Chương 69:
Quy hoạch và phân chia chi tiết, thậm chí còn thông qua việc sử dụng luân phiên các ký hiệu và đánh dấu khác nhau để thể hiện rõ ràng logic của người làm một cách hoàn mỹ.
Người đọc muốn đọc chi tiết có thể dễ dàng tìm được, muốn đọc quy trình lớn cũng có thể thông qua chỉ dẫn vừa nhìn cái đã thấy ngay.
Sir Hoàng quả thật vô thức chậc chậc cảm thán, đọc bản báo cáo này cũng khó tránh khỏi quá thoải mái rồi đi?
Bây giờ rất nhiều bản báo cáo đều không xếp chữ rõ ràng được như bản báo cáo mà ông ta đọc được này!
Hơn nữa, một vài vật chứng mấu chốt, điểm đột phá và manh mối quan trọng đều được tô đậm nhắc nhở, khiến bạn khi nhìn lướt qua sẽ không bỏ lỡ thông tin trọng điểm.
Trên cơ bản mỗi một số thứ tự vật chứng đều được cài vào trong quá trình suy luận vụ án, giúp bạn hiểu rõ ràng vật chứng nào ủng hộ cho quan điểm nào, trắng trợn đến mức cho dù sir Hoàng có là một tên ngốc cũng có thể hiểu rõ nội dung phân tích tình tiết toàn bộ vụ án trong vòng mười phút.
Sir Hoàng đọc xong ba trang, vừa lắc đầu vừa cảm thái ôi chao, thích đến không kiềm chế được.
Lại nhìn văn kiện vật chứng, tổ B lại dùng giấy nhớ dán lên mỗi một phần vật chứng, như vậy không cần nhìn văn kiện mà chỉ cần nhìn ký hiệu trên giấy dán là biết bên dưới đặt vật chứng gì, khẩu cung nào.
Cho dù là vật chứng không có cách nào làm thành văn kiện cung cấp để đọc thì tổ B vẫn chụp lại ảnh, kẹp trong văn kiện vật chứng, không cần điều hồ sơ tới xem mà nhìn cái là hiểu.
Thật sự rất sảng khoái!
Thời điểm này Word vẫn chưa hoàn toàn bước vào giai đoạn phần mềm vô cùng đơn giản, cũng không phải ai cũng biết dùng, cũng không phải chức năng nào chưa từng học mà vẫn có thể tự mình nghiên cứu ra.
Lúc này rất nhiều người vẫn rất xa lạ đối với máy tính, hoàn toàn không có tư duy gì về phần mềm, cũng không hiểu mấy cách dùng được công nhận và ngầm thừa nhận đó.
Mọi người cầm cầm máy tính so sánh với điều khiển từ xa, rất thoải mái đưa ra kết luận: Máy tính thật sự rất phức tạp, rất khó học, hoàn toàn không có cách nào bắt tay vào, mấy phần mềm gì đó cũng không dám ấn lung tung, cũng không dám thử tùy tiện.
Thậm chí có vài người hoàn toàn không tưởng tượng được trong phần mềm này còn có loại công năng này nữa.
Từ đây, sir Hoàng liên tục cảm thán, chỉ cảm thấy quý giá khó có được.
Ông ta yêu thích bản báo cáo này không rời tay, quả thật hy vọng toàn bộ đội cảnh sát đều có thể làm ra báo cáo như vậy.
Nghĩ đến là làm, ông ta lập tức cầm điện thoại gọi cho giám sát Khưu Tố San của tổ trọng án B.
“Bản báo cáo này là ai viết vậy?”
Khưu Tố San hiếm khi nhận điện thoại của cảnh ti Hoàng, sau khi nghe được ý tứ lập tức đặt điện thoại xuống, chạy tới văn phòng tổ trọng án B ở phía đối diện, vội vàng hỏi: “Ai làm báo cáo vụ chặt xác trên phố Ferry thế?”
“Thập Nhất đấy.” Phương Trấn Nhạc đang dẫn mọi người vén lại tình tiết vụ án, đối chiếu báo cáo và vật chứng, thấy Khưu Tố San như bị lửa đốt mông chạy ra ngoài cũng chỉ tùy tiện đáp một tiếng.
Còn chưa đợi anh hỏi tại sao chị ta lại hỏi câu này thì Khưu Tố San đã quay người, lại chạy về đáp lời sir Hoàng, để lại một đám thám tử mắt to trừng mắt nhỏ trong văn phòng tổ B: Là sao đây?
Báo cáo mà Thập Nhất làm gây chuyện rồi chăng?
…
Vụ án cũ được lật lại, oan khuất lại thấy được ánh sáng.
Án chưa được giải quyết mới điều tra nhất của tổ B thông qua thông tin cho ra từ kho vân tay mới lập, đối chiếu nhóm máu, sắp xếp lại manh mối, cuối cùng cũng bắt được một hung thủ vẫn luôn ẩn náu trong bóng tối, lẩn trốn suốt mười hai năm.
Có đôi khi hung thủ ở ngay bên cạnh bạn, nhưng bạn lại đang chìm trong bóng tối nên không nhìn thấy được một mặt hung ác của gã.
Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật khiến rất nhiều manh mối đã từng vô dụng trở nên rất quan trọng, khiến tội phạm không còn chỗ nào che giấu.
Lúc này, tất cả mọi người đều phải cảm ơn sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, cho dù tổ trọng án bị các bộ phận khoa học chèn ép cũng phải cảm ơn anh Đại Quang Minh và sir Hứa vài câu.
Hung thủ không cần bắt giữ vì năm năm trước đã bị bắt vào ngục vì án phóng hỏa rồi.
Tổ trọng án lại giao một bằng chứng phạm tội mới khiến thời hạn tù giam của anh ta kéo dài đến vô hạn.
Tối nay sir Phương mời khách, nhất định phải mời luôn cả bộ phận giám định và bộ phận pháp y, nhiều cái miệng như vậy cho dù có là cha Phương xưa nay vung tay quá trán, không coi tiền là tiền cũng cảm thấy rùng mình.
“Tối nay ăn quán đường phố đi, vừa tiết kiệm tiền vừa đã cái bụng.” Dịch Gia Di vừa cười vừa kiến nghị.
“Tiểu Thập Nhất đã học được cách tiết kiệm cho anh Nhạc rồi sao?” Gary nghiêng đầu nhướn mày, bày ra dáng vẻ kỳ quái.
“Đại quản gia của tổ trọng án B mà, cũng không phải làm uổng công đâu.” Dịch Gia Di hoàn toàn không tiếp nhận lời trêu chọc của Gary, cười ha ha tỏ vẻ vô tâm vô phế.
Ngược lại Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn Gary với vẻ dữ tợn, dọa Tiểu Gary sợ hãi vội vàng cười khà khà với Dịch Gia Di.
“Quán ăn đường phố à! Đấu uống rượu bằng bát, không say không về!”
“Bánh hàu chiên! Hến xào chao! Bề bề muối! Tiên Nhưỡng Tam Bảo!”
“Ốc hương xào cay! Ruột cá nướng!” “Gà kho!”
“Nhất định phải chọn cả bạch tuộc nữa!”
Dịch Gia Di nghe mọi người báo danh sách mà hai mắt dựng thẳng, nước miếng điên cuồng tiết ra, nóng lòng muốn thử!
“Có phần của tôi không đó?” Khưu Tố San vắt một tay lên khung cửa, thò đầu vào nhìn mọi người.
“Madam, rất hân hạnh, đương nhiên hoan nghênh rồi. Nhưng chị có muốn ăn cơm chung với một đám đàn ông không? Bọn họ ồn lắm đó!”
Khi Phương Trấn Nhạc hơi nghiêng đầu, tóc mái hơi dài che khuất đi đôi mày kiếm dài và rậm, cũng giấu bớt khí chất sắc bén của anh đi rất nhiều, trông anh có vẻ thả lỏng và thoải mái hơn, tóm lại là có thể khiến người chú ý đến anh không chỉ là một “ông già” thân mang trọng trách, mà còn là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú mê người thật sự.
Chẳng qua vừa mở miệng, âm sắc trầm thấp và dày đó vẫn để lộ ra đây là giọng nói mà chỉ người có khoang ngực rộng và dày, dáng người cao lớn mới có thể phát ra. Đám người ý thức được sự mạnh mẽ của anh, hơi đánh giá một chút sẽ phát hiện ra khí thế và uy áp của người đàn ông này không dễ mạo phạm.
Anh mang theo khí thế như vậy, lại nói đùa mà không hề phát hiện ra bản thân “dữ trời sinh.”
“Madam có chuyện gì sao? Có phải chúng tôi liên tục phá được các vụ án lớn nhỏ nên đội cảnh sát muốn tặng phần quà siêu to cho chúng tôi phải không?”
“Tổ trưởng Phương, cậu nên cắt tóc đi.” Khưu Tố San nhìn tóc mái của Phương Trấn Nhạc, ngược lại ra hiệu cho cô cảnh sát trẻ đứng trong đó: “Chiều mai Dịch Gia Di có thời gian không?”
“?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, những thám tử tổ B khác cũng mang ánh mắt tò mò,
Tiểu Thập Nhất sẽ không thật sự gây ra chuyện gì rồi đấy chứ?
“Nếu chiều mai rảnh thì tới dạy một lớp [Làm thế nào để làm báo cáo hoàn hảo] đi.” Khưu Tố San nhếch khóe môi, nhìn cô cảnh sát trẻ xinh xắn lại ngồi rất thẳng trong đám đàn ông, thật sự nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hết.
Dịch Gia Di mới tới tổ B chưa được vài ngày, không phải phá án thì chính là lên báo, lên tivi, bây giờ ngay cả cảnh ti Hoàng cũng muốn tìm mình giúp sắp xếp lớp chia sẻ cho cô cảnh sát trẻ.
Phúc tinh, không hổ là phúc tinh!
“Hả? Muốn Thập Nhất đi nghe giảng á?” Đại thông minh Lưu Gia Minh lập tức hiểu ra, anh ta vỗ vai Dịch Gia Di, cười bảo: “Không sao, nếu ngày mai có công việc thì cứ để chúng tôi lo, cô cứ yên tâm đi nghe giảng đi.”
“No!” Khưu Tố San lắc đầu cười nhẹ: “Là cô ấy giảng bài cho người khác! Toàn bộ tổ trọng án ở Tây Cửu Long đều phải phái ít nhất một người tới nghe giảng, toàn bộ các bộ phận và tổ nhỏ trong cục cảnh sát Cửu Long cũng tự nguyện phái người đi nghe giảng, hơn nữa, trong lớp ngày mai, cảnh ti Hoàng sẽ đích thân tới tọa trấn, ủng hộ tổ trưởng và giám sát cũng đi nghe.
Dùng Word thế nào, logic quy cách… tất cả đều phải giảng hết nhé Thập Nhất.
Sir Hoàng đã nói, có khả năng sau này mỗi tuần đều cần cô trống một tiếng đồng hồ để tới lớp chia sẻ.
Hơn nữa ngày mai, tôi cũng muốn đi nghe giảng!” “?” Hả?
Lưu Gia Minh kinh ngạc day lỗ tai, lớp gì cơ? Dùng máy tính làm báo cáo cũng có thể mở một lớp luôn sao?
Hơn nữa, cảnh ti Hoàng cũng tới nghe luôn?
“Đúng giờ vào đấy! Thập Nhất, cô tiến bộ quá! Được xuất hiện trước mặt cảnh ti luôn!” Gary nhảy dựng ngay tại chỗ: “Cô còn lưu tài liệu báo cáo trong máy tính không? Cho tôi xem với!”
“Chậc chậc, sóng trước bị đẩy lên bờ cát rồi. Cái máy tính to đó, chữ bên trên tôi còn sắp không nhìn rõ nữa rồi. Tuổi đã lớn như thế mà vẫn phải học cái mới nữa chứ.” Lâm Vượng Cửu thở dài, nhìn da mặt trắng trẻo của Dịch Gia Di, không nhịn được mà mỉm cười.
Người trẻ tuổi thế hệ này có phải đều thông minh hơn thế hệ trước như bọn họ không?
Sao trên người Tiểu Thập Nhất lại có nhiều bất ngờ như vậy.
“Cô ấy giảng bài cho mọi người…” Tam Phúc chớp mắt, nghiền ngẫm câu này, anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cô gái nhỏ đã đấu súng với mình với vẻ hơi mơ hồ.
Đây rốt cuộc là một đối thủ thế nào?
Ánh trời chiều đã hơi nghiêng, màu cam vàng ấm áp hắt vào trong văn phòng, chiếu lên người Dịch Gia Di.
Cô quay đầu, vừa vặn đối diện với Phương Trấn Nhạc đang ngồi dựa vào bàn làm việc đón ánh nắng, anh nhìn thám tử mới nhà mình với nụ cười tự hào, giống như người sắp đi tới gặp mặt cảnh ti không phải Dịch Gia Di mà là Phương Trấn Nhạc anh vậy.
“Anh Nhạc…” Cô chỉ nghe được thông tin này đã bắt đầu khẩn trương rồi.
Từ lúc xuyên qua cho đến nay, Dịch Gia Di vẫn chưa từng gặp nhiều người như thế, càng đừng nói là cảnh ti.
Đột nhiên phải đi ra khỏi văn phòng này, đi ra khỏi đôi cánh của Phương Trấn Nhạc, đứng trước mặt nhiều người lạ như thế, còn phải
giảng về kỹ thuật dùng Word, mở lớp chia sẻ nữa chứ?
Khi cô kể về tình tiết vụ án hoàn toàn chìm đắm trong chuyện đó nên mới có thể nói được, nhưng nếu thật sự đứng lên bục phát biểu, dưới ánh nhìn chằm chú của mọi người, cô… có thể nói rõ ràng được không?
Phương Trấn Nhạc lại hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng này, ngược lại dáng người ngồi nghiêng trên bàn lại càng tự nhiên hơn.
Cánh tay phải của anh chống sau lưng, chân trái đá nhẹ vào ghế, chân phải thật dài duỗi thẳng tắp, cơ thể giống như điêu khắc vậy.
“Thập Nhất không muốn đi sao?” Anh cười rất đắc ý: “Vậy từ chối đi.”
“?” Đôi mày của madam lập tức nhíu chặt thành dây thừng, Phương Trấn Nhạc đang nói cái quái gì vậy?
“Madam, Thập Nhất không muốn đi, chị nói với cảnh ti là chúng tôi bận phá án rồi, nào có thời gian rảnh rỗi này.” Phương Trấn Nhạc trông có vẻ bất đắc dĩ không thể không từ chối.
“Không được! Cậu đừng làm loạn. Dịch Gia Di chuẩn bị một chút đi, hai giờ chiều ngày mai đúng giờ đến phòng họp số một khu văn phòng tổ trọng án để chuẩn bị bài trước, biết chưa?” Khưu Tố San thấy Phương Trấn Nhạc còn định nói, vội vàng trừng mắt nhìn anh với vẻ tức giận.
Chỉ sợ Phương Trấn Nhạc lại giở quái chiêu gì đó, chị ta dứt khoát dùng vài ba câu quyết định chuyện này, sau đó không cho bất cứ người nào cơ hội từ chối đã quay người đi về văn phòng mình.
Phương Trấn Nhạc bật cười, lớn tiếng nói về phía cửa văn phòng: “Thật sự không thể từ chối được sao? Vậy chỉ đành gắng gượng đi
giảng bài cho cảnh ti Hoàng, giám sát Khưu và những giám sát, tổ trưởng khác thôi…”
Cửa văn phòng Khưu Tố San đóng rầm lại một cái, lần này lại bị Phương Trấn Nhạc lên mặt nữa, thật sự tức muốn chết.
Sau khi cửa đóng vang thành tiếng, trong văn phòng tổ trọng án B yên tĩnh một lúc, sau đó phát ra tiếng cười nắc nẻ.
“Thập Nhất giỏi quá, mặt mũi lớn thật đó, rất có thể diện!” Lưu Gia Minh cười to ha ha, không quên trêu ghẹo Dịch Gia Di.
“Kêu tổ trọng án A, tổ C gì đó, còn có những đội khoa trương khác nữa đều phải ngoan ngoãn tới nghe tiểu Thập Nhất của tổ B chúng ta chỉ huy.” Gary cũng hùa theo.
“Tôi chưa từng đứng lớp nào đông như vậy cả.” Dịch Gia Di lo lắng, kiếp trước cùng lắm mình chỉ tham gia bảo vệ luận án hồi đại học, cấp ba tham gia hội thi biện luận, tiểu học tham gia hỏi đáp… đừng để đến lúc đó không giúp tổ B nở mày nở mặt ngược lại còn làm mất mặt.
Phương Trấn Nhạc nhìn bộ dáng lo lắng của cô mới vỗ lên bả vai cô, gọi tên Lưu Gia Minh: “Ngày mai cậu ta sẽ đi cùng cô, nếu cô khẩn trương thì cứ nhìn mặt cậu ta, giả bộ như mình chỉ đang nói chuyện với cậu ta về tư duy làm báo cáo của mình. Coi mấy cảnh ti và giám sát gì đó như bàn ghế và bình hoa, được chưa?”
“Còn có thể như vậy sao ạ?” Dịch Gia Di trợn to mắt.
“Đương nhiên, cô nghĩ tại sao mỗi lần tôi tham gia họp báo thông báo tình tiết vụ án với sir Quách đều trông bình tĩnh như vậy? Tuy tôi là tổ trưởng của các cô, trông có vẻ rất uy phong nhưng tôi cũng là con người, cũng biết khẩn trương. Tôi coi mấy phóng viên đó thành micro và thùng
rác hết, người lớn lên cao thì coi thành quạt máy hoặc là đèn đọc sách để đầu giường kiểu đứng, nào có ai đối diện với một đám người mà không khẩn trương đâu?”
Phương Trấn Nhạc duỗi tay vuốt một xấp văn kiện trên bàn, cầm lên lắc: “Nào nào, cách giờ tan làm còn một tiếng nữa, chúng ta cùng nhau thảo luận một vụ án cũ khác, xem có khả năng giao cho các đồng nghiệp thân ái bên bộ phận pháp y và bộ phận giám định làm xét nghiệm lại hay không.”
Nói xong anh nghiêng người về trước, hai chân chạm đất, phát văn kiện về vụ án cũ cho mấy người đọc và làm quen, khi băng qua Dịch Gia Di còn duỗi tay vỗ lên lưng cô, mỉm cười dùng sức gật đầu.
Một dòng điện nào đó thuận theo ánh mắt chảy vào trong đôi mắt của Dịch Gia Di, rơi vào trong não cô.
Dường như sir Phương đang dùng ánh mắt nói với cô rằng Dịch Gia Di, cô làm được!