Chương 1: Nữ cảnh sát mới 1
Tờ mờ sáng, cuộc sống về đêm của một nhóm người Hương Giang
nhỏ vẫn chưa kết thúc, nhưng ngõ nhỏ ở Thâm Thủy Phụ đã bắt đầu
thức tỉnh.
Tiếng mở cửa sổ, tiếng đánh răng rửa mặt lao xuống ống nước, xuyên
qua cửa sổ hoặc những bức tường cách âm có hiệu quả chẳng đáng tin
cho lắm, truyền tới giữa khu nhà.
Mọi người tỉnh lại từ trong giấc mộng, chào đón bọn họ là một ngày
mới bình thường.
Tiếng đóng cửa của anh trai vừa ra ngoài mua thức ăn trở về đánh
thức Dịch Gia Di, cô mơ màng vẫn chưa mở nổi mắt, còn em gái ngủ trên
giường lại quay người một cái ngồi dậy trên giường.
Sau đó động tĩnh em gái xuống giường đã hoàn toàn đánh thức cô, mở
mắt đã trông thấy làn váy ngủ để lại tàn ảnh của em gái khi chạy đi và
ánh sáng mờ ảo lốm đốm rải lên chiếc ván giường cũ.
Trên thành giường còn dán đủ loại tranh, giấy, lời ghi chú và ảnh cũ,
tất cả đều là dấu vết nhỏ nhặt của người vừa mới rời khỏi căn phòng
trước đó và người đang từ từ dậy khỏi chiếc giường này.
Dịch Gia Di đã xuyên qua nơi này gần một tháng, đang dần tiếp nhận
thân phận mới của mình, cũng dần quen với chung cư nhỏ bốn người ở chưa đến năm mươi mét vuông này.
Cô lăn một cái bò dậy, nhân lúc em gái đang xếp hàng đi vệ sinh, cô đã
mặc xong quần áo, gấp gọn chăn chiếu.
“Chị cả.” Dịch Gia Như vò loạn mái tóc đi vào.
“Em ngủ thêm một lúc đi.” Dịch Gia Di chen qua vai em gái, đi ra khỏi
căn phòng nhỏ mờ tối chật chội nhưng lại sạch sẽ.
Anh cả Dịch Gia Đống cách cửa kính đã ố bẩn không có cách nào lau
sạch của nhà bếp liếc mắt nhìn cô, mở miệng hỏi: “Hay là cắt tóc đi, gội
đầu lãng phí dầu gội, chải đầu cũng tốn thời gian, làm cảnh sát vẫn nên
trông gọn gàng một chút.”
Dịch Gia Di vuốt mái tóc dài vừa dày vừa mượt vừa đen trong tay
mình, kiếp trước thi nghiên cứu sinh rụng tóc đến mức còn muốn đặt tên
cho từng cọng tóc, bây giờ vất vả lắm mới có một bó to như vậy cơ
mà…
“Em không nỡ.” Cô lẩm bẩm một câu rồi búi gọn tóc buộc lại sau đầu
một cách lưu loát nhanh nhẹn.
Cảnh sát…
Ai mà nghĩ được cơ chứ, Dịch Gia Di đã từng nghĩ đến bất cứ công
việc gì mà tương lai mình sẽ làm, văn thư, nhân viên tiêu thụ, buôn bán,
nhân viên nghiệp vụ… thậm chí ngay cả bán hàng trên mạng… nhưng mà
cảnh sát?
Nghe chẳng có tí liên quan nào đến cô cả?
Nhưng cứ cố tình sau khi cô chiến đấu không biết bao nhiêu ngày đêm
vì thi nghiên cứu sinh, vừa mới tỉnh lại đã biến thành một nữ cảnh sát
Hương Giang vừa mới tốt nghiệp được phân công đến sở cảnh sát làm
văn chức.
Ăn xong bữa sáng và tạm biệt anh cả, cô cắp cái xe đạp cũ mèm trên
hành lang rồi lạch bạch xuống lầu.
Mở khóa xe cưỡi lên, trong nháy mắt chân phải dùng sức, vụt cái
người và xe hợp nhất phi như bay…
Đừng trách cô đạp quá nhanh vì cô có nỗi khổ trong lòng.
Vòng ra khỏi con hẻm tới đường Cây Sồi thật sự có quá nhiều hàng
xóm tốt.
Người Hương Giang đông đúc, bình dân, khu nhà tập thể Thâm Thủy
Phụ đông dân nghèo lại càng hơn thế. Các hàng xóm đều là người ở lâu
tại khu vực này, mọi người đều quen biết nhau, mỗi một chú một thím cô
gặp được khi đi đường đều sẽ chào hỏi cô, không một ai bỏ sót.
Cho dù đang vùi đầu ngồi trong ngõ đọc báo cũng phải ngẩng đầu
khỏi tin tức lớn, như thể chào hỏi hàng xóm là một chuyện quan trọng
hơn vậy.
Còn quan trọng hơn nghe tin đồn về gia đình giàu có trên bản tin Hồng
Kong hôm nay sao? Còn quan trọng hơn hung án đáng sợ được in thể chữ
vừa đậm vừa to sao?
Toàn bộ Hương Giang đại khái đều không hiểu “ám ảnh sợ xã hội”
viết thế nào.
Xuyên qua ngõ, Dịch Gia Di thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn tấm biển
đèn nê ông ảm đạm vào ban ngày nhưng vẫn bày đầy chi chít ở đó, đây
chính là dấu ấn huy hoàng của Hương Giang những năm chín mươi.
Đếm hết mười bảy giao lộ nhưng thật ra lộ trình cũng chỉ hơn một
cây số, bình an đến được sở cảnh sát Du Ma Địa, tây Cửu Long.
Cô khóa xe đạp của mình vào trong góc, hít một hơi thật sâu, lau một
đống mồ hôi trên trán và mũi, bên tai lại truyền tới một giọng nam trầm
thấp.
“Ê, người kia…”
Dịch Gia Di hoàn hồn nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một cặp chân siêu
dài duỗi ra khỏi chiếc xe Jeep, dưới ống quần lộ ra đôi tất màu đen.
Người đàn ông cúi người xuống xe, sau khi đứng xuống cả người
duỗi thẳng, trông vô cùng cao lớn.
Anh vỗ nhẹ vào ống tay áo, nhíu mày nhìn cô, vẫy tay gọi.
Dịch Gia Di bắt được cổ tất màu trắng trên một cổ chân khác của
người đàn ông. Người này có lẽ là người của tổ trọng án tây Cửu Long,
chỉ có người cả ngày nói về đại án trọng án mới vội vàng không có thời
gian tìm đủ một đôi tất vốn thuộc về nhau.
Tổ trọng án à, chính là CID trong truyền thuyết, có thể là nhân vật
chính trong các bộ phim truyền hình!
Dịch Gia Di lập tức đứng nghiêm chỉnh, bộ dáng ngoan ngoãn giống
như nữ sinh gặp được sĩ quan huấn luyện.
“Mấy ngày nay trong văn phòng nhiều muỗi quá, cắn tôi chi chít đầy
người rồi đây.” Cảnh sát nam bước hai bước rút ngắn khoảng cách của
hai người, vò mái tóc ngắn có hơi lòa xòa, xắn tay áo cho cô xem chiến
tích huy hoàng mà muỗi để lại trên cánh tay mình.
Dịch Gia Di cúi đầu nhìn với vẻ nghi ngờ, nhìn thấy cổ tay hơi gầy
lại thẳng, một tầng lông tơ trên làn da màu lúa mạch và mạch máu hữu
lực đang chuyển động như sông lớn dưới làn da, lại thêm bắp tay chẳng
có sức lực gì chỉ hơi phồng lên đó của anh.
Hơn nữa đại khái vì anh rất thích mặc áo phông để lộ nửa cánh tay
nên phần cánh tay không bị nắng chiếu đến, làn da trên bắp tay rất trắng,
thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Đây là thứ cô không tốn tiền vẫn có thể nhìn thấy sao?
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung như đua ngựa, mặt lại đỏ lên một cách
rất thành thật, trái tim vì ngại ngùng mà đập loạn nhịp, đến lúc này mới
nhìn thấy chiến trường muỗi cắn thê thảm trên cánh tay anh.
Muỗi thật sự rất hung dữ, cánh tay cường tráng như vậy mà nó cũng
không sợ à.
Cô thu ánh mắt lại, cố gắng khiến mình trông có vẻ chuyên nghiệp,
giống như bảo vệ luận văn tốt nghiệp nói như bắn bi: “Chị Nhân đã gọi
điện, hôm nay nhang muỗi và thuốc diệt muỗi sẽ được đưa tới cùng các
tạp vật dùng trong tháng này.”
Lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh ở tầng nào? Bên tôi vẫn còn nửa bình
thuốc diệt muỗi nữa…”
Người đàn ông dường như ngủ không đủ giấc, dưới mắt tô thêm một
quầng thâm nhạt, liếc mắt nhìn cái đầu đen trước mặt với vẻ hơi phiền
muộn, vừa vặn bắt được đôi mắt tròn sáng ngời của cô.
Sao lại có người có thể sinh ra đôi mắt sáng ngời và rõ ràng như vậy,
giống như một con cún nhỏ không rành thế sự, sạch sẽ trong sáng.
“Được rồi, đi làm đi.” Anh phất tay, cười có hơi ngại ngùng, muốn
mình trông thân thiện hơn một chút.
Nhưng đại khái anh am hiểu tấn công tội ác hơn, không quá giỏi dỗ
trẻ con nên cho dù có cố gắng khiêm tốn cỡ nào, loại vẻ mặt dũng mãnh
đó của anh vẫn sẽ bất tri bất giác lộ ra giữa lông mày.
“Yes, sir!” Dịch Gia Di khom mình chào, đáp rất lớn tiếng.
“…” Khóe miệng của người đàn ông hơi co giật, nhìn cô đứng thẳng
quay người, bước đi nghiêm, lại nghĩ đến gì đó.
“Đúng rồi…”
Dịch Gia Di phanh xe, quay đầu lại.
“Dưới cửa sổ phía bắc, sau cơn mưa hôm nọ có tích một vũng nước
nuôi muỗi, cô cũng gọi chị Nhân tìm người dọn sạch nước đi.” Người
đàn ông sải bước lớn, lập tức vòng qua cô.
Trong miệng Dịch Gia Di lại ngậm một câu “yes, sir,” nhưng đã không
còn cảm xúc rõ ràng gọi một câu này nữa, chỉ đành nói một tiếng “vâng”
sau lưng anh.
Người đàn ông quay đầu gật đầu với cô, chỉ để lại một mùi dầu gội
đầu thanh mát nhẹ nhàng, rời đi với dáng vẻ hiên ngang.
Dịch Gia Di lau mồ hôi hoàn toàn không tồn tại trên trán, nghĩ lại biểu
hiện vừa rồi của mình liệu có quá khoa trương hay không, cô nhỏ giọng
lầm bầm: “Ném một người xuyên việt chim tu hú chiếm tổ chim khách
vào cục cảnh sát, đây không phải là đưa cừu vào miệng cọp sao…”
Khi người đàn ông vào sở cảnh sát, gặp một cảnh sát trung niên mặc
quân trang, đối phương vừa cười vừa chào hỏi một tiếng: “Phương sa
triển.”
Sau khi Phương “sa triển” gật đầu lại biến mất ở cổng sở cảnh sát,
cảnh sát trung niên mặc quân trang lại đứng vài giây ở cổng rồi mới
chậm rãi thong thả đi vào, dường như không muốn cùng ra cùng vào với
Phương “sa triển” vậy.
“Sa triển” chính là tổ trưởng, một cách gọi dịch âm ra.
Xem ra người đàn ông bị muỗi cắn rất thảm đó chính là vị đội trưởng
tổ trọng án, họ Phương.
Dịch Gia Di chuyển động mạch não, bắt được thông tin, cảm giác
mình cũng thông minh như thám tử vậy.
Cô đắc ý xách cái túi tiện lợi của mình vội vàng chạy vào trong sở
cảnh sát, quành vào phòng thay đồ đổi đồng phục cảnh sát văn chức.
Tiếp theo chính là mấy chuyện vặt vãnh trong ngày, đóng dấu tài liệu,
mang văn kiện đi sắp xếp, tìm người sửa cái cửa bị hỏng nào đó và điều
hòa không nghe điều khiển, quét hồ sơ tài liệu cũ lên mạng nội bộ, thậm
chí còn đột nhiên bị phái đi giúp một tổ nhỏ ở bộ phận nào đó đặt đồ ăn
chia đồ ăn, toàn bộ đều là chuyện lặt vặt nhưng lại không thể sơ suất.
Nói ra giống như tạp vụ nhưng Dịch Gia Di lại cảm thấy rất có cảm
giác thành tựu, cứ cảm thấy toàn bộ cục cảnh sát có thể vận hành bình
thường đều là dựa vào cô.
Bước vào xã hội loài người mới mẻ luôn tràn đầy lòng tò mò và nhiệt
tình đối với mọi thứ, bây giờ Dịch Gia Di đang ở loại trạng thái này.
Sau khi thích ứng với xuyên qua, cô đã bắt đầu xoa tay muốn đại
chiến một trận trong cuộc sống mới.
Bận rộn đến hơn ba giờ chiều, cô bị bà chị bốn mươi bốn tuổi của
mình là Lư Uyển Nhân kéo đến bên cửa sổ uống trà chiều.
Hồng trà bá tước chính thống, hơi đắng còn có chút vị ngọt về sau.
Tart trứng kiểu Hồng Kông, ngoài xốp trong giòn, ngọt ngào ngon miệng,
còn có một đống hạt sen mọng nước mềm mại, vào miệng toàn là vị
thanh mát tươi mới.
“Không biết lại xảy ra chuyện ở đâu nữa, trong ngoài tổ trọng án bận
đến tối tăm mặt mũi, trời nóng như vậy cũng chịu khổ rồi.” Lư Uyển
Nhân mở điều hòa, tách hạt sen, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xe cảnh sát bên
ngoài và các thám tử đang bôn ba dưới ánh mặt trời gay gắt.
Hạnh phúc đều là từ so sánh mà ra.
Dịch Gia Di cũng quay đầu nhìn xuống, thám tử sải bước đi nhanh để
lại cái bóng mờ nặng nề, khiến không khí nóng nực trở nên càng oi bức
hơn.
Còn nữa, cũng may cô là cảnh sát viên văn chức, không cần ra đường
cũng không cần tiếp xúc với hung án và kẻ xấu.
Có thể cách của sổ, ngồi trong điều hòa uống trà nhàn nhã.
Dịch Gia Di chống má lén nhìn Lư Uyển Nhân đang thổi trà chậm rãi
thưởng thức, trong lòng tràn đầy vẻ biết ơn.
Cũng may có chị Nhân hướng dẫn cô, bằng không cô thật sự chẳng
hiểu gì cả, nào có thể thích ứng được nhanh như thế.
Ngay khi trong lòng cô cảnh sát nhỏ toàn là thiện ý của thế giới đối
với mình, thì người ngồi đối diện cũng chính là đối tượng biết ơn của cô
cảnh sát nhỏ, đột nhiên nâng mắt liếc xéo Dịch Gia Di, lặng lẽ tính kế
tay sai nhỏ đáng tin cậy này của mình.
Vị trí mà Lư Uyển Nhân ngồi vừa nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy
người trên hành lang, từ xa trông thấy sát tinh của tổ trọng án B Lâm
Vượng Cửu mặt mày đau khổ hai bước thành một chạy tới đây, chị ta đã
biết ngay không có chuyện tốt.
Đôi mắt vừa đảo đã liên tưởng đến vừa rồi xe cảnh sát ra ra vào vào,
đại khái cũng hiểu ra được có chuyện gì xảy ra.
Chị ta đứng dậy một cách im hơi lặng tiếng, để lại một câu: “Gia Di
này, chị đi nhà vệ sinh một tí, nếu có người tới đưa hồ sơ, em cứ làm như
chị dạy là được.” Chị ta đưa một kẹp văn kiện bìa nhựa đặt trước mặt
Dịch Gia Di, quay người đi nhanh trốn ra từ cửa sau.
Dịch Gia Di còn đang đầy một lòng biết ơn vị ân nhân này thì Lâm
Vượng Cửu đã lao vào phòng, ông ta nhìn thấy gương mặt non choẹt như
mới sinh của Dịch Gia Di, nhíu mày hỏi: “Chị Nhân đâu?”
“Đi vệ sinh rồi, anh tới đưa hồ sơ sao? Đưa cho tôi là được.” Dịch Gia
Di vội vàng cầm tờ báo chụp lên đóng đồ ăn ngon trên bàn, ngoan ngoãn
đáp.
Lâm Vượng Cửu liếc mắt nhìn mặt bàn rồi đặt hồ sơ vụ án trước
mặt cô, cho rằng chị Nhân đã dạy việc này cho người mới, bảo: “Cô cầm văn kiện đi theo tôi.”
“?” Chuyện gì cơ?
Dịch Gia Di ôm kẹp văn kiện rút một cái bút ra, một đường chạy
bước nhỏ theo Lâm Vượng Cửu.
Hai người xuyên qua hành lang, lạch bạch xuống lầu, lúc này cửa nhà
vệ sinh mới mở ra, chị Nhân quạt mùi hôi trong nhà vệ sinh hoàn toàn
không tồn tại trước mặt, nhàn nhã trở về văn phòng.
Trà trên bàn còn nóng, chị ta rót cho mình một chén.
Uống một hơi lại cầm báo, ăn trà bánh, thi thoảng còn duỗi tay đập
lên mặt báo, nhỏ giọng trách hai câu: “Điên, lại viết lung tung.”