THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Con gái ở độ tuổi này thích chia sẻ bao nhiêu, lại vô cùng coi trọng tình bạn, một đám bạn sáp lại chung với nhau cũng sẽ tán gẫu về chuyện của mình và chuyện của đối phương, thậm chí là chuyện của những người râu ria không quan trọng không có hồi kết… Hơn nữa, bạn nói với ai nhiều hơn một câu ở trong trường học là đám bạn học không có gì khác giải trí ngoài học hành đều sẽ không nhịn được mà đoán mò, loại thời điểm yêu đương hoàn toàn là giấy không gói được lửa. Hoặc là… không phải yêu đương trong trường học? Hơn nữa phải có một lý do đặc biệt mạnh mẽ nào đó mới khiến nạn nhân không có cách nào chia sẻ với người bên cạnh về tình yêu đặc biệt này của mình? Tình yêu cấm kỵ? Dịch Gia Di cảm thấy có khả năng mình đã bắt đầu chạy lệch hướng rồi, nói không chừng những suy nghĩ lung tung này sắp bịa thành một quyển tiểu thuyết không đáng tin mất. Cô vội vàng cất suy nghĩ đi, tiếp tục chú ý đến đám người sir Phương đang thảo luận cho an toàn.Kết quả mới nghe Lưu Gia Minh mở miệng thì đột nhiên trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, vài người đàn ông đứng ở cửa văn phòng, người dẫn đầu chống cửa nhìn vào bên trong một vòng, ánh mắt cũng bất thiện nhất. Dịch Gia Di liếc mắt cái đã nhận ra, đây là các thám tử của tổ trọng án A, người dẫn đầu là tổ trưởng Du Triệu Hoa. “Tổ trưởng Du.” Phương Trấn Nhạc cầm bút ghi, quay đầu chào hỏi một cách lạnh nhạt. Anh trời sinh có một gương mặt anh tuấn uy phong, không cần làm ra vẻ mặt khinh thường và ngạo mạn cũng đã đủ uy thế ép người rồi. Anh rõ ràng chào hỏi người ta một cách rất bình thường như thế, nhưng Du Triệu Hoa lại cảm thấy Phương Trấn Nhạc có vẻ không chào đón mình, nhìn mình từ trên cao xuống. “Phương Trấn Nhạc, có phải cậu đang chơi tôi không đấy.” Du Triệu Hoa liếc mắt nhìn bảng trắng, chỉ nhìn qua vài chữ ít ỏi cũng nhận ra là vụ thảm sát ở King’s Park. Lúc trước vụ án này cũng khiến anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, hung thủ có thể nói là vô cùng không tôn trọng phía cảnh sát, vất người chết trên đồi cỏ rồi mặc kệ, dư luận ồn ào xôn xao, rất nhiều người không dám dạo tới bên công viên đó nữa, khu vui chơi cũng làm ăn sa sút, đi đến đâu cũng chỉ trích phía cảnh sát phá án bất lợi, trị an ở Hồng Kông không tốt. Anh ta chịu đựng áp lực điều tra cả ngày lẫn đêm, dẫn đội đi khắp nơi lùng tìm manh mối, mệt hết mấy tháng liền không về nhà, trong tổ người nào cũng bị lột một tầng da, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể phá được vụ án. Bây giờ Phương Trấn Nhạc lại tự cho đúng lật lại vụ án này, đúng là không biết trời cao đất dày. “Người không mời tự tới, xông vào văn phòng của người khác cũng không phải tôi, sao chúng tôi lại chơi anh nhỉ?” Phương Trấn Nhạc khoát một tay lên bảng trắng, đứng ở nơi đó chắn cửa vào, rõ ràng không định cho Du Triệu Hòa vào cửa. “Sao thế? Cảm thấy án mà tổ A chúng tôi không phá được thì các người có thể phá được sao?” Du Triệu Hoa liếc qua đám người trong văn phòng với ánh mắt khinh thường, nói với vẻ coi