THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 75:



“Vẫn nên bắt đầu điều tra từ Hằng Tường Vượng Nghiệp này đi, sáng mai kêu chú Cửu dẫn Gary và Lưu Gia Minh cùng tới Hằng Tường hỏi thêm các nhân viên bán hàng khác và tiếp tân, cố hết sức thu thập được nhiều thông tin liên quan đến Châu Kiến Quốc hơn.

Anh ta có người thân, bạn bè hay người quen gì ở Hương Giang hay không, anh ta có món gì đặc biệt thích ăn, muốn rời khỏi Hương Giang trước để nếm thử không.

Anh ta có từng nói muốn làm chuyện gì trước khi rời khỏi Hồng Kông không, ví dụ như mua quà cho người nhà, mang hộ một vài thứ…

Xác nhận tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi Châu Kiến Quốc tới Hồng Kông, bắt đầu từ ngày đầu tiên, hỏi lại Vương Dũng Đào, những đồng nghiệp khác cũng đừng bỏ qua, không được bỏ sót một dấu vết nhỏ nhặt nào.”

“Vâng, anh Nhạc.” Gia Minh gật đầu.

 

“Yes, sir.” Khi Gary nhận lệnh cũng cười theo, có đôi khi có việc để làm cũng vui hơn là không có gì để làm. Bọn họ có phương hướng để cố gắng chứng tỏ có cơ hội phá án, tốt hơn là hoàn toàn không biết gì, ngây ngốc mù tịt.


“Sáng mai Thập Nhất đến cục cảnh sát giục madam, coi chừng chị ta giục cảnh sát bên đại lục cho thông tin điều tra, trước khi tôi tan làm đã nói với madam rồi, xác định mục tiêu lên người Châu Kiến Quốc này vậy bên đại lục điều tra cũng sẽ dễ dàng hơn.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại gắp một đoạn đùi gà nhỏ từ trong nồi canh gà lên, đùi gà nóng hổi thơm ngon tươi mới, sau đó lại húp một hớp canh gà, cứ như vậy đột nhiên buổi chiều đầu thu nhiệt độ giảm thật sự quá ư là thoải mái.

“Vâng anh Nhạc.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.

 

Mọi người đang ăn đến hăng say thì Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ sóng vai nhau từ bên ngoài trở về.

“Hai người cùng nhau ra ngoài sao?” Dịch Gia Di trừng to mắt, một đứa trẻ bướng bỉnh không thích để ý đến ai và một con cừu nhỏ sợ hãi xã hội, nhìn thấy người khác đôi mắt sẽ khẩn trương đến ngay cả tiếng Quảng căn bản nhất cũng quên mất, vậy mà lại có thể chơi chung với nhau?

Càng huống chi tuổi tác của bọn họ còn chênh nhau đến năm tuổi: “Đi đâu vậy?”

Thật tò mò quá!

 

Những thám tử khác cũng quay đầu nhìn về phía Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ, đều là những gương mặt quen thuộc, bọn họ cũng tò mò nốt.

Hiển nhiên Tôn Tân không đáp được, chỉ cười ngây thơ một cái rồi cúi đầu đi ra sau bếp, xắn tay áo lặng lẽ giúp Dịch Gia Đống làm việc.

Vẫn là Đinh Bảo Thụ đứng bên bàn, giống như một bạn nhỏ qua đây biểu diễn tiết mục, nghiêm túc đáp lại từng chữ một: “Hôm nay vụ án chặt xác ở đường Ferry mở phiên tòa, chị San Vinh đeo khẩu trang lên tòa


làm chứng, em với anh Tôn Tân đi xem, còn tặng hoa tươi cho chị ấy nữa.”

“Các em còn mua cả hoa tươi nữa sao?” Dịch Gia Di nhướn mày, mệt cho hai đứa trẻ ngốc còn có thể nghĩ ra được.

“Đúng vậy.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu ưỡn ngực.

 

“Ế? Có phải hoa tươi hôm qua chị mang về đã mất rồi không? Chắc không phải…” Hôm qua cô mua hoa tươi cho văn phòng nên mang chọn mấy bông vẫn chưa tàn ở bó hoa cũ mang về tiệm bày trên quầy tính tiền, vừa rồi qua nhìn không thấy đâu nữa thì phải?

“Đúng rồi, Gia Như nói là chị mang về.” Đinh Bảo Thụ đáp với vẻ hiển nhiên.

Quả nhiên… hoa cô mượn của tổ trọng án về bày trong tiệm nhà mình, Đinh Bảo Thụ lại mượn hoa trong tiệm đi tặng Ngô San Vinh.

Cô với Đinh Bảo Thụ, Tôn Tân, rốt cuộc là tổ hợp người nghèo gì vậy?

Không một ai móc tiền ra mua nổi bó hoa tươi hay sao?

 

Tổ ba người kẹt sỉ…

 

“Ngô San Vinh vẫn khỏe chứ?” Phương Trấn Nhạc ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“Chị ấy đã khóc, nhưng sau khi làm chứng, bọn em đều vỗ tay cho chị ấy. Tất cả những người có mặt ở đó đều vỗ tay, mọi người đều nói chị San Vinh rất dũng cảm, nói chị ấy đã làm một chuyện tốt thay những người đã chết trước đó. Mọi người đều rất tôn trọng chị ấy, sau đó khi


bọn em tặng hoa tươi cho chị ấy, chị ấy vừa khóc nức nở vừa nói cảm ơn em. Em cũng nói cảm ơn chị ấy, anh Tôn Tân cũng nói cảm ơn chị ấy, chị ấy cũng nói cảm ơn anh Tôn Tân…”

Nói đến đây, Đinh Bảo Thụ gãi đầu, không biết nên nói tiếp gì nữa, chỉ đành lộ ra nụ cười ngốc ngại ngùng.

Dịch Gia Di nhìn đứa nhỏ này bất chợt lại muốn ôm cậu bé.

 

Ở thành phố cảng quốc tế phồn hoa hơn hẳn hầu hết các khu vực khác trên thế giới này cũng có những đứa trẻ yếu ớt và nghèo khó như vậy.  

Trái ngược với hình tượng của bọn họ chính là sự dũng cảm trong yếu đuối và trải đời từ trong ngây ngô.

Dịch Gia Di thường cảm thấy khả năng sinh tồn trong xã hội này của bọn họ còn mạnh hơn một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi như cô. Từ trên người bọn họ, cô cũng cảm giác được sức nặng sinh mệnh khác với bình thường, mang tới nhiệt độ có thể chống đỡ cô trở nên mạnh mẽ hơn.

Thật tốt, muốn ôm đứa trẻ này một cái quá, đáng tiếc ánh mắt quật cường và xương cốt gầy yếu của cậu bé cho thấy cậu bé không phải là một động vật nhỏ mềm mại khát cầu sự đồng cảm.

Vì thế cô chỉ vỗ lên bả vai của dã thú nhỏ đang trong quá trình trưởng thành này một chút, dựng ngón cái với cậu bé.

Những thám tử khác cũng gật đầu hoặc dựng ngón cái với Đinh Bảo Thụ, tỏ vẻ khuyến khích.

Thiếu niên nhỏ lập tức lộ ra nụ cười nói không rõ là đắc ý, thỏa mãn hay là xấu hổ nữa, nhưng chắc hẳn thoải mái hơn được ôm.


Gió đêm hiu hiu thổi qua lá cây vang xào xạc, ở Hương Giang đang là đợt giảm nhiệt độ đầu tiên sau khi vào thu.

Có vài cái cây đã phản ứng sớm, lá chuyển vàng bay đi theo gió.

 

Nhưng bông hoa nhỏ trên cây rất thông minh sinh trưởng ở nơi tránh gió vẫn còn tươi nguyên, bung tán lá xanh, hoàn thành nốt màn nở nộ cuối cùng của nó trong không khí lạnh.

Vì chứng cứ xác thực, khẩu cung của Ngô San Vinh lại kích phát sự đồng cảm và tức giận của tất cả mọi người nên không có ngoại lệ, hung thủ của vụ án chặt xác tại đường Ferry - Trương Đại Phúc bị phán tử hình.

Hương Giang những năm chín mươi đã hủy bỏ khoảng thời gian cuối cùng trước khi tử hình, phán tội rất nặng.

Vụ án chặt xác trên đường Ferry kết thúc, vụ án mới cũng phải cố gắng thôi.

Bữa tối gần kết thúc, sau khi Dịch Gia Di thông qua suy nghĩ cặn kẽ, cô hít một hơi thật sâu, sáp lại bên tai Phương Trấn Nhạc, thấp giọng nói: “Anh Nhạc, tôi có một thông tin muốn nói với anh.”

Phương Trấn Nhạc vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước và hàng mi dài xòe ra như cánh quạt, ừm…

“Chuyện gì?” Anh không hề hoảng loạn chút nào mà tỏ ra vô cùng thong thả, có thể co có thể giãn, khâm phục bản thân quá đi thôi!

“Khi chúng ta tới Hằng Tường Vượng Nghiệp, không phải trước đó đã hỏi vợ cũ của anh Tam Phúc là Đinh Uyển Chi sao, khi ấy tôi nhớ chị


ta còn cười ha ha một cái.” Dịch Gia Di chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng yêu.

Loại phản ứng khẽ cười một tiếng sau khi nhắc đến tên của một người, Dịch Gia Di quá quen rồi!

Có lẽ đàn ông sẽ không có phản ứng vô cùng nhạy cảm, nhưng con gái đều biết đó là tín hiệu có chuyện để hóng.

Trên người Châu Kiến Quốc chắc chắn có tình huống gì đó khiến cho Đinh Uyển Chi bật cười, trong dòng chảy hình ảnh của Dịch Gia Di, cô nhìn thấy Châu Kiến Quốc cùng một người phụ nữ xa lạ làm chuyện tằng tịu, còn có tin đồn gì đáng để nói hơn chuyện giữa nam và nữ chứ?

Nói không chừng có khả năng tìm được manh mối chỉ dẫn đến tin đồn về hung thủ ở chỗ Đinh Uyển Chi thì sao?

Sau khi Dịch Gia Di tường thuật cặn kẽ mấy suy nghĩ này cho Phương Trấn Nhạc, lại nhìn anh nói: “Anh Nhạc, tôi đã hỏi Đinh Uyển Chi rồi, tuy cô ta rất không muốn bị cảnh sát hỏi này hỏi kia nhưng khó ngăn nổi tôi quấn riết lấy cô ta ở nhà vệ sinh… Cô ta nói với tôi buổi tối công ty có một cuộc họp, hơn chín giờ mới kết thúc, nếu như tôi bằng lòng đợi lúc đó có thể đi tới Bằng Tường đợi cô ta.

Có điều… tuy chiều nào tôi cũng đi luyện súng, nhưng huấn luyện bia di chuyển vẫn chưa kết thúc, bây giờ vẫn chưa nhận được súng.

Tôi không dám tùy tiện hành động đơn lẻ.”

 

Lỡ như xảy ra chuyện, lỡ như đụng phải hung thủ, lỡ như rơi vào nguy hiểm…


“Nhưng tôi lại thật sự cảm thấy có khả năng sẽ hỏi ra được gì đó từ chỗ Đinh Uyển Chi cho nên…”

Dịch Gia Di nghiêng đầu, nhìn Phương Trấn Nhạc với đôi mắt chờ mong giống như thế giới này nguy hiểm trùng trùng, chỉ còn lại hai người là cô và Phương Trấn Nhạc, toàn bộ tính mạng của cô đều phải trông mong hết vào anh.

Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được ánh mắt như vậy. Không một ai!

 

“Biết rồi!” Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp có hơi rối loạn của mình, áp chế gốc tai đã hơi nóng lên, trong đầu khuyên tâm trạng đã bắt đầu hào hứng của mình: Bình tĩnh, bình tĩnh một chút nào tôi ơi!

Thấy cô cảnh sát trẻ làm bộ làm tịch liếc mắt nhìn, anh ra vẻ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, thấp giọng nói: “Kêu sir Phương làm vệ sĩ cho cô sao, đồng ý với cô đấy.”

“Cảm ơn anh Nhạc!” Dịch Gia Di lập tức dựng hai ngón cái, còn nhiều hơn một ngón cái khi cho Đinh Bảo Thụ vừa rồi.

Nhưng cảm ơn xong rồi cô lại hơi lúng túng.

 

Phương Trấn Nhạc nhìn ra cô vẫn còn lời muốn nói nên nhướn mày hỏi: “Còn gì nữa? Nói đi.”

“À, cái đó, nếu đồn đãi buôn chuyện, giữa con gái với con gái sẽ khá thoải mái hơn, có thể nói được rất nhiều chuyện, nhưng nếu có thêm một người đàn ông lại còn là một cảnh sát trưởng uy phong lẫm liệt như anh Nhạc anh, tôi sợ cô ta sẽ gò bó, sẽ sợ…”

“Nghe hiểu rồi!” Phương Trấn Nhạc dở khóc dở cười: “Chính là một vệ sĩ như tôi phải lén lút bảo vệ cô, không được lộ mặt, không được để Đinh Uyển Chi phát hiện ra, có đúng không?”


Dịch Gia Di gật đầu như gà mổ thóc.

 

Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay xuống bàn: “Được rồi, đồng ý với cô luôn.”

Dịch Gia Di vui vẻ lại dựng hai ngón cái, tỏ vẻ cảm ơn và tán đồng với Phương Trấn Nhạc, để thể hiện sự tán đồng mức độ cao, hai ngón chân dưới bàn của cô cũng dựng lên, tuy rằng anh không thể nhìn thấy.

Sau bữa cơm, một đám thám tử chia nhau mỗi người một ngả, Phương Trấn Nhạc thì lại chào hỏi anh cả của Dịch Gia Di, mượn em gái lớn của anh ta đi tăng ca một lát.

Xe Jeep chở cô cảnh sát trẻ lao như gió đến đường Vượng Giác.

 

 

Khi Tôn Tân dọn bàn nhìn thấy trên mặt bàn của Phương Trấn Nhạc bày rất nhiều lạc.

Sao các thám tử không ăn? Lãng phí thế.

Cậu ta lén lút nhìn xung quanh rồi nhặt toàn bộ hạt lạc bỏ vào trong

túi.

 

Rộp rộp, thơm thật!

 

 

Đinh Uyển Chi thấy bàn xong vụ hợp tác đã là chín rưỡi tối, từ chối ý tốt tiễn mình một đoạn đường của đối phương mà trở về ghế ngồi của mình, ngồi thừ người nhắm mắt nghỉ ngơi.


Nếu đi nhờ xe của đối tác làm ăn, trên đường vẫn phải tiếp tục ứng phó với đối phương, cô ta đã bận cả một ngày trời, đã hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với mấy nhân viên công tác này nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, cô ta mới sắp xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

 

Văn phòng đã trống không, cô ta tắt hết đèn, chào hỏi bảo vệ rồi ra cửa, vừa bước được một bước thì đột nhiên có một người bước tới từ bên cạnh.

Đinh Uyển Chi giật thót tim, đợi đối phương mở miệng nói chuyện mới để ý thấy vậy mà lại là cô cảnh sát trẻ của tổ trọng án ban ngày đã tới Hằng Tường đó.

“Cô tới thật đấy à?” Đinh Uyển Chi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi: “Tổ trọng án các cô quả nhiên vẫn liều như thế, từ trước đến giờ thật sự không tiến bộ một chút nào cả, người nào cũng như không có gia đình thế?”

Quả nhiên cô ta tràn ngập oán trách về chuyện thành viên tổ trọng án tăng ca không về nhà này.

Nhất định đều là nghiệt mà anh Tam Phúc tạo ra.

 

Dịch Gia Di không tiếp lời oán thán của cô ta mà cười hỏi: “Chị Uyển Chi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói chuyện được không?”

Đinh Uyển Chi chú ý tới cô thám tử không dùng cách gọi “cô Đinh” hay “bà Đinh” này mà ngược lại gọi một tiếng chị thân thiết hơn.

Cô ta nhoẻn miệng cười, vuốt mái tóc, nhìn trăng sáng trên trời rồi nhỏ giọng bảo: “Cũng lâu rồi tôi chưa đi bar.”


 

Tám phút sau, hai cô gái đi vào quán bar James ở đường Vượng Giác, tìm một góc tối tăm không bị người chú ý, hai người đẹp ngồi ở hai đầu của bàn tròn.

Khi nhìn menu rượu, hai mắt Dịch Gia Di tối sầm, hai kiếp của cô cộng lại cũng chưa uống qua loại rượu gì, huống chi còn là ở quán bar thế này, rượu gì uống ngon, rượu gì không ngon, rượu gì có nồng độ cồn cao, rượu gì có nồng độ cồn thấp, chẳng biết một tí gì cả.


“Lần đầu tiên tới quán bar phải không?” Đinh Uyển Chi liếc mắt cái đã nhìn thấu, vừa cười vừa giúp Dịch Gia Di chọn một ly cocktail có độ cồn thấp tương tự với cua ngâm tương, còn mình thì chọn một ly Long Island Iced Tea có độ cồn rất cao.

Sau khi chọn rượu xong, giữa hai người im lặng một lúc đầy lúng túng, Dịch Gia Di đang nghĩ xem phải tổ hợp từ ngữ thế nào, trước nói chuyện phiếm đi rồi lại vào chủ đề chính sau.

Đinh Uyển Chi là nhân viên bán hàng am hiểu giao tiếp lại nở nụ cười, dẫn đầu mở miệng: “Bây giờ Đàm Tam Phúc làm việc thế nào rồi? Còn liều mạng như vậy nữa không? Buổi tối ngủ ở cục cảnh sát hay là về nhà ngủ thế?”

“Anh Tam Phúc về nhà ngủ, gần đây tỷ lệ phá án của chúng tôi cũng không tồi, tốc độ phá án cũng rất nhanh, không cần thức thông đêm ở cục cảnh sát nữa.” Dịch Gia Di đáp lời.

“Ha, bây giờ anh ta tự do rồi, ngược lại không cần làm người không về nhà nữa?” Đinh Uyển Chi không nhịn được mà châm biếm.


Dịch Gia Di lại cười lúng túng.

 

Hai ly rượu lên bàn, một ly vuông vắn, đơn giản tự nhiên, nhìn cũng biết độ cồn rất cao, là của Đinh Uyển Chi.

Một ly khác đựng trong ly nhân ngư, sặc sỡ màu mè, trông qua chỉ là thêu hoa trên gối, độ cồn chắc chắn không cao, là của cô cảnh sát trẻ.

“Được rồi, tôi không hỏi chuyện về anh ta nữa, cô có chuyện gì muốn biết thì hỏi đi. Chị đây biết sẽ nói hết, được chưa?” Đinh Uyển Chi nếm một hớp rượu của mình sau đó nhẹ nhàng thở dài.

Bên tai là nhạc Jazz của Just For Fun, cô ta cầm một quả hạch, nhai ra hương vị, lẫn với men rượu trôi vào trong cổ họng khiến người muốn nhắm mắt lại, không muốn quan tâm đến gì khác nữa mà chỉ chìm đắm trong thế giới quên mình, lặng lẽ hưởng thụ.

“Chị Uyển Chi, có phải chị biết tin đồn gì về Châu Kiến Quốc đúng không?” Dịch Gia Di cũng nếm thử một hớp rượu của mình tên là [Thiếu nữ mùa hạ], vào miệng có vị hoa quả trước, chép miệng một cái sẽ nếm ra được vị sữa nhạt, cuối cùng là lẫn một chút vị chua nhẹ của rượu Rum, đây đại khái chính là ấn tượng của bartender về thiếu nữ đi.

“Người trên thế giới này, trên người ai lại không có chút chuyện xưa chứ? Có người thích cười, có người thích khóc mà thôi.” Đinh Uyển Chi nhướn mày, đưa một quả hạch cho Dịch Gia Di và cười bảo:

“Cô biết những nhân viên bán hàng như chúng tôi, có người thì thành thật giới thiệu sản phẩm, bàn về các điều khoản, đọc hợp đồng, sắp xếp thử sản phẩm, làm đủ các loại việc hậu cần lung tung đến mệt phờ người.


Nhưng có một vài người khác thì lại không giống cho lắm, nhân viên bán hàng nam thì dẫn khách hàng nam tới phố Portland tìm cô nàng đắt giá nhất, hoặc là quen đường quen lối đi ngủ với các cô gái trẻ, mọi người chung nhau chơi gái, giao tình lập tức khác hẳn, việc làm ăn cũng rất dễ bàn.

Nhân viên bán hàng nữ thì sao, có vài người có tư sắc thì bản thân hơn hẳn, có tiền để kiếm, có quà để nhận, nhẹ nhàng lại không thiếu miếng thịt nào.”

“Có rất nhiều người như thế.” Dịch Gia Di thở dài.

 

“Cô nhìn tôi như thế làm gì? Tôi không có làm nha.” Đinh Uyển Chi vỗ một cái trước mặt Dịch Gia Di với vẻ hung dữ, sau đó lại cười bảo: “Nhân viên bán hàng kết nối với Châu Kiến Quốc là Vương Dũng Đào, nhưng cũng có những nhân viên bán hàng khác nóng lòng muốn giành khách hàng này. Bộ phận chúng tôi có một nữ hậu sinh rất xinh đẹp tên là Xa Tinh Tinh. Loại chuyện quấy phá này cô ta cũng không phải chỉ làm một lần thôi đâu, sau khi Châu Kiến Quốc tới Hồng Kông, Xa Tinh Tinh vẫn luôn hẹn anh ta đi ăn cơm, mát xa chân, nói bọn họ không có gì thì tôi không tin.”

“Xa Tinh Tinh à, ba chữ nào vậy? Chị Uyển Chi có ảnh của cô ta không?” Dịch Gia Di lấy một quyển sổ nhỏ từ bên dưới bàn ra, không nói hai lời ghi lại.

Đinh Uyển Chi lấy quyển sổ của cô cảnh sát trẻ tới, viết tên của Xa Tinh Tinh lên trên, sau đó bảo: “Tôi chỉ nói tin đồn đãi chứ không phải khai khẩu cung, sự việc thật hay giả, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đó.”

“Tôi biết, tôi sẽ đi kiểm tra.” Dịch Gia Di đáp một cách nghiêm túc.


“Vậy thì tốt.” Đinh Uyển Chi gật đầu: “Trừ Xa Tinh Tinh ra, Châu Kiến Quốc có nhân tình khác hay không thì tôi không biết.”

“Tôi đi nhà vệ sinh một lát nhé chị Uyển Chi.” Trước khi Dịch Gia Di tới đây có uống một cốc trà sữa, lúc này mới được hai hớp rượu vào bụng đã hơi buồn đi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin