Chương 84:
Một bầu không khí vui vẻ giữa các công dân, viên cảnh sát mặc quân trang 7512 rút mảnh giấy ở điểm tham chiếu tại cửa ngân hàng Bảo Kim, giơ cánh tay lên nhìn giờ rồi ghi lên tờ giấy.
Lại dừng chân thêm mười mấy giây, xác định tất cả vẫn như thường mới xuyên qua phố mà đi, vòng vào một khu phố náo nhiệt khác.
Ở đây vẫn có một điểm tham chiếu của cửa hàng trang sức cần phải tuần tra.
Khi viên cảnh sát mặc quân trang hoàn toàn biến mất ở góc phố, người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xám đứng bên ngoài tiệm bánh Hoxie mới thu lại tầm nhìn giống như chim ưng.
Ông ta quay đầu nhìn chiếc Sedan không bắt mắt cách mình sáu bước chân, đang đỗ ở ven đường, tầm nhìn vừa vặn đối diện với tên đầu trọc ngồi ở ghế phụ lái bên trong.
Người đàn ông mặc áo khoác màu xám một tay cầm bánh kẹp, tay còn lại xách một cái túi, bên trong đựng một cái bánh kẹp khác và một chiếc bánh mì chà bông cay.
Ông ta lặng lẽ xòe ngón tay cầm túi, làm ra số năm.
Đầu trọc nhìn thấy dấu tay này lập tức nhấn mạnh với hai anh em khác ngồi trong xe: “Năm phút nữa nhất định phải ra ngoài, tất cả để ý thời gian, biết chưa?”
“Biết rồi, trước khi xuất phát anh Càn đã dặn rồi mà.” Một chàng trai hậu sinh nhuộm tóc vàng sờ khẩu súng bên hông, đôi mắt nhìn về phía cửa lớn của ngân hàng.
“Bây giờ đừng nhìn ngân hàng, trốn đi.” Đầu trọc liếc mắt nhìn bảo vệ ở cửa ngân hàng, sợ còn chưa hành động đã bị phát hiện, lập tức bất mãn thấp giọng nhắc nhở đồng bọn.
Tuy tóc vàng mất kiên nhẫn vì nhiều quy tắc như thế, nhưng vẫn nhanh chóng cúi đầu, thu lại ánh nhìn sắc bén.
Người đàn ông mặc áo khoác xám đứng ở cửa tiệm bánh Hoxie ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ hình tròn treo trên tòa nhà phía xa, đợi kim giây của đồng hồ chỉ đến giây thứ năm mươi lăm, đột nhiên tay của ông ta đổi thế, từ xòe năm ngón biến thành nắm đấm.
Người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế phụ lái lập tức dụi tắt điếu thuốc đang ngậm lên bệ phía trước, sau đó sải bước lao xuống xe, vọt thẳng vào ngân hàng Bảo Kim đằng trước.
Hai người đàn ông còn lại cũng im hơi lặng tiếng theo sau đầu trọc, vừa đi về phía ngân hàng vừa rút khăn trùm đầu đen ra chụp lên đầu, cùng lúc đó rút súng tiểu liên bên lưng quần ra.
Khi một nhóm ba tên cướp đều bước chân vào ngân hàng Bảo Kim thì kim giây trên mặt đồng hồ của tòa nhà chếch hướng đối diện và kim phút trùng lên nhau, tất cả đã di chuyển vào vị trí.
Tiếng chuông đinh đang vang lên cùng với tiếng súng trong ngân hàng Bảo Kim.
…
Trong nháy mắt bước chân vào ngân hàng, người đàn ông đầu trọc bắn súng hô lên, nhanh chóng khống chế hiện trường.
Tóc vàng đi vào cuối cùng đá chân lên cửa ngân hàng, đóng cửa lại.
Khách trong ngân hàng nhanh chóng chạy trốn, tìm vật che chắn rồi nấp. Ba tên cướp cũng không để ý đến mấy người này, thậm chí khi nhân viên ngân hàng ngồi xổm trốn sau quầy dịch vụ lặng lẽ dùng chân ấn vào nút báo cảnh sát thì bọn họ cũng chẳng thèm quản.
Trước khi xuất phát, anh Càn đã tính toán xong tất cả.
Ba người tự động đứng vào vị trí đã bàn bạc xong từ trước, canh chuẩn thời gian, nghiêm túc bảo vệ cương vị của mình, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Canh cửa, khống chế hiện trường, áp giải quản lý trực ban đi vào kho bạc lấy tiền, ai cũng có việc của mình.
Bọn họ tranh thủ từng giây từng phút một, tiết tấu ổn định, giống như binh lính được huấn luyện bài bản.
…
Cách vài bước về bên trái ngân hàng Bảo Kim chính là tiệm bánh Hoxie.
Người đàn ông mặc áo xám đứng ở cửa đã ăn xong cái bánh kẹp đầu tiên, lại chậm rãi lấy cái thứ hai từ trong túi ra, sau khi cắn vào có thể
nếm được siêu nhiều nguyên liệu, có cá ngừ tươi mới, rau sống nhiều sốt lại giòn, tôm to dai mềm hơi ngọt và bánh mì ngoài giòn trong mềm, cảm giác phong phú, thơm ngon nức nở.
Ông ta cắn từng miếng to, ánh mắt làm như tùy tiện liếc qua người đi đường, thoạt nhìn trông có vẻ không bắt mắt đến thế.
Nhưng nếu bạn quan sát kỹ ông ta sẽ phát hiện ra khóe môi của ông ta hơi trễ xuống, cánh mũi cao rộng ẩn chứa khí thế, lông mày lưa thưa lộn xộn, một đôi mắt hẹp dài giống như con dao lóe lên tia sáng lạnh.
Khi ông ta nhìn người, ánh mắt giống như con rắn độc đang tìm kiếm con mồi, khiến người sinh ra cảm giác dính dớp và âm u.
Người đàn ông mặc áo khoác xám thi thoảng mới liếc mắt nhìn đồng hồ phía xa và tính toán thời gian, ông ta vô thức chà nhẹ bụng ngón tay, cũng thi thoảng sờ bên hông cách một lớp áo khoác.
…
Cảnh sát mặc quân trang 7512 có được tin báo cảnh sát đầu tiên, không hề do dự mà chuyển hướng, đi đường tắt xuyên qua phố Nelson chạy về đường Thượng Hải, anh ta quay đầu nhìn phương hướng của phố Argyle vài lần rồi chạy nhanh đến ngân hàng Bảo Kim.
Anh ta vừa chạy vừa thông qua bộ đàm báo cáo với người nối máy ở
tổng bộ.
Chỉ là đúng lúc này, anh ta nhìn thấy trong ngân hàng Bảo Kim có ba tên cướp trùm đầu, cũng báo cáo tin này với tổng bộ luôn.
Đứng ở cửa ngân hàng, viên cảnh sát nhìn xung quanh một vòng, không trông thấy đồng bọn của tên cướp có bộ dáng khả nghi hoặc là
trùm đầu nào khác.
Hơn nữa, trong toàn bộ xe hơi đỗ ở xung quanh đều không có người. Phán đoán sơ bộ là không có đồng bọn tên cướp tiếp ứng trong xe,
toàn bộ tên cướp chắc hẳn đều ở trong ngân hàng. Một khi bọn chúng đắc thủ sẽ lao ra khỏi ngân hàng, khởi động xe của mình và đào tẩu thật nhanh.
Viên cảnh sát 7512 hít một hơi thật sâu, dùng một chiếc xe đỗ bên đường làm vật chắn, rút súng bên hông ra.
Khi anh ta nhìn chằm chằm vào một tên cướp đứng gần nhất ở cửa bên trong ngân hàng và chậm rãi giơ súng lên, cũng không hề để ý người đàn ông đang ăn bánh kẹp ở phía trước bên phải đã thò tay vào trong áo khoác.
Dưới sự che chắn của chiếc áo khoác, người đàn ông mặc áo xám rút khẩu súng ra, dùng đầu súng khều vạt áo ngoài lên, nhắm thẳng họng súng vào viên cảnh sát mặc quân trang.
…
Bởi vì Dịch Ký cách phố Argyle gần hơn cục cảnh sát Vượng Giác và cục cảnh sát Du Ma Địa nên nhóm người Phương Trấn Nhạc xuất phát từ Dịch Ký tới nhanh nhất.
Khi xe Jeep lao lên đường Thượng Hải, các dân chúng phát hiện ra vụ cướp đang nháo nhào chạy trốn, tiếng súng vang lên càng khiến đường phố loạn như vỡ trận.
Phương Trấn Nhạc tránh người mở đường, đỗ xe bừa tại cửa ngân hàng Bảo Kim sau đó rút súng xuống xe.
Khi Tam Phúc mở cửa nhảy xuống xuống xe Jeep thì ba tên cướp cũng từ trong ngân hàng chạy vội ra ngoài.
Dịch Gia Di theo sát xuống xe ngay sau đó, còn chưa đứng vững bước chân đã nghe thấy tiếng súng.
Phương Trấn Nhạc xuống xe đầu tiên nấp dưới xe Jeep của mình, liên tiếp nổ hai phát súng vào tên cướp dẫn đầu.
Tên cướp dẫn đầu trúng đạn ngã xuống đất, hai tên cướp còn lại không thể không nhanh chóng rút lui, vừa rút về ngân hàng vừa liên tiếp bắn mấy phát về phía Phương Trấn Nhạc.
Ba người nhanh chóng ngồi xổm trốn ra sau xe Jeep, Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc đối diện tầm nhìn, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu ra hiệu.
Tam Phúc lập tức vòng ra đuôi xe, nhanh chóng thò đầu quan sát tình hình ở phía ngân hàng, sau đó quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Một tên cướp đã bị bắn hạ, hai tên phía sau một tên cầm súng tiểu liên, tên còn lại hình như cầm Type 54 Pistol.”
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, hai khẩu súng này đều có lực sát thương cực lớn.
Một cái có thể bắt liên tiếp, uy lực siêu quần. Một cái lực xuyên thủng tàn nhẫn, có thể xuyên thủng vỏ xe đả thương người, thậm chí có thể bắn xuyên cả hai người đứng chung.
Anh nghiến răng nghiến lợi, quai hàm nhô lên, trên thái dương nổi gân xanh, đường nét gương mặt lập tức trở nên càng sắc bén hơn.
“Che giấu cho tôi!”
Tam Phúc nhận lệnh, hít một hơi thật sâu rồi lại thò nửa người ra, bắn về phía tên cướp trong cửa ngân hàng.
Họng súng của tên cướp lập tức chuyển hướng, từ bắn dữ dội vào đầu xe Jeep chuyển thành bắn về phía đuôi xe.
Nhân lúc tên cướp tập trung hỏa lực về phía Tam Phúc, Phương Trấn Nhạc nhanh nhẹn như một con báo săn từ đầu xe lao vút đi, vừa chạy tới bên cạnh một chiếc xe hơi vừa ngắm chuẩn vào một tên cướp trong ngân hàng, lại bắn một phát.
Tên cướp cường tráng cao to đang tập trung hỏa lực vào đuôi xe Jeep, tay cầm súng tiểu liên bị bắn trúng đùi, gã kêu lên một tiếng đau đớn, súng tiểu liên suýt thì trượt khỏi tay, vội vàng tiếp tục trốn tránh trong ngân hàng dưới sự yểm trợ của đồng đội.
Phương Trấn Nhạc nhân cơ hội lao đến cửa ngân hàng, dùng cửa sắt dày nặng chắc chắn làm vật chắn, thi thoảng lại bắn vào trong, áp sát về phía hai tên cướp.
Tam Phúc hít thở sâu hai hơi rồi cũng lao ra từ phía sau xe Jeep, nhanh chóng chạy vòng đến một bên khác của cửa sắt ngân hàng, đồng thời áp lưng vào vách tường dày nặng, cầm súng nhìn Phương Trấn Nhạc, đợi mệnh lệnh tiếp theo.
“Thập Nhất, ở bên ngoài chăm sóc các anh em bị thương, gọi xe cứu hộ!” Phương Trấn Nhạc lớn tiếng ra chỉ thị cho Dịch Gia Di, sau đó hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đưa ra quyết định hành động.
Bây giờ người trong ngân hàng đã trốn hết nên tạm thời an toàn, nhưng nếu để đám cướp thành công rút lui, chắc chắn sẽ tập trung toàn bộ những người đang trốn lại làm con tin, thế cũng không an toàn.
Thật sự đến lúc hai bên giằng co, sự việc ầm ĩ lên rất khó kết thúc.
Tổng cộng có ba tên cướp trùm đầu đen, một tên bị bắn gục ở cửa, một tên bị thương ở đùi cầm súng tiểu liên, còn có một tên cầm Type 54 Pistol…
Sau khi nhanh chóng đánh giá hỏa lực bên đám cướp và bên mình, Phương Trấn Nhạc cắn răng, dùng sức gật đầu với Tam Phúc và làm động tác tay.
Tam Phúc nhân được chỉ thị của sir Phương bèn thở ra một hơi, cảm giác được tim mình đập rất nhanh, máu nóng dồn lên, anh ta nuốt khan một tiếng, cúi người thò ra nã một phát vào mái hiên của ngân hàng.
Quả nhiên bọn cướp trong ngân hàng lập tức bắn về phía anh ta.
Sau khi Tam Phúc trốn về cửa, tay cầm Type 54 Pistol vẫn không chịu tha như cũ, viên đạn phi bằng bằng lên khung cửa, xuyên thủng vỏ sắt bắn ra ngoài.
Cũng may Tam Phúc đủ nhanh trí, động tác nhanh nhẹn trốn ra sau bức tường gạch, nhưng cánh tay cầm súng vẫn bị xước da, tai cũng dính máu.
Ngay khi tay cầm Type 54 Pistol bắn về phía Tam Phúc, Phương Trấn Nhạc đã nhìn rõ đường đạn.
Sau khi phán đoán vị trí của kẻ bắn, anh cũng không trốn nữa mà dũng cảm phi thẳng vào ngân hàng, nhắm chuẩn vị trí và bắn liền hai phát về phía tên cướp.
Một viên đạn trong đó bắn trúng bả vai của tay cầm Type 54 Pistol, ép tên cướp không thể không rút súng về, tìm chỗ ẩn nấp.
Tam Phúc cũng nhân lúc tên cướp bị ép phải ngừng bắn mà lao vào trong, đứng so le phía sau Phương Trấn Nhạc phối hợp bắn.
Hai người đối mặt với bọn cướp như thế, lao vào trong ngân hàng Bảo Kim một cách dũng mãnh.
…
Trận đấu súng chuyển từ trên phố vào đến ngân hàng, dân chúng bên ngoài chạy đi thật xa, Dịch Gia Di phi đến trước mặt viên cảnh sát mặc quân trang 7512, cầm bộ đàm của đối phương lên, giọng nói vội vã cầu cảnh sát tới chi viện, cũng yêu cầu nhân viên trực máy gọi xe cứu hộ.
Nhưng khi bỏ bộ đàm xuống, cúi đầu nhìn viên cảnh sát mặc quân trang, muốn giúp đối phương cầm máu thì lại bị kéo vào trong dòng chảy hình ảnh.
Anh ta đã chết rồi.
Hai mắt cô đỏ hoe, môi run lên, lồng ngực phập phồng nhanh chóng, hít thở hỗn loạn. Hai tay vẫn còn đang ấn lên lỗ máu trước ngực 7512, nhưng thi thể đã cứng còng không có cách nào nhúc nhích.
Tiếng súng bên tai, tiếng người ồn ào và tiếng súng, tiếng người trong dòng chảy hình ảnh đan xen khiến người không phân rõ được đâu là hiện thực, đâu là ảo ảnh.
Ngay đúng lúc này, trong cửa tiệm bánh Hoxie, người đàn ông mặc áo xám đang trốn cùng một người dân bình thường đã cử động rồi.
Ông ta vừa quan sát tình hình trên phố và hai đầu con phố dài, vừa bước chân đi ra khỏi tiệm bánh Hoxie, tiện tay ném cái túi đựng bánh mì chà bông cay xuống đất, lau vết bơ dầu và vụn bánh mì trên ngón tay lên mép quần rồi mới duỗi tay vào trong áo khoác.
Ông ta men theo con phố đi từng bước áp sát về phía ngân hàng Bảo Kim, rất nhanh đã đến chỗ thi thể của viên cảnh sát mặc quân trang. Tốc độ bước hơi chậm lại, vừa cảnh giác để ý tình hình trong ngân hàng vừa chuyển tầm mắt xuống, liếc nhìn cô cảnh sát trẻ đang ngồi xổm.
….
Cảnh sát giao thông gần đó nhận được lệnh phong tỏa tất cả các con phố dẫn đến ngân hàng Bảo Kim, bao gồm cả phố Argyle và đường Thượng Hải, các phương tiện và người đi bộ chỉ có thể ra ngoài mà không được đi vào, chuẩn bị cho tình hình khẩn cấp.
Toàn bộ thành viên ở ba cục cảnh sát Du Tiêm Vượng đều bị điều động hết, tổ trọng án Tây Cửu Long cũng bị triệu tập gấp, cảnh ti Trần Võ Kiệt của đội phòng chống tội phạm có tổ chức và xã hội đen nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp là tổng chỉ huy, bày trận bao vây ngân hàng Bảo Kim.
Xe cảnh sát, xe hơi lớn chở đầy người xuất phát, tiếng còi cảnh sát đan xen nhau áp sát về phía đường Thượng Hải - nơi xảy ra vụ cướp ngân hàng.
Người đến hiện trường đầu tiên là ba thám tử của tổ trọng án B Tây Cửu Long, tổ trưởng và một vị thám tử khác đang đấu súng ác liệt với nhóm cướp.
Thám tử Dịch Gia Di thông qua bộ đàm truyền tin tức khẩn cấp đến tổng bộ.
Một trong ba tên cướp đã bị bắn gục, hai tên còn lại có ít nhất một khẩu tiểu liên và một khẩu Type 54 Pistol cỡ nòng lớn, lực sát thương mạnh. Công dân và nhân viên ngân hàng trong ngân hàng bị nhốt tình hình chưa rõ, trong ngân hàng có xảy ra thương vong hay không thì không ai biết.
Một chiếc xe xung kích của bộ đội được trưng dụng làm bộ chỉ huy tạm thời, chiếc xe lớn phi nước đại trên đường về phía ngân hàng Bảo Kim, Trần Vũ Kiệt cũng đã hoàn thành việc bố trí sơ bộ.
Chuyên gia đàm phán, SPU (Đội đặc nhiệm Phi Hổ trực thuộc bộ đội cơ động), tay súng bắn tỉa của đội cảnh sát xuất phát, sẵn sàng đợi lệnh.
Mặc áo chống đạn, đội mũ chống lửa, chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.
“Ra lệnh cho tổ trọng án B đã đến nơi sớm nhất không được manh động, phố Thượng Hải là khu tập trung người, tình hình của nhân viên trong ngân hàng Bảo Kim vẫn chưa rõ. Phương diện truyền thông cũng mang máy ảnh chuẩn bị lao đến hiện trường, đạn không có mắt, không thể xuất hiện nhiều thương vong không đáng có hơn.” Trần Võ Kiệt vừa điều động những bộ phận khác xong, lại vội vàng quay đầu về phía một viên cảnh sát khác, nói thật nhanh.
Viên cảnh sát nhận lệnh, cầm bộ đàm đổi tuyến gọi. “7512 xin trả lời! 7512 xin trả lời!”
Đầu bên kia không có phản ứng gì cả, viên cảnh sát lại sửa miệng: “Thám tử CID 7647 Dịch Gia Di! Nghe được xin hãy trả lời! Dịch Gia Di, nghe được xin hãy trả lời!”
Vẫn không có lời đáp.
“Sir, Trần, không ai trả lời.” Viên cảnh sát gấp đến túa mồ hôi đầy đầu, lại hoàn toàn không có thời gian lau.
Trần Võ Kiệt mím môi thành đường, vẻ mặt nặng nề, vài giây sau mới mở miệng: “Ra lệnh cho đội cảnh sát giao thông mở đường cho xe cứu hộ, điều vội bác sĩ của bộ phận pháp y ở tổ trọng án Tây Cửu Long đến hiện trường ngay, giục hết đi!”
“Sir Trần, ý anh là…” Viên cảnh sát thuộc đội điều tra tội phạm có tổ chức mang vẻ mặt khó coi.
“Hy vọng sẽ không có nhiều người dùng đến xe cứu hộ và pháp y… lo trước khỏi họa.” Trần Võ Kiệt nghiến răng, lại nhìn đồng hồ: “Còn bao lâu nữa mới đến hiện trường?”
“Hai phút nữa.” Tài xế nhấn ga hết cỡ, đáp lời.
“Đại Dũng, tiếp tục gọi điện thoại cho ngân hàng Bảo Kim.” Trần Võ Kiệt hít một hơi thật sâu.
Mong là có người nhận…