khinh: “Gần đây phá được vài vụ án đã không biết mình có mấy phần bản lĩnh rồi à, tưởng trong thiên hạ không có án nào mà các cậu không phá được chắc? Rõ ràng trên báo cũng viết là do may mắn cả thôi, sir Phương.” “Cẩn thận vụ án thảm sát ở King’s Park bị hủy trong tay thì mặt mũi cũng mất sạch đấy.” “Sir Du, sợ đấy à? Lỡ như chúng tôi phá được án thì có phải anh không lăn lộn nổi trong nghề nữa hay không?” Không đợi Phương Trấn Nhạc đáp lời, đột nhiên Lưu Gia Minh đã tươi cười hất cằm với Du Triệu Hoa. Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngược trên ghế đó, đôi mắt cong lại đầy thân thiết giống như chỉ đang nói đùa với người ta, nhưng lời nói ra lại đâm thẳng vào tim phổi người. “Tôi đang nói chuyện với Phương Trấn Nhạc, chưa đến phiên cậu chĩa mồm vào.” Nếu là Phương Trấn Nhạc và anh ta cãi nhau cũng thôi đi, nhưng ngay cả thám tử nhỏ tổ B cũng dám không có lớn nhỏ với anh ta, khiến Du Triệu Hoa càng lúc càng tức tối.Chương 61. Bị chọc trúng tim đen rồi à “Sao vậy? Bị chọc trúng tim đen rồi à, sir Du…” Lưu Gia Minh nói xong đột nhiên bật cười ha ha, mấy câu này nói ra rồi cậu ta nào còn giống cảnh sát nữa mà thật sự còn biết gây thù chuốc oán hơn cả nhân vật đại phản diện. Đôi mày của Du Triệu Hoa dựng ngược lên, bước một bước vào phòng, định so đo với Lưu Gia Minh. Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng hành động rồi, anh duỗi cánh tay tới đặt lên vai Du Triệu Hoa: “Tổ trưởng Du, không cần thiết đâu nhỉ? Án này cũng không phải của nhà anh.” Du Triệu Hoa cảm thấy trên vai như có núi thép đè lên, Phương Trấn Nhạc dùng lực bóp vai anh ta, rõ ràng không chào đón anh ta vào văn phòng. Anh ta cắn răng ra sức thở hổn hển vài hơi, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, tức giận nói: “Án này tôi đã điều tra và tìm bắt nửa năm trước rồi, toàn đội đều ngả ra đất nghỉ trong văn phòng, mỗi một người có liên quan đến nạn nhân đều bị tìm tới hỏi lại không biết bao nhiêu lần, hỏi đến mức người khác thấy chúng tôi là phát phiền. Đồi cỏ đó, chúng tôi cũng đã điều tra trải thảm không dưới ba lần, không phá được chính là không thể phá được. Các người lật lại vụ đó cũng chỉ tổ lãng phí cảnh lực mà thôi!” “Tổ trưởng Du, anh không phá được không có nghĩa chúng tôi không phá được.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày. “Vậy nếu cậu không phá được thì sao hả?” Du Triệu Hoa lùi lại một bước, hất tay Phương Trấn Nhạc ra, một tay chống lên tường, nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt nghiêm túc. “Sir Du, đây đều là án trong cục cảnh sát, mỗi một người trong chúng ta bận sống bận chết đều hy vọng phá được án, vừa không muốn đá cậu một cú cũng không định khoe khoang gì cả, chỉ là công việc mà thôi. Là cậu nghĩ quá nhiều, gần đây áp lực của mọi người đều lớn, thời tiết lại nóng, hay là uống chút trà hạ họa, bớt thời gian nghỉ ngơi vài ngày đi.” Lâm Vượng Cửu tiến lên hai bước, hai tay đè xuống tỏ vẻ việc gì mà đối phương phải giận dữ như vậy. Du Triệu Hòa lại không nghe lời này, chỉ trừng mắt nhìn chú Cửu rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ hăm dọa. “Tôi sẽ mở tiệc kính trà xin lỗi anh.” Phương Trấn Nhạc thuận miệng đáp với tư thế thả lỏng, bộ dáng ngạo mạn hoàn toàn không cảm thấy mình sẽ không phá được vụ án. Du Triệu Hoa hận nhất chính là dáng vẻ không đặt bất cứ chuyện gì vào trong mắt này của Phương Trấn Nhạc, sớm đã thấy chướng mắt từ lâu, muốn nhân cơ hội đè đối phương để tăng nhuệ khí. Bây giờ mình không nuốt được cục tức này nên lại càng không muốn bỏ qua cơ hội đè đầu Phương Trấn Nhạc, anh ta lớn giọng đáp: “Được, sir Phương, nhớ kỹ lời hôm nay của cậu.”“Vậy nếu tôi phá được án thì sao?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày. “Cậu nói đi.” Du Triệu Hoa đáp một cách khí phách. Phương Trấn Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn các cấp dưới ngồi trong văn phòng… Lưu Gia Minh ngẩng đầu với vẻ không phục, động tác hơi nghiến răng cho thấy cậu ta nóng lòng muốn bớt thời gian đáp trả lại Du Triệu Hoa vài câu. Lâm Vượng Cửu thì mặt mày lạnh lùng, ngày thường luôn treo bản mặt khổ sở như muốn oán trách tất cả mọi thứ hiếm khi lại nghiêm túc như vậy. Gary và Tam Phúc thì khoanh tay, quắc mắt nhìn với vẻ lạnh lùng, một nắm tay siết lại nhìn chằm chằm vào Du Triệu Hoa giống như định lao tới vậy. Trong xương cốt của đám đàn ông vốn tràn đầy tính công kích, những người làm cảnh sát như bọn họ lệ khí quá nặng, nhưng lại bị lớp da cảnh sát này trói buộc nên chỉ có thể thông qua công việc cường độ cao và hệ số nguy hiểm cao để trút hết thể lực và dã tính dư thừa của mình trong khuôn khổ. Bây giờ Du Triệu Hoa khiêu khích như thế, hễ là người nóng máu, ai lại có thể nhịn được? Trong nháy mắt Phương Trấn Nhạc thu tầm mắt lại, khóe mắt tình cờ liếc qua Dịch Gia Di, ngay cả cô cảnh sát nhỏ không phải ở tổ B này cũng mang vẻ mặt không phục, siết bút, nhíu mày, mím môi giống như con mèo nhỏ nóng tính vậy.Sao thế? Nhanh như vậy đã sinh ra cảm giác thuộc về tổ trọng án B rồi sao? Hay là vì hồ sơ vụ án thảm án sát ở King’s Park vốn là do cô lừa dối để lẫn vào vì thế mới tự trách?Chương 62. Đánh cược Đúng lúc này, đột nhiên Dịch Gia Di đứng dậy, dường như cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, định mở miệng nói gì đó. Thấy vẻ mặt anh dũng hy sinh đó của cô, anh biết ngay cô định tự thú rồi. Phương Trấn Nhạc cong khóe môi, không cho cô gái trẻ cơ hội mở miệng mà quay đầu về phía Du Triệu Hoa, trưng ra vẻ mặt thiếu đòn cũng không thấy vẻ gì là giận dữ, cười bảo: “Sir Du, nếu án này phá được thì anh dập đầu lạy tôi một cái nhé?” Du Triệu Hoa trừng to mắt, không thể nhịn được nữa mà vung một quyền về phía Phương Trấn Nhạc. Cũng may thành viên thám tử tổ A sau lưng anh ta phản ứng nhanh, vội vàng lao lên kéo Du Triệu Hoa lại, kiềm chế hành vi quá mức nóng nảy của tổ trưởng nhà mình. Tuy rằng kéo lại ngăn cản rất nhanh, nhưng hai thám tử dày dạn kinh nghiệm đối đầu với nhau, chỉ cần trong nháy mắt đã lập tức để lại dấu vết. Phương Trấn Nhạc nghiêng vai đủ nhanh, tránh khỏi Du Triệu Hoa, nhưng một đấm đó vẫn sượt qua cằm anh.Mà trong nháy mắt anh tránh đi, một bàn tay đã tóm được cổ tay của đối phương, cánh tay còn lại trở ngược đè xuống, mặc dù vì có người khác ngăn cản nên anh không có cách nào đè được Du Triệu Hoa xuống, thực hiện động tác huých cùi chỏ vào ngực anh ta. Nhưng sau khi hai người tách ra, cánh tay của Du Triệu Hoa vẫn rũ xuống bên người một cách mất tự nhiên, rõ ràng cũng không chiếm được lời gì. Lúc này, mấy người tổ B cũng đồng loạt xông lên, đứng sau lưng Phương Trấn Nhạc hỗ trợ, bộ dáng chỉ cần ra tay thì toàn bộ thành viên sẽ cùng lên đánh. Hai bên đối đầu với nhau khí thế hừng hực, trông ai cũng rất giận giữ. Mấy người Lưu Gia Minh theo anh Nhạc lâu rồi, sớm biết Phương Trấn Nhạc không phải người chuyện to hóa bé. Xưa nay đều là anh Nhạc chọc tức người ta, khiến người ta chỉ hận không thể bắn chết anh, anh cũng chưa từng để bất cứ người nào giẫm lên mũi mình ngay trước mặt mình mà không đánh trả cả. Chỉ là không ai ngờ Phương Trấn Nhạc sẽ nói ra lời trào phúng lớn như thế. Lúc này đối diện với cửa văn phòng để mở, Khưu Tố San đi qua, quở trách đẩy Du Triệu Hoa đi. Chị ta nhìn một nhóm người, miệng ngậm vài câu chửi người mở đầu bằng “đàn ông” nhưng thấy Du Triệu Hoa vẫn mặt sưng lên như cái thớt, cũng chỉ đành nhịn toàn bộ lời thêm dầu vào lửa về.Tiễn người tổ A đi rồi, Khưu Tố San nghiêm khắc tỏ rõ sẽ hỏi trách nhiệm của giám sát tổ A, lúc này mới xoa trán đi về. Lưu Gia Minh thấy người tản ra mới không nhịn được mà quay đầu, hỏi Phương Trấn Nhạc với vẻ lo lắng: “Anh Nhạc, anh có tự tin không?” Lúc cùng mọi người đấu tranh anh dũng, cảnh sát Lưu không thua kém ai, biết giả bộ đã tính trước mọi việc nhất. Nhưng ngược lại quay đầu chột dạ cũng rất nhanh. Khưu Tố San mang theo một bụng tức tối và bất đắc dĩ, đi đến cửa văn phòng tổ B thấy Phương Trấn Nhạc đã như người không có việc gì, dẫn người trong đội chuẩn bị tiếp tục thảo luận về tình tiết vụ án. Chị ta mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài thườn thượt, sau đó kéo một cái ghế tới, cũng lặng lẽ ngồi trong văn phòng. Mỗi một người tổ B bị Du Triệu Hoa kích thích đều tràn đầy ý chí chiến đấu, vừa nghe Phương Trấn Nhạc động viên, quả thật toàn thân đều tràn đầy khí phách “Án này không phá thì Lưu Gia Minh/ Lâm Vượng Cửu/ Gary/ Tam Phúc tôi uổng công làm người.” Dịch Gia Di đứng ở phía sau đã sớm muốn thừa nhận vụ án phiền phức này là cô nhét cho tổ B, muốn xin lỗi tất cả mọi người, cô cắn môi nhìn bọn họ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu như thế. Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc nhìn về phía cô, đột nhiên nói với ý ám chỉ: “Nếu mọi người đã là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, tra án truy bắt hung thủ, vậy có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết.Rắc rối cũng được, công lao cũng được, cùng nhau kề vai sát cánh gánh vác. Không có lý nào chúng ta đã liên tiếp thuận lợi phá các vụ án, có thể vui vẻ chấp nhận công lao và may mắn như vậy, mà lúc gặp phải chuyện khó rắc rối lại không có gan chấp nhận.” Khổ qua ngào đường, chia ngọt sẻ bùi!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin