Chương 112:
“Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cô, cô ở nhà đợi tôi nhé.” Dịch Gia Di vỗ lên vai cô ta, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường cục cảnh sát, bảo với giọng dịu dàng: “Về nhà ăn cơm đi, sau đó ngủ một giấc thật no, buổi tối đại khái sẽ có mưa, phải kịp xuất phát trước khi trời mưa.”
“Tôi biết rồi, madam.” Clara gật đầu, theo Dịch Gia Di bước ra khỏi cục cảnh sát.
Khi mỗi người một ngả, đột nhiên cô ta kéo Dịch Gia Di lại: “Cảm ơn các cảnh sát đã giúp tôi rửa sạch hiềm nghi.”
“Tôi biết rồi.” Dịch Gia Di gật đầu, sải bước đi tới ven đường.
Cửa xe Jeep đợi đã lâu bị đẩy ra, Lưu Gia Minh thò đầu giục: “Nhanh lên, thịt cừu hầm đã sốt ruột lắm rồi.”
Dịch Gia Di cười ha ha, cúi người lập tức bị xe Jeep nuốt chửng vào bụng, đưa cô thẳng đến quê hương ngọt ngào của cá tươi và thịt cừu.
…
Ngày hôm sau, tin tức báo chí lại kéo nhau chuyển hướng
Tần Hồng Lương hôm qua vừa vô tội vừa đáng thương, hôm nay lại kỳ lạ biến thành ma nữ giết người.
Nữ cảnh sát mua danh trục lợi hôm qua, đến hôm nay cũng biến thành nữ hiệp chính nghĩa.
Mấy tờ báo hôm qua còn thề thốt khăng khăng chống lưng cho Tần Hồng Lương, hôm nay đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không còn nhắc đến chuyện hôm qua nữa mà lo biết bài văn mới trên mặt báo lớn:
Ma nữ Tần Hồng Lương không địch lại được chính nghĩa, bó tay quy hàng, gào khóc thảm thiết hoàn toàn mất đi tác phong. Cô ta không chỉ vô nhân tính giết hại bạn bè mà còn mưu đồ vu oan giá họa cho bạn cùng phòng, càng lừa báo chí sỉ nhục nữ cảnh sát chính nghĩa Dịch Gia Di, lòng dạ rắn rết, tội không thể tha.
Dịch Gia Di cuộn tờ báo lại, liếc mắt nhìn một cái rồi cười nhạt, thuận tay ném qua một bên với vẻ dửng dưng hờ hững.
Mà cách đó mấy cây, trong văn phòng của tổng biên công ty báo chí hôm qua còn viết lời nói xấu Dịch Gia Di, hai vị chủ biên đang ngồi trước mặt tổng biên báo cáo về lượng tiêu thụ báo chí hôm nay.
“Lượng tiêu thụ giảm mạnh, bộ phận thị trường đã điều tra nghiên cứu sơ qua, nói hôm qua chúng ta ăn nói lung tung bôi nhọ nữ cảnh sát thiện xạ, là tờ báo vô lương tâm nên mọi người đều từ chối mua. Còn có người nói dù sao cũng là tờ báo nói láo, mua đọc cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.” Chủ biên Tiểu Hồ Tử vì nóng vội mà không chau chuốt câu chữ bao nhiêu, nói huỵch toẹt ra.
Quả nhiên sắc mặt của tổng biên trở nên khó coi.
Một vị chủ biên mặt trắng khác vội vàng ngắt lời: “Tờ báo có lượng tiêu thụ cao nhất hôm nay hình như là nhật báo Cam Xanh, nghe nói là phóng viên Nhiếp Uy Ngôn kia đã chiếm dùng cột chuyên mục, viết câu chuyện về cảnh sát Dịch.
Tôi đã đọc rồi, nói gì mà từ nhỏ đã chịu khó, mất cha mất mẹ từ khi còn nhỏ, cùng anh trai và em trai em gái trưởng thành, rất vất vả.
Tuy rằng bần hàn nhưng chí hướng cao xa, dần dần lớn thành khắc tinh của tội phạm không sợ hung thủ.
Nhiếp Uy Ngôn này bắt đầu viết từ khi cảnh sát Dịch còn chưa vào tổ trọng án, lối viết trầm bổng không câu nệ, quả nhiên đã tâng bốc cảnh sát lên tận trời, cứ như nữ hiệp tiên nữ vậy.
Số báo hôm nay lập tức bán hết veo, tờ báo Cam Xanh tạm thời mở thêm vài máy, in thêm ba mươi phần trăm lượng đưa vào thị trường và cũng bán hết sạch. Nghe nói bán ở Thâm Thủy Phụ là khoa trương nhất, báo vừa mới đưa đến sạp báo chỉ chớp mắt cái đã hết sạch. Có người muốn đọc chuyện xưa của cảnh sát Dịch mà chạy mấy ngày đến sạp báo nhưng đều không mua được, giày cũng chạy bục cả ra mà vẫn chỉ có thể tay trắng trở về, rất thảm.
Bây giờ nhật báo Cam Xanh đang cân nhắc cho ra số báo đặc biệt về cảnh sát đầu tiên, chuyên kể về sự tích anh hùng của mấy vị thần thám, chuyện xưa của Dịch Gia Di trên số báo thường hôm nay cũng sẽ được đưa vào.”
“Phóng viên Nhiếp này rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, chắc chắn là bộ phận quan hệ công chúng của cục cảnh sát đã rào ý cho, bằng không làm sao nhanh như vậy đã có thể cho ra bài văn chi tiết được như thế?” Tổng biên nhíu mày, vỗ bàn nôn nóng dạy dỗ người: “Kêu các anh chạy đến bộ
phận quan hệ công chúng nhiều hơn, nhưng các anh người nào mông cũng như đeo quả cân không nhúc nhích nổi. Bây giờ thì sao hả? Báo nát đến mức sạp báo cũng không bán nổi. Người ta coi thành tặng phẩm, anh mua nhật báo Cam Xanh thì tặng báo của chúng ta mà công dân cũng chẳng thèm. Các anh nói phải làm sao bây giờ hả? Hôm trước tôi đã nói thế nào? Đăng bài về vụ án không thể chỉ cân nhắc đến việc thu hút người đọc được.
Chng 368. Xu hng ca báo chí 4
Chương 368: Xu hướng của báo chí 4
Người ta là cứu tinh chính nghĩa anh dũng phá án, cứ cố tình bị các người nói thành mua danh trục lợi.
Cảnh sát Dịch này đã lên báo bao nhiêu lần rồi? Hả? Vừa nhìn đã biết có bối cảnh, có tiếng nói, sao các anh lại ăn hại như vậy, muốn rước xui xẻo của người ta sao?
Không nhớ lần đầu tiên cô ta lên báo được gọi là gì sao? Nữ cảnh sát phúc tinh!
Bây giờ thì hay rồi, các người chọc vào nữ cảnh sát phúc tinh, tự biến mình thành cái gì?
Xui tinh! Xui trong xui xẻo ấy!” Chỉ vì cái lợi trước mắt!
Đồ não heo!
Tổng biên càng chửi càng tức, giống như muốn băm vằm hai đại tướng ra.
Hai vị chủ biên cúi đầu cụp mắt, không dám thở mạnh cái nào.
Chỉ hối hận lẽ ra không nên nghe lời tên hung thủ đó, mua cái thứ thông tin độc nhất gì đó mà cô ta bảo.
Thật hận!
…
Bạn đã từng bị người coi thường chưa?
Có lẽ mỗi một người đều từng có lúc che giấu, có thể không cần phải coi thường, mà chỉ cần khi nhìn bạn không cười là bạn đã cảm thấy tim bị thương nặng rồi.
Clara chính là một người yếu đuối, cô ta thường xuyên để ý đến ánh mắt của người khác, vừa nhạy cảm vừa nóng nảy.
Cái tính nóng nảy của cô ta vượt xa cấp bậc mà cô ta đang ở, và vượt xa cả dục vọng tồn tại của mình.
Một khi bước vào trong ranh giới “như vậy có thể kiếm được rất nhiều tiền” sẽ rất khó nhảy ra khỏi cái hố đã dần quen thuộc, không chịu được khổ, lại không có cơ hội tích lũy các kỹ năng có thể thay đổi bản thân khác, vòng tuần hoàn lặp lại ngày qua ngày có khả năng sẽ phải đi đến chết như vậy.
Bọn họ bị gọi thành người vừa đáng thương lại vừa đáng hận, dường như có cơ hội lựa chọn, lại dường như chỉ là một giọt nước nhỏ bé nhất dưới sóng triều của xã hội, vì còn một vài giá trị lợi dụng nên bị đẩy tới đẩy lui.
Clara không thể nào hiểu được vận mệnh của mình, cô ta cũng không cân nhắc đến mấy thứ này, ở trong đầu cô ta, sống và những cảm xúc nhỏ nhặt đó đại khái chính là tất cả.
Sáng sớm hôm ấy, cô ta nghĩ đến thân phận của mình, cũng nghĩ đến lòng tự trọng mong manh của mình.
Vì đủ các loại nguyên nhân mà cô ta đã chọn một bộ quần áo có thể diện nhất của mình, không hở hang, chất liệu cũng rất tốt và sạch sẽ mặc lên người, lại nghiêm túc chải tóc gọn gàng.
Nghĩ đến nữ cảnh sát Dịch Gia Di vừa ngầu vừa dịu dàng đó, nhìn thấy bộ dáng đối phương buộc tóc đuôi ngựa trông thật tiêu sái và xinh đẹp trên tờ báo cũ vẫn còn để trong nhà đó, cô ta cũng buộc mái tóc dài màu nâu đỏ lên, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Cảm thấy mình đã ổn thỏa rồi, cô ta mới đi đôi giày đế bằng ra khỏi cửa.
Trên thực tế cô ta vẫn chưa nhận được cuộc gọi của nữ cảnh sát, cô ta chỉ lo lắng nếu mình ở nhà đợi điện thoại rồi lại chạy đến cục cảnh sát sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn không bằng dứt khoát tới cục cảnh sát đợi, cảnh sát Dịch làm xong mấy công việc khác sẽ đi gặp người nhà của Triệu Mỹ Ni, bọn họ có thể xuất phát từ cục cảnh sát, thế tiện hơn bao nhiêu.
…
Clara ngồi trên băng ghế, nhìn cái cây vẹo cổ bên ngoài cửa sổ sảnh báo án của cục cảnh sát bị gió thổi nghiêng ngả.
Dưới không khí lạnh, cho dù là cây sẽ không rụng lá cũng rút đi màu xanh mà đổi sắc sang màu cam đỏ…
Đợi gần đến mười một giờ, Clara mới cùng Dịch Gia Di ngồi lên xe buýt, lắc lư đi đến xóm nhà lều ở vịnh.
“Cô chuẩn bị sẵn tâm lý đi, mối quan hệ giữa cha mẹ của Triệu Mỹ Ni và cô ấy rất kém, lần trước chúng tôi đi gặp bọn họ đã ăn ngay cái ván cửa vào mặt.” Dịch Gia Di ngồi dựa vào cửa sổ, mặc áo khoác sơ mi kẻ caro dày của mình, vừa nói chuyện với Clara vừa khịt mũi.
“Tôi biết mà madam, Mỹ Ni từng kể với tôi rồi, cha mẹ cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy.”
Dịch Gia Di gật đầu, Trong khẩu cung của Clara mà anh Tam Phúc đã ghi chép quả thật có nhắc đến mấy chuyện này.
“Cô yên tâm đi, madam, cho dù cha mẹ của Mỹ Ni không mở cửa, tôi gõ cũng phải gõ cho ra bằng được, đá cũng phải đá mở được. Tôi biết thám tử các cô làm việc phải văn minh nhưng tôi không sợ.” Clara nói rồi đột nhiên vỗ ngực hai cái, vỗ mạnh đến mức ngực hơi rung lên, sau đó tiếp tục nói một cách khí phách: “Tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ đi theo cô về cục cảnh sát và đưa Mỹ Ni về, tuyệt đối không khiến madam khó xử.”
Chng 369. Chính nghĩa đáng kiêu ng o 1
Chương 369: Chính nghĩa đáng kiêu ngạo 1
“Được, cảm ơn cô.” Dịch Gia Di không nhịn được mà nhếch khóe môi, tuy rằng lúc lấy ghi chép, rất nhiều người ở Đại Mỹ Viện đều nói tính cách của Clara rất xấu, nhưng đồng thời mấy người đó cũng vừa yêu vừa hận cô ta, Dịch Gia Di coi như cũng đã hiểu rồi.
Trên người cô gái này có một sức mạnh dứt khoát quyết đoán, giống một vài chị đại trong phim Hồng Kông mà Dịch Gia Di đã xem khi còn nhỏ vậy.
Khi đến nhà lều của nhà họ Triệu cũng đã gần trưa, hai người nối đuôi nhau bước lên con đường đất.
Lúc gõ cửa, Dịch Gia Di cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau khi trao đổi với mẹ Triệu, trong lòng vẫn buồn bã.
Sau khi mẹ Triệu mở cửa vẫn là gương mặt lạnh nhạt đó, nghe thấy hung thủ giết Triệu Mỹ Ni đã bị bắt, mẹ Triệu chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Dịch Gia Di nói bây giờ người nhà của Triệu Mỹ Ni có thể mang thi thể của cô ta rời đi, mẹ Triệu dừng vài giây, quả quyết nói: “Chúng tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, mong phía cảnh sát xử lý, đưa đến
bệnh viện cho khoa giải phẫu dùng hay là thiêu cũng không cần thông báo cho chúng tôi.”
Sau đó, không đợi Dịch Gia Di và Clara phản ứng, mẹ Triệu đóng rầm cửa lại.
“Này!” Clara lấy lại bình tĩnh muốn chặn, suýt chút nữa thì kẹp tay.
Dịch Gia Di nhìn ván cửa trước mặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Clara với vẻ mong đợi.
Thế nhưng hành động đá cửa hoặc đập cửa mà Clara đã nói cũng không hề xảy ra, cô gái mạnh mẽ vừa rồi đang ôm mặt, lặng lẽ khóc thút thít.
“…” Dịch Gia Di.
Cô vừa mới nghĩ có nên an ủi Clara không thì cô gái đã dùng ống tay áo lau vội nước mắt, đối diện với ván cửa lớn tiếng mở miệng: “Trước khi Mỹ Ni chết muốn mở hàng cá viên, các người có biết không?
Cô ấy biết mình không nghe lời cha mẹ là đi sai đường, nhưng cô ấy cũng không biết gì cả, chỉ biết lúc nhỏ mẹ từng dạy cô ấy làm mấy món ăn vặt như cá viên. Cô ấy nói với tôi, cá viên mà mẹ làm lúc nhỏ là ngon nhất, một lần cô ấy có thể ăn mười sáu viên, còn ăn nhiều hơn cả chị gái. Lần nào cũng ăn no căng tròn cả bụng, còn muốn ngồi trong lòng mẹ, đòi mẹ xoa bụng cho, xoa đến khi ợ mới thôi…
Mỹ Ni còn nói, mười mấy căn nhà lều hàng xóm bên vịnh đều biết làm cá viên nhưng chỉ có cá viên mẹ làm là ngon nhất, vì mẹ có phương pháp bí mật, chỉ dạy cho mỗi cô ấy.
Cô ấy gom được rất nhiều tiền, mở một cửa hàng cá viên nhỏ chắc chắn có thể kiếm được tiền, đến khi đó cha sẽ không cảm thấy mất mặt nữa, mẹ cũng sẽ cho cô ấy vào cửa.
Cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện lúc nhỏ, Mỹ Ni thật sự rất nhớ cha mẹ mình.”
Clara vừa kể vừa nghẹn ngào, Dịch Gia Di đứng ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.
Trong lúc Clara kể chuyện, dường như cô nghe thấy tiếng nức nở bên trong cánh cửa, không biết có phải nghe nhầm tiếng sóng biển hay tiếng gió biển hay không.
“Tôi sẽ theo cảnh sát về cục cảnh sát và đưa Mỹ Ni đi hỏa táng, sau đó tôi sẽ đặt tro cốt ở cửa, muốn ném hay là muốn nhận còn tùy vào các người có muốn cho Mỹ Ni cơ hội hay không.” Clara lớn tiếng nói với bên trong cửa xong, lại quay đầu lau khóe mắt, thấp giọng nói với Dịch Gia Di: “Madam, chúng ta đi thôi.”
Dịch Gia Di quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cửa gỗ đóng chặt, sau đó gật đầu.
…
Cô giúp Clara làm thủ tục giao nhận, khi về đến văn phòng, Phương Trấn Nhạc vừa vặn lấy hàng chuyển phát nhanh từ quầy tiếp tân về.
“Anh Nhạc, hàng của ai vậy?” Lưu Gia Minh thò đầu tới hỏi.
“Của mẹ tôi.” Phương Trấn Nhạc đã rất lâu rồi chưa về nhà, người nhà nhiều lần giục không được, tới chỗ anh ở lại luôn không thấy người đâu nên chỉ đành gửi đồ đến cục cảnh sát của anh.
“Oa, mẹ mình hả, mẹ gửi hàng gì vậy? Mở ra xem đi anh?” Lưu Gia Minh thò đầu vào sâu hơn.
“Gọi bà nội.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn Lưu Gia Minh, giảm vai vế của đối phương xuống.
“Khà khà.” Lưu Gia Minh xoa mũi, lúc này vẫn chưa ăn, kêu anh ta gọi cha cũng không gọi ra được.
Sau khi Phương Trấn Nhạc gỡ bọc hàng phát hiện ra là một chiếc hộp nhỏ vuông vức, bên trên có một tờ giấy.
Lưu Gia Minh thò cái đầu không to không nhỏ tới nhìn, thấy Phương Trấn Nhạc không ngăn cản, dứt khoát đọc thành tiếng: “Cảm ơn nữ cảnh sát đã cứu mạng con đó, đây là quà mẹ với cha con chuẩn bị.”