THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 73:


Dịch Gia Di đẩy bản sao ảnh thẻ đen sì của mấy người này lên bàn, cẩn thận phân biệt từng người một.

Người này quá béo, không phải. Người này mặt quá dài, không phải. Người này đầu trọc, không phải.

Người này không có lông mày, không phải…

 

Đột nhiên, cô nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ của một người rồi trợn tròn mắt, sau đó cầm nó tới trước mặt, nhắm mắt nhớ lại một lúc rồi lại mở mắt ra quan sát.

Là anh ta!

 

Lông mày cao, mắt tròn, cánh mũi rộng, ngũ quan vô cùng lập thể, là một người đàn ông rất đẹp trai, tuy rằng loại bản sao ảnh thẻ rất mơ hồ này nhưng vẫn không có cách nào làm hỏng giá trị nhan sắc của anh ta.

Dịch Gia Di nắm toàn bộ tư liệu về anh ta, đặt toàn bộ tư liệu của những người khác ở phía sau.


Lúc này mới hít một hơi thật sâu, chạy tới phòng giám định tìm Phương Trấn Nhạc.

Sir Phương đang đối chiếu kết quả xét nghiệm với anh Đại Quang Minh, Gary cùng kỹ thuật viên Diane đã mang về mấy chục mẫu, toàn bộ thành viên của bộ phận giám định đều tăng ca, nhanh chóng khóa chặt vào một khu vực, đó chính là phía trên chợ bán sỉ thực phẩm phụ ở bến tàu Trường Sa Loan.

Gary còn xuống nước xem thử, trong loại tảo bên dưới bến tàu này có rất nhiều đá ngầm và phế liệu công trình bị ném xuống khi xây dựng bến tàu vào năm đó, cũng có rất nhiều dây kẽm và mấy thứ khác.

Anh ta còn phát hiện ra một mảnh túi nilon trên một sợi dây kẽm, có thể suy đoán rằng sau khi hung thủ ném xác, thi thể chìm xuống đáy đã mắc vào dây kẽm và không trôi ra khỏi nơi này. Thằng đến khi cơn bão lớn vào ba hôm trước ập đến khiến sóng biển quá mạnh, thi thể mới tuột khỏi dây kẽm và trôi dạt vào bờ.

Sau đó, bộ phận giám định lại phái người qua đó, cùng nhau xuống biển tìm kiếm nhưng lại không phát hiện ra nhiều manh mối hơn.

“Nếu vẫn luôn treo ở dưới nước vậy căn cứ theo nhiệt độ mấy tháng qua và tình hình vi sinh vật ở thủy vực này có thể suy đoán thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng một tháng rưỡi trước, có khả năng là vào đầu tháng trước.” Trần Quang Diệu ngồi phía sau bàn làm việc.

“Vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, khoanh một vòng lên tấm bản đồ trước mặt.

Lúc này, Dịch Gia Di gõ cửa đi vào: “Anh Nhạc, bên hải quan đã sàng lọc ra mười sáu nam giới chỉ nhập cảnh mà không xuất cảnh trong ba


tháng qua rồi.”

 

“Chúng ta sàng lại một lần nữa, kiểm tra trong hai tháng gần đây là được.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy gật đầu với Trần Quang Diệu rồi dẫn Dịch Gia Di và Gary quay về văn phòng tổ B.

Dịch Gia Di ngồi trước bàn làm việc, dựa theo cách nói của sir Phương lại loại đi bảy người.

Trong số chín người còn lại, nạn nhân Châu Kiến Quốc xuất hiện trong dòng chảy hình ảnh được đặt lên đầu.

Khi cô đưa cho sir Phương còn hỏi hỏi dò: “Anh Nhạc, chúng ta bắt đầu điều tra được chưa?”

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn lý do nhập cảnh của người đàn ông trong tài liệu trên cùng và thông tin ở lại: “Đại lý cấp hai của hãng ghế mát xa Hằng Tường tại đại lục… Người mua… nối tiếp với Hằng Tường Vượng Nghiệp, Hương Giang, số X33, đường Bắc, phố Vượng Giác… đi thôi, bắt đầu điều tra từ người này.”

Khi bước ra khỏi cục cảnh sát vừa vặn gặp Lâm Vượng Cửu và Tam Phúc từ bên bờ biển chạy về, Phương Trấn Nhạc lập tức đưa ra quyết định: “Chú Cửu và Tam Phúc cũng tới đi, trước đừng điều tra nhân chứng, chúng ta đã lấy được tài liệu do hải quan cung cấp, giờ đi điều tra nạn nhân.”

Lâm Vượng Cửu và Tam Phúc xuống khỏi một chiếc và lại lên một chiếc xe khác.

Thẳng đến khi chiếc xe Jeep của Phương Trấn Nhạc một đường chạy như bay, cuối cùng dừng lại tại bãi đỗ xe trong ngõ nhỏ, Tam Phúc mới biết bọn họ muốn tới X33 đường Bắc, phố Vượng Giác, anh ta đứng bên dưới tòa nhà ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt: Tầng một, tầng hai và tầng ba ở nơi này đều từng thuộc Hằng Tường Vượng Nghiệp, một nhà phân phối cấp một ghế mát xa của Hằng Tường Nhật Bản tại Trung Quốc.

Hằng Tường Nhật Bản có một nhà máy sản xuất ở Hương Giang, khi Hằng Tường mở rộng thị trường châu Á đã từng tuyên bố chiến lược “sản xuất ở Hương Giang, bán ở Hương Giang và sửa chữa ở Hương Giang.”

Trụ sở chính bên Nhật Bản đã đầu tư rất nhiều, công ty này cũng phát triển vô cùng mạnh mẽ ở Hương Giang, trong vòng ba năm, số lượng nhân viên bán ghế mát xa đã tăng từ dưới mười người lên đến hơn ba mươi người.


Mỗi một người trong bọn họ phụ trách doanh số bán ghế mát xa trong một khu vực, KPI rất cao, nhưng Hương Giang đang trong giai đoạn bùng nổ kinh tế, tuy đồ không rẻ mà vẫn bán rất chạy.

Việc hợp tác với đại lục và bán ghế mát xa vào đại lục chỉ mới bắt đầu vào năm ngoái, quả thật có rất nhiều đại lý cấp hai từ đại lục tới đây nhập hàng và làm ăn kinh doanh.

Tam Phúc đứng ngoài cửa, một hơi giới thiệu liền tù tì về công ty này.

 

Gary trợn mắt nhìn lại: “Oa, anh Tam Phúc, anh là nội ứng mà Hằng Tường cắm vào tổ trọng án sao? Sao lại hiểu về công ty này như vậy, còn biết nhiều hơn cả cục cảnh sát nữa chứ?”

“…” Tam Phúc mím môi, khóe miệng cong xuống, không muốn trả lời cho lắm.

Sau khi Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc dẫn đầu tiến vào, Lâm Vượng Cửu mới quay đầu thấp giọng nói với Gary và Dịch Gia Di: “Vợ cũ của cậu ta là nhân viên bán hàng ở đây.”

“Oa, vậy ra anh Tam Phúc không ế, anh ấy từng kết hôn rồi, ôi…” Gary ra vẻ rất kinh ngạc.


Dịch Gia Di vội quay người anh ta lại: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút.”

 

Hai người bước nhanh đuổi theo đội ngũ, được mời vào phòng tiếp tân đợi cùng sir Phương.

Phương Trấn Nhạc ngồi một lúc rồi đứng dậy, cầm bức ảnh của Châu Kiến Quốc đi ra khỏi phòng họp, nhìn về phía văn phòng được ngăn cách bởi các ô vuông sau đó quay đầu hỏi Tam Phúc: “Khu văn phòng của nhân viên bán hàng ở đâu?”

“Để tôi dẫn đường.” Tam Phúc thở dài một tiếng, chấp nhận số phận đi lên lầu một cách quen thuộc.

Không cần đến lễ tân chỉ dẫn đã dẫn mọi người đi lên tầng hai, tiến thẳng tới một khu văn phòng lớn nằm bên tay trái.

Sau khi vòng vào con đường nhỏ, Tam Phúc chỉ vào một khu vực trước mặt: “Người ngồi trong này chắc hẳn đều là nhân viên bán hàng.”

Phương Trấn Nhạc gật đầu rồi đi thẳng vào trong, báo tên họ, xuất trình thẻ công tác, sau đó hỏi từng người một ngồi trong các ô vuông đó xem những ai nhận ra Châu Kiến Quốc trong bức ảnh, đồng thời quan sát chi tiết vẻ mặt của mỗi một nhân viên bán hàng khi trả lời câu hỏi.

Tam Phúc liếc mắt nhìn anh Nhạc rồi quay đầu vòng vào văn phòng của giám đốc kinh doanh.

Lâm Vượng Cửu tìm một cái ghế trống ngồi xuống, khẽ thở dài một tiếng, thoải mái dựa người vào lưng ghế, không hổ là công ty làm ghế mát xa, ngồi cái ghế nào cũng như hưởng thụ hết.

Hai thành viên nhỏ tuổi Gary và Dịch Gia Di đi theo sau anh Nhạc, vừa học hỏi cách làm của anh vừa quan sát theo.


Phương Trấn Nhạc quan sát vẻ mặt của mấy người này, bọn họ thì quan sát mặt bàn của mấy người đó và vẻ mặt của những người xung quanh.

Khi hỏi đến người thứ sáu, cô ta vừa nhìn thấy bức ảnh đã khẽ cười một tiếng: “Đây là Châu Kiến Quốc mà, a…”

“Sao vậy? Cô là nhân viên bán hàng phụ trách trao đổi với anh ta sao?” Phương Trấn Nhạc lập tức nghiêm túc.

“Các anh là người của tổ trọng án nào?” Người phụ nữ không đáp mà hỏi ngược lại, còn nâng mắt liếc qua những người phía sau Phương Trấn Nhạc.

“Tổ B, có vấn đề gì sao?” Gary hơi nhíu mày, sao người phụ nữ này lại không khách sáo như thế?

“Đàm Tam Phúc không tới sao?” Người phụ nữ hừ một tiếng.

 

Mấy người Phương Trấn Nhạc lập tức hiểu ra, chỉ sợ người phụ nữ này chính là vợ cũ của Tam Phúc.

Dịch Gia Di liếc mắt nhìn bảng tên trên bàn của cô ta: Đinh Uyển Chi.

 

Lại nhìn mặt bàn của cô ta, bên cạnh chiếc máy tính hộp chiếm vị trí bày một chồng văn kiện, một khung ảnh nhỏ chen chúc trong đống đồ linh tinh, đó là một bức ảnh cưới và người đàn ông trên đó đương nhiên không phải anh Tam Phúc rồi.

Đinh Uyển Chi không đợi mấy vị thám tử đáp lời đã đứng dậy đi vài bước ra bên ngoài nói với một người đàn ông ở trong ô vuông khác: “Dũng Đào, có sir tìm anh này.”


Gọi xong, cô ta lại nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương phải không? Vương Dũng Đào này chính là nhân viên bán hàng trao đổi với Châu Kiến Quốc, có chuyện gì thì các anh cứ tìm anh ta nhé.”

“Cảm ơn.” Sau khi Phương Trấn Nhạc gật đầu bày tỏ lập tức sải bước đi về phía Vương Dũng Đào.

Vương Dũng Đào ngồi trên ghế xoay vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nghiêm túc tiến lại gần mình, từ trên cao nhìn xuống, khí thế dọa người.

“Sir, có chuyện gì sao? Tôi chỉ là một công dân lương thiện thôi.”

 

“Anh biết người này chứ?” Phương Trấn Nhạc giơ bức ảnh của Châu Kiến Quốc ra.

“Ồ, biết ạ, là khách hàng ở Thâm Quyến của công ty chúng tôi, sao vậy sir? Có phải anh ta đã phạm tội gì không? Không liên quan gì đến tôi đâu.” Vương Dũng Đào sợ hãi vội vàng xua tay.

Phương Trấn Nhạc không trả lời mà chỉ gật đầu với mấy người Gary.

 

Sau đó kéo Vương Dũng Đào đứng dậy, đi vòng sang một phòng họp

ở bên cạnh để thẩm vấn, làm ghi chép.

 

Vương Dũng Đào không biết mình đã phạm tội gì, rõ ràng đang ngồi trong văn phòng quen thuộc của mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn có hơi đứng ngồi không yên.

Gary ngồi trước mặt anh ta, cầm bức ảnh đồng hồ mà nạn nhân đeo: “Tôi hỏi anh, Châu Kiến Quốc này có một chiếc đồng hồ như vậy phải không?”

Vương Dũng Đào nhìn Gary với vẻ hơi khẩn trương rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc.

Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của sir Phương, anh ta nuốt khan một tiếng, nắm bức ảnh mà Gary đưa cho mình vừa quan sát kỹ vừa nhớ lại.

“Nhìn cẩn thận, đừng nói lung tung, biết chưa? Cản trở cảnh sát phán án, cung cấp lời khai giả là phạm pháp đấy.” Gary sợ anh ta không nhớ rõ được mà bịa ra nên vội vàng mở miệng cảnh cáo.


Vương Dũng Đào gật đầu, lau mồ hôi, đột nhiên nhớ đến lần trước khi gặp Châu Kiến Quốc, lúc đối phương xắn tay áo sơ mi hình như cũng lộ ra một chiếc đồng hồ.

“Đúng, là cái đồng màu với chiếc áo sơ mi của anh ta, hình như là chiếc đồng hồ này!”

Gary và Phương Trấn Nhạc đưa mắt nhìn nhau, trái tim của hai người đồng thời treo lên nhưng lại ngầm ăn ý che giấu cảm xúc, vẫn trưng gương mặt lạnh lùng không để lộ sắc mặt ra ngoài.

“Vậy anh có nhớ được lần cuối cùng gặp Châu Kiến Quốc, anh ta mặc áo gì, quần gì, giày gì không?” Gary tiếp tục hỏi.

“Hình như… hình như là một chiếc áo sơ mi màu đen, là loại áo sơ mi hơi dày thường mặc vào mùa xuân và mùa thu đó. Tôi nhớ anh ta liên tục lau mồ hôi, còn cởi cúc áo… cúc hình như bằng kim loại, rất dễ cởi, chỉ cần gạt cái là mở được. Khi ấy tôi còn nghĩ cái cúc này chắc chắn rất trơn, vừa giang tay như vậy không phải cúc đã bung ra rồi sao, con gái cũng không thể mặc loại áo sơ mi như thế được…” Vương Dũng Đào nói rồi lại nói còn kéo theo nội dung linh tinh, sau đó mới chợt giật mình tỉnh lại vội vàng quay về chủ đề:

“Hình như còn kết hợp với một chiếc thắt lưng màu xám nữa, đồng nghiệp nữ ở trong văn phòng đều nói Châu Kiến Quốc rất biết ăn vận, không phải chỉ là thấy anh ta lớn lên đẹp trai thôi sao. Nhưng chiếc thắt lưng này phối vào ngược lại cũng không tồi. Chúng tôi là nhân viên bán hàng đều phải chú trọng vẻ ngoài, thưa sir, ngược lại tôi có nghiêm túc quan sát cái này nên không nhớ lầm đâu.”

Vương Dũng Đào nói đến đây lại có hơi đắc ý.


Phương Trấn Nhạc và Gary lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không hề phát hiện ra thắt lưng trong túi nilon đựng thi thể.

Nếu hung thủ đã mang đi vậy tại sao hung thủ lại lấy thắt lưng của anh ta?

“Chiếc quần hình như cũng là màu đen, người đại lục đều ăn vận rất khiêm tốn, bọn họ thích mặc màu đen, màu xám, hoặc là đen trắng xám kết hợp, rất ẩn mình. Trước đây thường gặp dân đại lục mặc màu đỏ, nhưng bây giờ người tới đây làm ăn đều không ăn vận như vậy nữa rồi.” Vương Dũng Đào nói đến đây lại nghiêng đầu nhớ lại:

“Giày hình như là một đôi màu xám… cũng có khả năng là màu đen, cái này tôi thật sự không nhớ cho lắm, nhưng mùi giày rất tròn. Điểm này thì tôi nhớ được, đôi giày trông có vẻ rất ngoan, không hợp với khí chất của anh ta.”

Nói xong, Vương Dũng Đào còn lắc đầu.

 

Áo, quần và giày đều trùng khớp, lúc này mấy người Phương Trấn Nhạc đã xác định hơn phân nửa Châu Kiến Quốc chính là nạn nhân.

Ước chừng có chín người có khả năng là người bị hại, nếu kiểm tra từng người một, bất cứ một người nào cũng có thể tiêu hao hết nửa ngày của bọn họ.

Vốn Phương Trấn Nhạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ riêng một điểm điều tra thân phận nạn nhân này có thể xác định được trong một tuần đã được tính là bọn họ may mắn rồi.

Kết quả thì sao?

 

Người đầu tiên bọn họ đi điều tra lại chính là nạn nhân!


Đây là vận may gì vậy?

 

Cứ như vậy, bớt được quá nhiều thời gian và quá nhiều sức lực, đẩy nhanh tốc độ vụ án, xác suất phá án cũng tăng lên rất nhiều.

Làm nghề này của bọn họ có đôi khi thời gian chính là cơ hội – là cơ hội để bắt được hung thủ!

Phương Trấn Nhạc lén thở phào một hơi, cầm tư liệu của tám người khác trong tay cuộn lại rồi nhét vào túi quần, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay hiếm khi thả lỏng hơn một chút.

Dịch Gia Di đã đặt tài liệu của Châu Kiến Quốc lên trên cùng đang nghiêm túc đứng bên cạnh xem thẩm vấn.

Che giấu công trạng và tên tuổi đi.

 

Tiếp sau đó, Gary lại hỏi Vương Dũng Đào thời gian gặp Châu Kiến Quốc lần cuối.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin