THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 86:



Cô còn chưa xin được súng phối, còn chưa tuyên thệ trong nghi thức nhận súng, cũng chưa tiếp nhận hướng dẫn tâm lý và kính báo đơn giản.

Trước đó chỉ là một lòng muốn cứu người, bắt hung thủ, hoàn toàn không nghĩ đến nó đại diện cho điều gì và sẽ xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông dũng mãnh đi qua quy trình bình thường, lần đầu tiên sau khi nổ súng giết người còn xuất hiện cảm xúc tiêu cực như sợ hãi,


nằm mơ thấy ác mộng, càng huống chi là một cô gái trẻ như cô,, dưới tình huống không hề báo nguy trước phải trải qua trận chiến sinh tử ác liệt như vậy.


Cô còn chưa xin được súng phối, còn chưa tuyên thệ trong nghi thức nhận súng, cũng chưa tiếp nhận hướng dẫn tâm lý và kính báo đơn giản.

Trước đó chỉ là một lòng muốn cứu người, bắt hung thủ, hoàn toàn không nghĩ đến nó đại diện cho điều gì và sẽ xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông dũng mãnh đi qua quy trình bình thường, lần đầu tiên sau khi nổ súng giết người còn xuất hiện cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, nằm mơ thấy ác mộng, càng huống chi là một cô gái trẻ như cô,, dưới tình huống không hề báo nguy trước phải trải qua trận chiến sinh tử ác liệt như vậy.


Một người lần đầu tiên tham gia vào cảnh tượng này, lần đầu tiên thật sự bắn súng, lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên lao vào chiến trường nguy hiểm nhất, mạo hiểm tính mạng mình…

Trong lòng Phương Trấn Nhạc chua chát, cảm thấy vẫn là một người làm lãnh đạo như mình chưa làm đến nơi đến chốn, vẫn còn rất nhiều lỗ hổng vẫn chưa bổ sung mới khiến một người mới thần dũng nên được hưởng thụ thành quả thắng lợi phải chịu vết thương tinh thần này.

Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng cảm xúc sụp đổ của cô, anh nhịn cơn đau trên người, dẫn cô đi ra sau cửa, cánh tay hơi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

Anh không nói tiếng nào, nhíu mày nhìn những cảnh sát mặc quân trang ở cục cảnh sát khác ra vào có thứ tự, sơ tán người dân trốn trong ngân hàng. Giám sát của bộ phận giám định khí giới dẫn đội đi vào ngân hàng kiểm tra đường đạn, sir Hứa của bộ phận pháp y dẫn đội chuyển thi thể đi… Mỗi khi có người nhìn về phía bên này, anh đều sẽ lặng lẽ dùng tay ra hiệu cho bọn họ bỏ qua chỗ này, rời đi là được.

Phương Trấn Nhạc dùng cơ thể của mình ngăn cản tầm nhìn của tất cả mọi người, lặng lẽ mở ra một chốn yên tĩnh cho Dịch Gia Di, mặc cô khóc.


Dịch Gia Di không đầu không đuôi trút hết tất cả, đến khi tiếng khóc dần nhỏ đi, mệt rồi, từ từ bình tĩnh lại mới hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc.

Lúc ấy cô mới phát hiện ra không biết từ khi nào mình đã ngồi trên ghế nghỉ ngơi bên trong cửa ngân hàng, sir Phương đứng trước mặt cô, chống tay vào tường cúi đầu nhìn cô.

Khóc xong rồi, tai không ù nữa, tim cũng không hoảng nữa, cơ thể tê rần, tuy vẫn có rất nhiều chỗ đau đớn nhưng ngược lại đã cảm thấy thoải mái hơn trước rồi.

Chỉ là sau khi lấy lại bình tĩnh, bản thân có hơi không hiểu tại sao, sao lại không có cách nào khống chế được cảm xúc như vậy?

Tại sao phải gào khóc? Thật mất mặt.

Cô nhìn sir Phương với vẻ ngại ngùng, lau gò má ướt nhẹp, ngẩng đầu lúng túng nói: “Xin lỗi, anh Nhạc.”

“Không sao, cô đã rất lợi hại rồi. Lần đầu tiên sau khi tôi giết người hai chân đều mềm nhũn. Lần đầu tiên Tam Phúc giết người còn tè ra quần. Cô chỉ khóc mà thôi, thế đã là nhân trung long phượng, nữ trung hào kiệt rồi.”

“Thật sao?” Dịch Gia Di ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó tin.

 

Phương Trấn Nhạc nhếch miệng cười, chạm đến vết thương trên gò má, đau đến xuýt xoa một tiếng.


“A!” Lúc này Dịch Gia Di mới nhớ đến vết thương trên người anh, bây giờ bả vai còn đang chảy máu, môi đã tái nhợt.

Lại nhìn xung quanh, phát hiện ra bộ phận giám định đã kiểm tra hiện trường gần xong, cô vội vàng đứng dậy: “Anh Nhạc, tôi đỡ anh ra ngoài cầm máu.”

“Ừm, cuối cùng cô cũng khóc xong rồi, còn khóc thêm lúc nữa cho dù tôi có là trâu cũng sẽ ngất xỉu mất.” Phương Trấn Nhạc thở dài một tiếng, nói một cách khoa trương.

Dịch Gia Di vừa mắc cỡ vừa gấp, đỡ anh cẩn thận đi ra ngoài, lần này lực chú ý đều dồn hết lên người anh, cảm xúc tiêu của của mình ngược lại đã tan đi hết.

Mới ra cửa đã có người đi lên đón, nhìn thấy Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc, vội vàng tiếp tay đỡ sir Phương, dẫn hai người đi về phía xe cứu hộ.

Dưới ánh chiều tà, chói đến mức khiến người híp mắt, Dịch Gia Di giơ tay chắn ánh sáng, cũng chặn luôn sự quan sát của người khác.

Mọi người không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô mà chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ráo và rất thẳng, trong những nhân viên công tác bận rộn lại trông rõ ràng vô cùng ngầu.

Nhìn thấy bóng lưng bắn chết tên cướp nghiêm nghị và uy phong như thế, mọi người có lẽ sẽ quên mất cô chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường vừa mới làm thám tử chưa được bao lâu.

Rất nhiều người ở độ tuổi này có lẽ còn chưa tốt nghiệp, còn chưa tiến vào xã hội, vẫn còn được gọi là trẻ con.


 

Các truyền thông lớn bên ngoài dây cảnh báo thấy lại có người đi ra, trong nháy mắt đều giơ khẩu pháo nhỏ của mình lên, tách tách tách chụp liên hồi.

Truyền thông đang phát trực tiếp càng chuyển ống kính từ mặt người dẫn chương trình về phía Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, ống kính bám theo cả đường.

Người dẫn chương trình cũng chuyển hướng về hai người trong dây cảnh báo, liên tục đưa tin về bóng lưng của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.



“Bây giờ người đang ở trước ống kính là các thám tử anh dũng CID đã giằng co với bọn cướp!”

“Ái chà, xem chừng đã bị thương nặng rồi!”

 

“Một vị trong số đó là thám tử nữ trẻ tuổi, nghe nói cô ấy đã bắn chết tên trùm sỏ, nữ thần bắn súng một kích mất mạng!”

“Ồ, tôi nhận ra rồi, cô cảnh sát này chính là nữ cảnh sát phúc tinh trên các tờ báo ở cục cảnh sát Du Ma Địa trước đây! Không hổ sở hữu cái danh phúc tinh. Vụ cướp lần này, tên cướp cầm vũ khí nóng nhưng tại hiện trường lại không có một người dân nào bị thương nặng, càng không có một thị dân nào bỏ mạng.”

“… Cũng may có đội cảnh sát Hương Giang chúng ta, nghe nói có một vị cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ, tình hình trận chiến thật sự ghê gớm, cũng may thám tử tổ trọng án gặp nguy không loạn, bắn súng như thần!”

“Mọi người có thể nhìn thấy, tuy rằng lực lượng hành động cử đội Phi Hổ đi, nhưng sau khi đội Phi Hổ tới hiện trường lại chưa nổ súng một lần nào, trận đấu súng đã kết thúc. Vụ cướp lớn lần này đều là nhờ vào ba vị thám tử thần dũng của tổ trọng án, liên tiếp giết ba tên cướp, phá vỡ tinh thần của một tên cướp cuối cùng, khiến gã đầu hàng!”


“Trong bốn tên cướp có mặt ở hiện trường, có một người mặc thường phục, cũng không đội khăn trùm đầu, đã có người suy đoán tên mặc thường phục này mới là đầu sỏ của nhóm cướp, có người dân tự xưng đã ở hiện trường quan sát trận đấu súng nói tên cướp cầm đầu mặc thường phục đã bỏ mạng trong tay nữ cảnh sát ưu tú của tổ trọng án Tây Cửu Long chúng ta.”

“Bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy nữ cảnh sát phúc tinh đang chạy về phía xe cứu hộ, nghi ngờ đã bị thương…”

“… A, xin nhìn qua bên đó, đội Phi Hổ chưa bắn phát súng nào đã chậm rãi rút quân, lặng lẽ rời đi.”

“… Đợi đã, vị trưởng quan lông mày trắng đang đi về phía xe cứu hộ, hướng về phía hai vị thám tử bị thương, hình như chính là tổng cảnh ti của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức nổi danh lừng lẫy, được gọi là Bạch Mi Ưng Vương, ra tay chắc chắn phá được thế lực gian ác – cảnh ti Trần Võ Kiệt!”

“Chúng ta có thể to gan suy đoán, cảnh ti Trần có phải muốn biểu dương biểu hiện thần dũng của ba vị thám tử không?”

 

Trên xe cứu hộ đỗ ở phía xa, Dịch Gia Di vừa mặc cho bác sĩ giúp mình khử trùng và băng bó vết thương nhỏ ngay tại hiện trường, vừa nhìn bác sĩ giúp Phương Trấn Nhạc băng bó vết thương.

Cô nhìn mà híp mắt nhe răng, kêu đau thay Phương Trấn Nhạc.

 

Không chú ý đến hướng đi của tổng cảnh ti đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức – Trần Võ Kiệt, mà chỉ nhìn thấy anh Tam


Phúc đã báo cáo với cấp trên phụ trách tiếp nhận hiện trường xong xuôi, đang chạy bước nhỏ qua đây.

Cô liếc mắt nhìn bác sĩ đang giúp Phương Trấn Nhạc khử trùng bả vai, lại cầm máu rồi băng bó, chợt sáp đến bên tai anh, dùng giọng nói mà bác sĩ không nghe được, nhỏ giọng hỏi: “Lần đầu tiên anh Tam Phúc bắn súng giết người thật sự đã tè ra quần sao ạ?”

Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, vị thám tử uy mãnh của hiện tại lại tè ra quần cơ đấy.

Phương Trấn Nhạc phụt một tiếng bật cười, đôi mày kiếm nhíu chặt vì đau đớn giãn ra, giơ tay dùng sức xoa đầu cô: “Dỗ cô mà thôi, còn tin là thật à?”

Tam Phúc chạy đến gần nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đang cười, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

Dịch Gia Di lập tức nín thinh, nhưng sau khi đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, trong lòng hiểu mà không nói, cùng bật cười thành tiếng.

….

 

Một nhóm cướp cầm vũ khí hạng nặng tiến vào ngân hàng ở khu phố náo nhiệt Vượng Giác.

Đối với một chuyện nguy hiểm như thế, có phán định cấp bậc nghiêm trọng cao bao nhiêu cũng không quá đáng.

Lần này, đại lão của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức ra trận, tốc độ hưởng ứng siêu nhanh, điều động những đội ngũ mạnh nhất có thể tới đây, bao vây ngân hàng Bảo Kim kín không một kẽ hở,


dây cảnh báo vòng vài lớp, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu súng ác liệt hoặc là đối đầu và giằng co lâu dài.

Nhưng một đám người đông đúc tới thế nào lại về như thế. Chẳng ai bị thương và cũng chưa ai nổ một phát súng nào.

Khi cảnh ti sir Hoàng của tổ trọng án nhận được điện thoại còn rất nghi ngờ.

Ông ta ngồi trong văn phòng tổ trọng án Tây Cửu Long của mình, phái những đội ngũ chưa ra khỏi cục cảnh sát đi ra ngoài chi viện, lẽ nào còn không đủ?


“Bây giờ người đang ở trước ống kính là các thám tử anh dũng CID đã giằng co với bọn cướp!”

“Ái chà, xem chừng đã bị thương nặng rồi!”

 

“Một vị trong số đó là thám tử nữ trẻ tuổi, nghe nói cô ấy đã bắn chết tên trùm sỏ, nữ thần bắn súng một kích mất mạng!”

“Ồ, tôi nhận ra rồi, cô cảnh sát này chính là nữ cảnh sát phúc tinh trên các tờ báo ở cục cảnh sát Du Ma Địa trước đây! Không hổ sở hữu cái danh phúc tinh. Vụ cướp lần này, tên cướp cầm vũ khí nóng nhưng tại hiện trường lại không có một người dân nào bị thương nặng, càng không có một thị dân nào bỏ mạng.”

“… Cũng may có đội cảnh sát Hương Giang chúng ta, nghe nói có một vị cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ, tình hình trận chiến thật sự ghê gớm, cũng may thám tử tổ trọng án gặp nguy không loạn, bắn súng như thần!”

“Mọi người có thể nhìn thấy, tuy rằng lực lượng hành động cử đội Phi Hổ đi, nhưng sau khi đội Phi Hổ tới hiện trường lại chưa nổ súng một lần nào, trận đấu súng đã kết thúc. Vụ cướp lớn lần này đều là nhờ vào ba vị thám tử thần dũng của tổ trọng án, liên tiếp giết ba tên cướp, phá vỡ tinh thần của một tên cướp cuối cùng, khiến gã đầu hàng!”


“Trong bốn tên cướp có mặt ở hiện trường, có một người mặc thường phục, cũng không đội khăn trùm đầu, đã có người suy đoán tên mặc thường phục này mới là đầu sỏ của nhóm cướp, có người dân tự xưng đã ở hiện trường quan sát trận đấu súng nói tên cướp cầm đầu mặc thường phục đã bỏ mạng trong tay nữ cảnh sát ưu tú của tổ trọng án Tây Cửu Long chúng ta.”

“Bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy nữ cảnh sát phúc tinh đang chạy về phía xe cứu hộ, nghi ngờ đã bị thương…”

“… A, xin nhìn qua bên đó, đội Phi Hổ chưa bắn phát súng nào đã chậm rãi rút quân, lặng lẽ rời đi.”

“… Đợi đã, vị trưởng quan lông mày trắng đang đi về phía xe cứu hộ, hướng về phía hai vị thám tử bị thương, hình như chính là tổng cảnh ti của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức nổi danh lừng lẫy, được gọi là Bạch Mi Ưng Vương, ra tay chắc chắn phá được thế lực gian ác – cảnh ti Trần Võ Kiệt!”

“Chúng ta có thể to gan suy đoán, cảnh ti Trần có phải muốn biểu dương biểu hiện thần dũng của ba vị thám tử không?”

 

Trên xe cứu hộ đỗ ở phía xa, Dịch Gia Di vừa mặc cho bác sĩ giúp mình khử trùng và băng bó vết thương nhỏ ngay tại hiện trường, vừa nhìn bác sĩ giúp Phương Trấn Nhạc băng bó vết thương.

Cô nhìn mà híp mắt nhe răng, kêu đau thay Phương Trấn Nhạc.

 

Không chú ý đến hướng đi của tổng cảnh ti đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức – Trần Võ Kiệt, mà chỉ nhìn thấy anh Tam


Phúc đã báo cáo với cấp trên phụ trách tiếp nhận hiện trường xong xuôi, đang chạy bước nhỏ qua đây.

Cô liếc mắt nhìn bác sĩ đang giúp Phương Trấn Nhạc khử trùng bả vai, lại cầm máu rồi băng bó, chợt sáp đến bên tai anh, dùng giọng nói mà bác sĩ không nghe được, nhỏ giọng hỏi: “Lần đầu tiên anh Tam Phúc bắn súng giết người thật sự đã tè ra quần sao ạ?”

Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, vị thám tử uy mãnh của hiện tại lại tè ra quần cơ đấy.

Phương Trấn Nhạc phụt một tiếng bật cười, đôi mày kiếm nhíu chặt vì đau đớn giãn ra, giơ tay dùng sức xoa đầu cô: “Dỗ cô mà thôi, còn tin là thật à?”

Tam Phúc chạy đến gần nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đang cười, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

Dịch Gia Di lập tức nín thinh, nhưng sau khi đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, trong lòng hiểu mà không nói, cùng bật cười thành tiếng.

….

 

Một nhóm cướp cầm vũ khí hạng nặng tiến vào ngân hàng ở khu phố náo nhiệt Vượng Giác.

Đối với một chuyện nguy hiểm như thế, có phán định cấp bậc nghiêm trọng cao bao nhiêu cũng không quá đáng.

Lần này, đại lão của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức ra trận, tốc độ hưởng ứng siêu nhanh, điều động những đội ngũ mạnh nhất có thể tới đây, bao vây ngân hàng Bảo Kim kín không một kẽ hở,


dây cảnh báo vòng vài lớp, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu súng ác liệt hoặc là đối đầu và giằng co lâu dài.

Nhưng một đám người đông đúc tới thế nào lại về như thế. Chẳng ai bị thương và cũng chưa ai nổ một phát súng nào.

Khi cảnh ti sir Hoàng của tổ trọng án nhận được điện thoại còn rất nghi ngờ.

Ông ta ngồi trong văn phòng tổ trọng án Tây Cửu Long của mình, phái những đội ngũ chưa ra khỏi cục cảnh sát đi ra ngoài chi viện, lẽ nào còn không đủ?


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin