THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 108:


Tôn Tân vừa giao hàng ở bên ngoài trở về nhìn thấy nhóm thám tử này giống như ăn trộm đứng xếp hàng ngoài cửa, cũng chẳng hiểu gì.

Cậu ta lại gần các thám tử, xếp ở cuối cùng của hàng người, cũng thò đầu vào, tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này cuộc trò chuyện bên trong đã kết thúc, Dịch Gia Di cuối cùng cũng cất bước đi vào trong.

Phương Trấn Nhạc nhìn sau gáy dũng cảm của tiểu Thập Nhất, vuốt miệng một cái.

Tôn Tân mang theo nghi ngờ đi vào theo, sau khi đi ra sau bếp cậu ta nói lại những gì mình đã nhìn thấy và nghi ngờ, Dịch Gia Đống lập tức hiểu ra, anh ta bật cười ha ha, vỗ lên vai Tôn Tân nhưng cũng không giải thích, mà chỉ bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn ra ngoài tiếp khách.

 

Sau khi các thám tử ngồi vào chỗ và chọn món, Phương Trấn Nhạc dựa người lên ghế, nhấm nháp cẩn thận lời nói của Dịch Gia Đống.


Cho dù là anh cũng bị ảnh hưởng bởi mấy lời đó, cảm thấy sáng tỏ thông suốt hơn.

“Không phiền lòng vì lời của Tần Hồng Lương chứ?” Anh quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cánh tay gác lên thành ghế, thuận miệng hỏi.

“Mấy năng lượng tiêu cực đó đã bị đuôi bão thổi về Thái Bình Dương rồi.” Dịch Gia Di quay đầu nhướn mày nhếch môi, đã khôi phục tinh thần.

“Oa, tôi nghe đã muốn tức chết mất, chị Thập Nhất không hổ là em của anh Gia Đống, cũng rất rộng lượng.” Lưu Gia Minh vừa tức giận vỗ bàn, vừa dựng ngón cái với Dịch Gia Di.

“Trong mắt người phụ nữ đó, trên đời này không có một ai là người tốt cả.” Gary bĩu môi.

“Cô ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Chú Cửu rất có văn hóa nói.

 

“Đúng vậy, Tần Hồng Lương chỉ là có nỗi đau thầm kín muốn đâm chọc anh thôi, nếu anh thật sự tức giận vậy chẳng phải mắc bẫy rồi sao?” Dịch Gia Di học bộ dáng của Lưu Gia Minh, đấm lên bàn, gật đầu nghiêm túc nói.

“Tôi muốn khoe khoang thì khoe khoang, tôi muốn đi bắt cướp thì đi bắt cướp, có chơi trội hay không, có bắt được cướp hay không cũng có liên quan gì đến chúng ta?” Phương Trấn Nhạc cầm cốc trà trên bàn, hơi dừng lại: “Nào nào, giải trừ xúi quẩy và tâm trạng xấu đi, xốc lại tinh thần chiến đấu một chút.”

Tiêu sái làm chuyện mà mình muốn làm, làm sự nghiệp mà mình muốn làm, cho dù có mệt bao nhiêu cũng không thể nói là đáng thương được?


“Anh Nhạc, đây là trà mà thôi.” “Ha ha, lấy trà thay rượu sao?” “Cốc trà này, tôi cạn!”

Mọi người cũng hô theo, uống trà một cách hào khí ngút trời.

 

“Ha ha!” Dịch Gia Di nghe lời của Phương Trấn Nhạc, dùng sức cụng cốc với mọi người, lại giơ nắm đấm làm hành động cố lên.

“Anh cả của cô mới là triết học gia chân chính ở đời, anh ấy sống càng rõ ràng hơn chúng tôi.” Phương Trấn Nhạc nhìn bóng lưng rộng thoắt ẩn thoắt hiện sau bếp của Dịch Gia Đống, vậy mà lại cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng hậu truyền tới từ trên người ông anh cả này.

Một vài hình ảnh lúc còn nhỏ hiện ra, đột nhiên lồng ngực như bị đâm mạnh khiến hốc mắt của người đàn ông kiên cường cũng đỏ lên.

Anh siết chặt nắm đấm, hơi quay đầu đi, muốn rút suy nghĩ khỏi ký

ức, chỉ để ý đến trước mắt và hiện tại mới cảm thấy tốt hơn một chút.

 

Dịch Gia Di không để ý đến sự thay đổi của anh Nhạc, cũng nhìn về phía anh cả nhà mình, đắc ý nói: “Không ỷ lại ân tình, khát cầu báo đáp, cũng không ỷ lại vinh dự, khát cầu sự tán đồng.”

Có lẽ vì đó là đạo lý lần tìm ra được từ trong thế tục nên mới giản dị như thế, im lặng lay động lòng người đến thế.

Hữu tình thì mọi việc đều xong, sau khi mọi người ăn uống náo nhiệt, Dịch Gia Di lại tràn đầy nguyên khí.


Sau bữa tối, tạm biệt những thám tử khác xong, Dịch Gia Di về nhà bắt đầu thực hiện quyết định của mình.

Cô đọc sách đến khi Gia Như và Gia Tuấn đều đã hoàn thành bài tập về nhà và nhiệm vụ ôn tập, các hàng xóm đều tắt đèn mới chui vào chăn ngủ.

Năm giờ sáng chuông báo thức vang lên, đó là do cô đã hẹn giờ từ trước.

Nhanh chóng tắt chuông báo thức, còn chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê rên rỉ khó khăn chui ra khỏi chăn, bị không khí lạnh xông vào não đột nhiên trở nên kiên quyết hơn hẳn.

Ổ chăn ấm áp? No! Ngủ nướng trong hạnh phúc? No!

 

Dịch Gia Di nhanh chóng mặc đồ và rửa mặt, để lại cho anh cả một tờ giấy không cần lo bữa sáng cho cô rồi đeo túi xuất phát.

Chiếc xe đẹp giản dị chở cô gái trẻ đơn bạc vượt qua màn sương sớm, băng qua con phố vẫn chưa tỉnh của Hương Giang, phóng thẳng đến khu cộng đồng của nhà Triệu Mỹ Ni ở đường Portland.

Sau khi đến dưới tòa nhà của Triệu Mỹ Ni, cô khóa xe đạp lại, chạy bịch bịch lên lầu.

Sau khi dùng chìa khóa đã xin được trước đó mở cửa, cô đứng ở vị trí nghe được tiếng ầm ầm trong dòng chảy hình ảnh, để đảm bảo tất cả vẫn giống y như ngày hôm đó, cô thậm chí còn to gan kiềm chế nỗi sợ hãi theo bản năng mà không mở đèn.

Nếu đã đi hỏi hàng xóm láng giềng vẫn không ra âm thanh đó là gì, vậy cô sẽ đích thân tới nghe thử.

 

Thành phố không ngủ Hương Giang này luôn là dậy muộn ngủ muộn.

 

Cửa tiệm mở sớm và đóng cửa sớm giống như Dịch Ký cũng rất ít, cũng là vì các em của ông chủ phải đi học nên cửa tiệm không thể không


đi theo đồng hồ sinh học của con người.

 

Ở đất liền tại giờ này, các hàng quán bán đồ ăn sáng đại khái đã chuẩn bị ổn thỏa, chuẩn bị đón tiếp vị khách đầu tiên giữa cái sắc trắng mờ ảo từ phía đông.

Nhưng Cửu Long đêm tối ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt, lúc này lại đang ngủ rất say.

Buổi sáng ở thành phố này vốn yên tĩnh như vậy.

 

Trong hung trạch, Dịch Gia Di ngồi trên ghế sô pha và nhìn về phía cửa sổ đằng xa, trông thấy thành phố mông lung mờ mịt, sương mù từng chút một giăng kín, rồi cũng tan đi từng chút một.

Ánh ban mai phác họa nên hình dáng của con thú sắt thép khổng lồ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tòa nhà lặng ngắt như tờ đang chìm trong giấc ngủ này trông có hơi đáng sợ.

Dịch Gia Di siết nắm đấm, vẫn không nhúc nhích tí nào, cũng không biết là sợ phát ra tiếng động sẽ bỏ lỡ mất tiếng ầm ầm tần số thấp kia, hay là sợ sẽ đánh thức oan hồn trong căn nhà này.

Đại khái vì ngồi quá lâu nên người tê cứng. Ngay khi đằng xa đột nhiên có tiếng động, âm thanh dần tiến lại gần, Dịch Gia Di thậm chí còn nghi ngờ vì mình quá khao khát được nghe thấy thứ âm thanh này nên sinh ra lãng tai.

Thẳng đến khi âm thanh đó càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm…” Sau khi âm thanh dừng, lại là một vài tiếng vụn vặt nữa, sau đó chính là tiếng loạt soạt lách cách và một vài


tạp âm.

 

Giống y như đúc với tiếng nghe được trong dòng chảy hình ảnh!

 

Dịch Gia Di đứng bật dậy khỏi số pha, mặc kệ đầu váng mắt hoa mà tiến vài bước bổ nhào về phía cửa sổ, thò đầu xuống nhìn.

Một chiếc xe bán tải lái ầm ầm đến bên dưới tòa nhà, sau khi dừng lại, hai cụ già nhảy xuống khỏi xe, đi đến chỗ thùng rác và kéo nó đi.

Con ngươi của cô co rút, hít một hơi thật sâu rồi quay người chạy ra ngoài.

Phần lớn các khu cộng đồng ở Hương Giang đều chọn dùng cùng một loại xe chở rác, vừa to vừa tự động. Hơn nữa đại đa số đều là người trung niên hoặc người trẻ tuổi lái xe, thống nhất sau khi trời sáng mới bắt đầu công việc, xuất phát thu rác ở ven đường.

Rất nhiều khu cộng đồng xếp hàng sau phải đợi đến tám, chín giờ mới có xe rác chở rác thối từ đêm qua đã bốc mùi chua loét đi.

Thật sự có rất ít người già tới thu gom rác khi trời vẫn còn chưa sáng, mới khoảng năm giờ sáng giống như vậy, đặc biệt là còn dùng loại xe đẩy không thường thấy!

Khi Dịch Gia Di lao đến trước mặt hai người già đó, bọn họ cũng giật nảy mình, lợi ích của việc làm việc lúc sáng tinh mơ này chính là không gặp được người, ai làm việc của người đó, không ai khoa tay múa chân mà rất yên tĩnh.

Dịch Gia Di tiến lên giới thiệu thân phận, ngỏ ý muốn hỏi một vài câu hỏi nhưng người già rõ ràng vô cùng bài xích.


Bọn họ không thích nói chuyện cũng không thích rước phải phiền phức.

Việc trong tay quá nhiều, thật sự không muốn để ý đến người khác, vì thế ông cụ chỉ vòng qua Dịch Gia Di và tiếp tục chuyển đồ, vừa đẩy thùng rác đổ rác vào trong xe bán tải, vừa cố tình khuấy tung thùng rác làm cho mùi thối bốc lên nồng nặc khó ngửi.

Dịch Gia Di quạt bay mùi hôi thối, lại đi hỏi bà cụ ngồi xổm trong xe đẩy nhặt chai nhựa và những thứ có thể tái chế khác từ thùng rác.

Đối phương giả câm giả điếc, khi thì dùng bàn tay đeo đôi găng bằng vải thô ráp bới một túi đựng vỏ trái cây bốc mùi, khi thì lại ném một túi thức ăn thừa, xương cá xương lợn đi.



Dịch Gia Di gặp thất bại ở cả hai đầu, cô đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi đột nhiên đi tới phía trước xe rác mà ông cụ định đẩy đi, dẫn đầu kéo chốt ra, lại dùng sức đẩy về phía xe tải.

Ông già vừa đổ một chiếc xe rác khác xong, quay đầu lại nhìn thấy Dịch Gia Di cũng học theo mình mà làm việc, sau khi xếp hàng phía sau ông ta đổ rác vào trong xe, lại đặt xe rác trống về chỗ cũ, đẩy một cái khác tới với tốc độ còn nhanh hơn cả ông ta.

Đi tới đi lui như vậy, khối lượng công việc của ông cụ đã giảm đi hơn một nửa.

Dịch Gia Di dọn sạch tất cả các thùng rác gần đó, sau khi khiến ông lão không còn xe để đẩy nữa, cô lại nhảy lên một xe rác, học theo bộ dáng của bà cụ, ngồi lên thành xe, tự động lấy một đôi găng tay vải thô từ trong cái túi nhỏ treo ở đầu xe, sau khi đeo vào lập tức cúi người nhịn cơn buồn nôn mà khều và nhặt.

Hai người giả nhìn cô bận trước bận sau, tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không xua đuổi cô nữa.

Ông già ngồi lại vào ghế lái, khởi động chiếc xe tải và lái đến một khu nhà khác.

Dịch Gia Di một tay giữ thành xe đẩy, tiếp tục làm việc.


Sau vài lần lặp lại, hai người già phát hiện ra cô cảnh sát cũng không hề làm qua loa có lệ mà là thật sự đang giúp. Bà cụ liếc mắt nhìn giờ, hôm nay vì có sự gia nhập của người trẻ tuổi nên tiết kiệm được nửa giờ so với trước đây.

Công việc thu gom rác ở khu cộng đồng này phải dựa vào quan hệ thân thích mới có thể nhận được, thu nhập rất ổn định nên bọn họ vô cùng quý trọng. Trước đây thu gom rác xong, bọn họ sẽ về nhà bán những phế phẩm nhặt được và đưa rác đến bãi rác để xử lý, rồi có thể quay về ăn sáng.

Buổi sáng làm một ít đồ ăn nhẹ, buổi trưa và buổi tối đông người sẽ đẩy xe đẩy đến gần đường Portland buôn bán, số tiền kiếm được cũng đủ cho bọn họ sống sung túc.

Hôm nay đột nhiên được tan làm sớm, trên xe lại chở thêm một cô cảnh sát trẻ, hai người già gãi đầu, nhưng thấy bộ dáng “không nói chuyện một chút thì sẽ ở lỳ không đi” của đối phương, bọn họ cũng chỉ đành dẫn cả người theo về nhà.

Chiếc xe bán tải đỗ dưới một tòa nhà tồi tàn trong khu nhà cũ, sau khi Dịch Gia Di xuống xe lập tức nhìn hai người già với vẻ chờ mong.

Đối phương thấy cô quả thật đã bỏ không ít sức, cuối cùng vẫy tay với cô, gọi cô vào nhà vừa ăn sáng vừa nói chuyện.

Dịch Gia Di cũng đi theo vào bếp, chọn việc bẩn việc mệt mà làm, giúp hai người già chuẩn bị xong bữa sáng, cuối cùng sau khi ngồi vào bàn mới đưa ra câu hỏi của mình.

Tuy rằng đã cách mấy ngày nhưng vì thời gian làm việc của hai người già đặc thù, thường thì hiếm khi trông thấy một người, cho nên rất có ấn


tượng về bóng người mà họ đã nhìn thấy vào sáng sớm hôm hai mươi tám ấy.

“Là nữ giới, cô ta rất cao, đại khái thì cao hơn tôi nửa cái đầu, đúng là đi ra từ tòa nhà mà cô nói đó.”

“Tóc dài, khi đó sắc trời rất tối tăm, hình như là màu đen, tóm lại chắc chắn là tóc tối màu. Cũng không phải tóc xoăn, chắc chắn cũng không phải màu nâu, càng không phải màu đỏ gì đó.”

“Tôi không biết có phải là người trong bức ảnh này của cô hay không, vì lúc đó trời tối quá, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ mà thôi. Lúc cô ta đi ra khỏi tòa nhà hình như có nhìn thấy, nhưng bây giờ lại quên mất rồi, tóm lại là không thấy rõ.”

“Không có gì đặc biệt cả, lúc đó chúng tôi đang tập trung làm việc, nào có thời giờ nhìn chằm chằm vào cô ta mãi được?”

“Đừng nói hoài như thế, cô nếm thử món cá viên này xem.”

 

Dưới lời ra hiệu của bà cụ, Dịch Gia Di gắp một viên chả cá chiên ngập dầu, còn tỏa ra hơi nóng lên, chấm ngập nước tương và sốt hải sản ngọt.

Miệng bị phỏng đến mức kêu oai oái nhưng lại không nỡ nhả ra, vừa tươi vừa mềm, ngon nuốt cả lưỡi.

Một viên vào bụng, lại gắp thêm viên thứ hai, lần này chấm cà ri, vừa vào miệng chỉ nếm được vị cay trước, sau khi nhai mới cảm nhận được mùi thơm của cá.

Hai người già thấy cô thích, vui đến mức mặt hằn nếp nhăn, trong mắt còn hiện lên vài phần hạnh phúc và đắc ý.


Sự hài lòng của thực khách luôn là lời khen mạnh nhất dành cho người đầu bếp.

Sau khi ăn sáng no nê, hai người lớn tuổi bắt đầu làm đồ ăn nhẹ.

Những viên chả cá cùng một cỡ, trắng trẻo mềm mại. Ổi hồng đen nhẻm, dính chùm với nhau. Hai viên bánh trôi đã đựng đầy một bát… đều có thể trở thành mỹ vị trên quầy hàng di động của bọn họ.

Dịch Gia Di còn muốn khai thác thêm nhiều manh mối hơn nên lại tiếp tục giúp đỡ.

Vừa làm việc vừa lơ đãng hỏi này hỏi kia, ý đồ muốn nắm được chút gợi ý và tìm được nhiều hình ảnh hơn từ trong ký ức mơ hồ của hai người già.

“Ngày nào hơn bốn giờ sáng là chúng tôi cũng xuất phát rồi, cư dân ở khu cộng đồng cũng rất vui vẻ, bọn họ cũng không muốn gặp chúng tôi.”

 

“Hôm đó, cái cô gái đó hình như cũng không ném thứ gì vào thùng rác cả.”

“Hôm đó tôi cũng không nhìn thấy ai khác, ngược lại có gặp một con sâu rượu về nhà lúc ra khỏi tiểu khu, nhưng cũng không có gì đặc biệt.”

Mọi người lại trò chuyện một lúc, ngay lúc Dịch Gia Di cảm thấy không còn gì để khai thác nữa và chuyển sang hấp thụ, bà cụ nhìn dòng nước xối ồ ạt lên tay cô gái trẻ lại đột nhiên mở miệng: “A, hình như có một chuyện, hình như cô gái đó có đeo một đôi găng tay.”


“!” Dịch Gia Di lập tức mở to mắt, vội lau tay lên người, sau đó quay về bàn vớ lấy quyển sổ ghi chép, vừa ghi vừa hỏi: “Là màu gì, chất liệu gì? Có ký hiệu đặc thù nào không?”

Hai người già lại bắt đầu vắt óc nhớ lại, cuối cùng cũng chắp vá miêu tả đại khái ra được đôi găng tay cao su đó.

Dịch Gia Di mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên ôm hai người già, lại tự bỏ tiền túi mua rất nhiều cá viên, mời hai người già ký tên lên ghi chép rồi mới vui vẻ hào hứng rời đi.

Vào một buổi sáng thần kỳ, một bất ngờ đột nhiên xông vào trong cuộc sống bình thường ngày qua ngày của hai ông bà già.

Dồi dào sinh khí lại hiểu chuyện, kiên cường lại đáng yêu.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin