cho tổ trọng án B, tôi không thấy báo cáo cũ và văn kiện hồ sơ có liên quan ở kho hồsơ, chắc vẫn còn đang xử lý ở văn phòng các cô đấy. Cô giúp tôi tìm rồi giao thẳng cho tổ trưởng Phương nhé.” “Yes, madam.” Dịch Gia Di nhận danh sách mà Khưu Tố San đưa, bên trên viết ba vụ án đều là án chưa giải quyết suốt nhiều năm vẫn luôn phủ bụi. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào danh sách trên tờ giấy, lại liếc mắt nhìn Khưu Tố San, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ: Liệu mìnhcó thể… để lẫn hồ sơ về vụ án xác chết ở King’s Park trong đống án mà madam kêu mình chỉnh sửa, cùng giao cho cảnh sát Phương được không? “Tôi sẽ điều chuyển toàn bộ hồ sơ rồi giao cho sir Phương, nghiêm túc truyền đạt chỉ thị của chị, mời sir Phương điều tra lại mấy vụ án này.” Dịch Gia Di ngoan ngoãn chào Khưu Tố San một cái, biểu đạt một cách rõ ràng rằng bản thân sẽ truyền đạt chỉ thị thay madam, để madam không cần phải truyền đạt lại mệnh lệnh với cảnh sát Phương nữa. Như vậy cô có thể làm sai lệch thông tin, sau đó giấu diếm, vàng thau lẫn lộn, lập lờ đánh lận con đen… “OK.” Khưu Tố San là một người phụ nữ ăn mềm chứ không ăn cứng, khi đối diện với thứ cứng ngắc như Phương Trấn Nhạc sẽ luôn không nhịn được mà châm chọc khiêu khích, đối chọi gay gắt. Nhưng khi đối mặt với một cô gái trẻ nghiêm túc, ngoan ngoãn lại hiền lành như Dịch Gia Di, chị ta lại không kiềm chế được tình mẹ trời sinh trong xương cốt, dùng sự dịu dàng không nhiều trong sinh mệnh vẽ lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Trước khi Dịch Gia Di rời khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối chị ta vẫn ôm vẻ mặt này, thẳng đến khi cửa văn phòng đóng lại, chị ta mới xoa gương mặt cứng ngắc. Nếu một cô gái trẻ như thế thật sự bị điều đến tổ trọng án B còn không phải sẽ bị cái đám gia súc đó bắt nạt đến vụn xương cũng không còn hay sao? Chị ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của Phương Trấn Nhạc nhưng không tin Phương Trấn Nhạc dùng người có chừng mực. Thay anh ta xin điều người ngược lại cũng không phải hoàn toàn không được, nhưng chị ta chỉ sợ phải để tâm đến nhiều hơn, xem đi, cần phải che chở một chút tránh cho Phương Trấn Nhạc dẫn đầu không biết thương hoa tiếc ngọc, để người cho rằng cục cảnh sát Du Ma Địa chuyên làm chuyện bắt nạt con gái. Tưởng tượng ra hình ảnh mình giống như gà mẹ quan tâm Dịch Gia Di, trở thành người bồi dưỡng trong thời gian nhậm chức của cô, là thần hộ mệnh cuộc đời, hình tượng của Khưu Tố San hiếm khi cao lớn lại uy mãnh. Vì thế, chị ta nghiễm nhiên hưởng thụ sự liên tưởng vào trước là chủ này, hoàn toàn đặt Phương Trấn Nhạc vào vị trí của quân địch giả. Trong văn phòng của tổ trọng án B, “đại phản diện” Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào vòng tròn đỏ trên bảng trắng, vẫn còn đang hao tổn tinh thần. Lâm Vượng Cửu quyết định từ chối công việc lau bảng trắng này, sợ sẽ chọc giận lệ quỷ vẽ vòng tròn. Ai có thể ngờ được cô cảnh sát trẻ u buồn, ngoan ngoãn lại đáng thương trong suy đoán của Khưu Tố San lại là đầu sỏ gây tội, chơi các thám tử ở tổ trọng án B quay vòng vòng. Hương Giang đầu thu thật sự rất nóng, bên ngoài cửa sổ cứ hễ có người đi qua là một thân nhễ nhại mồ hôi. Dịch Gia Di ngồi bên cửa sổ, vừa chỉnh sửa văn kiện vừa rối rắm và đấu tranh. Sau mười mấy phút, nghé con mới sinh cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ, sau khi cô chỉnh sửa xong văn kiện mà Khưu Tố San kêu mình điều đi, phát hiện cũng tìm ra văn kiện về vụ án xác chết ở King’s Park phát hiện được từ bên pháp y, sau đó để lẫn trong ba tập hồ sơ khác cùng đưa đến văn phòng tổ trọng án B. Lưu Gia Minh nhìn thấy bốn phần hồ sơ lập tức kêu ôi một tiếng, báo cáo vụ án trước vẫn chưa viết xong sao giờ lại tới nữa? “Đều là án cũ, rất khó điều tra, lúc trước không phá được là vì không thể phá được đó.” Cậu ta lật xem tóm tắt vụ án, vậy mà còn có cả vụ từ sáu năm trước, thế này sao mà tra được hả má? “Lúc trước kỹ thuật không tốt, bây giờ nói không chừng có thể phá được đó. Hiện giờ đã có kho vân tay mới, còn có thể giám định DNA, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá nhờ mấy kỹ thuật mới này mà phá được án cũ chăng.” Lâm Vượng Cửu lật vụ đầu tiên ra xem, thì thầm: “Cục cảnh sát cần số lượng phá án mà, ví dụ hôm nay xảy ra hai mươi vụ án giết người mới, chúng ta cộng thêm án cũ vào cũng hơn hai mươi vụ, vậy tỷ lệ phá án của chúng ta không phải là một trăm phần trăm rồi sao?”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin