Chương 90:
Trong nháy mắt cái đĩa đặt xuống, các miếng đậu phụ đồng loạt rung lên, trông rõ ràng vừa mềm vừa đáng yêu.
Đậu hũ đọng nước sốt và thịt bằm màu đỏ au hòa quyện với nhau, khi dùng đũa gắp miếng đậu hũ còn có thể lẫn thêm vài miếng thịt bằm, cho vào miệng cùng với nước sốt, cái vị vừa vay vừa thơm tràn ngập trong khoang miệng, nhai tiếp lại có thể nếm được độ trơn mềm đàn hồi của đậu hũ, mùi đậu thơm quyện với mùi thịt, thật sự còn sảng khoái và thỏa mãn hơn ăn thịt.
Lưu Gia Minh kêu oai oái vì nóng nhưng vẫn không thể nhịn được mà ăn mãi không ngừng.
Gary chế giễu cậu ta là Trư Bát Giới ăn nhân sâm và chỉ cho cậu ta cách ăn đúng, một miếng đậu phụ bọc trong nước sốt được đặt trên cơm, trộn với thịt thái hạt lựu và hành băm nhỏ, sau đó ấn vào trong cơm, gắp cả cơm lẫn hậu hũ và thịt cùng đưa vào trong miệng, làm như vậy vừa
không quá nóng, vừa có thêm độ dẻo và thơm của cơm, như vậy mới gọi là mỹ vị.
Hai người đang tranh cãi xem cách ăn của ai ngon hơn thì đột nhiên trên tivi phát sóng về vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim hôm nay, tất cả mọi người lập tức chuyển tầm nhìn, ánh mắt rơi lên chiếc tivi đặt ở góc nóc nhà trước cửa Dịch Ký.
Tôn Tân vốn đang cười hì hì sau khi nghe được lời khen cũng không nhịn được mà lau tay đi ra ngoài xem tivi, Đinh Bảo Thụ đang rửa rau cũng không rửa nữa, tay còn dính nước cũng mặc kệ.
Người đang xếp hàng mua trà sữa dừa nướng, trà sữa hay cà phê Frappuccino, người đang ăn trong sảnh và người ăn ở bàn ngoài sảnh, tất cả đều chen chúc đến chỗ có thể xem tivi trong nhà và ngẩng đầu nhìn tivi.
Tiếng kéo ghế kéo dài không dứt, cho dù mọi người đang làm gì thì đôi mắt vẫn dán chặt vào tivi, thỉnh thoảng có va chạm nhưng lúc nói “xin lỗi” hoặc “sorry” cũng không quay đầu lại, có thể nói là tập trung nhìn chăm chú một trăm phần trăm.
Các thám tử tổ B đang vây quanh bàn ăn cơm cũng ngẩng đầu hết lên, Lưu Gia Minh quay lưng với tivi cũng gắp vội rất nhiều thức ăn vào bát, sau đó cầm bát quay người xem tivi cho tiện.
Hôm nay mọi người đã xem rất nhiều bản tin, hầu hết các hình ảnh đều là lúc kết thúc vụ án và sau khi kết thúc, giờ có cái quay được toàn bộ quá trình ở hiện trường đương nhiên cũng phải xem rồi.
Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.
…
“Phóng viên của chúng tôi đã mua được chiếc DV từ một công dân vừa mới mua nó trên đường Thượng Hải trước khi vụ cướp xảy ra, toàn bộ quá trình của vụ cướp đều được quay lại. Tiếp theo, chúng ta hãy xem vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim đã xảy ra thế nào và đã kết thúc thế nào.” Người dẫn chương trình ngồi trong phòng phát sóng, sau khi nói xong mấy lời dẫn này này bèn gật đầu với ống kính, hình ảnh chuyển tiếp.
Mọi người đều nín thở và nhìn chằm chằm, sẵn sàng để xem.
Nhưng màn hình lại chuyển sang quảng cáo: “Gió mát trăng thanh giết côn trùng, ninja Hắc Toàn Phong trừ hại cho dân, ta sẽ sử dụng kiếm, dùng cơn lốc đen để làm được điều đó… Hắc Toàn Phong thật uy dũng, Hắc Toàn Phong rất dễ dùng!”
“Cắt!”
“Cái quái gì vậy?”
“Đài truyền hình không có lương tâm!”
Mọi người đồng thanh oán trách, mới nói được vài câu quảng cáo đã kết thúc, hình ảnh lại chuyển tiếp thành cảnh trên phố Thượng Hải.
Nội dung của video này rõ ràng đã được chỉnh sửa, đại khái thì người dân kia chỉ quay ngẫu nhiên để thử sau khi mua được DV, trước khi vụ cướp nổ phát súng đầu tiên, ống kính không chỉ loạn xạ mà lấy cảnh cũng rất lung tung, cho dù đài truyền hình đã thông qua chỉnh sửa chuyên nghiệp nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề lớn nhỏ không có lợi cho việc xem.
Nhưng sự kiện đủ thú vị và đủ nóng hổi đến mức các khán giả vẫn luôn kén chọn cũng không phàn nàn về bất cứ điều gì mà chỉ chăm chú
theo dõi nó.
“Lớn tiếng một chút, ông chủ Dịch.”
“Trời ơi, lúc đó trên đường có nhiều người quá…”
Khi viên cảnh sát mặc quân trang đã hy sinh trong lúc làm việc vụ đó xuất hiện trong camera, mọi người đã bắt đầu khẩn trương, đợi anh ta hoàn toàn rời khỏi ngân hàng Bảo Kim, mọi người lại thở phào nhẹ nhõm.
Từ góc độ của thượng đế mà mọi người còn khiếp sợ, huống hồ là những người đã đích thân trải nghiệm kia.
Sau khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Càn đứng trước tiệm bánh nổ phát súng đầu tiên xong, lại nham hiểm trà trộn vào trong đám đông giả làm người qua đường, Tôn Tân hiền lành nhất trong tiệm cũng không nhịn được chửi tục một câu đại lục: “Đệt! Thằng chó!”
Những người hàng xóm trong cửa hàng còn tức giận hơn: “Sao gã không chết đi! Đồ rác rưởi!”
“Mẹ kiếp, mụ nội mày!” “Đồ khốn nạn! Đi chết đi!”
Nhìn thấy viên cảnh sát ngã xuống đất, quán ăn lại ngập trong bầu không khí tiếc hận và đau buồn, các bà dì mềm lòng thậm chí còn lau nước mắt.
Ống kính rung lắc dữ dội một lúc chứng tỏ người quay đang bỏ chạy, phải một lúc lâu sau mới ổn định trở lại, nhưng phía trước ống kính lại có một lớp kính ngăn cách, chắc là quay qua cửa sổ của một cửa hàng đối diện nào đó.
Những tên cướp trong ngân hàng nhanh chóng kiểm soát hiện trường, ngay khi chúng chuyển túi lớn túi nhỏ ra khỏi ngân hàng, tất cả mọi người đều kêu ầm lên “ôi trời ơi” “phải làm sao đây.”
Nhưng ngay sau đó, một chiếc xe Jeep màu đen lao như bay tới, chiếc xe còn chưa dừng hẳn, Phương Trấn Nhạc đã nhảy từ trên xe xuống, không đợi mọi người kịp phản ứng đã nổ phát súng đầu tiên.
“Ôi! Trông sir thật tuyệt!” “Cán bộ uy dũng quá!”
“Ế, không phải là cậu sao? Cán bộ?”
Sau khi các vị khách hét lên một lúc, rất nhanh đã phát hiện ra Phương Trấn Nhạc đang ngồi trong Dịch Ký.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều trở thành người hâm mộ, tới tấp đứng dậy và kính chào anh với một tư thế rất sứt sẹo, hoặc là cúi người duỗi tay bắt tay Phương Trấn Nhạc, còn có người khẩn trương đến mức không nói được thành lời, chỉ ra sức kêu “Đẹp trai quá, ngầu quá.”
Toàn bộ người tới Dịch Ký ăn cơm đều cảm thấy sung sướng và vẻ vang.
Trời ơi, bọn họ đang ngồi ăn chung với viên cảnh sát siêu uy dũng trên tivi, hình như mình cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi vậy.
Ông chủ bán thịt cười to nói với Dịch Gia Đống: “Biển hiệu nên viết là: Ăn cơm ở Dịch Ký sẽ mạnh như vị trưởng quan này mới đúng!”
Mọi người cảm khái một lúc, sau đó lại há to miệng đầy khẩn trương, khi Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc lao vào trong ngân hàng dưới màn mưa đạn trùng trùng, quả thật cũng khiến người sợ suýt cắn phải lưỡi.
Ngay khi đôi mắt của tất cả mọi người đều trừng đến sắp mù vì muốn nhìn thấy cảnh trong ngân hàng thì đột nhiên ống kính chuyển, kéo về phía Dịch Gia Di đang ngồi đối diện chéo với cửa ngân hàng.
Mặc dù các thám tử trên tivi vẫn chưa biết có tên cướp thứ tư tồn tại, nhưng người xem tivi đều biết hết.
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Vĩnh Càn giấu tay vào trong áo khoác và đi ngang qua bên cạnh Dịch Gia Di, dùng đôi mắt hẹp dài như rắn độc nhìn về phía cô, Gia Như trực tiếp sợ hãi che mắt la lên.
“Không sao, không sao, ông ta không nổ súng.” Gia Tuấn vội kéo cánh tay của chị hai, rõ ràng bản thân cũng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn không quên ra sức an ủi Gia Như.
Cũng không biết rốt cuộc cậu bé đang nói cho mình nghe hay là nói cho chị hai nghe nữa.
Thẳng đến khi Diệp Vĩnh Càn thật sự đi ngang qua bên cạnh Dịch Gia Di, không còn nhìn cô nữa thì Gia Như mới buông tay, đứng bên cạnh Dịch Gia Di, ôm chặt chị cả, nước mắt rơi xuống tí tách, cũng không biết là sợ hãi hay là thương chị.
Rất nhiều cảm xúc của Dịch Gia Di đã được nhiều người xoa dịu và khuyên nhủ sau đó, giờ nhìn thấy sự quan tâm của người nhà, cô chỉ thấy
ấm áp trong lòng thay vì buồn nôn và sợ hãi.
Dịch Gia Đống cũng duỗi tay tới nắm nhẹ lấy tay em gái mình.
Dịch Gia Di cảm giác được tay của anh cả lạnh như băng, hình như còn sợ hơn cô của lúc này rất nhiều, vì thế cô trở tay nắm lại tay anh cả, một cánh tay khác ôm Gia Như, bàn tay còn định thò ra xoa đầu Gia Tuấn.
Lúc này, trong nhà ăn ở Dịch Ký lại vang lên tiếng hô kinh hãi, hóa ra là Diệp Vĩnh Càn đứng ở cửa ngân hàng, giơ súng nhắm vào lưng của Phương Trấn Nhạc.
Lần này, ngay cả mấy người Lâm Vượng Cửu đã nghe đi nghe lại câu chuyện này rất nhiều lần cũng thở dốc.
Chuyện nguy hiểm bọn họ đều đã trải qua rồi, nhưng đứng trước Quỷ Môn Quan một phen như thế này thì bọn họ thật sự chưa từng gặp phải, bây giờ nhìn thấy quả thật muốn túa mồ hôi lạnh.
Tam Phúc ngồi cách Dịch Gia Di không xa cúi đầu nhìn cô, tận mắt trông thấy một màn này, tâm trạng còn hỗn loạn hơn cả buổi chiều trước đó.
Ngay khi nhìn thấy Dịch Gia Di hoảng loạn đứng dậy, sợ hãi hô to về phía ngân hàng, gương mặt trắng bệch quay về nhặt súng của viên cảnh sát mặc quân trang 7512. Dáng người xinh đẹp mảnh khảnh đứng bên ngoài ngân hàng như một cây tùng, lúc bày tư thế cầm súng còn nhanh hơn Diệp Vĩnh Càn, khiến Tam Phúc vô thức đỏ hoe mắt.
Trước đó anh ta còn nói đùa mình được một người trẻ tuổi cứu, thật tệ quá, nhưng bây giờ trực tiếp nhìn thấy một màn này, anh ta cảm giác được sự sợ hãi và yếu ớt, kiên cường và dũng cảm của Dịch Gia Di, trong lòng cảm xúc mênh mông, cảm động đến mức chỉ hận không để lấy thân báo đáp.
Nghĩ đến đây, Tam Phúc quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, chỉ thấy vẻ mặt của sir Phương cũng vô cùng phức tạp, đôi mày kiếm nhíu rất chặt, trong mắt dường như cũng có cuồng phong đang gào thét.
Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của sir Phương, chắc chắn cũng chỉ hận không thể làm trâu làm ngựa cả đời cho cô cảnh sát trẻ rõ ràng rất nhỏ bé, nhưng vào một khắc đó không thể không cao lớn lên.
Đột nhiên trong tivi vang lên một tiếng đoàng, mặc dù người quay video cách rất xa nhưng một tiếng này vẫn rất vang như cũ.
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi một tiếng súng ấy, nhưng bóng lưng của Dịch Gia Di trong tivi rất thẳng tắp, giống như không gì có thể uốn cong sống lưng của cô.
“Oa, nữ cảnh sát ngầu quá!”
“Gặp nguy không loạn, khả năng bắn súng như thần!” “Đẹp quá! Rất chính nghĩa!”
Thực khách và hàng xóm trong tiệm cơm lại bắt đầu kêu oai oái.
Gia Như không biết từ bao giờ đã bắt đầu khóc nước mắt nước mũi tèm nhèm, lúc này nghe thấy tất cả mọi người liên tiếp khen ngợi lại nín khóc bật cười, cười xong lại khóc.
Bận rộn như vậy cũng không quên khoe khoang, cô ta nhảy bật dậy chỉ vào Dịch Gia Di ngồi bên cạnh mình: “Là chị gái của cháu! Là chị gái của cháu đó! Hu hu hu… là chị cả của cháu, hu hu hu… chị cả…”
Gia Tuấn vốn rất kiên cường, không khóc tí nào nhưng lúc này thấy Gia Như khóc, mũi cũng hơi xót.
Cậu bé nhào tới từ phía sau Dịch Gia Di, ôm cổ cô từ sau lưng, mặt vùi vào cổ, bé trai mạnh mẽ cũng rơi vài giọt nước mắt rồi, tất cả đều thấm lên cổ áo của Dịch Gia Di.
“Ôi! Vậy mà lại là em gái lớn của ông chủ Dịch sao?” Khách mới không hiểu rõ tình hình không nhịn được sự khó hiểu.
“Đúng rồi, là đứa trẻ lớn lên ở khu cộng đồng chúng tôi đó! Từ nhỏ đã nhìn Dịch Gia Di lớn lên! Là ánh sáng ở phố Anchor chúng tôi đấy!” Hàng xóm cũ và khách khứa quen biết Dịch Gia Di cũng không nhịn được mà chém gió.
“Cái gì mà ánh sáng của phố Anchor, là ánh sáng của Hương Giang nhét!” Bác gái hàng xóm không biết từ khi nào đã chen vào trong Dịch Ký, vừa cắn hạt dưa vừa lớn tiếng ồn ào.
“Oa, cảnh sát Dịch, ký tên cho tôi đi! Chính nghĩa có thể xua đuổi tà ma! Tôi muốn đóng khung treo ở cửa.”
“Vậy tôi cũng muốn một bức! Ông chủ Dịch, có tờ giấy trắng nào tốt một chút không?”
Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh vẫn luôn ở trong quán ăn xem tivi lập tức nói: “Nhà tôi có bán, các người mua một ít đi.”
Từ lúc Dịch Ký bắt đầu bán Frappuccino, lưu lượng người trên phố Anchor bắt đầu tăng mạnh, các thực khách tới để uống Frappuccino và ăn món ăn mới thi thoảng cũng sẽ ghé qua các cửa hàng của hàng xóm, vì thế mấy cửa tiệm trên con đường liền kề với Dịch Ký này đều được hưởng lợi theo từ đó.
Sau khi nghe được lời của chủ sạp hàng nhỏ, thật sự có người đi mua giấy.
Chủ sạp hàng nhỏ cười không khép được mồm, hào phóng chia một túi hạt dưa to mà mình mang tới cho các thực khách.
“Ăn chung đi, ăn chung đi.”
Khi bóng lưng của Dịch Gia Di trong tivi lao vào trong ngân hàng thì xe xung kích của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức cuối cùng cũng tới nơi, Phương Trấn Nhạc ngồi bên bàn tròn, đột nhiên BB-call bên hông vang tít tít.
Sau khi anh lấy xuống ấn nút, hỏi Dịch Gia Đống mượn điện thoại, tiếp đó lại đi tới trước quầy thu ngân quay số.
Đối phương vừa nhận máy đã nôn nóng nói: “A Nhạc, chuyện lớn như vậy sao không gọi về nhà lấy một cuộc vậy con?”
Là giọng của mẹ.
“Không bị thương gì cả, đều là trên tivi nói phóng đại mà thôi.” Phương Trấn Nhạc vừa ứng phó vừa ngẩng đầu nhìn tivi với vẻ không yên lòng.
“Sao lại nói như thế, cho dù chỉ là trên tivi nói phóng đại thì mẹ với cha con vẫn rất lo lắng. Con đã gần một tháng không về nhà rồi, đến lúc nào mới về thăm cha mẹ đây? Vừa rồi tên người xấu đó còn giơ súng nhắm vào con. Mẹ nhìn thấy mà tim như ngừng đập. Không muốn cho con làm thám tử mà con không chịu nghe…” Mẹ nói rồi lại nói, đột nhiên giọng nghẹn ngào.
“…” Phương Trấn Nhạc hơi cúi mắt, anh chỉ khẽ thở dài một tiếng chứ không tiếp lời.
“Cô cảnh sát đã cứu con đó thật sự rất lợi hại! Cũng may có cô ấy ở đó, bằng không…” Mẹ lại nghẹn ngào, nhịn rồi lại nhìn mới có thể nói tiếp.
“Cuối tuần có thể về nhà một chuyến được không? Dẫn cả nữ cảnh sát đó theo nhé, mẹ muốn cảm ơn trước mặt cô ấy. Con xem chúng ta chuẩn bị ít châu báu được không, hay là dứt khoát cho thẳng bao lì xì đi?” Mẹ Phương vừa thở dài vừa tự nói tự quyết định.
“Người ta rất bận, cuối tuần cũng ở bên người nhà, con sẽ tự mình gửi lì xì cảm ơn cô ấy.” Phương Trấn Nhạc nói, đôi mắt chuyển về phía Dịch Gia Di đang ngồi bên bàn tròn trong nhà.