THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 110:


Bầu không khí trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, Dịch Gia Di đặt giỏ vật chứng bên tay trái, ngồi song song anh Tam Phúc, cùng quay lưng về phía camera dựng ở bên cửa.

Phương Trấn Nhạc vẫn đứng bên cạnh cửa như cũ và dựa người lên bức tường, tư thế thoải mái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Lương với vẻ lạnh lùng.

Ba người Lưu Gia Minh và chú Cửu đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, chen nhau ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào trong phòng.


Trong phòng thẩm vấn hôm nay nhiều áp lực hơn, người nào trông cũng nghiêm túc hơn như thể đang giả bộ tham gia tang lễ của ai đó.

Tần Hồng Lương cảm giác được bầu không khí này, cô ta có hơi không chắc được tại sao lại như thế, chỉ có thể ngồi dựa lên lưng ghế, bày ra vẻ mặt vô tội, lúc nào cũng quan sát ba vị thám tử trước mặt.

Loại không khí yên tĩnh giằng co này kéo dài vài phút, Tần Hồng Lương đã bắt đầu cảm thấy mông và lưng dần tê cứng vì ngồi lâu bất động, cô ta hơi nhích người, trái tim chẳng hiểu sao lại hơi đập loạn.

Tối qua Dịch Gia Di có đọc một vài quyển sách về tâm lý học, buổi sáng cũng thảo luận với anh Nhạc về kỹ thuật thẩm vấn.

Anh Nhạc không đưa ra kiến nghị gì về buổi thẩm vấn của cô hôm qua, dường như chỉ sợ cô tự phụ nhận mình cho nên anh cố hết sức khẳng định cách làm hôm qua của cô, chỉ là nhắm vào quy trình thẩm vấn hôm nay, anh Nhạc đã đưa ra một vài kỹ thuật.

Điều đầu tiên chính là khống chế bầu không khí thẩm vấn và tiết tấu thẩm vấn, có đôi khi không nói gì còn đáng sợ hơn lên tiếng, đặc biệt là phối hợp với một vài sự thay đổi và bầu không khí đặc thù khiến người bất an mà hiệu quả tăng lên.

Dựa theo một điều này để làm, quả nhiên trông thấy ánh mắt của Tần Hồng Lương bắt đầu trở nên lơ đãng, tư thế ngồi cũng dần không vững.

Lúc này, Dịch Gia Di mới lén hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Tần Hồng Lương, tôi đã đọc báo sáng nay, là món quà cô tặng tôi sao?”

“Madam, tôi chỉ nói sự thật thôi, cô không định vì thế mà trả đũa tôi đấy chứ?” Tần Hồng Lương nhướn mày, vẫn làm ra bộ dáng vô tội và đáng thương như cũ.


Dịch Gia Di nở nụ cười, cũng không trông có vẻ giận dữ gì: “Phía cảnh sát đã nắm được toàn bộ chứng cứ và hình phạt mà tòa án định tội dành cho cô làm sao có thể tính là đả đũa được? Đây là hành động chính nghĩa.”

“Chứng cứ?” Tần Hồng Lương nhếch môi: “Tôi không hiểu, tôi là người vô tội, làm sao lại có bằng chứng chỉ hướng về tôi được?”



“Tần Hồng Lương, trên báo nói phía cảnh sát có rất nhiều bằng chứng chỉ về phía nghi phạm nhưng vẫn muốn đổ oan cho cô, nhưng làm sao cô biết phía cảnh sát lại có rất nhiều bằng chứng chỉ về phía nghi phạm? Có phải vì mấy bằng chứng đó là do cô cố tình để lại cho phía cảnh sát không? Vì cô là hung thủ cho nên cô biết. Vì cô biết cho nên mới không lo ngại gì?” Dịch Gia Di truy hỏi một cách hùng hổ dọa người.

“Tôi đoán thôi.” Tần Hồng Lương vừa nói vừa quay đầu đi, ý tứ từ chối giao tiếp rất rõ ràng.

Dịch Gia Di nở nụ cười, không còn tiếp tục quấn lấy Tần Hồng Lương nữa.

Tam Phúc ngồi bên cạnh cô phụ trách nghiêng người về trước, hai cánh tay đè lên mặt bàn, tạo áp lực dữ dội cho Tần Hồng Lương.

Dịch Gia Di thì lại tiếp tục không nhanh không chậm nói chuyện với Tần Hồng Lương, vẻ mặt và ngữ điệu của cô dường như thật sự đã nắm vững toàn bộ chứng cứ, khiến Tần Hồng Lương vô cùng để ý.

Giống như con mèo đã định trước trong lòng chơi đùa con chuột trong lòng bàn tay, Dịch Gia Di thậm chí còn hơi nhếch khóe môi, lộ ra vài phần ý cười.


Cô vỗ giỏ vật chứng đầy ắp đồ bên tay trái, bên trong vừa có văn kiện cũng có một vài túi đựng vật chứng trong suốt được đóng kín.

Tần Hồng Lương thuận theo động tác của Dịch Gia Di, tầm nhìn rơi lên túi vật chứng, trông thấy một xấp văn kiện và một… ngay khi cô ta chuyên chú quan sát một túi đồ đặt trên cùng nhất, con ngươi đột nhiên co rút lại, miệng không tự giác hé ra.

Trong túi vật chứng trong suốt đặt chình ình một đôi găng tay cao su dính nước mưa và chất bẩn, là nhãn hiệu mà cô ta thường dùng, cũng chính là đôi găng tay mà cô ta đã đeo vào tối hôm gây án đó.

Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Rõ ràng cô ta đã đi rất xa mới cởi găng tay cao su ra vất cơ mà, hơn nữa hôm đó còn mưa, qua nhiều ngày như vậy làm sao có thể bị phát hiện được.

Trái tim cô ta đột nhiên tăng tốc, nỗi sợ hãi vọt thẳng lên óc khiến cô ta hoảng loạn đến mức tai vang ong ong, gần như không ngồi vững được trên ghế.

Tại mặt sau của đôi găng tay đó hình như còn có một vài vết máu vẫn chưa được rửa sạch, đột nhiên cô ta nghĩ đến sau khi mình lần mò trong bóng tối giết người, trước khi xử lý hiện trường hung án đã đặc biệt rửa đôi găng tay này. Sau đó mỗi lần giặt giẻ lau cũng sẽ không ngừng rửa găng tay, chỉ là… hình như cô ta quả thật không để tâm rửa sạch mặt sau của đôi găng tay, vị trí gần với ống tay áo đó cho lắm.

Hơn nữa sau khi giết người và về nhà, cô ta quả thật đã phát hiện ra ít vết bẩn tại cổ tay áo gần với găng tay cao su đó.


Khi ấy cô ta lập tức cắt góc bẩn đó đi và đốt, cũng chạy về chỗ ném đôi găng tay cao su muốn kiểm tra, nhưng găng tay đã sớm bị người xử lý rác thu đi mất rồi.

Một đôi găng tay bình thường không bắt mắt người lại ở dưới trời mưa to, cho dù còn có dấu vết gì thì chắc chắn cũng đã bị trời mưa rửa sạch rồi mới phải.

Đến khi đó lại lẫn trong toàn bộ rác thải bị xử lý… cách ngày gây án đã vài ngày liền, làm sao có khả năng tìm được?

Tần Hồng Lương cố gắng kiềm chế cảm xúc, vẫn muốn bản thân trông có vẻ không kinh hoàng gì, nhưng không có cách nào khống chế được hô hấp dồn dập và còn để lộ sự khẩn trương của cô ta.

Dịch Gia Di nhìn bộ dáng của cô ta cũng biết kế hoạch của bọn họ có hiệu quả rồi.

Tay cô vẫn đè lên giỏ đựng vật chứng, đôi găng tay cao su ở trong giỏ.

 

Tuy rằng giỏ có rất nhiều ngăn, camera sau lưng chắc hẳn có thể ghi lại được một vài vật chứng, nhưng Dịch Gia Di lại vừa khéo dùng cánh tay và bàn tay của mình chắn góc nhìn phía sau, camera vừa vặn không quay được vật chứng găng tay cao su này.

Mà tầm nhìn của Tần Hồng Lương ngồi đối diện với cô lại không bị chắn, có thể nhìn thấy bọn họ đã tinh tế chuẩn bị góc độ và chi tiết muốn cho đối phương nhìn.

Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, không nhịn được thôi thúc mà quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc. Tuy rằng rất muốn có được sự tán đồng của sir Phương, cũng rất muốn trao đổi ánh mắt với các đồng đội, nhưng để không giải phóng thêm bất cứ thông tin thừa nào cho Tần


Hồng Lương nên cô dựa theo động tác và tiết tấu đã sớm vạch kế hoạch từ trước, kịp thời tung ra chiêu thứ hai.



 

Cô đứng dậy, hơi nghiêng người vẫn ngăn giữa camera và giỏ đựng vật chứng, quay đầu nhìn Tần Hồng Lương từ trên cao xuống, đè thấp giọng nói, khiến cho lời nói tiếp theo của mình nghe qua càng có cảm giác áp lực hơn, cũng càng trầm hơn: “Bộ phận giám định của chúng tôi thật sự đã có được rất nhiều chi tiết từ trên vật chứng này đấy.”

Nói xong, cô chỉ vào giỏ vật chứng.

 

Theo quan điểm của Tần Hồng Lương, Dịch Gia Di lại đang chỉ lên đôi găng tay cao su trên đó.

Dịch Gia Di đối diện tầm nhìn với cô ta vài giây mới tiếp tục nói: “Lần trước khi tôi thẩm vấn cô mới chỉ có thể liệt kê với cô quá trình sau khi cô tiến vào hiện trường hung án, lần này chúng tôi đã căn cứ theo kết quả mà bộ phận giám định xét nghiệm vật chứng cho ra, xác định toàn bộ hành vi chi tiết mà cô đã làm ở hiện trường gây án.

Tần Hồng Lương, cô nói xem, có phải khoa học rất thần kỳ không?”

 

Cô đặc biệt nhấn mạnh từng chữ trong tên của Tần Hồng Lương, lực uy hiếp lại tăng thêm một bậc.


Khóe môi của cô ta hơi mấp máy, sau đó cười lạnh bảo: “Madam, cô đang dọa tôi đấy à?”

Dịch Gia Di cũng quay đầu một cách kiêu ngạo như cô ta, thu lại tầm nhìn, chỉ cho Tần Hồng Lương nửa bên mặt, cô ngẩng cao đầu, tay chắp sau lưng, giống như một mưu sĩ uy phong nhất cũng sâu không lường được nhất, bắt đầu trình bày: “Khi nạn nhân Triệu Mỹ Ni quay người, cô đã lấy đồ từ trên cái kệ nhỏ bên cạnh và đập mạnh vào sau gáy nạn nhân.

Vì cô là dancer múa cột cho nên lực cánh tay siêu mạnh, chỉ một đòn này Triệu Mỹ Nhi đã ngã xuống đất không nhúc nhích nổi nữa, sau gáy cô ta chảy ra máu tươi đầm đìa, lúc này cô mới rút đôi găng tay cao su đã chuẩn bị trước từ trong túi mình ra.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Triệu Mỹ Ni và đeo găng tay lên, trước lau sạch dấu vân tay trên hung khí, trong quá trình này, trên găng tay cao su đã dính bụi bám trên hung khí.

Sau đó cô đặt hung khí về chỗ cũ, bên mé lòng bàn tay cũng dính bụi bên trên kệ để đồ nhỏ.”

Mấy chi tiết này cho dù không nhìn được trong dòng chảy hình ảnh nhưng kiểm tra chi tiết vết bụi ở hiện trường sẽ phát hiện ra manh mối.

Dịch Gia Di căn cứ theo dòng chảy hình ảnh lại kiểm tra toàn bộ địa điểm và chi tiết nhìn thấy được trong đó, chú ý đến mấy điểm này.

Do đó, những thám tử sở hữu khả năng suy luận khá mạnh đều sẽ cảm thấy Dịch Gia Di đưa ra kết luận thông qua những quan sát của chính mình.

Nhưng Tần Hồng Lương nghe xong lại cảm giác như thể Dịch Gia Di đã từng tận mắt nhìn thấy.


Khóe mắt Dịch Gia Di liếc qua Tần Hồng Lương vì khẩn trương mà vô thức kéo căng bả vai, cô nhếch khóe miệng, nói tiếp: “Sau đó cô vòng vào phòng ngủ, xử lý giường đệm của nạn nhân Triệu Mỹ Ni trước, trong quá trình này, găng tay bằng cao su ẩm ướt dính vào sợi bông, sợi nhung, đầu chỉ trên chăn và tóc của nạn nhân. Chúng ta đều đã dùng loại găng tay này cũng biết trên cao su dính mấy vật như sợi tóc sợi lông rất khó gỡ ra.

Sau khi xử lý xong phòng ngủ, cô vòng về ôm ngang nạn nhân Triệu Mỹ Ni lên, trên găng tay lại dính sợi nhỏ trên áo và quần của nạn nhân.

Tiếp đó, cô lần lượt cởi quần áo của nạn nhân ra, vì thế trên găng tay lại dính da chết, phần lớn là mấy thứ như sợi quần áo, mà một số thứ dính lên găng tay trước đó cũng rơi một ít dính lên quần áo.

Bao gồm cả vết máu dính trên găng tay của cô, còn có vết máu và bụi dính trên sợi tóc của cô nữa.

Tất cả những vật chất này không ngừng gây ô nhiễm lẫn nhau, bộ phận giám định cũng làm xét nghiệm vô cùng đầy đủ dựa theo mấy thứ này, khiến toàn bộ hành vi của cô đều không thể che giấu được nữa.

Cô vòng vào nhà bếp lấy một con dao ra, găng tay lại dính vết dầu mỡ.

Sau đó vòng về phòng ngủ, cô cưỡi lên người nạn nhân, tay trái lần tìm giữa khe ngực của nạn nhân, thế là lại dính một ít lông tơ và da chết, sau đó…”

Dịch Gia Di học động tác của Tần Hồng Lương, một nhát, hai nhát.. dùng sức đâm xuống, thẳng đến cái thứ năm, đột nhiên cô dừng lại.


Tần Hồng Lương đếm theo đến cái thứ năm, thấy Dịch Gia Di không đâm tiếp cái thứ sau cũng ngay lập tức hiểu ra đối phương cố tình trêu đùa mình, cô ta nổi lửa giận, trừng mắt nhìn Dịch Gia Di với vẻ dữ tợn.


Dịch Gia Di nhìn thấy cô ta giận dữ, ngược lại tỏ ra rất vui vẻ, sau đó vung tay lên, làm động tác ném hung khí vào trong thùng rác rồi nói tiếp: “Sau đó cô ngồi lên giường, bắt đầu gấp từng món đồ một, sau khi làm xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, dùng giẻ lau mà mình đã chuẩn bị bắt đầu lau sàn, lau bàn trà, lau dấu vân tay để lại trên cốc của mình… Vì thế trên găng tay cao su lại dính vết bẩn trên giẻ lau và bụi trên bàn…

Cho dù trong quá trình này, cô đặc biệt đeo găng tay cao su vì muốn rửa sạch nó, còn đeo găng tay giặt giẻ mấy lần, nhưng một tối đó cô cũng không hoàn toàn bình tĩnh. Cô muốn chạy về nhà Đồ Quý Sinh trước khi trời sáng, không thể bị người khác phát hiện ra, cô vẫn phải nhanh hết mức có thể.

Cho nên trên găng tay cao su thật sự đã để lại rất nhiều manh mối.”

 

Hô hấp của Tần Hồng Lương càng ngày càng dồn dập, mỗi một câu nói của Dịch Gia Di đều tăng thêm nỗi sợ cho cô ta.

Cô ta không ngừng nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào một tối hôm đó, chi tiết giống y như đúc với Dịch Gia Di đã nhìn thấy. Theo lời Dịch Gia Di, cô ta dường như nhìn thấy trong bóng tối, trên đôi găng tay không ngừng dính càng ngày càng nhiều thứ, mà khi cô ta rửa lại không thể rửa hết sạch tất cả mấy thứ đó.


Bụi và các loại dấu vết thuộc về nhà Triệu Mỹ Ni, còn có vết máu chưa rửa sạch ở mặt sau găng tay… nếu lộn ngược đôi găng tay lại chắc chắn có thể tìm được dấu vân tay của cô ta.

Bàn tay giấu dưới bàn vô thức run nhẹ.

 

“Cô xem, báo cáo xét nghiệm nhiều như vậy, bằng chứng nhiều như thế.” Dịch Gia Di cười một tiếng: “Ngày mai chuyện này vừa đăng báo, tất cả mọi người đều sẽ nói Tần Hồng Lương là cái thứ ngu ngốc thật sự tự cho mình là thông minh, mà Dịch Gia Di tôi thì lại là nữ thám tử thông minh tuyệt đỉnh, mạnh mẽ giẫm đồ ngu Tần Hồng Lương này dưới chân.”

“Không, không phải tôi giết, là Clara! Rõ ràng có nhiều bằng chứng chỉ hướng về Clara như vậy, tại sao cô cứ đòi nhắm vào tôi?” Tần Hồng Lương ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đỏ ngầu, mang theo oán độc nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di với vẻ dữ tợn.

“Bằng chứng mới nhất đã cho thấy hung thủ là cô, cô đã giúp Clara thoát khỏi diện tình nghi.” Dịch Gia Di quay người đối diện với Tần Hồng Lương, hai tay đặt lên giỏ vật chứng, mỉm cười giống như đang cảm ơn cô ta.

Loại thái độ coi thường cộng thêm tâm lý sợ hãi của Tần Hồng Lương đã ép thần kinh của cô ta càng lúc càng gần ranh giới sụp đổ.

“Mấy sợi…” Tần Hồng Lương định nói mấy vật chứng như sợi tóc, khuyên tai và son môi rõ ràng đều chỉ hướng về Clara, làm sao có thể không tính là vật chứng? Làm sao Clara có thể thoát khỏi tội danh? Các thám tử đều ăn cứt hết rồi sao?


Vừa định mở miệng thì đột nhiên nghĩ đến cho đến nay phía cảnh sát vẫn chưa công bố những vật chứng mà bọn họ phát hiện ra với bên ngoài, nếu cô ta không phải hung thủ vậy càng không có khả năng biết sự tồn tại của mấy thứ này nên vội ngậm miệng.

Nhưng nỗi sợ suýt thì lỡ lời này cũng hóa thành một loại thôi thúc mới, khiến tay cô ta càng run điên cuồng hơn.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa thì cô ta xong rồi…

 

Suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu khiến cô ta càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sợ hãi, tim đập cũng càng lúc càng mạnh.

Cô ta nuốt nước miếng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như có thực chất của Dịch Gia Di, gần như là run rẩy đáp: “Vậy… vậy là Đồ Quý Sinh. Phía cảnh sát định giải thích thế nào về thuốc an thần trong cơ thể tôi đây? Là Đồ Quý Sinh làm! Đồ Quý Sinh đã chuốc thuốc tôi, nhân lúc tôi ngủ mê mà ra ngoài giết Triệu Mỹ Ni!”

“!” Trong thoáng chốc, toàn bộ thám tử đều căng cứng người.

 

Tần Hồng Lương vẫn luôn phòng thủ kín kẽ chặt chẽ cuối cùng cũng ra khỏi vỏ!

Dịch Gia Di kích động đến mức gò má lập tức đỏ lên, đôi mắt sáng kinh người, cô “ha” một tiếng, cất cao giọng nói: “Tần Hồng Lương!”

“Theo như tôi được biết, sau khi sự việc xảy ra cô cũng không tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể, hơn nữa cho dù cô có tới bệnh viện làm xét nghiệm nhưng muốn có kết quả xét nghiệm cũng phải đợi rất lâu, tuyệt đối không có khả năng có tốc độ nhanh hơn bộ phận pháp y của phía cảnh sát đặc biệt tăng tốc làm xét nghiệm được.


Sau khi phía cảnh sát kiểm tra sức khỏe cho cô và Đồ Quý Sinh, hôm nay mới lấy được kết quả xét nghiệm, đến bây giờ vẫn còn chưa thông báo với cô và Đồ Quý Sinh rốt cuộc kết quả xét nghiệm thế nào. Hiện giờ Đồ Quý Sinh còn chưa biết rốt cuộc mình có bị chuốc thuốc hay không và bị chuốc thuốc gì.


 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin