THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 66:


Giấc mộng không có cách nào thành hiện thực, bỏ đi. 

Không có cây thông Noel, bỏ đi. 

Không thể lập gia đình, bỏ đi. 

Không có cách nào thăng chức, bỏ đi. 

Dường như rất đau khổ, lại dường như rất bình đạm. 

Khi nhắc đến bánh mì dứa thơm ngon, đôi mắt vẫn sẽ sáng lên. 

Ngửi thấy món cá trôi hấp tươi ngon mới mẻ mà anh cả bưng ra vẫn sẽ muốn ăn, không rời mắt nổi. 

Có án thì phá, sau đó ăn một bữa no nê. 

Cho dù ngày nào cũng phải tăng ca, cả ngày bị công việc dày vò cũng vẫn có thể cười thành tiếng trong sự tự giễu. 

Lúc trước Gia Di xem không hiểu McDull, bây giờ cũng chưa chắc đã hiểu. 

Nhưng cảm giác tức giận và đau khổ mà Trịnh Lệ San mang đến cho cô đột nhiên bị hóa giải.

Hình như… cô đã hơi hiểu được quan điểm [Vui vẻ mới quan trọng nhất] của Hương Giang về đời sống phố phường. 

Sinh lão bệnh tử, được mất vô thường, hậm hực không địch lại được ngây thơ, đau buồn không địch lại được lạc quan. 

“Ăn cơm thôi.” Phương Trấn Nhạc duỗi tay vỗ lên cánh tay đang đặt trên bàn của Dịch Gia Di, gật đầu một cách chân thành, trong ánh mắt dường như có thêm rất nhiều ý tứ an ủi chưa tan hết, không đợi cô phản ứng anh đã hất cằm với Gia Tuấn. 

“Chàng trai trẻ, nể mặt một lần, qua đây ăn cơm chung đi.” 

Tiểu Gia Tuấn như trúng giải độc đắc, lập tức vui vẻ nhảy xuống khỏi ghế, trong nháy mắt đã biến mất phía sau quầy, trực tiếp vòng ra khỏi phạm vi quầy tính tiền mới lộ ra bóng người còn cao đến quầy của cậu bé. 

Phương Trấn Nhạc nhìn cậu bé rồi vỗ một cái lên ót đứa trẻ. 

Tiểu Gia Tuấn lập tức quay đầu kháng nghị, Phương Trấn Nhạc lại đột nhiên thò hai tay xuống dưới nách đứa trẻ, hơi dùng sức đã nhấc được Dịch Gia Tuấn lên cao, bước hai bước, cánh tay chợt hạ xuống, ấn thiếu niên lên ghế. 

Gia Tuấn như ngồi xe qua núi, bị giơ lên cao rồi đột nhiên bay xuống thấp, sau khi lấy lại bình tĩnh thì người đã ngồi trên ghế, lúc này mới cảm thấy thú vị, bật cười ha ha như một đứa trẻ ngốc. 

Trẻ con thật tốt, vì chuyện cụ thể mà vui vẻ cũng vì chuyện cụ thể mà mất hứng.

Không hiểu về ăn năn hối hận, thật đúng là khí chất ngây thơ có thể chữa lành lòng người. 

Dịch Gia Di ngồi bên cạnh em trai, Phương Trấn Nhạc thì lại thuận thế ngồi ở một bên khác của cô, nhân lúc mọi người đang chọc Gia Tuấn lại thấp giọng nói với cô: “Trong vụ án có nhiều chuyện vô cùng kỳ lạ, có hung thủ hung ác đến cùng cực, có người cũng sẽ lộ ra vẻ đáng thương, đáng để đồng cảm.... đừng để bị ảnh hưởng quá, vứt bỏ cảm xúc, đặt cán cân pháp luật và công chính đó trong lòng, tim phải vững thì cảm xúc mới có thể bình ổn.” 

Dịch Gia Di ra sức gật đầu, coi lời sir Phương như thức ăn, hình như cá trôi hấp cũng tươi mềm thơm ngon hơn vài phần. 

Trên đời này chua chát và khổ đắng nhiều, còn ngọt ngào và và cay độc thì lại ít, nhưng chẳng gì có thể ngăn cản được sự quan tâm và bảo vệ của bạn bè và người thân. Phần dịu dàng đã an ủi và dẫn dắt cô này thật đáng tin và khiến người an lòng đến thế. 

Không thể xoa đầu sir Phương nên cô xoa đầu em trai. 

Lại ngại gắp đồ ăn cho sir Phương, vì thế quay sang gắp cho em trai vài miếng thịt. 

Lưu Gia Minh khen cô thật thương em trai, mặt của Dịch Gia Di đỏ bừng, đôi mắt lại lén lút liếc xuống nhìn sir Phương. 

Vừa vặn sir Phương bắt được ánh mắt này, đột nhiên trong lòng giật thót hai cái, chẳng hiểu sao lại hoảng hốt, thật kỳ lạ. 

Hôm nay món cá hấp trên bàn rất không tồi, đầu bếp Dịch đặt cá trôi lên trên đậu phụ rồ hấp, vừa có cảm giác tươi mềm của cá chạch chui

đậu hũ, vừa có cảm giác đã ghiền khi gắp một miếng thịt cá kèm đậu lấp đầy khoang miệng. 

Xung quanh con cá còn bày nấm hương, lạp xưởng, hành lá, dương sỉ và thịt cá trôi viên, đảo đều tay, cá viên đã nặn sẵn ngấm đẫm hương vị đậm đà, vào miệng có độ dai sau đó thì mềm, nhai kỹ lại có độ mềm dai của nấm hương, thật sự quá độc đáo.


“Anh Gia Đống, một đĩa cá trôi này lên bàn, sau này tôi làm sao ăn được món cá trôi của quán khác nữa đây?” Lưu Gia Minh rất thích ăn cá viên trên đó, một miếng một viên, nếm thử rồi là không ngừng lại được. 

Gary cũng muốn ăn còn phải giành với cậu ta. 

“Vào cửa Dịch Ký còn muốn đi đâu nữa!” Dịch Gia Đống ở sau bếp vung con dao thái với Lưu Gia Minh, chọc cả bàn cười ầm lên. 

Dịch Gia Di duỗi đôi đũa dài giúp em trai tay ngắn chân ngắn gắp một miếng cá viên, bản thân cũng nếm một miếng, vị ngon chữa lành tất cả, cảm giác hạnh phúc và hài lòng có thừa khiến cô cong đôi mắt lại, nhỏ giọng nói với Phương Trấn Nhạc ở bên cạnh: “Cảm ơn sir Phương đã không để tôi bị đối xử bất công.” 

“Đừng nói ngớ ngẩn nữa, ăn cơm đi.” Phương Trấn Nhạc đang cố gắng chiến đấu với xương cá, thật sự không rảnh phân tâm. 

“Vâng.” 

“Ừm.” Cuối cùng cũng phun ra toàn bộ xương cá, anh nuốt thịt cá với vẻ hài lòng, gật đầu với Dịch Gia Di.

“Hì hì.” Nhìn vẻ mặt của sir Phương chẳng hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, cô cảnh sát trẻ cười híp cả mắt lại. 

“…” Phương Trấn Nhạc có hơi khó hiểu, sao lại cười ngọt ngào như thế? 

Lại nhìn mấy người khác đang ăn cơm, người nào cũng ăn như hổ đói, vẻ mặt vặn vẹo… 

Quả nhiên, con gái với con trai đúng là khác hẳn. 

“Anh Nhạc, lần này chúng ta phá được vụ án còn chưa đến bốn tiếng!” Cá viên trong đĩa cá trôi hết rồi, Lưu Gia Minh cũng đã ăn no, cậu ta lau miệng, húp một ngụm canh rồi cười với Phương Trấn Nhạc, xin được thưởng: “Liệu có được nhập công lao lớn hơn vào hồ sơ không ạ? Tháng này cũng phải cho mọi người lấy được tiền thưởng tiên phong chứ?” 

“Đây cũng không phải vụ án người lạ giết người, phá án nhanh có gì mà khó, trước đây vụ án vừa bước chân vào hiện trường hung án đã biết hung thủ là ai cũng không phải không có, lẽ nào người nào cũng được thưởng to sao? Cậu tưởng thám tử tổ trọng án dễ làm như thế à? Bánh ngọt rớt từ trên trời xuống?” 

Phương Trấn Nhạc trách móc một câu, thấy Lưu Gia Minh định ầm ĩ lại vội vàng xua tay nói: “Nhưng khi tôi làm báo cáo sẽ xin thử, dù sao lần này hung thủ cũng giảo hoạt, chúng ta có thể phát hiện ra bằng chứng quan trọng như ‘vỏ bọc micro’ này cũng vô cùng hiếm có. Khi bộ phận giám định làm báo cáo cũng sẽ nhắc tới, vật chứng quan trọng này là tổ trọng án chúng ta phát hiện ra, lúc bọn họ kiểm tra tìm vật chứng đã hoàn toàn bỏ lỡ, đây cũng là một đại công.”

“Bây giờ ai cũng nói điều tra án là khoa học điều tra phá án, hở tí là công lao để cho bộ phận giám định và bộ phận pháp y hết. Nhưng lần này thì sao? Bọn họ còn có lời gì mà nói nữa? Vật chứng quan trọng ở đâu còn phải dựa vào thám tử của chúng ta chỉ ra kia kìa.” Lâm Vượng Cửu càng nói càng nổi giận bất bình: “Bằng không coi chúng ta là gì? Chân chạy vặt à?” 

“Lần này tổ trọng án chúng ta cũng nở mày nở mặt rồi, buổi sáng lúc anh Đại Quang Minh còn nói với em còn bảo chúng ta đang định giành công việc của bộ phận giám định bọn họ, ha ha.” Gary cũng không nhịn được mà cười bảo, phá được vụ án này thật sự khiến lòng người thoải mái. 

Tổ trọng án bọn họ cuối cùng cũng vênh mặt, hãnh diện trước mặt các bộ phận khoa học rồi. 

Hôm nay đi trong cục cảnh sát, người của bộ phận giám định nhìn thấy anh ta, có ai là không lễ phép hơn vài phần. 

Thật sảng khoái. 

“Loiaj chuyện dùng suy luận để phá án này dựa vào ai chứ?” Lâm Vượng Cửu thấy đám tiểu bối vui vẻ là đắc ý quên mình, không nhịn được lại hạ nhiệt giúp bọn họ: “Không phải có sir Phương từng câu chỉ dẫn các cậu thì mấy tên đầu gỗ như các cậu có thể nghĩ ra được chắc?” 

“Mọi người cũng đang trưởng thành mà.” Phương Trấn Nhạc được khen nên rất đắc ý nhưng cũng phải nói vài câu lời hay ý đẹp: “Hơn nữa, lần này trong quá trình phá án, Thập Nhất cũng thể hiện ra sự tiến bộ vô cùng khiến tôi ngạc nhiên. Sau khi phát lương đã đọc không ít sách đấy nhỉ? Bộ phận khoa học giám định nghiên cứu về dấu vết và dấu chân,

nghĩ đến một điểm vỏ bọc micro này cũng đã vô cùng giỏi rồi, đảo ngược tình thế, rơi vào mộng đẹp.” 

“Thần tiên đánh rắm, không giống người thường!” Lâm Vượng Cửu cũng nói nốt câu nói bỏ lửng. 

Mấy người nghe được mà cười ha ha, đột nhiên Dịch Gia Tuấn giơ cao tay, quay đầu hô to với Dịch Gia Đống ở trong bếp: “Anh cả, anh cả, chị cả được khen thưởng! Cảnh sát Phương nói chị ấy là người câm đi học tuyệt đối không thành vấn đề!”


“Ha ha ha…” 

“Ha ha…” 

“Ha ha ha…” 

Mấy người ngồi quanh bàn cười ầm lên, Dịch Gia Đống cũng lau tay đi ra ngoài, đưa cho mỗi người một cốc cà phê, cười bảo: “Người họ Dịch mà, đều rất cố gắng. 

Mọi người nếm thử món tôi mới chế của tôi đi, một sự kết hợp giữa cà phê và trà sữa Frappuccino, đổi trà sữa thành cà phê, cũng rất ngon đấy, thử đi, thử đi.” 

“Anh cả cũng muốn được khen.” Gia Tuấn hạ cánh tay xuống, nghiêng đầu chống má nhìn anh cả và chị cả nhà mình. 

“Đó là đương nhiên rồi, lúc em thi được điểm tuyệt đối còn không phải luôn lẽo đẽo sau đít anh muốn anh khen em mãi hay sao?” Dịch Gia Đống cười khà khà. 

“Anh cả rất lợi hại!” Dịch Gia Di uống một hớp cà phê mà buồn cười, cà phê Frappuccino lại để anh cả làm ra rồi: “Ngon lắm ạ.” 

“Oa, thật không tồi nha, sau này tôi sẽ uống món này!”

“Đúng, trà sữa Frappuccino sắp thất sủng rồi.” 

Tam Phúc ngồi đối diện với bàn tròn ăn thức ăn ngon, uống cà phê ngon nhưng trong lòng lại không ngọt ngào gì. 

Bắt đầu từ khi nào vậy? Hình như mấy giây trước cô cảnh sát trẻ vẫn còn là vật cát tường phúc tinh, một giây sau đã biến thành người mới chói mắt, mọi thứ đều rất xuất sắc? 

Sau bữa cơm, Phương Trấn Nhạc vô cùng hào phóng đòi bao mọi người. 

“Sao lại không biết xấu hổ để sir Phương trả tiền mãi được.” Lâm Vượng Cửu xua tay: “Chia đều đi.” 

“Đúng đó, tiền lương của anh Nhạc đều dùng hết để bao chúng ta ăn uống rồi.” Lưu Gia Minh kéo cánh tay cầm ví tiền của Phương Trấn Nhạc, liếc mắt thấy cái ví BV đắt đỏ của đối phương, chỉ riêng cái ví da cầm tay này thôi đã đắt hơn toàn bộ tiền mặt trong túi cậu ta rồi. 

“Đúng đó, anh Nhạc, chúng ta chia đều đi.” 

“Không sao, bữa này vẫn là tôi mời, hôm qua phá được vụ án, gần đây mọi người cũng mệt mỏi rồi, đừng tiết kiệm tiền của tôi, mời thì mời. Được rồi được rồi, đừng phí lời nữa, về cục cảnh sát làm việc thôi.” 

Phương Trấn Nhạc vung bàn tay to, áp chế lời của tất cả mọi người về, sau đó móc tiền ra đưa cho Dịch Gia Đống, lúc đợi tiền thối còn tranh thủ xoa hai cái lên đầu Dịch Gia Tuấn, cảm giác không tồi. 

Buổi chiều về cục cảnh sát, Dịch Gia Di vốn định cùng mọi người làm công việc sắp xếp chứng cứ và báo cáo, nhưng tay còn chưa đụng vào văn kiện đã bị Phương Trấn Nhạc xách cổ áo sau tiễn ra khỏi văn phòng. 

“Đi luyện súng, tranh thủ lấy được chứng nhận dùng súng, thành viên tổ trọng án không có phối súng còn ra thể thống gì nữa.” Phương Trấn Nhạc vỗ một cái vào lưng cô cảnh sát trẻ, nhíu mày giục. 

Đây cũng là Tiểu Thập Nhất, đổi lại là đám người Lưu Gia Minh luyện súng không tích cực như vậy, anh đã sớm đá vào mông rồi, ép bọn họ nhất định phải lấy được súng phối trong một tuần. 

Tuy Dịch Gia Di đã sớm nghiên cứu kỹ càng về súng phối của cảnh sát như súng ngắn SIG P250 DCc, .38 S&W, súng lục… nhưng nghiên cứu vẫn hoàn nghiên cứu, thật sự đến ngày mò vào súng cô vẫn hơi sợ. 

Cô gái đại lục sinh trưởng ở địa phương đến lớn khá là sợ hãi thứ này, luôn cảm thấy nó rất nguy hiểm, cũng không biết mình có thể khống chế được không. 

Cô thở dài, tổ trọng án vốn không phải chỉ họp ở trong văn phòng rồi phát hiện ra hung thủ đơn giản như vậy thôi đâu. 

Bắt hung thủ cũng là chức trách rất quan trọng của thám tử tổ trọng án, cô không có súng thì võ lực giảm mạnh, đây là khuyết điểm nhất định phải bù vào. 

Nghĩ đến đây, cô phấn chấn tinh thần, ưỡn ngực ngẩng đầu, lại tràn đầy sức sống. 

Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa văn phòng tổ B nhìn cô cảnh cảnh sát chuyển từ uể oải chán chường thành ngẩng đầu ưỡn ngược sải bước,

không nhịn được mà cong khóe môi. 

Anh có cảm giác như ngày đầu tiên đưa con tới nhà trẻ, lo lắng cô không thích ứng được, lại sợ cô không xuất sắc. 

Chậc, phức tạp. 

Treo nụ cười dịu dàng quay về tổ trọng án, Phương Trấn Nhạc lập tức nghiêm mặt, vỗ hai tay, trừng mắt, lạnh lùng trách mắng: “Nhanh cái tay lên! Tranh thủ làm xong tài liệu đừng để ở đó kéo dài công việc, nhanh nhanh nhanh!” 

Trong văn phòng lập tức gà bay chó sủa, đám bé trai đáng thương giống như con lừa bận rộn. 

… 

Sau một loạt bài huấn luyện bắn mô phỏng (không dùng đạn), Dịch Gia Di cuối cùng cũng đã sẵn sàng bắn phát đạn thật đầu tiên của mình. 

Chân trái ở phía trước, chân phải ở phía sau, chân trái hơi khuỵu, chân phải giậm phía sau. 

Hướng bắn về phía mục tiêu, duỗi thẳng cánh tay phải, hơi cong khuỷu tay, giữ nguyên cánh tay trái gấp khúc, tay phải dùng sức đẩy về phía trước, tay trái kéo về phía sau, tạo thành thế cầm kéo đẩy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin