THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 65: Có phải có manh mối rồi không


Trịnh Lệ San ký tên lên ghi chép, sau đó giơ hai tay ra, mặc cho Lưu Gia Minh khóa còng tay, cúi đầu giống như một con rối mất hồn đi theo ra ngoài.


Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, Lưu Gia Minh duỗi bàn tay kéo một tấm vải phủ trên sô pha lớn ở KTV, phủ lên người Trịnh Lệ San rồi mới dẫn cô ta ra ngoài.


Các phóng viên đã sớm ngắm sẵn máy ảnh nhưng lại chỉ chụp được một người bị chê nửa người, gần như ngay cả nam hay nữ còn khó phân biệt được.


Trịnh Lệ San dừng vài giây rồi mới tiếp tục đi. Lưu Gia Minh không nói tiếng nào, môt tay áp giải cô ta, một tay che mặt không muốn cho phóng viên chụp ảnh.


Phương Trấn Nhạc gật đầu ra hiệu cho cảnh sát mặc quân trang có thể gỡ dây cảnh báo, các phóng viên kiên nhẫn đợi đến hiện tại lập tức chen vào.


“Sir, nghi phạm là ai vậy? Có phải có manh mối rồi không?”

“Tại sao lại che nghi phạm lại? Có phải hoàn toàn không có nghi phạm, các người giả bộ bắt một người để lừa chúng tôi đúng không?”


“Có phải giết người vì tình không?”

“Đại khải phải mất rất lâu mới phá được án phải không? Gần đây trị an ở thành phố này có phải rất không tốt không?” 

“Có phải cả mười sáu người đều âm mưu giết người, tại sao chỉ bắt một người hả sir?” 

Phương Trấn Nhạc đẩy đám đông ra, chỉ đáp một câu: “Xin nhấc máy gọi cho bộ phận quan hệ công chúng của cục cảnh sát.” 

Khi Dịch Gia Di bước vài bước cùng đội chen được ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy phóng viên Joe trước đó đã chế nhạo cô “nữ cảnh sát còn không bằng về nhà sinh con” kia, đối phương cũng vừa vặn sáp tới. 

Khóe mắt cô liếc qua bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, lén thả chậm tốc độ, ngay khi Joe lại gần đang định mở miệng thì cô dẫn đầu cắt ngang câu hỏi của anh ta, lạnh giọng nói: 

“Nói cho anh biết, tôi không phải diễn viên của bộ phận quan hệ công chúng. Vụ án này tôi đích thân tham gia, vụ án chặt xác trước đó tôi cũng đích thân tham gia. Sau này tôi cũng sẽ tham gia vào các vụ án của tổ trọng án B. Anh nhìn cho rõ, từ đầu đến chân đều là thám tử CID thật trăm phần trăm!  Anh tên gì?”


Dịch Gia Di giơ tay đẩy, nhìn thấy trên thẻ treo trước ngực anh ta viết cả tên tiếng Anh và tên tiếng Trung, sau khi rút tay về cô lại ngẩng đầu ưỡn ngực, đối diện với anh ta: “Tôi nhớ tên của anh rồi, hy vọng anh hãy làm một phóng viên đủ tiêu chuẩn, trong đầu thật sự nên chứa một ít chân tướng và chính nghĩa, bớt nói nhảm lại đi. 

Cũng mời anh nhớ cho kỹ tên của tôi, cảnh sát số 7647, tôi là thám tử mới của tổ trọng án, Dịch Gia Di!” 

Joe bị vẻ mặt tức giận của Dịch Gia Di làm cho sững sờ, lồng ngực bị một thứ gì đó huých vào khiến anh ta hoàn toàn không nói nên lời, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ, ánh mắt cũng vô thức trở nên sợ hãi. 

Cô cảnh sát trẻ này thật sự rất dữ. 

Dịch Gia Di quay người đi được hai bước nhưng vẫn chưa hết bực mình, cô lại dừng chân, quay đầu giận dữ hỏi: “Thành kiến là thứ có thể giết người, tại sao mọi người không thể công chính hơn một chút, hiểu cách tôn trọng người khác hơn một chút?” 

Cuối cùng còn liếc mắt nhìn Joe với vẻ dữ tợn, sau đó mới quay người sải bước đuổi theo Phương Trấn Nhạc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi thò đầu lên nhìn, phát hiện sir Phương đã bị rất nhiều phóng viên vây quanh nhưng lại không hề bị nhấn chìm. 

Tổ trưởng Phương cao lớn như hạc trong bầy gà, trong vòng vây của các phóng viên lại cao hơn hẳn một cái đầu. 

Dịch Gia Di đuổi theo cái ót đó, đẩy đám người ra, nhanh chóng chui về phía sau anh, nhắm mắt theo đuôi cúi đầu đi.

Lần này Phương Trấn Nhạc quay đầu cuối cùng cũng trông thấy cô cảnh sát trẻ, anh nói thầm một câu “Chạy đi đâu vậy” rồi duỗi tay kéo cô lên đằng trước, vừa đi sát bên cạnh cô, vừa quay đầu chỉ trích phóng viên với vẻ ghét bỏ: “Đừng đuổi theo nữa, không kể gì hết đâu, đi hỏi bộ phận quan hệ công chúng đi. 

Tờ báo nào gọi điện đến sớm nhất chắc chắn sẽ có được sự kiên nhẫn lớn nhất và nhiều tin tức nhất, đừng để bị người khác giành trước nhé, đi gọi điện nhanh đi!” 

Một vài tờ báo bị thuyết phục, lập tức bước nhanh vượt qua các cảnh sát, lao ra khỏi KTV đi gọi điện. 

Phương Trấn Nhạc thở phào một hơi, thấy tình hình đám đông có sự cải thiện mới rút cánh tay khoác hờ lên người Dịch Gia Di về, miệng còn oán trách: “Theo bọn tôi có ích gì, tổ trọng án kín miệng nhất!” 

… 

Khi phóng viên Nhiếp Uy Ngôn mở cửa chiếc xe đỗ ở gần đó của mình, định về tòa soạn viết bài, trong lúc quay đầu lại trông thấy một màn Phương Trấn Nhạc bảo vệ Dịch Gia Di ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ của hai người này rất hợp ống kính, máy ảnh treo trước ngực tách một tiếng bắt được một cảnh này.


Trong ống kính, người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn lại không thể giấu được vẻ uy phong và tuấn tú, cánh tay giang ra mở đường chạy ra khỏi KTV, chỉ sợ chậm lại sẽ bị phóng viên của các tờ báo khác vượt lên. Một tay khác thì nhét túi quần, lồng ngực hơi nghiêng, nửa bảo vệ cô cảnh sát ở đằng trước. 

Rõ ràng trông rất đáng tin lại oai hùng, hormone bùng nổ, thu hút người ảo tưởng. 

Mà cô gái bị vây ở trước người không biết đang cúi đầu nghĩ gì, khi cúi mắt lại lộ ra cái mũi nhỏ tinh tế thẳng tắp, và cái cằm nhọn trắng trẻo mềm mại như trứng ngỗng, gió ngoài phòng thổi bay vài sợi tóc của cô, khiến cô hơi nhíu mày. 

Vai và lưng của cô gái rất thẳng, thi thoảng khi nâng mắt lên nhìn xung quanh, ánh mắt trong veo lại lộ ra vài phần quật cường, giống như cây non nhú cành đang phát triển khỏe mạnh, dũng cảm và tràn đầy sức sống. 

Khi buông máy ảnh xuống, Nhiếp Uy Ngôn nghĩ dựa vào bức ảnh này có thể viết ra một bài văn với nhân vật tươi trẻ, tràn đầy cố sự hay không?

Thật đáng tiếc, trong tình huống như vậy, anh ta không có cách nào đào sâu vào tia sáng khiến người chú ý nhất trong ống kính. 

Đóng cửa xe lại, Nhiếp Uy Ngôn lái xe rời đi, dứt bỏ hình ảnh vừa nhìn thấy ra khỏi đầu, bắt đầu suy nghĩ xem nên viết về vụ án giết người ở KTV thế nào mới có thể trầm bổng hồi hộp, có sức hấp dẫn. 

Hồi tưởng lại những lời vừa rồi cô cảnh sát nói với Joe, linh cảm của anh ta bùng nổ, chỉ cảm thấy đó đúng là một nhân vật rất sống động, tinh thần phấn khởi, cực kỳ đáng để người viết. 

Mà nếu như nghĩ một tiêu đề cho cô, đại khái sẽ là: [Đừng chọc cảnh sát Dịch!] 

… 

“Thế giới này rất thối nát, nhưng chúng ta cũng không thể đợi nó trở nên tốt hơn rồi mới bắt đầu sống được.” 

Ngày hôm sau, quả nhiên tin tức về vụ giết người ở KTV đã lên báo. 

Trên đầu đề của tờ báo Cam Xanh có một tiêu đề khổng lồ, tên là [Quyết định sai lầm và vụ giết hại sai trái!] 

Trên thực tế là thảo luận về vấn đề liệu có tồn tại sự bất công trong công việc ở Hương Giang hay không, đối mặt với tình huống như vậy mọi người nên làm thế nào, quy chế nên tiêu chuẩn hóa thế nào để đảm bảo quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi một thị dân. 

Trong bài văn này miêu tả chi tiết về các vấn đề lớn nhỏ mà hung thủ gặp phải trong môi trường làm việc, vì rất nhiều nội dung dựa vào tưởng tượng của người viết, cho nên trong bài viết, cô Trịnh gần như gặp phải toàn bộ khó khăn tại nơi làm việc của mình. Cô ta không nản chí, một

lòng tiến lên, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi thiên la địa võng do cấp trên bày ra, đến cùng mới đi về phía con đường tội ác. 

Người viết đã xây dựng nên một nhân vật đáng trách, đáng sợ nhưng cũng đáng thương, thu hút đông đảo thị dân thảo luận sôi nổi. 

Cả buổi sáng chỉnh sửa rất nhiều văn kiện, bên chị Nhân vẫn chưa có người mới nên công việc thu văn kiện, đối chiếu văn kiện, làm ghi chép đều do tổ trọng án tự mình làm. 

Dịch Gia Di có kinh nghiệm phong phú lại là người mới nên hiển nhiên việc này rơi lên đầu cô. 

Làm việc cả buổi sáng, thẳng đến giờ cơm trưa mà cô vẫn chưa có thời gian rảnh để đọc báo. 

Buổi trưa, một nhóm người chạy tới Dịch Ký ăn cơm, cuối cùng cô mới nhận được một tờ từ tay Gia Tuấn, đọc cẩn thận các bài viết đưa tin liên quan đến vụ án giết người tại KTV. 

Mấy năm gần đây ở Hồng Kông vẫn luôn khởi xướng người người bình đẳng, đề xướng mọi người được tiếp nhận giáo dục như nhau, công việc như nhau, thù lao như nhau, gánh vác trọng trách xã hội như nhau, mà thực tế trong quá trình chấp hành, quan niệm cũ và mới đan xen cũng xảy ra rất nhiều xung đột, dẫn đến vô số màn thảo luận về chủ đề xã hội. 

Vụ án này vừa vặn ứng với đề tài hiện hành, vì thế cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, và dù bạn có nhớ được tên của cô ta hay không đều sẽ nhảy ra lên tiếng vào lúc này. 

Một màn thảo luận và tranh chấp hỗn tạp khiến vụ án cũng dần dần biến tướng và lệch đi.

Dịch Gia Di tìm được [Nhật báo Cam Xanh] từ trong mấy tờ báo này, chỉ có tiêu đề của nó là nghiêm túc bàn về vụ án và nói đến Trịnh Lệ San trong vụ án này. 

Mỗi một người có thể đọc ra được ý vị khác nhau từ trong sự việc, tất cả đều quyết định ở kinh nghiệm cuộc đời và lập trường mà bọn họ đang đứng. 

Dịch Gia Di chỉ muốn thở dài, định nói chút gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


Gia Tuấn cũng cầm tờ báo, đọc một lúc rồi nói với cô: “Nhà chúng ta cũng không mua được cây thông Noel, anh cả cũng nói gần giống mẹ của hung thủ này.” 

“Thật sao?” Gia Di nhướn mày, cố gắng tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ. 

“Thật đấy ạ, có tiền đó tội gì phải mua mấy thứ không thể ăn không thể mặc như cây thông Noel, còn không bằng mua đôi giày mới cho chị cả, mua bút máy mới cho chị hai và mua vợt mới cho em.” Gia Tuấn đảo tròng mắt nghĩ ngợi. 

“Nhưng em với chị hai đều rất muốn cây thông Noel và dây đèn màu nhỏ đó, chị với anh cả đã tới công viên nhặt cành cây gãy, rồi đến chỗ xây dựng bỏ hoang nhặt ván gỗ, dùng dây thép với băng dính quấn một vòng thành cây thông Noel xấu ơi là xấu, khà khà.” 

“Chị nhớ ra rồi, anh cả đã dùng dây đèn xếp treo trên cửa sổ đợt tết để treo lên cây, cây thông Noel nhà người ta đều rất sặc sỡ, còn cây thông Noel nhà chúng ta thì đỏ lè, ở bên ngoài đi qua thoạt nhìn giống y như nữ quỷ mặc đồ đỏ lại còn phát sáng nữa chứ.” Dịch Gia Di không nhịn được mà bật cười. 

“Tuy cây thông Noel rất xấu, nhưng đầu giường của bọn em cũng có tất và quà, em và chị hai đều biết là chị và anh cả đã chuẩn bị cho bọn

em.” Gia Tuấn nghiêng đầu như đại nhân nhỏ. 

“Hai bạn nhỏ các em cũng chuẩn bị quà cho chị và anh cả mà.” 

“Vâng, em đã tặng viên đá có hình giống khẩu súng mà mình nhặt được cho anh cả, đó là thứ em thích nhất đó.” Gia Tuấn cười hì hì. 

“Từ nhỏ đã biết lừa anh cả của em rồi! Cuối cùng còn không phải anh trả viên đá hình khẩu súng đó lại cho em hay sao? Bằng không lẽ nào anh cầm chơi chắc?” Dịch Gia Đống từ sau bếp bưng món ra ngoài, khi đi qua quầy tính tiền còn duỗi tay gõ một cái vào trán Tiểu Gia Tuấn. 

Dịch Gia Di cũng cười theo. 

Nói chuyện một lúc dần dần quên mất vừa rồi còn đang buồn bã và cảm thán. 

Lại quay đầu đọc bài viết trên tờ báo, đọc được hai hàng Gia Di lại muốn thở dài. 

Đột nhiên một người kéo một cái ghế, ngả người ngồi lên trên, cánh tay vắt lên quầy tính tiền, đối diện với hai chị em một lớn một nhỏ rồi cười bảo: “Thế giới này rất thối nát, nhưng chúng ta cũng không thể đợi nó trở nên tốt hơn rồi mới bắt đầu sống được.” 

Là Phương Trấn Nhạc. 

Trong khu rừng xã hội, bất công, thành kiến và phân biệt đối xử luôn tồn tại, có người vì vậy là trưởng thành lệch lạc, có người lại trưởng thành từ trong rèn giũa. 

“!” Dịch Gia Tuấn nghe không hiểu nhưng cảm thấy có vẻ rất lợi hại, đôi mắt đã không tự chủ được mà bắn ra tia sáng ngưỡng mộ.

Dịch Gia Di chớp mắt, một người làm chị như cô hình như lại nghe hiểu. 

Đôi mắt cô nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn Dịch Gia Tuấn, lời mà hai người bọn họ nói, nội dung truyền đạt hình như cùng là một ý, lại hình như không phải. 

Nhưng chẳng hiểu sao bọn họ đều khiến cô nghĩ đến một con heo nổi tiếng nhất ở Hồng Kông. 

McDull. 

Ông chủ, tôi muốn mì cá viên, không cá viên, không mì. 

Lúc nhỏ muốn đá bóng, kết quả cũng chỉ luyện ra được một đôi chân thô hơn người khác chứ không trở thành siêu sao bóng đá. 

Cho dù Gia Như tham gia hoạt động lao cột giành quà có thể giành được túi lớn thì đã làm sao? Thời đại đã khác rồi, sau này mọi người đều không trèo lên cao để giành túi lớn nữa. 

Lúc trước khi Gia Di xem phim thấy McDull đau buồn, chẳng hiểu sao lại khóc, nhưng bây giờ đột nhiên trải nghiệm được một loại lãnh đạm và rộng lượng của việc cố gắng sinh trưởng trong đau khổ. 

Giống như Gia Tuấn, không có cây thông Noel nhưng có cái cây tồi tàn của anh trai làm cũng được. 

Không có súng đồ chơi thì nhặt viên đá giả làm cũng được. 

Hoặc là giống như sir Phương, mỗi ngày khi phá án đều mang vẻ mặt khó ở, hung dữ đòi mạng, nhưng khi bước ra khỏi cổng lớn của cục cảnh sát nên làm gì thì làm cái đó, dường như có thể thay đổi chế độ bất cứ lúc

nào, đổi từ chế độ [Tổ trưởng Phương như có thâm thù đại hận] thành chế độ [Phương Trấn Nhạc muốn ăn cá trôi]. 

Gia Tuấn và Phương Trấn Nhạc đều có chuyện mà bản thân không có cách nào thay đổi được, một người nghèo, một người không có cách nào hoàn toàn diệt hết tội phạm, nhưng bọn họ cũng hiểu phải tìm được đường ra cụ thể và cố gắng sinh tồn trong thế giới thối nát, không hoàn mỹ như vậy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin