THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 113:


“Á, là quà cho Thập Nhất sao?” Tam Phúc nghe thấy nói là người cứu mạng anh Nhạc, vậy chẳng phải chính là cảnh sát Dịch Gia Di đã nổ súng bắn chết Diệp Vĩnh Càn trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim sao?

“Hả?” Dịch Gia Di vốn còn đang thở dài vì chuyện của Triệu Mỹ Ni lập tức bị chuyển lực chú ý, cũng đi tới bên cạnh Phương Trấn Nhạc: “Là gì vậy anh Nhạc?”

Chú Cửu ngồi ở ghế của mình uống trà cũng bưng tách trà nhỏ, chậm rãi đi qua.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Trấn Nhạc lấy hộp nhỏ ra, chuyển tay đưa cho Dịch Gia Di với vẻ không để ý: “Là quà của cô, cô tự xem đi.”

Dịch Gia Di đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, thấy anh mỉm cười cũng không khách sáo nữa.

Sau khi nhận qua, cô ngồi lên ghế, hắng giọng rồi thông báo: “Tôi chuẩn bị mở nhé.”


“Nhanh đi.” Lưu Gia Minh vừa cười vừa giục: “Sao còn định thừa nước đục thả câu thế chứ!”

Dịch Gia Di cười hì hì, sảng khoái mở hộp quà, trong hộp nhung tinh tế lặng lẽ đặt một sợi dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh thẫm được khắc thành hình như ý.

Dưới ánh sáng, trên viên ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trông vô cùng đẹp mắt.

Dịch Gia Di thò đầu qua, hỏi với vẻ hơi lo sợ: “Có phải cái dây này đắt lắm không anh Nhạc?”

“Tóm lại cũng không đắt bằng mạng tôi, cứ nhận đi.” Anh vơ rác ném vào trong thùng rác, thuận tay vỗ lên đầu cô, ngược lại nói: “Đồ Quý Sinh quyên góp một chiếc xe cảnh sát cho đội cảnh sát, nói là đặc biệt quyên góp cho tổ trọng án B. Madam đã đi làm biển số xe rồi, sau này chúng ta có thể lái chiếc xe đó bất cứ lúc nào. Nếu có người nào vội dùng thì gỡ đèn cảnh báo xuống, cá nhân dùng mấy lần cũng không thành vấn đề. Đây là chuyện tốt, buổi tối tới Dịch Ký ăn mừng đi?”

“Oa, Đồ Quý Sinh này hào phóng quá.” Gary xoa tay với vẻ mong đợi, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe của anh Nhạc, sau này có phải anh ta cũng có cơ hội sờ vào vô lăng rồi không?

“Có phải tổ B chúng ta có mỗi Thập Nhất là vẫn chưa lấy bằng lái đúng không?” Phương Trấn Nhạc đi đến trước bảng trắng, vừa lau chữ trên bảng vừa hỏi.

Dịch Gia Di vẫn còn cầm món trang sức xinh đẹp đến mức có thể khiến tất cả mọi người đều mê đắm đó bằng hai tay, đón ánh sáng nhìn, lại chắn ánh sáng nhìn, thích đến mức muốn nhảy bật dậy, đột nhiên bị


điểm danh cô vội vàng quay người đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Đúng, thưa anh Nhạc.”

“Đi học đi?” Phương Trấn Nhạc kiến nghị.

 

“Yes, sir.” Dịch Gia Di vừa cao giọng đáp, vừa đeo vòng lên cổ mình.

 

Dây như ý màu xanh ngọc rơi vào trong cổ áo, nặng nề phủ xuống xương quai xanh, có cảm giác trơn bóng và mát lạnh.

Lấy ra chà một chút, nó dường như trở nên ấm nóng hơn, lại giấu vào trong áo chỉ còn cảm thấy trơn nhẵn, cô cách áo nắm nó, thích đến không rời tay.

Dịch Gia Di bước nhanh đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, nói với vẻ ngại ngùng: “Anh Nhạc, thật ra tôi không thể tính là cứu mạng anh được. Tổ trọng án chúng ta cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, canh chừng cho nhau là chuyện hiển nhiên, món quà này, tôi nhận mà thấy hơi hổ thẹn…”

Cô vẫn luôn được mọi người quan tâm, đều là thám tử, bảo vệ lưng của đối phương giúp nhau làm sao có thể tính là “ơn cứu mạng” gì đó được, đều là chuyện nên làm thôi.

Phương Trấn Nhạc quay đầu thấy Dịch Gia Di vừa ngại ngùng vừa nắm chặt mặt ngọc, anh không nhịn được cười: “Bọn họ vốn rất không đồng ý cho tôi làm nghề này. Trên tivi đều đang phát sóng kia kìa, nếu không có một phát súng đó của cô thì tôi với Tam Phúc đều chết rồi. Đây cũng là sự thật, là tâm ý của cha mẹ tôi, cô cứ yên tâm nhận đi. Nếu là tôi, đã cứu mạng tôi rồi vậy món quà này tặng cũng quá không có thành ý.”


Phương Trấn Nhạc nghiêm túc nghĩ ngợi, giang hai cánh tay ra mô tả: “Kiểu gì cũng phải tặng cái to như vậy.”

“Ha ha, to như vậy á?” Tam Phúc không nhịn được mà trêu đùa: “Thế là muốn tặng tượng Quan Công bằng ngọc sao?”

“Ừm, đúng là ý hay.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

 

“Oa, anh Tam Phúc, cha mẹ anh Nhạc đã tặng quà rồi, còn của anh đâu?” Gary không nhịn được mà đùa giỡn.

“Tôi lấy thân báo đáp có được không?” Tam Phúc ưỡn ngực nhìn Dịch Gia Di: “Tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao.”

“Anh Tam Phúc, tại sao anh lại lấy oán báo ơn chứ?” Dịch Gia Di lập tức phản kháng.

“Ha ha ha ha.” “Há há há.”

Các thám tử cười ầm lên.

 

“Ôi, ánh mắt của chị Thập Nhất thật cao! Đến thanh niên ưu tú như tôi đây mà cũng không thích sao?” Tam Phúc cũng không lúng túng.


“Tôi muốn sống cả đời với sự nghiệp chính nghĩa, đàn ông làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi.” Tay phải của Dịch Gia Di vung kiếm, làm ra tư thế của nữ hiệp.

“Chậc, Thập Nhất thật ngầu, đám tội phạm thảm rồi!” Chú Cửu cũng

ồn ào theo đám người trẻ tuổi.

 

Trong khoảng thời gian sau đó, mọi người chia việc làm công tác kết thúc vụ án thi thể trần truồng trên đường Portland, Dịch Gia Di cũng bắt tay vào cùng làm báo cáo về vụ án với Lưu Gia Minh, tổng hợp toàn bộ chứng cứ và đơn xét nghiệm.

Báo cáo xét nghiệm DNA thật sự quá lâu, vụ án đã phá xong rồi mà các thám tử vẫn chưa nhận được.

Dịch Gia Di chỉ đành tạm gác lại phần chứng cứ này, đợi đơn báo cáo đến rồi lại bổ sung sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã đến giờ tan làm.

 

Lưu Gia Minh vô cùng tích cực, ồn ào giục đi mau đi mau, hỏi ra mới biết hóa ra cậu ta lén lút gọi điện cho Dịch Gia Đống, nói buổi tối sẽ ăn nạm cừu hầm tiếp.


Bữa tối nóng hổi đang vẫy gọi, vị giác và bụng của anh ta đều đang rất gấp.

Phương Trấn Nhạc rất chiều các thám tử nhà mình: “Tài liệu và quy trình công việc phía sau để sáng ngày mai làm tiếp, giờ tan làm đi.”

“Anh Nhạc vạn tuế!” Lưu Gia Minh tru một tiếng, cứ như con trâu xổng khỏi chuồng, giục tất cả mọi người mau ra khỏi văn phòng.

Kết thúc công việc, kết thúc công việc, tất cả mọi người đều không được phép lề mề!

Một nhóm người vui vẻ đi ra khỏi cục cảnh sát, lại thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh ngoài cửa.

Hỏi viên cảnh sát mặc quân canh ở gần đó mới biết, hóa ra là phía Khưu Tố San đã thông qua quy trình báo cáo trước với cảnh ti, Tần Hồng Lương sẽ bị chuyển đến nhà giam để đợi hầu tòa, vừa vặn giờ này được áp giải đi.

Các phóng viên đều tới đây phỏng vấn tội phạm, sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cho phép mấy truyền thông có tương tác khá tốt đặt vài câu hỏi.

Dịch Gia Di vừa theo mọi người ra bãi đỗ xe vừa quan sát Tần Hồng Lương cách đó vài bước đang bị truyền thông bao vây, nhưng chỉ mới một đêm chưa gặp, cô gái trẻ tuổi vênh váo hung hăng trước kìa đã mất đi toàn bộ thần thái. Dường như chỉ trong chớp mắt cô ta đã già cả đi, cả người trở nên ủ rũ chán cường, khó có thể tưởng tượng ra được ma đầu giết người khó giải quyết đã sắp đặt rất nhiều cái bẫy cho phía cảnh sát và những người khác.

“Xin hỏi tại sao cô lại giết người?”


“Xin hỏi có phải vì giành một người đàn ông không?”

 

“Nghe nói cô từng để lại rất nhiều manh mối cho phía cảnh sát điều tra, có phải cô cố tình khiêu khích cảnh sát không?”

Câu hỏi của các phóng viên rất đa dạng nhưng Tần Hồng Lương lại không trả lời, cô ta đứng ở đó với ánh mắt vô thần, đột nhiên lẩm bẩm: “Không ngờ xe đốt rác lại bị ngập vì mưa lớn, là ông trời muốn tôi phải nhận báo ứng nên có.”

Micro mà các phóng viên đặt bên miệng Tần Hồng Lương đã phóng to câu nói này của cô ta lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Một phóng viên lập tức truy hỏi: “Xe rác gì bị ngập nước mưa?”

 

“Thì xe rác đựng đôi găng tay mà tôi đã đeo khi giết người vào hôm hai mươi tám đó.” Cuối cùng Tần Hồng Lương nâng mí mắt, lắc đầu bảo: “Là tôi tính sai một nước, tôi nhận.”

“Không có xe rác bị ngập nước mưa mà ta.” Một phóng viên khác nhíu mày, mấy tin tức này bọn họ làm phóng viên đều biết, các bài báo về tình hình thiên tai trong thời gian bão, các chuyện lớn chuyện nhỏ đều đã đọc qua, ngay cả trên đường Portland có mấy chiếc thùng rác bị bão thổi đổ thì anh ta cũng đã đếm qua.

Nếu có chuyện như vậy chắc chắn sẽ không bỏ lỡ “Không có?” Tần Hồng Lương nhíu mày.

“Không.” Một phóng viên khác có dáng người cao đứng đó cũng phụ họa, không có, thật sự không có.


Tần Hồng Lương sững sờ vài giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn và vặn vẹo, cô ta cực kỳ nổi giận lớn tiếng gào lên: “Cảnh sát lừa tôi! Ha ha, tôi không hề sơ suất đắc ý! Tôi không có! Tôi không phạm lỗi, tôi không phạm lỗi, tôi không phạm lỗi! Tôi không có!”

Cô ta ngẩng đầu, giọng nói dần khàn đi, tràn ngập vẻ không cam lòng và giận dữ.

Các phóng viên lập tức giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh nháo nhào chen lên, càng lớn tiếng giành nhau đặt câu hỏi.

Đột nhiên, không biết là ai từ trong đám người hô một tiếng “á, mấy người đó hình như là các thám tử tổ B đã phá vụ án thi thể trần truồng trên đường Portland,” ngay một giây sau, toàn bộ ống kính đều quay về hướng đám người Phương Trấn Nhạc đang đi về bãi đậu xe.

Mấy phóng viên cách đó gần nhất vội vàng lao lên, người dẫn đầu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi sir, phía cảnh sát có sử dụng thủ đoạn đánh lừa nào để lấy được khẩu cung không?”


“Xin hỏi đôi găng tay cao su mà hung thủ nói là sao vậy?”

 

Phương Trấn Nhạc đẩy đám người ra, đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Không có, bản thân hung thủ làm sai chuyện, đại khái thì cảm xúc vẫn chưa ổn định, tất cả quá trình thẩm vấn của chúng tôi đều được ghi hình và ghi chép lại, chỉ khi hung thủ thừa nhận thì mới ký tên. Mong truyền thông nhất định phải công chính, đưa tin đúng sự thật, đừng để bị hung thủ gian trá dắt mũi.”

Dứt lời, anh che chở cho các thám tử, vừa chặt đứt các câu hỏi khác vừa nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, đi về phía bãi đỗ xe.

Một nhiếp ảnh gia đứng trên xe truyền thông nhìn các thám tử đột phá vòng vây thông qua camera của mình, đột nhiên cô cảnh sát trẻ đi trong đó quay đầu nhìn về phía hung thủ.

Ánh trời chiều xuyên qua tán cây hắt lên người cô cảnh sát, vẩy lên những đốm nhỏ màu vàng, tỏa ra một vầng sáng mờ ảo quanh người cô.

Đại khái có một chùm tia sáng xuyên qua đám lá khô màu đỏ, biến thành những ngôi sao đỏ rực, dát lên bả vai của cô cảnh sát.


Cô vừa sải bước đi nhanh về phía trước vừa ngẩng đầu nhìn lại, dáng người thẳng tắp, kiêu ngạo và trang nghiêm.

Cho dù đứng giữa một đám thám tử cao lớn uy mãnh, cho dù bị một đám phóng viên vây quanh và đuổi theo thì bộ dáng quay đầu nhìn tội phạm vẫn trở thành tâm điểm của ống kính.

Toàn thân đều đang tỏa sáng, chói mắt đến vậy. Tách tách!

Nhiếp ảnh gia không khống chế được ngón tay mà liên tiếp ấn nút.

 

 

Các thám tử tổ B ngồi lên xe Jeep, Phương Trấn Nhạc giẫm chân ga, sau khi vòng ra khỏi đám người đi lên đường chính, anh mới hỏi: “Ai nói với cô ta xe rác bị ngập nước mưa?”

“Tôi.” Tam Phúc lập tức giơ tay thừa nhận: “Lúc lấy khẩu cung cô ta có hỏi, tôi sợ cô ta biết sự thật sẽ không ngoan ngoãn phối hợp thẩm vấn nữa, nên đã nói như vậy.”

Lúc đợi đèn đỏ, Phương Trấn Nhạc quay đầu, đối diện với đôi mắt hơi lo lắng sợ mình đã nói sai lời của Tam Phúc, đột nhiên bật cười ha ha: “Làm tốt lắm.”

 

Tối hôm đó, tờ [Báo Nhật Nguyệt] bán chạy số một ở Hương Giang năm đó đã trả giá cao để mua được những bức ảnh lấy Dịch Gia Di làm trung tâm do nhiếp ảnh gia chụp từ trên cao.


Ở dòng đầu tiên trong bài văn này, tổng biên Tra đích thân đề câu: [Mỗi một người làm việc đều sẽ để lại dấu vết, thám tử nhạy bén nhất sẽ khiến tất cả không thể che đậy được nữa.]

 

Tối hôm đó, Dịch Gia Di viết lên quyển nhật ký: [Dị năng không thể trở thành bằng chứng buộc tội trước tòa, nhưng sau khi dị năng chỉ rõ phương hướng, xâu chuỗi suy luận và bằng chứng mà mọi người đã vất vả khai thác ra thì được.]

Đóng nắp bút máy, Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào một trang này, nhìn một lúc mới cầm trang cuối rồi nhẹ nhàng xé xuống.

Cô châm lửa đốt giấy trong hộp sắt nhỏ, ngửi thấy mùi khói lửa quanh người sắp tản đi…

 

Sáng sớm hôm sau, tại vịnh phía nam Lệ Chi Giác, cha Triệu lái con thuyền nhỏ đầy ắp trở về.

Mẹ Triệu giúp thu lưới, lọc các loại cá khác nhau chia ra sọt, cái lưng còng rõ ràng gầy yếu trong nắng mai.

Cha Triệu thả mỏ neo đỗ thuyền, sau khi tắm rửa lại cùng mẹ Triệu đi tới chợ sớm bán cá.

Trời sáng rồi, cá của bọn họ cũng bán hết sạch, thu hoạch đầy ắp một túi tiền lẻ.

Trên đường trở về, cha Triệu mua hai tờ báo.


Về đến nhà ở khu nhà thuyền, hai người già chẳng ai nói câu nào, mẹ Triệu chuẩn bị bữa sáng, sau khi cha Triệu rửa mặt ngồi bên cửa sổ mượn ánh sáng đọc báo.

Sau bữa cơm, mẹ Triệu không biết chữ mời chồng đọc giúp mình.

 

Sau khi đọc xong bài báo đưa tin về vụ án giết người ở đường Portland, hai tay mẹ Triệu ấn tờ báo, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên những hàng chữ vuông vức mà bà ta không nhận biết.

Hai vợ chồng già im lặng ngồi đối diện, không biết qua bao lâu, cha Triệu đứng dậy, giẫm lên chiếc ghế lấy thùng các tông to trên tủ xuống.

Thùng các tông đã hơi ẩm, rất nhiều chỗ đã mọc nấm mốc.

 

Bàn tay to thô ráp của ông ta phủi bụi trên thùng giấy, mở thùng ra lật tìm bên trong một lúc, lấy ra một khung ảnh cũ.

Cầm khung ảnh, ông ta dùng áo lau mặt kính là góc rìa, sau đó quay về bên cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, đặt khung ảnh lên giá để đồ, tại vị trí hứng nắng dưới cửa sổ.

Tầm nhìn của mẹ Triệu từ đầu đến cuối đều đuổi theo người chồng bận rộn, trên gương mặt già nua và hằn đầy nếp nhăn của bà ta không nhìn ra được là vui hay giận, mà chỉ lặng lẽ quan sát.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin