Chương 91:
Mọi người đều đang chuyên tâm xem tivi, hoặc khẩn trương hoặc thảo luận sôi nổi, ngược lại cô thì hay rồi, lúc này vẫn còn để ý nhân lúc người khác không chú ý mà lén gắp một cái đùi gà ở đó gặm.
Ánh mắt lại vô thức bị ống tay áo của cô thu hút, cái áo sơ mi trắng bên trong đó hình như là cái áo mới mà anh mua cho cô, áo sơ mi kẻ caro mặc bên ngoài lại vẫn là cái áo cũ, chỗ tay áo sứt chỉ nhưng cô không hề để ý, lúc ăn đùi gà còn sơ cọ vào tay áo nên dùng cánh tay kéo cổ tay áo đến khuỷu tay, rồi mới vui vẻ gặm thịt.
Làm thám tử ở tổ B của anh mà lại mặc áo sơ mi cũ sứt chỉ, vậy chẳng phải tổ B bọn họ rất không sung túc hay sao, xem ra phải tặng một bao lì xì thật to cho cô mới được.
“Con sẽ cố gắng bớt thời gian về nhà, mẹ với cha nhớ giữ gìn sức khỏe.” Trước khi mẹ lại định mở miệng thì Phương Trấn Nhạc đã ngắt lời trước, lại nói thêm vài câu khách sáo sau đó vội vàng cúp máy.
Lúc này trong tivi vừa vặn chiếu cảnh anh bảo vệ Dịch Gia Di đi ra khỏi ngân hàng, cô gái trẻ trong ống kính vừa khóc xong, cho dù người quay cách rất xa nhưng vẫn có thể nhận ra được đôi mắt của cô đỏ hoe và sưng lên.
Ngầu như vậy, đẹp như vậy, lại biết khóc như vậy. Sinh vật như thế thật sự rất thần kỳ.
Anh chống khuỷu tay lên quầy thu ngân lại không nhịn được mà mỉm cười.
Lần đầu tiên sau khi nhận cuộc điện thoại mà mẹ gọi tới, anh vẫn có thể giữ được tâm trạng không tồi.
Toàn bộ Dịch Ký náo nhiệt, vừa khóc vừa cười.
Một đám người xem tivi mà tâm trạng phập phồng, rõ ràng chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi, kết quả lại túa mồ hôi đầy người, kích động đến mức mặt mày đỏ gay, giống như bản thân đã đích thân trải qua một vụ cướp lớn kinh thiên động địa vậy.
Một đám bạn bè thân thiết tập trung, ăn xong món chính lại gọi đồ uống, uống xong lại ăn điểm tâm, hoạt động trong quán ăn vô cùng sảng khoái, ăn uống đều không cần lo nghĩ.
Mọi người cùng nhau xem video về vụ cướp, cùng nhau nhìn tên, miệng bình phẩm, cùng nhau xem phát sóng lại…
Hình như toàn bộ kênh đều đang đưa tin về chuyện này, gần như tất cả mọi người đều quan tâm đến vụ cướp bắn súng xảy ra ở đầu đường Vượng Giác, Hương Giang.
Các vị khách tới rồi lại đi, hơi thở phố chợ ồn ào náo nhiệt ấp ủ và lên men trong quán ăn này rồi dần lan rộng ra xung quanh.
Câu “Nữ cảnh sát thật ngầu! Thật xinh đẹp!” đó giống như một cái ngáp bùng phát ở vô số điểm trong thành phố này.
Thẳng đến khi toàn bộ thành phố dường như đều đang cảm thán một tiếng này.
…
Ở một đầu khác của thành phố, phóng viên của nhật báo Cam Xanh – Nhiếp Uy Ngôn ngồi trước tivi, vừa xem vừa viết lên quyển sổ.
Trên bàn bày bức ảnh của Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di và Đàm Tam Phúc mà anh ta đã chụp được lúc ở hiện trường vụ án giết người tại KTV trước đó, còn có ảnh của Phương Trấn Nhạc và Đàm Tam Phúc…
Khi đó tâm điểm của vụ án đều nằm trên người nạn nhân và hung thủ nên không có cơ hội đăng mấy bức ảnh này, đến bây giờ, ngược lại cũng thành tư liệu đăng báo vô cùng quý giá và hiếm có.
Ngón tay của anh ta gõ lên ba bức ảnh vài cái, cuối cùng rơi lên một bức ảnh mà anh ta đã chụp Dịch Gia Di.
Cô cảnh sát trẻ đứng trước mặt Joe, quở trách Joe mắt chó coi thường người một cách chính trực và nghiêm túc, vì vừa xử lý xong vụ án nên trong ánh mắt cô vẫn còn chút vẻ buồn bã, lại vì tức giận với lý do của Joe mà lộ ra vẻ anh khí phấn chấn một lần nữa.
Bức ảnh đứng một mình đó được chụp vô cùng đẹp, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, thông minh lại lộ rõ tính nhân văn, xinh đẹp lại lạnh lùng.
Đột nhiên nhớ tới một câu nói mà cảnh sát Dịch đã nói với Joe: “Cũng mời anh nhớ kỹ tên của tôi: Cảnh sát số 7647, tôi là thám tử mới Dịch Gia Di của tổ trọng án!”
Khóe môi của Nhiếp Uy Ngôn cong lên, giống như cô đã nói, Joe chắc chắn sẽ nhớ tên của cô.
Không chỉ như thế mà bây giờ toàn bộ người dân Hồng Kông có khả năng đều sẽ nhớ ba chữ “cảnh sát Dịch” này.
Anh ta kẹp bức ảnh chụp một mình cảnh sát Dịch Gia Di đó lên trên cùng xấp tài liệu, viết lại tiêu đề của cột chuyên mục mà mình muốn viết lên trên bức ảnh của cô: [Hình bóng của chính nghĩa và lòng dũng cảm ở Hương Giang.]
….
Đêm tối, toàn bộ ồn ào trên thế gian đều bình tĩnh lại.
Dịch Gia Di nằm trên giường, bên tai lại như vẫn có thể nghe thấy tiếng súng, khi nhắm mắt gần như còn có thể đối diện với ánh mắt của Diệp Vĩnh Càn.
Vốn lúc được người nhà và sự náo nhiệt vây quanh, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn vấn đề nữa, hoàn toàn không cần làm tư vấn tâm lý, nhưng thẳng cho đến lúc này mới biết rõ hóa ra chuyện này cũng không đơn giản.
Lăn qua lăn lại vài lần, cô không chỉ không buồn ngủ mà ngược lại càng lúc càng có tinh thần, ngoài cửa sổ hơi có động tĩnh cũng sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Loại cảm giác hết hồn hết vía đó vô cùng rõ ràng trong khoảng thời gian im lặng một mình này.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, trông ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài, cô nghĩ, tối nay chắc hẳn là một đêm mất ngủ rồi.
Vừa định thở dài một tiếng thì đột nhiên Gia Như ngủ ở tầng trên thò đầu xuống nhìn cô: “Chị cả, chị ngủ được không?”
“Sao thế?” Dịch Gia Di hỏi với giọng vô cùng dịu dàng.
“Em không ngủ được, vừa nghĩ đến hình ảnh tên cướp cầm đầu đó đi qua bên cạnh chị, cúi đầu liếc mắt nhìn chị là em lại sợ.” Giọng nói của Gia Như mềm mại, rõ ràng lộ rõ vẻ buồn ngủ nhưng vẫn hàm chứa sự sợ hãi. Giống một bé ngoan xem một bộ phim kinh dị trước khi ngủ, e rằng sẽ còn sợ liền mấy ngày tiếp theo: “Chị cả, em có thể ngủ với chị được không?”
Dịch Gia Di gật đầu, vẫy tay với cô ta.
Gia Như lập tức như được đại xá, bò từ giường trên xuống như một con khỉ nhỏ, rõ ràng cô ta vì sợ hãi nên mới xuống đây chen chúc với chị, nhưng lại chọn ngủ ở bên ngoài.
Chiếc giường đơn này thật sự quá nhỏ, cho dù hai chị em gái đều rất gầy nhưng lúc này ngủ chung vẫn chật, xoay người cũng sẽ đánh nhau.
Nhưng được cô gái nhỏ mềm mại nằm bên, một bên là độ ấm cơ thể của Gia Như, một bên là bức tường chắc chắn, Dịch Gia Di vẫn luôn hoảng loạn trong lòng lại dần cảm giác được sự an toàn.
Em gái vừa nằm xuống đã hơi cuộn người lại, mông chổng ra ngoài giường, dùng chăn bọc kín lại, tựa đầu lên vai Dịch Gia Di, cọ tới cọ lui tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Chưa đến một lúc đã truyền tới tiếng hít thở vững vàng và kéo dài, vô cùng khiến người yên tâm.
Bất tri bất giác, lực chú ý của Dịch Gia Di bị em gái phân tán, lại cũng buồn ngủ theo.
Khi từ từ chìm vào trong giấc ngủ, một vài suy nghĩ chui vào trong đầu cô:
Gia Như ngủ nhanh như vậy, trông cũng không giống người đang vô cùng sợ hãi…
Có phải cô gái trẻ đoán ra chị cả không ngủ được vì sợ cho nên đặc biệt chạy xuống ngủ với chị không, ngủ ở bên ngoài cũng là để bảo vệ chị cả ở bên trong giường sao?
Sở dĩ mở miệng nói là mình sợ mà không phải lo lắng chị gái sợ, sẽ không phải vì nể mặt cô cảnh sát thần dũng Dịch Gia Di đấy chứ…
Đứa em gái tinh ranh này… khò… khò…
…
Cơn bão “Quế Hoa” sắp tới rồi, một khoảng thời gian rất dài sau đó đều sẽ là những ngày mưa lớn.
Vết máu ở ngoài cửa ngân hàng Bảo Kim bị mưa gió rửa trôi đi, trên phố Vượng Giác lại khôi phục như thường, mọi người vội vàng đi làm, người qua người lại tấp nập.
Cho dù hôm qua đã xảy ra vụ thảm án lớn thì hôm nay vẫn phải bôn ba kiếm kế sinh nhau như cũ, gió mưa cũng mặc kệ.
Mật độ dân số ở phía bắc và phía nam của cảng Victoria cực kỳ cao, khoảng cách giữa những người trên đường rất gần, trước đây, khi mọi người đi làm đều sẽ duy trì khoảng cách tinh thần đồng thời xoa vai cọ gót, nhưng những ngày trời mưa lớn lại là các loại dù đủ màu sắc quệt vào nhau.
Đứng trừ trên lầu quan sát xuống phía dưới, chỉ thấy các vòng tròn đầy màu sắc đi qua đi lại và xoay tròn trong quá trình va chạm, đây cũng là một hình ảnh bến cảng vô cùng thú vị.
Người có xe ngồi vào xe hơi của mình, thả lỏng phanh, trước khi nhấn chân ga sẽ bật đài FM trên xe trước để nghe bản tin thời sự Hồng Kông hôm nay hoặc là người dẫn chương trình bình luận về tin nóng hôm qua.
Những người bắt xe thì kẹp tờ báo dưới nách, giấu kín trong lòng tránh cho gió mưa thổi bay, sau khi vào tàu điện ngầm lại loạt soạt lôi ra bắt đầu đọc.
Xe buýt hai tầng lắc lư chao đảo trên con phố chật hẹp, đến khúc cua vòng rộng một cái, người ngồi trên tầng hai sẽ cảm thấy xe như sắp lật, vô cùng kích thích.
Một người đàn ông đeo kính cầm bao da loạng choạng khi vào ngã rẽ, bất cẩn va phải một nữ nhân viên công sở tóc dài ở nhà bên, sau khi nói
một tiếng xin lỗi, vừa vặn nhìn thấy tờ báo mà đối phương cầm trong tay, bên trên đăng bức ảnh vô cùng rõ nét về cô cảnh sát Dịch Gia Di.
Hôm qua và sáng nay, mọi người đã nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của cảnh sát Dịch khi cầm súng bắn rất nhiều lần, nhưng bức ảnh anh khí và xinh đẹp như vậy lại chưa từng thấy qua.
“Là tay súng thần cảnh sát Dịch của tổ trọng án Tây Cửu Long sao?” Người đàn ông đeo kính tò mò hỏi.
“Đúng vậy, trước đó nhật bảo Cam Xanh đã chụp được ở vụ án giết người trong KTV, người viết nói khi chụp bức ảnh này, cảnh sát Dịch đang chỉ trích một vị phóng viên không tôn trọng sự thật, không đủ công chính đối với chân tướng. Lúc đó cô ấy còn xót xa bảo: ‘Thành kiến có thể giết người, tại sao anh không thể công bằng hơn một chút? Càng hiểu phải tôn trọng người khác hơn một chút?’ Quá ngầu, anh tưởng tượng mà xem, cô ấy cầm súng nhắm vào anh, sau khi nói ra lời như vậy sẽ bằng một tiếng.”
Người đàn ông đeo kính cười lúng túng, tại sao anh ta phải tưởng tượng ra cô cảnh sát cầm súng nhắm vào mình, còn nổ súng nữa?
Nữ nhân viên công sở nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng ý thức được mình nói lời mà không suy nghĩ, cũng chợt cười xấu hổ, sau khi nói một tiếng sorry lại mở tờ báo chia sẻ với người cùng sở thích cũng có hứng thú xem thời sự này.
[… Tôi đã xem đoạn phim Diệp Vĩnh Càn đi ngang qua người cảnh sát Dịch được phát sóng trên tivi mấy chục lần rồi. Phóng to vẻ mặt của Diệp Vĩnh Vàn và vẻ mặt của cảnh sát Dịch, cuối cùng có thể miễn cưỡng, to gan đưa ra một vài suy đoán về tình hình thực tế của hai bên khi ấy.
Khi đó, hai vị thám tử dũng cảm đang đấu súng với hai tên cướp trong ngân hàng, trong tình thế nguy hiểm liên quan đến mạng sống, bất cứ một yếu tố bất ngờ mới nào được thêm vào đều có thể phá vỡ thế cân bằng, ảnh hưởng đến cục diện của trận chiến.
Diệp Vĩnh Càn rõ ràng muốn biến mình trở thành nhân vật then chốt có thể xoay chuyển tình thế này, vì vậy ông ta ta chắc chắn không muốn đánh rắn động cỏ, đây có lẽ cũng là lý do tại sao ông ta không giết cảnh sát Dịch ở ngoài cửa. Đối với ông ta mà nói, kết cục đẹp nhất chắc chắn là im hơi lặng tiếng nổ phát súng bí mật vào lưng hai vị thám tử dũng cảm, giết người một cách bất ngờ và vô hình.
Nhưng suy tính của ông ta lại bị lật đổ bởi chính cô cảnh sát trẻ tuổi mà ông ta đã coi thường.
Viên cảnh sát trẻ tuổi này đương nhiên chính là nhân vật mấu chốt cũng xuất hiện ở hiện trường khi ấy, cảnh sát Dịch Gia Di.
Từ trong đôi mắt của Diệp Vĩnh Càn, chúng ta có thể nhìn ra được ông ta hoàn toàn không coi cảnh sát Dịch ra gì. Mà một tên cướp đã trải qua nhiều trận chiến như vậy, không biết có phải vì còn một chút lương tâm hay không, hoặc là quá mức tự phụ mà cực kỳ coi thường sự tồn tại của “kẻ yếu” không có cách nào xoay chuyển được tình hình, khiến ông ta đã bỏ qua cảnh sát Dịch.
Mà cuối cùng, một tên cướp kiêu ngạo như thế đã chết trong tay nữ cảnh sát trẻ tuổi mà ông ta đã coi thường.
Xuyên suốt chiều dài lịch sử của dân tộc ta, nơi đâu cũng xuất hiện những người phụ nữ không ngờ tới, bọn họ trông thì yếu đuối vô lực nhưng cũng có thể bùng phát ra sức mạnh khiến người kinh ngạc.
Chúng ta có thể nói tay thợ săn giỏi nhất thường xuất hiện trong hình dạng con mồi.
Cũng có thể giống như một chiến lược gia vĩ đại đã nói rằng phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.
Họ thường bị coi là phái yếu, nhưng họ cũng thường có thể trở thành kẻ mạnh tối cao nhất.
Mặt khác, trong xã hội này, trẻ em cũng được coi là phái yếu và cũng cần được bảo vệ.
Nhưng đồng thời trong lịch sử lâu dài của chúng ta cũng có biết bao người anh hùng thiếu nhi. Họ chân chất, nhiệt huyết, đồng thời cũng sở hữu sức mạnh có thể xoay chuyển tình thế.
Tướng quân dũng cảm mười mấy tuổi, anh hùng nhỏ kháng chiến chống Nhật mới mấy tuổi, tháng trước trên bản tin Hồng Kông có đều cập đến người nhảy xuống biển dũng cảm cứu thiếu nữ cũng là một thiếu niên nhỏ mới mười ba tuổi.
Những người yếu đuối theo nghĩa thông thường thường làm những việc khác thường.
Người già cũng là một thành viên không thể thiếu trong hàng ngũ những người yếu thế.
Ở hầu hết các dân tộc trên thế giới đều có người già đi hành hương, hoặc như nét văn hóa đưa người già vào trong núi hiến tế cho thần núi như ở núi Narayama.
Bởi vì người già là kẻ yếu không thể xoay chuyển được.
Nhưng trên thực tế, Khương Tử Nha trong truyện thần thoại Phong Thần Diễn Nghĩa và các nhà khoa học nổi tiếng ở thời hiện đại… họ đều là người già và đều làm nên những kỳ tích mà người trẻ tuổi không có cách nào thực hiện được khi tóc đã điểm bạc.
Yếu, có thể là một tính từ thực tế và khách quan, hoặc cũng có thể là một loại định kiến.