Chương 94:
Lúc vừa ngồi vào tiệm cắt tóc, cô còn rất hưng phấn, rất mong chờ, cười hì hì mặt mày rạng rỡ, cảm xúc rất ổn định.
Nhưng mái tóc dài rơi ào ào xuống đất, hoàn toàn rời khỏi cô, đột nhiên trong lòng bắt đầu không còn ngọt ngào gì nữa.
Bên ngoài cửa sổ là gió táp mưa sa, trong này là thợ cắt tóc vung cây kéo loạt soạt với gương mặt lạnh lùng quyết đoán, Dịch Gia Di chẳng hiểu sao lại thấy buồn bã trong lòng.
Con gái nhạy cảm, mái tóc dài mất rồi, cũng nên khóc một cái. Xưa có Đại Ngọc chôn hoa, nay có Dịch Gia Di khóc vì tóc dài.
Cô cho rằng cảm giác nghi thức này rất quan trọng, cho dù không rơi nước mắt thì cũng nên nặn ra hai giọt, coi như là hình thức tạm biệt mái tóc dài.
Nào biết cảm xúc vừa lên men thì chuỗi chuông treo trên cửa tiệm cắt tóc đột nhiên leng keng vang lên mãi không dứt, năm, sáu thanh niên cường tráng cầm cái ô tàn tạ bị gió quật cho tơi tả, lao vù vù vào trong.
Vị trí trống hai bên trái phải của Dịch Gia Di lập tức có người ngồi vào, cô quan sát xung quanh, sau đó đối diện tầm nhìn với tóc vàng bên phải.
Tóc vàng vừa thấy cô nhìn qua, lập tức cười bảo: “Cô em thật xinh đẹp, tóc ngắn đẹp hơn cả Viên Vịnh Nghi, mấy tuổi rồi? Đã có đối tượng hẹn hò chưa?”
Nước mắt của Dịch Gia Di lập tức tan thành mây khói, cô nhìn gương và sờ mặt mình: “Rất đẹp sao?”
“Đẹp!” Thanh niên ngồi bên trái cô cũng không cam lòng rớt lại, khen cô một tiếng rất to, tích cực vô cùng.
Dịch Gia Di cười hì hì, ngại ngùng sờ thái dương. Sự đa sầu đa cảm trong xương cốt cô hoàn toàn bị áp chế bởi sự cuồng dã tùy tiện của những người dân Hồng Kông xưa bản địa sinh trưởng hoang dã.
Cô soi gương, đột nhiên mới nhận ra đám người tóc vàng có khả năng chỉ đang tán gái mà thôi.
Thợ cắt tóc cởi cái khăn quây trên vai đi, cô đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Bớt cợt nhả, cắt tóc của các cậu đi.”
Đám người trẻ tuổi lạ mặt cười to một cách thiện chí, tạm biệt cô.
Dịch Gia Di lắc đầu cười, sau khi trả tiền lại ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Tâm trạng của cô vui vẻ, trong đầu hiện ra một câu: Viên Vịnh Nghi của Du Ma Địa.
Cô cười trộm, bung cái dù ra, soạt một cái che màn mưa, người cũng dần biến mất trong màn mưa lất phất.
Chỉ để lại mấy người trẻ tuổi trong tiệm cắt tóc còn đang thảo luận rốt cuộc cô em tóc ngắn xinh hơn hay là em gái tóc dài xinh hơn.
…
Đêm tối, bên ngoài cửa sổ vẫn là gió mưa bão bùng, thời tiết hình như đã trở nên mát mẻ hơn, rồi lại lập tức trở nên quá mức lạnh lẽo.
Dịch Gia Di cắt tóc ngắn vô cùng không quen, chỉ cảm thấy sau cổ mát mẻ, lúc ngủ không thể kéo chăn lên, che cổ thật kín mới cảm thấy ấm áp.
Khi cô đang bọc chặt mình, từ từ chìm vào giấc ngủ trong ổ chăn ấm áp thì trên một con phố khác ở thành phố, trong một căn phòng kéo rèm rất kín vẫn có người đang cuồng hoan.
Đêm mưa xối xả không ngăn nổi dục vọng, rất nhiều người vẫn nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm niềm vui, một vài người khác thì lại lột bỏ lớp vỏ
sần sùi như quả vải, để lộ lớp thịt trắng nõn, mềm mại và mọng nước, dâng lên làm hàng hóa bằng cả hai tay khi những nhu cầu này xuất hiện ở chợ.
Cuồng hoan thẳng đến sáng sớm, người thích thức đêm nhất cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng mới chịu tắt lửa im lặng.
Đám người thò đầu, lén lút bước ra khỏi sân chơi màu đỏ, xác định xung quanh không có người mới bước lên phố, ưỡn ngực ngẩng đầu không còn sợ hãi gì nữa.
Mọi người có người thì bầu bạn, có người thì lẻ loi một mình, lần lượt rời khỏi đường Portland, tản ra xung quanh.
Hơn năm giờ sáng, trong một khu cộng đồng cũ ở đường Portland, một bóng người dài và gầy gò mặc áo đen, đội mũ đen, khăn quàng cổ màu đen kéo đến tận mũi, vọt ra khỏi cánh cửa của một tòa nhà, nhanh chóng trốn thoát trong tiếng ầm ầm tần số thấp liên miên không ngớt và tạp âm thanh tịnh chỉ buổi sáng sau khi cơn mưa ngừng lại mới có.
Thẳng đến khi ra khỏi khu cộng đồng này và bước lên phố, bóng người mới bung dù, cởi găng tay cao su dính ít máu của mình xuống, ném vào trong thùng rác bị nước mưa ngâm ngập.
Găng tay cao su lăn vào trong đống báo xếp thành chồng, vết máu nhanh chóng bị nước mưa pha loãng, thấm vào rác và các tờ báo cũ, nhuộm đỏ bức ảnh cảnh sát thần dũng được đăng trên báo.
Dần dần, càng nhiều nước mưa rơi vào trong thùng rác hơn, lại im hơi lặng tiếng xối rửa những vết máu này.
Găng tay hoàn toàn được rửa sạch, tờ báo cũng dần dần rút đi màu sắc, khôi phục lại màu tối ố vàng và ướt nhẹp.
…
Rạng sáng, cơn mưa to xối xả đã ngớt dần, chỉ còn lại mưa phùn nhỏ.
Tiếng mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ, tiếng vang sinh hoạt khi các hộ gia đình trong khu dân cư rót nước và nấu nướng, thi thoảng còn có tiếng chó sủa ồn ào và tiếng người, đánh thức toàn bộ thành phố.
Kỳ nghỉ hôm nay đã kết thúc, Dịch Gia Di mặc bộ áo mưa mà anh Tam Phúc tặng, kết hợp với đôi giày thể thao chống nước và chống trượt, chạy một mạch đến nơi làm việc.
Sau khi cắt tóc ngắn, khí chất của cô càng tươi tắn hơn hẳn.
Bớt mềm mại mà thêm chút anh khí và thẳng thắn, bọc kín kẽ chạy trên đường, dáng người thon thả, động tác nhanh nhẹn, khó phân biệt được là nam hay nữ.
Trên đường phố sau cơn bão, rất nhiều nhân viên vệ sinh đang tất bật dọn dẹp nước đọng, khơi thông cống rãnh, quét dọn lá cây bị mưa lớn quật ngã, trên các làn đường quá tải lượng xe cũng có cảnh sát giao thông đang đội mưa giữ trật tự.
Dịch Gia Di thậm chí còn nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đội mũ tắm màu vàng, đỡ bà cụ băng qua vạch kẻ đường trên con đường trơn trượt.
Đang lúc cảm xúc dâng trào thì cô nghe thấy thiếu niên nhỏ đi trên vỉa hè nói với bà cụ: “Bà ơi, tối nay cháu muốn ăn cá, bà nấu cho cháu ăn được không ạ?”
Bà lão trả lời: “A Minh thích ăn, đương nhiên là được rồi.”
Ồ, hóa ra là bà cháu ruột à.
Dưới cái mũ che mưa, Dịch Gia Di không nhịn được mà bật cười, cô dừng tại chỗ nghỉ vài giây rồi lại tiếp tục chạy chậm.
Khi đến gần đồn cảnh sát Du Ma Địa, bên đường có một cái cây bị gió thổi gãy, hai người trẻ tuổi đang giúp chuyển cành cây qua một bên, Dịch Gia Di cũng đi lên giúp một tay.
Lúc chạy đến cục cảnh sát, tâm trạng của cô vô cùng tốt, không chỉ vì vận động khiến người tiết dopamine, mà cũng vì hình ảnh đáng yêu nhìn thấy trên đường và sự hài lòng sau khi làm việc thiện giúp đỡ người khác.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, vết thương của Phương Trấn Nhạc đã tốt lên khoảng tám, chín phần.
Trong giai đoạn này, trị an ở toàn bộ Hồng Kông đã được cải thiện, tổ trọng án cũng hiếm khi nhàn rỗi, khi không có án lớn thì điều tra án cũ, tìm ra logic, làm xét nghiệm lại, điều tra và hỏi thăm, cũng không cần bắt tội phạm gì, mọi người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi sáng sau khi rời giường, anh nhảy lên nhảy xuống một trăm lần trên bậc thang dẫn đến sân vườn của biệt thự, sau khi lái xe đến cục cảnh sát lại tới phòng tập gym kéo xà bằng một tay ba mươi lần, gập bụng năm mươi lần, đổ mồ hôi cả người lại sảng khoái thỏa mãn, lúc bước ra khỏi phòng tập gym chuyển hướng đến phòng thay đồ nam lại vừa đối diện với Dịch Gia Di cũng túa mồ hôi đầy đầu như thế.
Hai người mồ hôi nhễ nhại chạm trán, Phương Trấn Nhạc lập tức dừng lại không tiến thêm bước nào nữa, cách rất xa gật đầu với cô, sợ mình làm cô khó ngửi.
Dịch Gia Di lau mồ hôi, sau khi cười hì hì chào một tiếng “chào sir Phương” cô vòng vào phòng thay đồ nữ, lại đi vào khu vực tắm bên trong.
Phương Trấn Nhạc cố gắng duy trì khoảng cách, tràn đầy sự phòng bị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vòng vào phòng thay đồ nam ở bên cạnh.
Đi được hai bước đột nhiên anh dừng lại: Ế? Hình như tiểu Thập Nhất cắt tóc ngắn rồi.
…
Khi một người đàn ông buôn chuyện có thể khiến những người phụ nữ thích buôn chuyện nhất cũng phải chịu thua.
Dịch Gia Di tắm rửa sạch sẽ, sấy khô mái tóc, lại thay bộ đồ thể thao màu trắng vào, sau khi trở về văn phòng tổ B, lập tức bị mấy người Lưu Gia Minh vây quanh.
“Oa! Chị Thập Nhất cắt tóc ngắn rồi! Ngầu vãi!” Lưu Gia Minh ồn ào khen ngợi: “Tôi cũng muốn cắt tóc ngắn.”
“Tốc anh vốn đã thế rồi mà…”
“Chị Gia Di ngầu quá! Không tham gia cuộc thi sắc đẹp thật quá phung phí của trời!”
“Đang yên đang lành sao lại cắt tóc? Có phải thất tình không?” “Tóc ngắn đẹp hơn tóc dài mà! Sau này cứ để kiểu tóc này đi.”
“Tôi cảm thấy ngắn hơn chút nữa sẽ đẹp hơn, gương mặt của Gia Di đẹp, ngũ quan tinh tế, cho dù có cạo trọc đầu cũng vẫn là quả…”
“Quả trứng gà đẹp nhất sao?” “Đúng đúng.”
“Này!” Dịch Gia Di lên tiếng kháng nghị. “Ha ha ha ha…”
Mọi người đang hi hi ha ha cười đùa thì đột nhiên Phương Trấn Nhạc nghiêm mặt đi vào trong, gõ lên bảng trắng ở cửa, lớn tiếng ngắt lời: “Được rồi, tỉnh táo lại, xuất phát thôi.”
“Hả?” Trải qua mấy ngày yên ổn này đột nhiên lại phải xuất phát, Tam Phúc quả thật hơi mê mang.
Xuất phát làm gì hả?
“Phát hiện ra một thi thể nữ trong phòng 208, tầng 2, tòa số 3, khu tòa nhà Xương Nhân, đường Portland. Trần truồng, quần áo được gấp gọn xếp chồng bên trái thi thể, người nằm thẳng trên giường, tại vị trí chính giữa lồng ngực bị vũ khí sắc bén đâm chí mạng… Anh Đại Quang Minh đã xuất phát thẳng từ nhà đến hiện trường. Go go go!”
…
Khi tổ B đến khu cộng đồng Xương Nhân đường Portland đã có rất nhiều hàng xóm đang vây xem xung quanh tòa nhà, thò đầu nghển cổ muốn biết ai đã chịu tai họa bất ngờ này.
Dây cảnh báo không thể không kéo ra bên ngoài mới có thể ngăn những công dân hiếu kỳ và những phóng viên truyền thông không chỗ nào không có mặt này.
Phương Trấn Nhạc dẫn đội chạy tới, sau khi trình thẻ công tác, cảnh sát mặc quân trang mới kính chào và thả người đi.
Pháp y Hứa Quân Hào đi nhờ xe tới chung, dẫn các bác sĩ ở bộ phận pháp y xách hòm đi theo.
Bọn họ đợi thang máy, bên trong vừa vặn có hai kỹ thuật viên của bộ phận giám định đi ra ngoài.
Dịch Gia Di không nhịn được mà nghi ngờ: “Sao lại ra ngoài vậy?”
A Kiệt cười đáp: “Chị Gia Di, anh Đại Quang Minh phán đoán hung thủ đã mang găng tay cao su khi gây án, nhưng chúng tôi không phát hiện ra bộ găng tay đó ở hiện trường nên ra ngoài thử vận may, xem trong thùng rác ở cổng tòa nhà còn rác cũ sáng nay hay không.”
“Chỉ sợ đã sớm dọn đi rồi.” Dịch Gia Di ngẩng đầu nhìn qua, đáp một cách không lạc quan gì.
Nói xong cô nghĩ rồi lại bổ sung: “Vẫn nên gọi tôi là Gia Di hoặc Thập Nhất đi.”
A Kiệt nở nụ cười, sau khi gật đầu đồng ý lại chào hỏi những thám tử tổ B khác, sau đó đi tới cửa tiếp tục bận việc.
Từ sau vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim, thái độ của mọi người trong cục cảnh sát đối với Dịch Gia Di trở nên vi diệu hẳn.
Đại đa số người đều tỏ ra cẩn thận và kính trọng, sửa miệng không còn gọi là “Thập Nhất” hoặc “Gia Di” nữa mà bây giờ đổi thành “chị Gia Di.” Hoặc là những người ngày thường đi ngang qua nhau chỉ gật đầu chào hỏi, bây giờ lại đứng thẳng hành lễ, lễ phép chào một tiếng “chào buổi sáng, cảnh sát Dịch!” “Chào buổi trưa, cảnh sát Dịch.”
Dịch Gia Di cảm giác được loại thay đổi này, trong lòng cũng vì được tôn trọng mà cảm thấy vui vẻ và hào hứng, chỉ là có hơi không quen và ngại ngùng mà thôi.
Thang máy đi lên, sau khi tới nơi đã thấy các kỹ thuật viên của bộ phận giám định đang bận rộn, người nào cũng nghiêm mặt, ánh mắt nặng nề.
Anh Đại Quang Minh trông thấy nhóm người Phương Trấn Nhạc, vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi vừa cảm thán: “Chưa từng gặp hiện trường gây án nào kỳ quái như thế này.”
“Sao lại nói vậy?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, lần nào anh Đại Quang Minh cũng nói đây là hiện trường gây án kỳ lạ nhất, lần này lại “nhất” ở đâu nữa đây?
“Người phát hiện ra thi thể là quản lý trực ban của club Đại Lệ Viện, tự xưng là chị Vân, đã được dẫn xuống xe cảnh sát ở dưới tầng để cảnh sát mặc quân trang trông chừng rồi, lát nữa các cậu xuống tự mình thẩm vấn đi.”
“Các hiện trường hung án trước đây đều bị xáo trộn, để lại đầy manh mối và dấu vết, nhưng lần này lại sạch đến mức tôi đi bọc giày vào đây cũng cảm thấy làm bẩn sàn nhà của người ta.” Anh Đại Quang Minh dẫn mọi người đi đến phòng 208 sáng sủa sạch sẽ.
“Nạn nhân thật sự là một người rất thích sạch sẽ, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp để tóc dài, nhưng trong phòng ngay cả một sợi tóc rơi cũng không nhìn thấy. Nhàn rỗi như vậy, ngày nào cũng dọn dẹp.”
Anh Đại quang Minh không nhịn được mà oán trách: “Thu thập vật chứng cũng không biết làm kiểu gì đây, trước đây thường phải mang một vài thứ rác rưởi vô dụng về, làm rất nhiều xét nghiệm vô nghĩa uổng công, nhưng bây giờ không biết phải thu thập cái gì nữa.”
Dịch Gia Di đi bọc giày, đeo găng tay và đội mũ, bước vào hiện trường hung án liếc mắt nhìn, quả nhiên giống như anh Đại Quang Minh đã nói.
“Cửa không có giày của đàn ông, phòng khách không có dấu vết tồn tại của đàn ông.” Dịch Gia Di lại đi về phía nhà vệ sinh: “Một cái giũa đánh răng, một bộ đồ dùng rửa mặt, chắc hẳn là nữ giới sống độc thân.”
“Đúng vậy, ôi chao, Thập Nhất thật sự đã tiến bộ rất lớn rồi đấy nhé, đã hoàn toàn thăng cấp thành thần thám rồi.” Bộ phận giám định của anh Đại Quang Minh vì đến đây sớm nhất nên đã hiểu sơ bộ về tình hình của nạn nhân, quả thật giống y như Dịch Gia Di đã nói.
Khi Phương Trấn Nhạc đi ngang qua chiếc gương soi ở cửa lại hơi dừng bước, phía trên mặt gương có vết khung hình vuông mờ nhạt, anh sáp lại gần hà hơi lên mặt gương, một hình vuông chính xác lập tức hiện ra ngay: “Ở đây có một khu vực vuông vắn không bám rơi, cũng không có vết đọng dầu mỡ… trước đó chắc hẳn đã dán một bức ảnh.”
“Có đó.” Anh Đại Quang Minh lập tức gật đầu: “Chúng tôi đã lục tìm được bức ảnh bị xé vụn trong thùng rác bên cạnh, Diane đã thu thập xong, sau khi về cục cảnh sát sẽ lập tức khôi phục.”
“Vất vả rồi.”
“Trên bàn trước mặt có hai cái cốc, bên trên đều có dấu son môi, chúng tôi đã thu thập xong, trở về sẽ làm xét nghiệm dấu son môi.” Anh Đại Quang Minh tiếp tục nói.
“Một trong số đó có khả năng thuộc về hung thủ.” Lưu Gia Minh gật đầu: “Người bị hại chủ động mở cửa cho hung thủ, cũng mời hung thủ uống nước, trên cơ bản có thể phán đoán ra là người quen gây án.”
“Trên sô pha có một sợi tóc dài màu nâu đỏ không thuộc về nạn nhân, cũng có khả năng thuộc về hung thủ.” Anh Đại Quang Minh vừa đi vừa giới thiệu với các thám tử: “Bàn ghế trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn, không có dấu hiệu vật lộn.
Con dao giết chết nạn nhân bị ném trong thùng rác ở cuối giường, bên trên chỉ có dấu vân tay của bản thân nạn nhân, rõ ràng hung thủ đã trực tiếp lấy con dao gọt hoa quả này từ nhà bếp làm hung khí.”
“Có hai loại khả năng, một là khi tới chưa muốn giết người cho nên không mang theo hung khí, đến lúc kích động giết người đã sử dụng hung
khí ở nhà nạn nhân, cũng vứt lại hiện trường trong lúc hoảng loạn.” Dịch Gia Di đứng ở cửa, nhíu mày nói.
“Một khả năng còn lại là người này vô cùng thân thiết với nạn nhân, biết trong nhà nạn nhân có con dao thuận tay như vậy có thể sử dụng cho nên không mang theo hung khí khác của mình tới. Hơn nữa, trực tiếp sử dụng đồ của nạn nhân làm hung khí cũng có lợi cho việc che giấu thân phận của hung thủ, đúng không?” Tam Phúc tiếp lời.